Chương 131. Chiếu Vũ năm đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tặc Khắc Lạp Y kia có thể ở trong sa mạc hoành hành, làm sao lại tìm không được nơi này chứ? Nếu như đã tìm được Lưu Hỏa quốc, muốn đem quốc gia này đào bới sạch sẽ có lẽ là có chút khó khăn, nhưng muốn cắt xuống vài khối thịt quệt chút nước béo vẫn là không quá tốn sức. Nhưng mà Tử Trác ngươi xem những người dân này, ai nấy đều sung túc vui tươi nhẹ nhàng, căn bản không giống như là thường xuyên bị kẻ thù bên ngoài quấy rối."

"Ngươi là muốn nói, kỳ thực Lưu Hỏa quốc cũng không nhược tiểu giống như chúng ta nhìn thấy như vậy, nó có đủ năng lực để tự bảo vệ mình?"

Chân Văn Quân gật đầu thâm sâu thừa nhận, nhìn bóng dáng của Quốc sư: "Đòn sát thủ có lẽ vẫn chưa tung ra, Tử Trác, chúng ta phải cẩn thận hành sự mới được."

Mãnh Đạt Hãn lại quay trở về, lại bị bắt trở về. Lần thứ tám vứt bỏ quốc thổ trốn đi vẫn như trước kết thúc trong thất bại, chẳng qua lần này hắn không phải trở về tay không, mà là dẫn theo phu nhân trở về.

Mãnh Đạt Hãn vừa về đến hoàng cung liền sai người lo liệu chuyện đại hôn, bọn người hầu đều giật mình không ngớt, bệ hạ lại muốn thành hôn? Đối tượng là ai?

"Nàng là một kỳ nhân tuyệt thế, cường tráng, uy mãnh lại anh tuấn. . . . . . Đúng rồi, nàng còn dễ dàng đánh bại đệ nhất lực sĩ! Hiện giờ nàng mới là đệ nhất lực sĩ của Lưu Hỏa quốc! Không ai địch lại!" Nhắc tới Chân Văn Quân, Mãnh Đạt Hãn tràn đầy ao ước, thao thao bất tuyệt kể lại chuyện Chân Văn Quân đã đánh bại Khắc Lạp Y như thế nào đã dễ dàng hạ gục chiến sĩ bổn quốc như thế nào.

Bọn người hầu thấy hắn miêu tả đến huyễn hoặc như vậy, tất cả đều gào thét chói tai vây xung quanh muốn nghe về cuộc kỳ ngộ của hắn. Mãnh Đạt Hãn bụm mặt không chịu nói nữa, bọn người hầu lại gào lại thét nhất quyết muốn hắn kể rõ ràng chi tiết mới bằng lòng bỏ qua.

"Hừ hừm!" Một tiếng ho khan nghiêm khắc của Quốc sư dọa cho bọn người hầu đang tụ tập góp vui quay trở về đứng tại chỗ. Khuôn mặt dài nhỏ của nàng lướt qua từng khuôn mặt khẩn trương của bọn người hầu, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Mãnh Đạt Hãn.

"Bệ hạ. Thần biết toàn bộ những chuyện này rất khó khăn. Muốn để cho người giống như một nữ tử thống trị quốc gia, trở thành một thế hệ minh chủ đích thật là có chút khó xử, thế nhưng, người là niềm hi vọng duy nhất của Lưu Hỏa quốc a. . . . . ." Nói đến đây Quốc sư vạn phần xúc động, trong mắt thậm chí có chút lệ quang.

"Vì sao lại là ta?" Mãnh Đạt Hãn hỏi nàng, "Vì sao nhất định phải là ta? Ta chỉ là một nam nhân, vì sao lại muốn ta tiếp nhận toàn bộ những thứ này?"

"Bệ hạ chớ nói những lời mê sảng như vậy. Tuy rằng từ xưa đến nay nam nhân đều thâm cư giản xuất cực hiếm xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, nhưng bắt đầu từ thời Tiên vương, vẫn luôn cố gắng nâng cao địa vị nam tử tại quốc nội. Nam nhân cũng có thể xuất môn kinh thương, làm quan, nam nhân cũng có thể có kế hoạch lớn chí hướng lớn! Đây là quyền lợi mà bản thân nam nhân tất yếu phải có. Bệ hạ hẳn là đã từng nghe Tiên vương nhắc qua, chỉ có để cho nam tử có được quyền lợi giống như nữ tử, một quốc gia bình quyền mới là một quốc gia có thể làm cho tất cả con dân đều an cư lạc nghiệp."

Mãnh Đạt Hãn không nói gì, chỉ cuộn mình trên vương tọa thuộc về hắn hai mắt đờ đẫn.

Mãi cho đến khi Quốc sư sắp đi, Mãnh Đạt Hãn mới mở miệng: "Ta muốn gả cho Chân Văn Quân."

Quốc sư nói: "Nam tử bổn quốc không thể gả cho người dị xứ. Huống chi bệ hạ thân phận đặc thù, há có thể tùy tiện gả cho một nữ tử xa lạ."

"Ta đã là người của nàng. Nếu như Quốc sư có ý định cản trở. . . . . ." Lúc Mãnh Đạt Hãn quay đầu lại nhìn nàng vẻ mặt phủ kín một tầng âm trầm hung ác, làm cho Quốc sư trong lòng chợt run lên.

"Thì Quốc sư sẽ không thể nhìn thấy được ngày Thái tử chào đời."

Hắn đang uy hiếp nàng.

Quốc sư yên lặng nhìn Mãnh Đạt Hãn, Mãnh Đạt Hãn bật ra tràng cười quái dị, không xấu hổ không thẹn thùng mà nằm vắt ngang cả người trên vương tọa, cầm một miếng dưa mật lên ăn, mãi cho đến khi Quốc sư rời khỏi đại điện hắn cũng không liếc mắt nhìn thêm một lần nào.

Đều tại nữ nhân Đại Duật tên Chân Văn Quân kia!

Quốc sư bước nhanh xuống từng bậc thang ở đại điện, siết chặt chiếc quạt bát quái trong tay.

Đều tại nàng! Đều tại dã nữ nhân này mê hoặc bệ hạ! Các nàng muốn chính là tài phú của Lưu Hỏa quốc, muốn chính là đào khoét sạch sẽ hoàng kim cùng châu báu của Lưu Hỏa quốc!

Quốc sư giẫm bước trên mặt đất dát vàng, ánh mắt lóe lên tia hung ác.

Tuyệt không thể để cho các nàng thực hiện được.

Mãnh Đạt Hãn khư khư cố chấp bảo đám người hầu vì hắn chuẩn bị đại hôn, hạ lệnh cho dân chúng toàn quốc mọi nhà đều giăng đèn kết hoa, nghênh đón đại hôn thịnh điển của Quốc vương.

Quốc sư dẫn đầu quần thần phản đối, Mãnh Đạt Hãn tức giận vỗ vào vương tọa phẫn hận đứng lên, không biết từ chỗ nào lấy ra một thanh đao kề vào trên cổ chính mình: "Muốn bức tử bổn vương sao? Ai muốn trở thành tội nhân thiên cổ của Lưu Hỏa quốc thì cứ bước tới trước để cho bổn vương nhìn xem! Để cho bổn vương ghi nhớ mặt của ngươi!"

Thanh đao sáng lóa bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cái cổ mềm mại của Mãnh Đạt Hãn, không ai dám tiến lên.

Chân Văn Quân nấp ở phía sau ngọc trụ nhìn ra được sự dị thường của Mãnh Đạt Hãn, nhưng tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Quốc sư đều không một ai cảm thấy kỳ quái đối với chuyện này.

"Ly hồn chứng của Mãnh Đạt Hãn vô cùng nghiêm trọng." Khi Chân Văn Quân từ đại điện trở về Vệ Đình Húc đang ngồi bên dưới lương đình ở trong viện, "Hắn vậy mà lại muốn lấy cái chết để bức hôn, chưa bao giờ nhìn thấy một vị vua như vậy."

"Hôn kỳ định rồi sao?" Vệ Đình Húc hỏi nàng.

"Ta không biết, ta không quan tâm, ta căn bản không muốn cùng hắn thành thân."

"Liên tiếp dùng ba lần 'ta', xem ra Văn Quân ý chí vạn phần kiên định."

Chân Văn Quân lồng ngực phập phồng một phen, có đôi khi thật sự là chán ghét cái miệng lanh lợi này của nàng. Nói không lại nàng không bằng lấp kín miệng nàng.

Quốc sư rốt cục không kiên trì nữa, Mãnh Đạt Hãn lấy cái chết ra uy hiếp rốt cục cũng có thể gả cho Chân Văn Quân!

Hưng trí bừng bừng đi tới nơi ở của Chân Văn Quân, vậy mà lại thấy Chân Văn Quân đang ôm nữ tử Đại Duật tên Vệ Đình Húc kia, hai người lại còn. . . . . . lại còn đang hôn môi!

Mãnh Đạt Hãn hoảng hốt thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Không có khả năng. . . . . . Không có khả năng!

Mãnh Đạt Hãn căn bản không biết chính mình đã rời khỏi đó như thế nào, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tâm can nứt vỡ.

. . . . . .


Đêm lạnh tại quốc gia sa mạc, Chân Văn Quân đang ngủ say, một thanh chủy thủ bất chợt đặt ở trên cổ nàng.

Quốc sư rốt cục nhịn không được động thủ rồi?

Chân Văn Quân mở mắt ra, thấy người cầm đao không phải Quốc sư, mà là Mãnh Đạt Hãn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net