Chương 97:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: Bing.
Chương 97:

Lúc Thi Vân Dạng làm việc, cảm giác tâm tình mình luôn lưng chừng, thỉnh thoảng lại nghĩ đến Hứa Chiêu Đệ, tâm tình buồn buồn chìm vào đáy cốc, đại khái là giờ khắc này, nội tâm của cô đang ở trạng thái không biết phải làm sao, làm sao để đối mặt với trạng thái tình cảm này.

Cuối giờ tan việc, Tần Vãn Thư gọi điện thoại cho cô, hẹn cô ăn cơm.

"Cậu với Hứa Chiêu Đệ thế nào?" Tần Vãn Thư tò mò hỏi.

Thi Vân Dạng đang lo không biết thổ lộ cho ai, liền hỏi một nói mười cho Tần Vãn Thư nghe.

"Trước kia tôi chưa từng thích qua ai, nếu ngày nào đó tôi không thích chị ấy nữa, có phải chị ấy sẽ rất đáng thương hay không?" Thi Vân Dạng hỏi.

"Vì sao nhất định là ngày nào đó cậu không thích chị ấy mà không phải là chị ấy không thích cậu?" Tần Vãn Thư hỏi ngược lại, nàng cảm thấy Thi Vân Dạng nghĩ mình không tốt đẹp. Bất quá có thể bắt đầu lo lắng vì người khác, rốt cục cũng có chút giống người đang yêu bình thường rồi, đối với Thi Vân Dạng mà nói thì là một chuyện tốt.

"Cũng đúng, hiện tại chị ấy không thích tôi." Thi Vân Dạng vừa nghĩ đến Hứa Chiêu Đệ không thích mình chút nào liền ỉu xìu xuống.

"Tôi cảm thấy chị ấy hẳn là có chút thích cậu, chỉ là cậu như vậy, làm cho người khác không an tâm hay cam tâm đi thích." Tần Vãn Thư nói, dù sao Phương Phương cũng là Thi Vân Dạng, Thi Vân Dạng là Phương Phương, mặc dù không thể so sánh ngang bằng, nhưng vẫn có thể xem là một được. Đặc biệt là Thi Vân Dạng cũng đã thừa nhận mình thích Hứa Chiêu Đệ rồi, Thi Vân Dạng hay Phương Phương sẽ càng ngày càng hợp là một, dưới loại tình huống này, Hứa Chiêu Đệ chỉ lấy lý do là Phương Phương thì chắc chắn sẽ không kháng cự được Thi Vân Dạng. Chỉ là Hứa Chiêu Đệ là người lí trí, tất nhiên sẽ nghĩ đến tương lai xa một chút, đối với Thi Vân Dạng không tránh khỏi có chút kiêng kị.

"Hiện tại tôi cũng bị chị ấy giày vò đến không còn cách nào khác rồi, chị ấy còn không hài lòng chỗ nào nữa chứ?" Thi Vân Dạng mười phần bất đắc dĩ nói, Thi Vân Dạng thế này so với quá khứ làm cho Tần Vãn Thư không cách nào tưởng tượng được.

"Chị ấy không muốn tạm bợ, lo lắng nhiều chuyện cũng là bình thường thôi." Tần Vãn Thư cảm thấy Thi Vân Dạng thực tình là thật, nhưng Thi Vân Dạng lại không phải là người có kiên nhẫn, nếu như cứ gặp khó, nói không chính xác chắc sẽ từ bỏ, khó có khi Thi Vân Dạng có thể thích một người như thế, từ bỏ thực đáng tiếc.

"Cho nên nói, thích người như chị ấy thật là phiền muốn chết!" Giờ phút này Thi Vân Dạng cảm thấy mình thực sự rất phiền lòng.

"Như vậy đi, cậu xem hôm nào rảnh, hẹn chị ấy ăn cơm một bữa." Tần Vãn Thư cảm thấy, kẻ trong cuộc u mê, người bên ngoài sáng suốt, để xem mình có thể thúc đẩy một chút hay không.

"Cậu muốn làm gì?" Thi Vân Dạng không yên tâm hỏi.

"Yên tâm, tôi cũng không có ăn chị ấy đâu." Tần Vãn Thư vừa cười vừa nói.

....//...

Hứa Chiêu Đệ bán xong thì về nhà, nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm, Thi Vân Dạng cũng chưa xuất hiện, nàng nghĩ đêm nay chắc Thi Vân Dạng cũng sẽ không xuất hiện. Hứa Chiêu Đệ hiểu quá rõ cá tính của Thi Vân Dạng, cô là người sỉ diện, coi như có thích mình thật, nội tâm cũng sẽ không cho phép loại cảm giác thua thiệt, cho nên Thi Vân Dạng cảm thấy mình không nên có quá lớn hy vọng với Hứa Chiêu Đệ. Nàng cảm thấy mình đại khái sẽ không cần một người yêu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nàng không thích bản thân phải chờ đợi một người có thể dễ dàng ly biệt như trở bàn tay. Hứa Chiêu Đệ đối với Thi Vân Dạng vừa mới buông lỏng tâm, bây giờ lại bắt đầu muốn khóa lại.

Hứa Chiêu Đệ tắm rửa xong, xác định Thi Vân Dạng sẽ không tới, chuẩn bị lên ngủ, thì nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài. Hứa Chiêu Đệ cơ hồ liền đi mở cửa ngay lập tức, trong nháy mắt nhìn thấy Thi Vân Dạng kia, vẫn là có một tia vui sướng không thể nhìn thấy được.

"Chị đưa cho tôi một cái chìa khóa đi, miễn khi về quá khuya lại đánh thức chị." Thi Vân Dạng nói với Hứa Chiêu Đệ như chuyện đương nhiên, cô cảm thấy mình đang theo đuổi Hứa Chiêu Đệ, mỗi ngày đều phải đến đây ở, cô không thích cảm giác bị giam bên ngoài, bởi vì cô muốn làm chủ nhân nơi này.

Trước đó một khắc Hứa Chiêu Đệ vừa đóng chặt tâm bây giờ lại bắt đầu hé mở, bởi vì ngữ khí Thi Vân Dạng nói như chuyện đương nhiên kia.

"Cô muốn ở lại đây sao?" Hứa Chiêu Đệ hỏi.

"Đương nhiên, trước đó chị đã đồng ý rồi mà, tôi ở đây!" Thi Vân Dạng đương nhiên nói.

"Ò." Hứa Chiêu Đệ nhẹ nhàng ò một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng hơn chữ a ngày thường rất nhiều, chỉ có Thi Vân Dạng không nhìn ra chút khác biệt đó mà thôi.

"Đúng rồi, đại tiểu thư muốn hẹn chị ăn cơm, chị xem lúc nào thì được." Thi Vân Dạng nói với Hứa Chiêu Đệ.

"Nàng hẹn tôi ăn cơm?" Hứa Chiêu Đệ kinh ngạc hỏi, mặc dù nàng đối với Tần Vãn Thư rất có hảo cảm, nhưng cũng cảm thấy hai người không tất yếu đến mức phải hẹn nhau, cho nên Tần Vãn Thư đột nhiên mời nàng ăn cơm, làm nàng rất bất ngờ.

"Đúng a!" Thi Vân Dạng đối với chuyện Tần Vãn Thư hẹn Hứa Chiêu Đệ ăn cơm cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào, mình điều làm theo điều đại tiểu thư chỉ hết rồi, cũng đâu có theo đuổi Hứa Chiêu Đệ được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net