Chương 41: Đêm nay, ta đã là người của ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dùng bữa tối, Hỏa Lang cùng Uyển Vân ở lại nói chuyện với Lý Hiền đến đầu giờ Hợi mới rời đi, trở về phòng.

Giờ Hợi: Từ 21 giờ đến 23 giờ khuya

Hỏa Lang vẫn vậy, nắm chặt tay Uyển Vân mà bước đi. Gia nhân giờ hầu hết đã trở về phòng, suốt một đoạn đường, yên tĩnh, chỉ có hai nữ tử tình tình tứ tứ, thỉnh thoảng khẽ bật ra tiếng cười nhỏ.

Cuối cùng cũng đứng trước cử phòng Uyển Vân, Uyển Vân đứng ngẩn ra một lúc, rồi mới bước vào.

Phòng so với hôm qua đã thật sạch sẽ, mọi thứ được xếp lại ngay ngắn, nhìn không ra đống bừa bộn của đêm qua.

Nhìn vào căn phòng, Uyển Vân nhíu mày, mắt lại hiện tia tức giận. Rùng mình một cái, mắt kinh tởm nhìn về chỗ tối qua nàng cùng Minh Hiển uống say.

Thấy Uyển Vân không bước vào, lại chôn chân ở đây, Hỏa Lang ngạc nhiên, tầm mắt mới nhìn sang mắt nàng. Mắt Uyển Vân bây giờ hoàn toàn là lửa hận. Hỏa Lang nhất thời cũng chưa nói gì, chỉ đứng đó, lòng đau xót mà không thể lên tiếng. Vì nàng cũng đang giận đến run người, sợ nếu nói ra tiếng nào, sẽ lại làm nàng phát điên mà thôi.

- Lang nhi – Uyển Vân thu liễm ánh mắt, quay sang nhìn Hỏa Lang – đi thôi!

Đang giận, lại được câu nói Uyển Vân làm cho lấy lại bình tĩnh, nhất thời khó hiểu:

- Đi đâu?

- Về phòng ngươi, ta không muốn ở đây. Thật hôi hám – Uyển Vân nói với giọng đầy khinh bỉ.

- Được! – Hỏa Lang nghĩ một lúc, rồi cũng gật đầu.

.

- Uyển nhi, vậy ngươi ngủ trước, ta...

Hỏa Lang sau khi đưa Uyển Vân về phòng mình, liền nhanh chóng chuẩn bị rời đi. Nói chưa hết câu, vạt áo ngực đã bị Uyển Vân kéo, lôi vào trong phòng.

- Định đi đâu?

- Đi... ngủ?! – Hỏa Lang lúng túng.

- Phòng ngươi đây, ngươi định đi ngủ chỗ nào? – Uyển Vân nhướn mày.

- Ta... ta... - Hỏa Lang đỏ mặt.

Uyển Vân nhìn Hỏa Lang, cố nhịn cười, giọng hoàn toàn là giả bộ hờn dỗi.

- Chắc không muốn ta lưu lại đây phải không? Vậy ta trở về phòng ta là được chứ gì?

Uyển Vân toan bước đi, thì Hỏa Lang đã nhanh lao về phía cửa, chốt cẩn thận, rồi dang tay ở đó chặn.

- Không... không được về phòng.

- Như vậy sao được, lại mang tiếng ta bức ngươi không được ngủ ở phòng mình, cứ để ta về phòng thôi – Uyển Vân lại giả bộ.

Hỏa Lang nắm tay Uyển Vân, kéo nàng về phía giường mình, ấp úng:

- Ngủ... ngủ đây đi.

- Vậy ngươi ngủ đâu ha? – Uyển Vân lại nhướn mày, môi bắt đầu hơi cong lên.

- Ta... sát mép ngoài giường... - mặt đỏ bừng.

- Vương công tử đã có nương tử, không sao chứ khi nằm chung một chỗ với ta? – Uyển Vân giọng đầy châm chọc.

- Ta... - Hỏa Lang mặt biến sắc – vậy ta nằm đất, ngươi cứ ở đó... nhưng tuyệt đối là không được rời trở về phòng ngươi đó – giọng trầm xuống.

Uyển Vân biết đã đùa hơi quá, ăn năn lập tức lộ trên mặt. Nhìn nữ tử trước mặt đang hoàn toàn hiện rõ nét buồn tủi trong mắt, Uyển Vân trở lại giọng ôn nhu, ân cần:

- Lang nhi, ta đùa chút, ngươi đừng nghĩ nhiều.

- Không – Hỏa Lang thở dài – ta không xứng với ngươi. Ta dù thế nào... cũng đã thành thân. Ta chẳng xứng đáng với bất cứ yêu thương nào từ ai – tông giọng thật thấp xuống, đỉnh điểm của buồn bã.

- Lang nhi!

Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, Hỏa Lang quay mặt sang, môi bất ngờ được một thứ mềm mại đè lên, chỉ một khoảnh khắc nhỏ, thứ mềm mại đó liền tách ra.

- Lang nhi, ngươi bỏ rơi ta, nay ngươi đã trở về, coi như là có thể tha thứ. Nhưng... - tay đặt lên má Hỏa Lang, ánh mắt long lanh – ta đã làm chuyên không thể tha thứ với ngươi... ta thấy, nếu hôm nay không xin lỗi ngươi, sẽ không thể nào chợp mắt nổi...

Hỏa Lang mặt đỏ bừng, chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn ban nãy, bờ môi còn vương chút ấm áp cùng ẩm ướt kia lại một lần nữa được đè nén.

Hỏa Lang kinh ngạc, rồi cũng từ từ nhắm mắt, tận hưởng hương vị ngọt ngào của nụ hôn này.

Cảm thấy thây thể nóng ran, không tự chủ được bản thân, tay Hỏa Lang vòng vào eo nữ tử trước mắt, xoay nàng nằm xuống dưới mình, môi vẫn kề môi, chưa từng có khoảnh khắc nào dứt ra.

Hỏa Lang như gửi hết nhớ thương vào nụ hôn đó, ra sức cướp lấy hương vị ngọt ngào của nữ tử trước mặt, môi nghiền ngẫm, gấp gáp hơn.

Hàm răng Uyển Vân khẽ cắn nhẹ vào môi dưới Hỏa Lang, dùng đầu lưỡi ẩm ướt, mềm mại tách hai khớp hàm của người trước mặt. Đầu lưỡi Uyển Vân đảo qua hàm răng Hỏa Lang đều đặn, rồi cuối cùng cũng gặp được đầu lưỡi người kia, liền quấn quýt lấy nhau. Hai đầu lưỡi thơm tho quấn lấy nhau, hơi thở trong phòng càng trở nên nặng nề, mùi thơm dịu nhẹ trên cơ thể cũng theo đó mà lan ra khắp phòng.

Uyển Vân hơi mở mắt, lặng lẽ nhìn gương mặt Hỏa Lang đang gần sát mình, đôi lông mi đen láy khẽ run lên, mắt lại từ từ nhắm lại hưởng thụ. Ly biệt hơn một tháng, một tháng dày vò, đau khổ, nhớ thương đến phát dại, cuối cùng giờ phút này, lại có thể ôm lấy thân thể nhau, lại có thể môi sát môi, làm Uyển Vân khẽ run lên vì sung sướng. Lại một lần nữa hôn thật sâu, lại thả yêu thương vào trong nụ hôn như lúc ban đầu. Không khí ngày càng nóng hơn, hơi thở cũng gấp gáp hơn trước.

Hỏa Lang cảm thấy có gì đó lướt nhẹ trên người mình, chưa biết là gì thì cảm thấy hông nàng được thả lỏng đi rất nhiều, trước đó là một âm thanh hơi lạ.

Nghĩ ra gì đó, Hỏa Lang liền giật mình, định tách mình ra khỏi nụ hôn, người hơi nhấc lên liền đã bị Uyển Vân choàng tay vào cổ, một thanh âm 'cộp' vang bên tai, thắt lưng trên người Hỏa Lang đã bị cởi bỏ, nằm ngay ngắn dưới đất.

- Đừng nháo.

Uyển Vân kéo cổ Hỏa Lang xuống, đến khi vành tai sát môi, khẽ nói một câu đầy mị hoặc như vậy.

Hỏa Lang giật mình nhưng lại bị thanh âm kia mê hoặc, lần nữa lại đặt môi lên bờ môi Uyển Vân.

Cái lưỡi không yên phận, dần dần trượt sang vành tai Uyển Vân, liếm quanh nó, rồi khẽ cắn nhẹ vào nó. Hỏa Lang bây giờ hoàn toàn là như mất đi tự chủ, chỉ biết làm theo ham muốn hiện tại của bản thân.

Uyển Vân chưa kịp hoàn hồn thì cảm thấy trên cổ đã được thứ mềm mại, ẩm ướt kia lướt qua.

'Ưm'

Khẽ rên lên thành tiếng.

Tay Hỏa Lang bây giờ đã chạm đến ngực của nữ tử bên dưới. yên phận ở đó một lúc rồi cũng trườn xuống bụng, tiến đến dây lưng của Uyển Vân, nhẹ nhàng rút ra.

Uyển Vân nghe thanh âm khi rút dây lưng, khẽ mở mắt , hồi hộp, hô hấp càng nặng nề hơn.

Đôi mắt đang hé mở, cũng liền nhắm lại, tiếng 'a' nhỏ bé khẽ vang lên, một ấn ký nhàn nhạt xuất hiện trên cổ nàng.

Đôi tay đang ôm lấy cổ Hỏa Lang liền luồn vào thân áo, y bào của Hỏa Lang bị lột ra, chỉ thấy một lớp băng trắng quấn quanh ngực.

Hỏa Lang liếm láp cái cổ trắng nõn, thơm tho của Uyển Vân, bàn tay không yên phận lại lần nữa di chuyển từ thắt lưng, từ từ tiến đến hai vạt áo. 'Phanh' một tiếng, hai vạt áo đã bị tách ra khỏi nhau, để lộ áo lót trắng, thêm vài hoa văn ở trước, trông thật sự khiến người ta tê dại.

Hỏa Lang dừng động tác, rời khỏi cổ Uyển Vân, trước mặt đã là núi non phập phồng trước dải mây trắng, làm Hỏa Lang đỏ mặt, dục vọng như bị thu liễm, định là thoát ra khỏi ham muốn này, cổ một lần nữa bị kéo xuống:

- Ta nói, không được nháo!

Nói xong liền đưa hai tay xuống tấm lưng Hỏa Lang, gỡ bỏ từng đường vải bó trên ngực. Hỏa Lang hoảng hốt định cản lại, một lần nữa âm thanh yêu mị kia lại khẽ bên tai:

- Ngươi đêm nay, là của ta, cấm phản kháng.

Hỏa Lang người mềm nhũn mặc cho bàn tay mềm mại trắng nõn kia tháo bỏ từng vòng băng trên ngực mình. Ngực trần lấp ló cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Uyển Vân từ từ đưa mặt lên, cái lưỡi mềm mại thoải ra, mơn trớn cằm Hỏa Lang, rồi từ từ xuống cổ.

Hỏa Lang mê dại, mắt nhắm hờ mà hưởng thụ.

Nhói một cái, lông mày hơi nhíu vào, rồi mắt chậm rãi mở ra, thấy cổ mình hơi đau, định đưa tay lên sờ thì Uyển Vân đã liếm láp chỗ mới nhói đau trên cổ Hỏa Lang.

- Trả lại ngươi.

Giọng đã khàn đi mà mê luyến người khác đến lạ thường. Bất giác trên môi Hỏa Lang mỉm cười, mà cũng không hiểu vì sao mình lại cười, giờ chỉ cảm thấy nữ tử dưới người mình thật đáng yêu mà quỷ mỵ mà thôi.

Lưỡi của Uyển Vân lại trượt xuống, giờ đã đặt trên bầu ngực Hỏa Lang. Nhẹ nhàng liếm láp xung quanh một bên nhũ hoa. Hỏa Lang mặt đỏ bừng lên nhưng mắt lại lim dim hưởng thụ.

Bàn tay Hỏa Lang cũng không chịu thua kém miệng lưỡi Uyển Vân, liền tháo cái yếm đang che chắn hai bầu ngực no nê của nử tử phía dưới, nhanh chóng chạm vào, khẽ nắn nót hai trái đào tiên chốn bồng lai tiên cảnh. Như chưa thỏa mãn, hai đầu ngón tay tiếp tục mân mê đôi nhũ hoa hồng hào kia, khiến nó săn lại, như muốn nở rộ.

'Ư'

Vẫn là âm thanh gợi dục vọng. Hỏa Lang liền ghì đầu Uyển Vân xuống, tai vẫn đặt ở ngực nắn bóp, còn môi thì đã dán vào cổ Uyển Vân, vừa hôn lại vừa liếm láp, động tác nâng niu vô cùng.

Uyển Vân người run rẩy, nóng từ mặt truyền khắp thân thể, mồ hôi hai người hòa quyện vào nhau.

Hơi thở cả hai gấp rút, thở dốc thành tiếng.

Lửa tình lan tỏa khắp phòng, thiêu rụi lý trí của cả hai người.

Đầu lưỡi Hỏa Lang đã trượt từ từ một đường dài thẳng đến một bên bầu ngực. Ngắm nhìn nhũ hoa đã được mình làm cho nở rộ một lúc, rồi mới liếm láp.

Động tác càng ngày càng nhanh. Uyển Vân run rẩy càng nhiều hơn nữa. Khi Hỏa Lang đã dừng liếm láp, thân thể Uyển Vân mới khôi phục được chút, liền nhanh chóng dướn người cong lên khi biết người phía trên đang chà sát hàm răng vào một bên nhũ hoa của mình.

"Lang nhi..."

Thanh âm run rẩy vâng lên, Hỏa Lang mất hết nhận thức, thân thể quyến rũ của người bên dưới sớm đã làm cho nàng mê dại.

Sau khi "tham quan" xong hai trái đào tiên chốn bồng lai, lưỡi một lần nữa dịch chuyển, dọc một đường đến bụng, rồi dần dần xuống rốn, một lần nữa tham lam liếm láp.

Độ cong trên cơ thể Uyển Vân càng lớn, người lần nữa dướn lên cao. Hỏa Lang nhanh chóng ôm Uyển Vân vào người, nhấc Uyển Vân ngồi dậy. Giờ Uyển Vân đã ngồi lên lòng Hỏa Lang, y phục bị cởi dang dở giờ đây đã bị tháo sạch sẽ bởi bàn tay của ai đó. Giờ đây, trước mặt Hỏa Lang là một tiên nữ, thân thể trắng nõn thuần khiết, người không bị chút vấy bẩn.

Nâng niu hít lấy từng tấc da thịt của Uyển Vân, một lần nữa đặt nàng xuống giường, đầu lưỡi lại tiếp tục công việc dang dở, nhưng lần này, đã trườn xuống đùi.

Giữa hai chân Uyển Vân đang có khoảng trống nhỏ, bất ngờ được tách ra, ở giữ hai chân đã cảm thấy ấm áp.

Hơi thở ấm nóng từ miệng Hỏa Lang phả vào đóa hoa giữa hai chân nữ tử trước mặt, Uyển Vân run lên từng nhịp, mỗi lần đầu lưỡi không an phận kia bắt đầu "khám phá" bông hoa hồng hào kia. Uyển Vân thốt ra từng tiếng "ưm" đứt đoạn, kéo dài, cơ thể càng lúc càng nóng, mồ hôi càng lúc càng vã ra nhiều.

Đầu lưỡi kia đang từ từ xâm nhập vào bên trong, hương vị ngây ngây mà béo ngậy của bông hoa nàng đang ngấu nghiến hưởng thụ làm Hỏa Lang càng kích động, liên tục tạo ma sát với bông hoa đó.

Mỗi lần thứ ấm nóng, mềm mại kia đưa vào sâu, rồi lại từ từ rút ra làm Uyển Vân như muốn chết đi, tay đã đưa lên vò lấy tóc Hỏa Lang, mắt nhắm nghiền hưởng khoái lạc.

Một lúc sau, cái lưỡi kia như đã hài lòng, lại từ từ trượt lên phía trên, đảo qua hai bầu ngực một chút rồi mới tiến về phía môi Uyển Vân, hai đầu lưỡi gặp nhau, lại bắt đầu quyến luyến.

Khi môi Hỏa Lang chạm môi Uyển Vân thì đầu ngón tay đã đặt trước đóa hoa hồng hào, ngón tay từ từ đưa vào, khoảng chứng một đốt mà đã cảm thấy bên trong đang nóng rực lên, như muốn hòa tan mọi dị vật.

Cộp.

Một tiếng động lạ phía ngoài làm Hỏa Lang sực tỉnh, hơi ngẩng đầu lên, biết tay mình đã không an phận liền luống cuống, định rút về.

Uyển Vân nắm lấy cổ tay đang định thu về kia, không cho cử động, giọng khàn khàn, lại là thanh âm yêu mị ban đầu:

- Đêm nay... ta là của ngươi, ta mãi mãi chỉ thuộc về ngươi.

Rồi cầm chặt cổ tay Hỏa Lang, giúp nàng 'hoàn thành nốt việc đang dở dang'.

Hỏa Lang hơi kinh ngạc nhưng ngay lập tức lại bị môi Uyển Vân dán lên, mùi hương trên người Uyển Vân làm Hỏa Lang lại mê luyến, lửa tình lại lần nữa bùng cháy, dục vọng không thể nào cản.

Đầu ngón tay đưa vào được một nửa, thì có thứ gì đó mỏng manh chặn lại. Hỏa Lang nhất thời là hiểu đó là gì, nhưng cũng chỉ là lơ mơ, hiện tại thì đang bị dục vọng làm tâm trí chao đảo. Ngón tay đưa vào, chọc thủng thứ đang 'cản trở' kia.

Uyển Vân người cong lên, mặt hiện lên nét đau đớn, răng cắn chặt nhịn đau, tay siết lấy cổ Hỏa Lang chặt hơn nữa, môi rõ ràng là vừa phát ra một thanh âm vừa giống như rất đau, lại vừa như rất thỏa mãn.

Ra vào ban đầu rất chậm chạp, càng về sau, nhịp thở càng trở nên gấp gáp, thì tốc độ cũng nhanh lên, làm Uyển Vân run rẩy tái tê, nụ hôn cũng từng chút bị đứt đoạn.

Va chạm dồn dập có thể nghe rõ cả tiếng róc rách nỉ non, không khỏi làm người ta ngượng ngùng.

Một lúc sau, người Uyển Vân bỗng hơi co giật, cong lên, miệng vẫn là những tiếng 'ư' đứt đoạn kéo dài.

Thủy quang trong suốt từ đóa hoa kia chảy ra, lúc này, Hỏa Lang mới dừng động tác, từ từ thu liễm ngón tay về, đặt lên môi Uyển Vân một nụ hôn thật sâu, như là an ủi.

Cả hai thở phì phò.

Uyển Vân từ từ mở mắt, môi nở nụ cười, nhìn gương mặt đang song song với mình, giọng vẫn còn run run:

- Như vậy... đây là lời xin lỗi của... ta.

Hỏa Lang lúc này mới không còn ham muốn trong mắt, mắt trong veo ngạc nhiên nhìn nữ tử trước mặt:

- Xin lỗi chuyện gì?

Uyển Vân lần nữa quàng tay vào cổ người đang ở phía trên, vẫn giọng run rẩy ban nãy:

- Xin lỗi... vì để người khác... chạm vào người ta.

Hỏa Lang hiểu ra, mắt có tia xúc động xoẹt qua, liền lập tức ôn nhu, giọng đầy yêu thương:

- Uyển nhi ngốc, ta đâu có giận ngươi chuyện đó!

- Nhưng... ta giận ta. Giờ ta... đã là người của ngươi. Xem ngươi chạy... thế nào.

Uyển Vân lại mỉm cười ấm áp. Hỏa Lang cũng cười tươi, khẽ lắc đầu:

- Ta sẽ không bao giờ chạy đi nữa. Ta yêu ngươi!

Đặt một nụ hôn lên môi Uyển Vân lần nữa, rồi xoay người nằm xuống cạnh Uyển Vân, tay dang ra ôm nữ tử nàng yêu thương đến hoang dại vào lòng.

Uyển Vân ngay ngắn nằm trong lòng Hỏa Lang, hít mùi hương trên ngực nàng, rồi cũng ngon lành đi ngủ.

- - -

Tác giả: Chậc, thịt thì cũng chỉ có bấy nhiêu. Mong các ngươi ăn ngon miệng. Lang nhi thật ra đúng là ngốc thật, nhưng bản năng cơ thể làm sao kháng lại được. Huống gì Uyển nhi nhà ta yêu mị thế kia? Khó mà có thể ngu ngốc như mọi khi ha. Hắc hắc hắc!

"new pa{�QUag�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net