Chương 18: Ngày dạo phố - Mơ về cuộc sống bình dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hỏa Lang vận một y phục màu trắng, điểm vài đường khâu vàng nhạt. Mái tóc dài được búi nhẹ một nửa phía trên, còn nửa phía dưới thả ra, hai lọn tóc mai dài đung đưa trong gió, hết thảy phong lưu. Gương mặt thanh tú và mái tóc kia quả thật rất hợp với y phục đơn giản mà không kém phần thanh thoát, cao quý đang vận trên người. Tất nhiên người chọn bộ y phục này cho Hỏa Lang là Uyển Vân.

Uyển Vân vận trang phục cũng không có phần cầu kì, màu xanh tươi mát, chi tiết khâu rất cẩn thận, hoàn toàn làm nổi bật lên vẻ đẹp ôn nhu, đơn giản của nàng.

Cả hai người xuống phố. Chưa ai mở miệng. Hỏa Lang không dám đi ngang bằng Uyển Vân, đi sau nàng chừng nửa bước chân.

Người dân trong thành nhìn chăm chú hai người, lời xì xào bắt đầu nổi lên:

- Một nam một nữ kia là ai? Sao chưa thấy bao giờ?

- Trông họ như trong tranh bước ra vậy. Nữ nhân kia đẹp tuyệt trần, nam nhân kia không kém là bao. Họ quả thật quá đẹp đôi a.

- Một cặp tiên đồng ngọc nữ a, sống ngần này năm cuối cùng cũng được nhìn thấy a.

- Thật làm người ta hạnh phúc lây.

Uyển Vân nghe hết những lời này, nét giận trên mặt gần như biến mất. Chỉ cảm thấy ngượng ngùng kèm theo đó là một chút vui sướng. Mặt hơi phiếm hồng.

Hỏa Lang mặt từ lúc nào đã đỏ phừng phừng. Nhưng tuyệt nhiên ánh mắt lạnh lùng không đổi. Thình thoảng bối rối liếc nhìn những người bên cạnh đang đánh giá mình, không khỏi làm những nữ tử đang mồm năm miệng mười kia e thẹn, kèm theo đó là vui sướng:

- Vị công tử kia nãy mới liếc mắt qua đây. Ngươi thấy ánh mắt chàng không – một nữ tử reo lên.

- Sao ta có thể lỡ được. Mắt chàng như khối băng vậy. Lạnh lùng, thật sự khiến người ta mê muội – một nữ tử khác tay ôm lồng ngực.

Uyển Vân nghe những lời vậy, lại tức giận, có phần hơn lúc đi. Mày khẽ chau lại, nhếch môi cười một cái, rồi lạnh lùng, hướng phía trước mà đi. Hỏa Lang hơi xấu hổ, không dám nhìn thêm ai nữa, bước vội theo Uyển Vân để khoảng cách không quá xa.

Uyển Vân đầu tiên là bước vào tiệm quần áo Kim Huyền, vốn là tiệm lớn nhất kinh thành. Bà chủ luôn mồm khoe những y bào đắt tiền cầu kì, Uyển Vân cũng chỉ nghe rồi gật đầu cho qua. Cuối cùng là chọn lấy năm bộ đơn giản mà tốt nhất rồi đi ra ngoài. Hỏa Lang biết điều, rất nhanh tay cầm lấy mấy bộ quần áo từ tay bà chủ rồi mới ra ngoài.

- Đồ ta mua để ta cầm – câu đầu tiên từ sau sự việc lúc sáng dành cho Hỏa Lang.

- Để ta. Ngươi đã trả tiền, vậy ta cầm cũng hợp tình hợp lý – Hỏa Lang cố cười đáp.

Cũng chẳng buồn nói đến câu thứ hai, liền bước vào tiệm ngọc bội, dặn dò ông chủ ở đó gì đó rồi mới bước ra. Nhìn mặt Hỏa Lang nhễ nhại mồ hôi, lòng xót xa, nhưng vẫn mím môi không lên tiếng. Hỏa Lang không vào tiệm, chỉ đứng ngoài đợi. Dẫu sao đồ cũng nhiều, cửa hàng khá bé nên không tiện vào trong.

Tiếp tục đi, dừng chân tại một tiệm cầm đồ. Uyển Nhi cẩn thận lấy mảnh giấy từ trong người đưa cho ông chủ. Ông chủ soi xét mảnh giấy một lúc, rồi mới ngẩng mặt lên nhìn Uyển Vân:

- Là con gái Lý Hiền?

- Ân – Uyển Vân lễ phép gật nhẹ đầu.

- Đồ của hắn trong nhà, đợi ta chút.

Nói rồi quay người vào trong, mặt hơi hậm hực.

- Đây!

Một lát sau đã trở lại, vẫn là ngữ khí tức giận. Tay cầm một hộp gỗ được chạm khắc rất tinh xảo đưa cho Uyển Vân.

Hỏa Lang thân thủ nhanh nhẹn, vắt năm bộ quần áo qua hai cánh tay, còn hai bàn tay giờ mới được tự do đón lấy cái hộp thay Uyển Vân.

Uyển Vân có phần hơi giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh, không muốn nói gì trước mặt người lạ.

Chủ tiệm cầm đồ nhăn mặt, giận dữ:

- Hay nha. Yêu thương nữ tử của mình quá nha. Cái tên Lý Hiền thật khiến người ta tức giận.

Uyển Vân có hơi khó hiểu, cũng phát hiện ra chủ tiệm cầm đồ thái độ có hơi giận dỗi, nhưng giờ mới hỏi lý do:

- Đại thúc, không biết cha ta... đã làm gì đắc tội – vẫn hết mực lễ nghĩa.

Tên chủ tiệm liếc mắt qua Hỏa Lang, rồi nhìn Uyển Vân:

- Bằng hữu 30 năm, hoạn nạn có nhau. Mang tiếng huynh đệ thân thiết, nữ nhi của hắn ta giờ mới được biết. Đã thế còn không mời ta đến dự lễ thành thân của ngươi. Như vậy huynh đệ nỗi gì?

Thấy chủ tiệm tức giận, mà lý do tức giận lại không đúng, Uyển Vân phần nào dãn cơ mặt. Nhưng gương mặt lúc này lại đỏ lên. Thẹn thùng thanh minh:

- Đại thúc, ta chưa có thành thân, ngươi trách nhầm rồi.

- A – giật mình – ngươi nói thật sao... vậy vị công tử này... - lúng túng nhìn Hỏa Lang.

- Là sư huynh tiểu nữ. Đại thúc, người trách nhầm phụ thân rồi – Uyển Vân nhẹ nhàng.

- Ai nha. Là ta nóng giận vô cớ sao – tên chủ tiệm cầm đồ cười lớn.

Lại đánh mắt sang Hỏa Lang lần nữa, nhưng lần này là ánh nhìn vui vẻ ấm áp:

- Hai tiểu hài tử các ngươi quả thật nhìn xứng đôi quá làm ta hiểu lầm nha. Đúng là không phải một cặp sao? – cười cười.

- Chắc chắn không phải – Uyển Vân lúng túng trả lời.

Gương mặt đỏ au của hai người không qua mắt người trước mặt. Tên cầm đồ lại cười lớn:

- Ha ha. Bao giờ đại hỉ phải mời ta đó nha.

Lần này Hỏa Lang đúng là như muốn ngất đi. Cái hộp trong tay sao bỗng nhiên nặng quá, làm nàng vã hết mồ hơi. Mà giờ thì như chẳng còn tí sức nào mà bê cái hộp này, sức lực tất cả dành để ghìm nhịp thở xuống, lưng đầm đìa mồ hôi.

Uyển Vân thì ngượng ngùng nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, giải vây cả hai bằng chủ đề khác:

- Đại thúc, không biết trong hộp này là gì?

- Là một mũ tướng quân được làm từ vàng. Mũ này không bình thường, chạm khắc rất tinh xảo a. Ta phải vặn vẹo mãi mới trao đổi được đấy – tên cầm đồ kiêu ngạo đáp.

- A, tiểu nữ cũng nghe nói qua tối nay có yến tiệc mừng Lăng tướng quân sang tuổi năm mươi. Chắc cha tặng cho Lăng tướng quân rồi – Uyển Vân gật gù.

- Đúng vậy đúng vậy. Nhiều ngày trước quản gia các người có đến bảo ta giúp chuẩn bị một món đồ chân quý. Ta liền sắp xếp ngay. May mắn là còn trao đổi được – tự mãn vuốt chòm râu.

- Vậy thứ quý giá vậy... cũng bằng vàng... nên trả ơn đại thúc sao? – Uyển Vân thắc mắc.

- Ai nha. Họ Lý kia đến đây lấy đồ chưa bao giờ mất một đồng. Nay nữ tử của hắn cũng biết đạo lý nha - cười lớn.

- Vậy... - Uyển Vân hơi lúng túng.

- Như mọi khi, không mất một xu. Mau về! – phất phất tay ra hiệu.

- Đa tạ đại thúc – Uyển Vân lễ phép nhún mình.

Hỏa Lang cũng hơi cúi đầu xuống hành lễ.

Cả hai bước ra ngoài.

"Ai cha cha sắp được mời đến đại hỷ phủ Vương gia rồi nha" – cười.

.

- Mệt không? – Uyển Vân không nhìn, hỏi Hỏa Lang.

- Không hề gì, vẫn còn dư sức bê được gấp đôi chỗ này! – Hỏa Lang cười.

- Đến kia nghỉ chút đã!

Nói rồi đi về phía quán chè bên đường, Hỏa Lang cũng chưa kịp đáp, cứ thế nhanh chân bước theo.

Đặt cái hộp gỗ nặng như đá xuống đất, rồi nhẹ nhàng đặt năm bộ y phục kia vào một ghế sạch bên cạnh. Mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, Uyển Vân xót xa, lấy chiếc khăn tay trong người, lau từng giọt mồ hôi trên mặt Hỏa Lang.

Hỏa Lang mặt đỏ bừng ngại ngùng, nhưng không dám né tránh. Nàng sợ né tránh mâu thuẫn sẽ càng thêm gay gắt. Cũng một phần do nàng không muốn né tránh, muốn giữ lại hình ảnh ấm áp này cho riêng mình.

Nhẹ nhàng thấm mồ hôi trên mặt Hỏa Lang. Bất giác bốn mắt chạm nhau. Uyển Vân hơi lúng túng dừng động tác một chút, rồi lại tiếp tục, đôi mắt không dừng trên mắt Hỏa Lang nữa.

- Công tử, tiểu thư, chè sen của hai người đã xong – tiếng bà chủ.

- Được!

Cùng lúc thấm hết mồ hôi trên mặt. Nhanh chóng trở lại chỗ ngồi. Uyển Vân nhẹ nhàng nâng thìa lên môi, thưởng thức hương vị bát chè mát lạnh.

- Hảo – Uyển Vân nhẹ nhàng thốt lên.

- Tiểu thư thấy ngon miệng là ta mừng rồi – bà chủ quán nhân hậu đáp.

- Thật sự rất ngon, nhưng sao quán hơi vắng khách? – Hỏa Lang thắc mắc.

- Lão nô không có tiền khang trang cửa hàng nhỏ. So với mấy quán chè khác thì đúng là không hấp dẫn bằng. Dĩ nhiên khách đến không đông. Khách mỗi ngày chỉ hơn chục người, không thể đủ ăn, nói gì làm lại cửa hàng – bà chủ môi vẫn cười nhưng mang nét ảm đạm, buồn bã.

- Ngon vậy không ai đến ăn? Cớ gì như vậy? – Hỏa Lang bức xúc nhíu mày.

- Cũng không trách được a – thở dài – người đời trọng hình thức, mình không đáp ứng được đành chịu thiệt.

Uyển Vân nhìn Hỏa Lang gương mặt đang chứa đựng phẫn uất, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng, đang đăm chiêu suy nghĩ.

Uyển Vân thở dài.

"Lại nghĩ cách giúp người ta rồi!"

Uyển Vân lấy tay di thái dương, tầm năm lần thì lên tiếng:

- Chè của bà chủ rất ngon, người ta ăn một lần sẽ không quên. Cái chính là làm thế nào để người ta chấp nhận ăn thử. Chi bằng như vậy, ta cùng công tử đây sẽ giúp bà bán, bà thấy sao?

- Không được – bà chủ xua tay ngăn – ta không thể để hai vị quan khách đi bán chè... với lại ta cũng không đủ tiền trả cho hai vị... - giọng rầu rĩ.

- Bọn ta không nhận tiền công. Xong việc làm cho vị công tử bên cạnh thêm một bát chè sen coi như tiền công là được – liếc sang Hỏa Lang nhìn.

- Đúng vậy bà chủ, ta rất thích ăn chè sen. Xong việc bà cũng thưởng ta thêm một bát chè sen cho vị cô nương bên cạnh ha – Hỏa Lang cười vui sướng.

Vốn biết Hỏa Lang sẽ vui khi tìm ra cách giúp một người, nhưng lại không nghĩ nàng sẽ vui đến vậy. Mặt hoàn toàn đã dãn ra, đôi mắt lạnh lùng kia giờ ấm áp lạ thường. Uyển Vân chết lặng một lúc, rồi nhanh chóng thúc giục:

- Bà chủ lấy ta một mâm to, làm sẵn chè đặt đó, ta cùng vị công tử này sẽ giúp bà bán.

- Được...

Nói rồi kiếm mâm, nhanh chóng làm chè. Hai mươi bát chè rất nhanh được xếp đầy mâm.

Hỏa Lang cũng tiến đến bê mâm rồi theo sau Uyển Vân đi lòng vòng khắp nơi.

- Chè sen tươi mát, các vị công tử tiểu thư ghé lại dùng thử.

Giọng Uyển Vân vang lên khắp phố, gương mặt đẹp rạng ngời đang lanh lảnh giao hàng. Hỏa Lang ngây người nhìn khuôn mặt tươi cười kia, trong lòng lâng lâng hạnh phúc.

"Giá mà sau này có thể như vậy!"

Nghĩ vậy, rồi bừng tỉnh, lắc lắc đầu, cười khổ.

"Nghĩ gì vậy Hỏa Lang, người ta là nữ tử, sao có thể bên ngươi"

- A... đây rồi,đây rồi – tiếng một nữ tử reo lên.

- Oa... Đúng là ở đây nha, xem ra được tận mắt chiêm ngưỡng nha – một giọng nữ tử khác phấn khích reo lên.

Rất nhiều tiếng bước chân tiến đến phía Hỏa Lang và Uyển Nhi.

- Công tử, cho ta năm bát.

- A, có ngay – Hỏa Lang nhẹ nhàng đáp lại, giọng hết sức lãnh đạm.

- Công tử đúng là nam nhân trong tranh bước ra nha. Mặt không khuyết điểm, thật khiến người khác siêu lòng a – một nữ nhân trêu chọc Hỏa Lang.

- Ta nói rồi mà. Các người không tin, giờ còn dám kêu ta ba hoa – tiếng một nữ nhân khác đắc ý.

- Các vị tiểu thư, chè của các vị đây! – Uyển Vân vẫn cười, nhưng giọng rất tức giận.

Đón lấy bát chè trong tay Uyển Vân, một nữ nhân khác thở dài:

- Ây, nam nhân tuyệt mỹ này có nương tử rồi.

- Sao người biết? – một giọng khác chen vào.

- Ta thấy vậy, không tin để ta hỏi – nói xong hướng Hỏa Lang tiếng lớn hơn – Đây là nương tử của công tử?

- Phải!

Hỏa Lang chưa kịp đáp, một giọng nhẹ nhàng đã thay nàng nói. Quay lại thấy Uyển Vân đang tươi cười.

- Thấy không – vừa nói vừa cho chè vào miệng – ta đã nói.... A....

- Sao vậy? – thấy nữ tử kia thốt nhẹ, mọi người đều đổ dồn nhìn.

- Hảo... chè ngon! – mặt kinh ngạc nhìn bát chè.

Bốn vị cô nương khác cũng cho chè vào miệng nếm thử, không khỏi kinh ngạc, hết thảy đều khen chè ngon.

Uyển Vân và Hỏa Lang trong lòng như nở hoa, đưa mắt sang nhìn nhau thì lại lúng túng thu tầm mắt ra chỗ khác. Khi năm vị cô nương kia đã dùng xong chè, liền nhanh chóng thanh toán tiền rồi chạy đi rêu rao khắp nơi có cặp phu thê đẹp tuyệt trần đang đi quanh phố bán chè sen.

Đúng là mồm miệng nữ nhân, lập tức tin tức lan khắp nơi, hai mươi bát chè nhanh chóng hết sạch. Uyển Vân cùng Hỏa Lang gấp gáp dẫn những vị khách đang đợi đến quán bà chủ để lấy thêm "viện trợ".

Khi bà chủ thấy Hỏa Lang cùng Uyển Vân dẫn một đám người đến quán thì từ ngỡ ngàng, đến nghẹn ngào rồi khẩn trương. Cái quán nhỏ lụp xụp trở nên chật kín người. Chính là họ muốn chiêm ngưỡng nam nhân trong tranh và mỹ nhân của hắn xem thế nào, rồi mới tò mò bát chè sen của quán ngon ra sao.

Phản ứng rất tốt, ai cũng kinh ngạc hết thảy khen ngợi, quán đến xế chiều vẫn rất đông. Đến khi hết sạch chè rồi khách mới dời đi. Ba người thở phì phò. Hỏa Lang rửa bát đến đầu ngón tay bị nước làm cho mềm nhũn. Bà chủ cùng Uyển Vân cũng không hơn là bao, người ngồi làm, người bưng bê, nom khá tấp nập.

Sực nhớ ra là còn yến tiệc cần đi dự, Uyển Vân nhanh chóng thúc giục Hỏa Lang. Cả hai lập tức cáo từ chủ quán:

- Công tử, tiểu thư, lão nô có thể biết tên hai vị? – bà chủ rơm rớm nước mắt.

- Vương Hỏa Lang, Lý Uyển Vân. Bà chủ, sẽ còn gặp lại – Uyển Vân nhanh chóng đáp rồi kéo Hỏa Lang dời đi.

.

- Hỏa Lang, đang nghĩ gì vậy?

Thấy Hỏa Lang hơi trầm tư, Uyển Vân bất giác lên tiếng. Hỏa Lang hơi giật mình, nhẹ nhàng trả lời:

- Không... chỉ là ta thấy hôm nay thật sự rất vui – mỉm cười.

- Sao vậy? – Uyển Vân cũng rõ nét cười trên môi.

- Không biết nữa – Hỏa Lang thở dài.

Im lặng một lúc, Hỏa Lang liếc sang thấy gương mặt Uyển Vân khá thoải mái, trên môi rõ ràng cười, đôi mắt long lanh, không khỏi tò mò:

- Sư muội, nghĩ gì sao?

- Không – giật mình, nhìn sang Hỏa Lang, rồi lại mỉm cười – Đang nghĩ, giá mà sau này có thể có cuộc sống bình đạm, chẳng cần vinh hoa phú quý, chẳng cần phải có danh phận, có thể cùng người mình yêu chung sống, cùng người đó kiếm miếng ăn sống qua ngày. Như vậy chẳng phải sẽ rất hạnh phúc sao sư huynh? – đôi mắt hướng về phía Hỏa Lang mang đầy tâm tình.

Hỏa Lang dừng một nhịp, rồi lại bước tiếp. Mỉm cười:

- Ân. Nếu có thể cùng người thương sống một cuộc sống bình dị, hạnh phúc thì còn gì bằng.

"Hỏa Lang, ta muốn cùng ngươi sống một cuộc sống như vậy, ngươi có hiểu không?" – mỉm cười hạnh phúc.

"Uyển Vân, ta muốn cùng ngươi. Ngươi có biết?... nhưng chuyện này... là không thể" – cười đau khổ.

Ọc ọc

- Đói sao? – Uyển Vân cười.

- Trưa nay chưa kịp ăn gì, bất quá ăn được hai bát chè, sư muội không đói sao? – Hỏa Lang nhăn nhó.

- Được rồi, sắp được ăn no rồi, ráng nhịn đi – vẫn cười.

- Ân – mặt tươi tỉnh hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net