Chương 46(XK): Tiểu Bắc giúp đỡ Hỏa Lang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

Đi một đoạn đường dài, chuyển hai lần xe buýt, cuối cùng cũng đến nhà Tiểu Bắc. Tiểu Bắc nhìn khá mệt mỏi, khi ở trên xe buýt luôn làm bộ giả vờ không quen Hỏa Lang. Mọi cặp mắt trên xe dường như đổ hoàn toàn về phía Hỏa Lang. Toàn thân Hỏa Lang mặc bộ quần áo bệnh nhân, thỉnh thoảng lại mở mồm hỏi "cái gì đây?" làm Tiểu Bắc vô cùng xấu hổ, chỉ biết cười trừ.

Khi dừng trước cửa nhà, Tiểu Bắc mới thả lỏng cơ mặt, nhanh chóng lôi Hỏa Lang vào trong nhà. Cô túm tay áo Hỏa Lang mà lôi, bởi lẽ dường như Hỏa Lang sau khi nhìn thấy cái nơi mình chuẩn bị vào nét mặt lại hơi rụt rè, lo sợ, dường như là không muốn vào.

Cuối cùng cũng lên được đến phòng, Tiểu Bắc thở dài một cái, nằm phịch lên giường, để mặc Hỏa Lang đang ngơ ngác nhìn căn phòng đầy màu hồng của mình.

- Khát không? – Tiểu Bắc mở miệng trước.

Hỏa Lang tay đang sờ vào con gấu bông, cảm thấy rất thích vì nó rất mềm, nghe giọng Tiểu Bắc thì giật mình:

- Có – gật đầu nhanh chóng.

- Vậy ở đây, tôi đi lấy nước giải khát – Tiểu Bắc bật dậy khỏi giường, nhanh chóng chạy xuống tầng.

Rất nhanh sau đó, trên tay đã cầm một lon Coca.

Nhanh chóng kiếm hai cái cốc, bật lon Coca, rót cẩn thận vào cốc.

- Đây! – tay đưa một cốc Coca cho Hỏa Lang.

Hỏa Lang lúc này đang ôm cái con gấu bông mềm mại vào người, lại lần nữa giật mình, nhanh chóng đặt con gấu ra một bên, đón lấy cốc Coca mát lạnh.

Nhìn thứ nước nâu đen trong cốc, Hỏa Lang nhíu mày:

- Thuốc... sao?

Tiểu Bắc ngơ ngác, rồi cười lớn.

- Ha ha. Tốt nhất uống đã rồi cho tôi cái ý kiến.

Hỏa Lang mặt khó hiểu, nhưng rồi cũng uống thử.

Ngụm thứ nhất đi vào miệng trong hoang mang, rất chậm rãi.

Động tác uống nhanh dần.

Chỉ ba giây đã hết sạch cốc Coca.

- Ngon không? – Tiểu Bắc đắc ý cười.

- Có! – Hỏa Lang gật gù, nhanh chóng đáp.

- Uống thêm nhé? – Tiểu Bắc đưa cốc còn lại trong tay mình.

- Được – thân thủ nhanh nhẹn đón lấy.

Cũng chỉ ba giây sau, cốc Coca còn lại hết sạch.

- Ha ha. Có giống thuốc không? – nhướn mày.

- Không giống không giống. Rất ngon, ta rất thích. Tên của nó là gì vậy? – Hỏa Lang tươi tỉnh.

- Coca cola. Gọi Coca là được rồi – Tiểu Bắc vui vẻ trả lời.

Hỏa Lang gật gù, rồi nhìn chăm chăm chiếc cốc.

- Ước gì Uyển nhi cũng ở đây cùng ta thưởng thức mùi vị thứ nước Coca này.

Nói xong liền thay đổi sắc mặt, hoàn toàn là buồn bã và lo lắng.

- Tý quên! Vậy, cậu tên là gì? – Tiểu Bắc vỗ tay một cái, hướng Hỏa Lang hỏi.

- Vương... Vương Hỏa Lang – Hỏa Lang thản nhiên.

- Tên con gái sao? Mà sao nghe kì kì thế nào á? – Tiểu Bắc ôm bụng cười.

- Ta... ta – Hỏa Lang xấu hổ, mặt đỏ bừng.

- Từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Lang, cậu cứ gọi tôi là Tiểu Bắc. Đừng có cô nương nữa – Tiểu Bắc vui vẻ.

- Vậy tên ngươi là Tiểu Bắc? – Hỏa Lang hỏi lại.

- Phải. Hạ Tiểu Bắc nha! Rất vui được gặp cậu, Tiểu Lang! – dơ tay ra.

Hỏa Lang không hiểu hành động của Tiểu Bắc, mày lại nhíu vào.

Tiểu Bắc lại phì cười.

- Cậu làm động tác tay giống tôi đi.

Hỏa Lang nghe vậy, rụt rè đưa tay ra phía trước. Tay bất ngờ được Tiểu Bắc nắm vào, rồi nhẹ nhàng nhấc lên nhấc xuống chừng bốn, năm lần.

Hỏa Lăng mặt đỏ bừng, nhanh chóng thu tay lại, giọng tức giận:

- Ta... ta đã có người thương... ngươi không được nắm tay ta....ta....

Tiểu Bắc ngơ ngác, rồi cũng phì cười:

- Tiểu Lang, cậu là đại ngốc hay sao? Đây là bắt tay, khi muốn làm quen ai người ta thường dùng cái bắt tay này để kết giao. Chứ không phải nắm tay như cậu nghĩ.

Hỏa Lang mặt ngơ ra, Tiểu Bắc lại được một trận cười nữa.

- Nhưng... - dừng cười – rốt cục, cậu đến từ nơi nào.

Tiểu Bắc dừng cười, mặt nghiêm túc, nhìn Hỏa Lang mà hỏi.

Hỏa Lang cũng bình tĩnh, giờ mới nhớ đến tất cả lời của Hỏa Cốt, chậm rãi đáp:

- Nếu nói... đến từ 1000 năm trước, ngươi có tin không? – Hỏa Lang rụt rè.

Tiểu Bắc lại một lần nữa bị Hỏa Lang làm cho hết sức bất ngờ, nuốt hết vẻ hoang mang, lại hỏi tiếp:

- Sao... người cậu toàn máu vậy? Cậu biết trên người cậu có bao nhiêu vết thương không?

- A, không biết. Ta đang tỉ thí với tên khốn Minh Hiển, bị hắn dùng thủ đoạn nên bị thương – Hỏa Lang trả lời, giọng đầy khinh bỉ.

- Trên người cậu có mười chín vết thương do dao gây ra, có vết dài nhất là vết sau lưng. May mắn tôi đưa cậu đi bệnh viện kịp thời, không thì sợ cậu đã mất mạng rồi – Tiểu Bắc thở dài.

- Bệnh viện? Là chỗ trắng trắng ban nãy? – Hỏa Lang nhíu mày.

- Phải, nói như nào nhỉ... đó là nơi cậu đến khi cậu bị thương đó, người chữa cho cậu được gọi là 'bác sĩ' – Tiểu Bắc giải thích.

- A, là đại phu? – Hỏa Lang hiểu ra.

- À, phải phải – TIểu Bắc thở dài, gật đầu.

Im lặng một lúc.

- Mà Tiểu Lang, tôi thấy cậu rất quen mắt, không biết gặp ở đâu chưa? – Tiểu Bắc nhướn mày hỏi.

- Chắc chắn chưa! – Hỏa Lang giọng chắc nịch.

- Cậu... đúng là đến từ 1000 năm trước? – ngờ vực.

- Phải, và ta không mất trí nhớ - Hỏa Lang thành thật.

Không khí rơi vào trầm mặc.

- Tiểu Bắc, ngươi nghĩ ta nói dối sao? – Hỏa Lang chau mày.

- Ừm. Trước thì có, sau khi cậu cứu tôi bằng cách cho tôi bay lơ lửng thì ngờ vực, giờ thì tôi... tôi tin cậu – Tiểu Bắc nở nụ cười rạng rỡ.

Hỏa Lang nhìn nụ cười Tiểu Bắc, lòng cảm thấy ấm áp. Nụ cười rất quen thuộc, Hỏa Lang khẽ mỉm cười.

- Tiểu Bắc, thật sự ta cũng cảm thấy, ngươi rất thân quen. Mà thôi, quên đi, cảm ơn ngươi đã chiếu cố ta. Giờ ta phải đi tìm Uyển nhi – Hỏa Lang đứng lên.

- Khoan khoan! – Tiểu Bắc kéo áo Hỏa Lang, chậm rãi cản.

- ... Sao vậy? – Hỏa Lang khó hiểu.

- Có một số việc, cậu phải tuân thủ nếu muốn tìm kiếm Uyển nhi gì gì đó của cậu – vẫn chậm rãi.

- Là chuyện gì? – Hỏa Lang nhíu mày.

- Trái đất rộng lớn, loạn lên tìm một người, là điều không thể. Không những thế, bộ dạng của cậu sẽ để người ta sinh nghi mà thôi. Cậu muốn tìm cô gái tên Uyển nhi nhanh không? – nhướn mày.

- Tất nhiên – Hỏa Lang giọng chắc nịch.

- Vậy phải nghe theo tôi – Tiểu Bắc kiên quyết nhìn Hỏa Lang.

- Được... vậy là ngươi sẽ giúp ta?

- Phải, sẽ giúp cậu! Nên là trước tiên phải nghe theo lời tôi đã. Đồng ý? Hay là không?

- Được! – Hỏa Lang nhanh chóng gật đầu.

Tiểu Bắc lại ôm bụng cười lớn.

- - -

Tác giả: nhiều người thắc mắc, sao hai người rõ ràng là nhìn mặt quen quen, Hỏa Lang lại không nhận ra Tiểu Bắc là hậu kiếp của Uyển Vân. Tất nhiên là không nhận ra được rồi, vì vốn Tiểu Bắc đâu phải hậu kiếp của Uyển Vân. Tiểu Bắc chỉ là con cháu hậu kiếp Uyển Vân mà thôi. Nếu mà là hậu kiếp của Uyển Vân, câu chuyện sẽ thật sự dễ dàng, như vậy sẽ không thú vị ha. Tốt nhất, để lại một vài nét của Uyển Vân trên Tiểu Bắc thôi. Ha ha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net