Chương 74 (XK): Ngươi có thể nghĩ bậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

Hỏa Lang vẫn không hề nhận ra hàm ý của câu nói đó, vẫn hoàn toàn là lo lắng, bàn tay hơi thô đã áp sát lên má nàng.

Uyển Vân không rời mắt khỏi mọi biểu cảm trên mặt Hỏa Lang, ánh mắt đầy ôn nhu và yêu chiều.

Thấy Uyển Vân môi hiện tia máu, Hỏa Lang vô cùng xót xa, mày đã dính chặt vào nhau.

- NGƯƠI LÀM GÌ NÀNG?

Hỏa Lang tức giận tột cùng, quay sang hét thẳng vào gương mặt đang tím bầm đầy máu của Từ Khang.

Từ Khang nghe Hỏa Lang gằn lên càng thêm run rẩy, hắn sợ nàng sẽ đánh hắn thêm vài cái nữa. Tay theo phản xạ che chắn lấy gương mặt.

- Tôi... tôi xin lỗi... tha cho tôi!

Đũng quần Từ Khang dần ngả sang màu sẫm, người không ngừng run rẩy.

Hỏa Lang đúng là đang chuẩn bị tiến tới cho Từ Khang thêm vài quyền vào mặt, nhưng người vừa mới xoay đi, chưa cả kịp bước thì đã bị bàn tay mềm mại tóm lấy tay áo. Hỏa Lang theo phản xạ xoay đầu lại, mắt vẫn chưa nguôi chút giận nào.

- Lang nhi, về phòng, ta mệt!

Uyển Vân khẽ nói với Hỏa Lang, tay từ từ chuyển xuống nắm lấy bàn tay nàng rồi kéo đi. Hỏa Lang ngơ người, hành động tình tứ vô tình của người kia làm nàng đỏ mặt, giờ như đã nguôi giận phân nửa.

Hỏa Lang vẫn cố trừng mắt lần cuối sang phía Từ Khang rồi mới bước đi theo Uyển Vân.

Uyển Vân sau khi đã ra khỏi khu vườn nhà Đông Phong, liền buông tay Hỏa Lang ra. Hỏa Lang cảm thấy vô cùng mất mát, tiếc nuối định là nắm lại bàn tay kia. Nhưng giờ Uyển Vân vẫn mất trí nhớ, nếu làm vậy sẽ là lỗ mãng, nên nàng đành thu gọn ý định đó lại.

Uyển Vân nhìn rõ biểu cảm tiếc nuối kia, môi nhoẻn nụ cười, ánh mắt âu yếm nhìn Hỏa Lang.

- Ta mỏi!

Uyển Vân tinh nghịch hướng Hỏa Lang, nhưng bộ dạng là đang giả bộ xoa xoa hai đầu gối.

Hỏa Lang thấy thế liền hoảng hốt, ngồi phệt xuống đất.

- Uyển nhi, sao vậy? Đau ở đó sao?

Thấy nữ tử dưới chân lo lắng đến phát hoảng, khẽ giấu tiếng cười  lại, mặt lại giả vờ nhăn nhó.

- Ân, đau lắm, khéo không bước được tiếp.

- Vậy... vậy phải làm sao?

Hỏa Lang nhăn mặt theo, gấp gáp hỏi lại Uyển Vân. Uyển Vân khẽ thở dài trong lòng.

"Vẫn cứ là ngốc như vậy, phải rõ ràng mới hiểu sao?"

- Chắc ngươi phải giúp ta rồi...!

Uyển Vân vẫn là bộ mặt nom vô cùng đau đớn, ánh mắt hơi gian thỉnh thoảng liếc xem phản ứng của Hỏa Lang ra sao.

"Nói đến đây mà còn không hiểu..."

- Vậy giúp... sao? Ta lập tức giúp.

Hỏa Lang đồng tử long lanh, nhìn Uyển Vân đầy mong đợi. Nếu là nàng có thể giúp, lập tức nàng sẽ cảm thấy vui sướng. Câu đó của Hỏa Lang, lập tức cắt ngang suy nghĩ dang dở của Uyển Vân.

"...thì đúng là Lang nhi"

Uyển Vân gật nhẹ đầu rồi mỉm cười. Nàng không lạ gì nữ tử này nữa, biểu cảm này, những câu nói ngây ngô này làm nàng vô cùng hoài niệm. Uyển Vân cười càng đậm hơn, cuối cùng cũng gặp lại được người nàng yêu thương, và nguyện yêu thương đến suốt kiếp.

- Ngươi... cười gì vậy?

Hỏa Lang khó hiểu nhìn Uyển Vân, Uyển Vân ho nhẹ một cái đánh lạc hướng.

- Cõng ta – nhẹ nhàng.

- A...!

Hỏa Lang như bừng tỉnh khỏi con mê, lúng túng gãi gãi ót sau gáy.

- Không muốn?

Thấy biểu cảm e thẹn của Hỏa Lang lập tức Uyển Vân nhíu mày, giọng hơi giận dỗi.

- Muốn!

Hỏa Lang nhanh chóng đáp rồi đứng dậy, khom lưng trước mặt Uyển Vân.

Uyển Vân quàng hai tay ôm lấy cổ Hỏa Lang, rất nhanh hai chân đã được Hỏa Lang nâng lên, Uyển Vân đang hoàn toàn "cưỡi" trên lưng Hỏa Lang.

Lại cảm xúc quen thuộc hiện ra trong lòng Uyển Vân. Nàng tựa má lên tay, mũi lúc này ở sát cổ Hỏa Lang, hô hấp nhẹ nhàng.

"Vẫn là mùi hương này"

Uyển Vân si mê vừa hô hấp nhẹ, vừa hít lấy mùi hương cơ thể nữ tử nàng yêu, không khỏi xúc động và vui sướng. Sau bao lâu xa cách, cuối cùng đã gặp lại nhau, nàng thật sự muốn ghì chặt lấy cái cổ mỏng manh trắng nõn này.

Hỏa Lang mặt càng đỏ bừng hơn khi Uyển Vân cứ thở nhè nhẹ lên cổ nàng, vừa nhộn lại vừa thấy vô cùng... gợi tình. Hỏa Lang nuốt ực một cái, đáng ra sẽ không suy nghĩ bậy bạ nếu Uyển Vân không ngừng làm nàng nhột ở cổ.

- Ngươi sao vậy?

Thời tiết về trưa tuy có ấm hơn nhưng vẫn là khá lạnh, thấy cổ Hỏa Lang tấm tấm chút mồ hôi, Uyển Vân hơi giật mình liền lập tức hỏi.

- Ta...ta... không có! Không có nghĩ gì!

Hỏa Lang vốn là đang cảm nhận được ngực Uyển Vân tì sát lên tấm lưng mình, hoàn cảnh chẳng khác nào rạng sáng nay hết.

Uyển Vân thấy Hỏa Lang lúng túng, lại không trả lời đúng trọng tâm. Đánh giá vài giây liền lập tức nhìn xuống ngực mình, đúng là đang tì sát lưng Hỏa Lang, hai lớp áo len mỏng không thể che đậy được.

- Xấu... xấu xa!

Uyển Vân xấu hổ gục mặt xuống cánh tay đang ôm lấy cổ Hỏa Lang, nàng đã hiểu Hỏa Lang đang nghĩ đến chuyện gì.

- Ta... ta không có mà!

Hỏa Lang luống cuống chối bay, mặt đỏ như gấc.

- Lại còn nói dối?

Uyển Vân giọng giận dỗi nói bên tai Hỏa Lang.

- Ta không... không nói dối...! – lúng túng.

- Có thật không nghĩ bậy bạ? – nhướn mày.

- Một... một chút...! – giọng run run.

- Một chút?

Uyển Vân ngay lập tức đề cao âm điệu mà hỏi lại khiến Hỏa Lang giật mình một cái.

- Đúng là... có nghĩ đến...! – thú nhận – nhưng ta không định làm gì bậy bạ, ta xin lỗi, ngươi đừng nghĩ ta là một kẻ hám dục... ta....

Uyển Vân nhẹ nhàng áp một bàn tay che lấy miệng Hỏa Lang, không cho nàng nói.

Hỏa Lang ngơ ngác, chân cũng đã dừng bước. Giờ đã là đang đứng trước cửa phòng của Uyển Vân.

Hỏa Lang cẩn thận mở cửa, xóc nhẹ người Uyển Vân lên một chút để nàng ngồi vững hơn trên lưng mình rồi mới bước vào trong.

Cửa đóng kín, Hỏa Lang nhẹ nhàng đặt Uyển Vân xuống giường. Xong xuôi, lập tức nàng quỳ xuống trước mặt Uyển Vân.

- Uyển nhi, ta xin lỗi, là ta suy nghĩ bậy bạ. Là ta không tốt!

Hỏa Lang cúi gằm mặt xuống, mặt hoàn toàn ăn năn. Nàng sợ sẽ khiến Uyển Vân chán ghét nàng, lo lắng, đâm ra giận bản thân không biết kiềm chế, giận mình là một kẻ hám dục xấu xa.

Uyển Vân cố nén cười, người kia đúng là rất ngốc nghếch. Giả vờ nghiêm mặt, ánh mắt có chút nghiêm khắc.

- Ta hỏi, ngươi sẽ trả lời thật chứ?

Uyển Vân nhẹ nhàng hỏi, Hỏa Lang từ từ ngước lên nhìn, thấy mắt Uyển Vân nghiêm khắc thì khẽ rùng mình một cái, lập tức gật đầu.

- Ân, chắc chắn!

- Ta tin ngươi được không đây? Ban nãy ngươi còn nói dối ta cơ mà!? – nhướn mày.

- Ban nãy.... Ta sợ ngươi chán ghét ta khi vẫn còn mất trí nhớ... như vậy ta sẽ không làm cách nào giúp ngươi nhớ ra ta được... ta xin lỗi. Nhưng giờ ta hứa sẽ thành thật mọi chuyện... kể cả... mấy chuyện khó nói như ban nãy - ấp úng.

Uyển Vân lại nhịn cười, cố khắc cái gương mặt đang vô cùng khốn khổ kia của Hỏa Lang vào lòng. Hỏa Lang không thấy Uyển Vân đáp lại liền ngước mắt lên lần nữa.

- Ta chắc chắn, ngươi cứ hỏi, ta sẽ thành thật.

Ánh mắt Hỏa Lang đầy kiên quyết, giọng chắc nịch. Uyển Vân vẫn đang giả vờ lạnh tanh, gật nhẹ đầu, từ từ vươn người xuống, mặt sát mặt Hỏa Lang.

Hỏa Lang mặt đỏ bừng, người đã cứng đờ. Nữ tử trước mắt vẫn mang vẻ đẹp tuyệt sắc giai nhân như ngày nào, càng nhìn càng thêm yêu thương.

Đầu ngón tay Uyển Vân lăn dài từ trán Hỏa Lang, tô lại từng đường nét trên mặt nàng. Lông mày, hốc mắt, sống mũi, rồi cuối cùng là chạm lên đôi môi vẫn còn màu đỏ nhàn nhạt hằn lên.

- Vết thương ở đây vốn đã lành, giờ sao lại xuất hiện?

Uyển Vân chằm chằm nhìn Hỏa Lang. Hỏa Lang giật mình, nghĩ lại vì sao mình lại có vết thương ở môi thì liền đỏ bừng mặt thêm. Ấp úng hoàn toàn.

- Cái... cái này là do... do....

- Không thể nói sao? – nhíu mày.

- Không! Có thể nói! Có... thể!

Mặt Hỏa Lang lại là ăn năn. Nàng cắn chặt răng, mắt nhắm tịt lại.

- Đêm qua... ta lại suy nghĩ bậy bạ khi được ngươi ôm. Là ta không tốt, ngươi hãy trách cứ ta, nhưng mong ngươi đừng ghét bỏ ta.

Hỏa Lang vừa nhắm mắt vừa nói, nàng không dám đối mặt với Uyển Vân nữa, nàng thấy mình thật biến thái và hám dục.

Hỏa Lang đang đợi cơn phẫn nộ của Uyển Vân. Nhưng một hồi không thấy có hồi âm, liền từ từ mở mắt.

Khi mắt mới hé ra một chút, nàng liền cảm nhận được thứ mềm mại đang bao phủ lấy môi mình. Nàng mở mắt to hơn và hoàn toàn là kinh ngạc, Uyển Vân đang hôn nàng.

Hỏa Lang cứ ngồi im như tượng, mặc cho Uyển Vân môi chạm môi mình, cảm xúc lâng lâng, hoàn toàn là mất hết lý trí.

Uyển Vân rời khỏi bờ môi đầy vết răng của Hỏa Lang, hai tay áp vào má Hỏa Lang, dùng chút lực hơi nhấc nàng lên.

Hỏa Lang hiểu ý liền đứng lên theo lực thẳng của hai bàn tay Uyển Vân, vẫn là đầu óc đang trên mây.

Uyển Vân đổ người ra phía sau, tay vẫn là ôm hai má Hỏa Lang. Bất ngờ, Hỏa Lang vốn đang như người vô lực liền ngã theo.

Gương mặt Uyển Vân lại lần nữa hiện ra trước mắt, nhưng tư thế Hỏa Lang bây giờ là đang nằm trên người nàng.

Hỏa Lang luống cuống, định đứng dậy xin lỗi. Khi động tác muốn rời ra thì liền bị hai bàn tay Uyển Vân áp sát vào má hơn, kéo nàng trở lại vị trí gần-sát-mặt-Uyển-Vân như ban đầu.

Uyển Vân nâng đầu, môi ghé sát tai Hỏa Lang, giọng thì thầm đầy mị hoặc và quyến rũ:

- Ngươi có thể nghĩ bậy bạ, nhưng người xuất hiện trong đống suy nghĩ xấu xa đó của ngươi, chỉ được phép là ta!

Uyển Vân thơm nhẹ một cái vào má Hoả Lang, rồi lại dùng thanh âm mị hoặc nỉn non vào tai nàng:

- Ngươi có thể nổi dục vọng, nhưng ngươi chỉ được phép như vậy với mình ta. Ta sẽ không tha thứ nếu có nữ nhân khác khiến ngươi như vậy!

Dứt lời, tay liền quàng lấy cổ Hỏa Lang, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu.

Hỏa Lang hơi hoảng, nhưng khi đầu lưỡi Uyển Vân đã bắt đầu lăn lên đôi môi nàng thì lập tức nàng trở nên vô lực lần nữa, mắt từ từ khép lại cảm nhận đầu lưỡi dịu nhẹ của nữ tử kia. Uyển Vân lướt qua đôi môi hơi gợn gợn, gồ ghề, khẽ đau lòng, không ngừng lăn qua lăn lại như là an ủi đôi môi vốn rất đẹp nhưng lại chịu quá nhiều tổn thương kia.

Sau khi cảm thấy đã "an ủi" đủ, Uyển Vân khẽ đặt đầu lưỡi vào giữa hai bờ môi Hỏa Lang, nhẹ nhàng len lỏi vào, rồi lần nữa nhẹ nhàng tách hai hàm răng của nữ tử này ra.

Đầu lưỡi Uyển Vân đi vào khoang miệng Hỏa Lang, lúc này dục vọng của Hỏa Lang đã bắt đầu tăng cao. Không để Uyển Vân phải "làm một mình", Hỏa Lang nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi mình quấn lấy đầu lưỡi Uyển Vân, mềm mại quấn quýt lấy nhau, cọ sát nhau, lửa tình bắt đầu nổi lên trong căn phòng.

Hỏa Lang ngậm lấy cái lưỡi mềm mại của Uyển Vân, khẽ mút nhẹ một cái rồi liền nhả ra. Uyển Vân cũng không chịu để yên, cũng đáp lễ lại, không những thế còn nhẹ nhàng cọ hai hàm răng vào lưỡi Hỏa Lang như là "phạt" vì đã quá phận.

Hành động gợi tình đó của Uyển Vân làm con thú ngủ đã lâu trong lòng Hỏa Lang tỉnh giấc, Hỏa Lang giờ đầu óc chỉ còn chữ "dục", ánh mắt kia quả đúng là nữ nhân khát tình.

Hỏa Lang tách khỏi môi Uyển Vân, từ từ trượt xuống vùng cổ trắng nõn, thơm tho của nàng. Hỏa Lang hít nhẹ nhàng mùi hương trên cổ ngọc vài lần, cảm thấy đã no nê mùi thì mới chuyển sang nếm hương vị.

Lưỡi vươn ra phân nửa, nhẹ nhàng cọ lên cái cổ đang phơi ra trước mắt.

"Ưm..."

Thanh âm gợi dục phát ra từ miệng Uyển Vân làm Hỏa Lang càng hưng phấn, vẫn tiếp tục đưa đầu lưỡi lăn khắp cổ Uyển Vân.

Khi nếm đủ, Hỏa Lang liền đặt nhẹ nụ hôn lên đó. Nàng hôn khắp cổ Uyển Vân, không chừa một chỗ nào.

"A"

Uyển Vân giật mình một cái rồi cũng thôi, sau khi cái chỗ nhói đau trên cổ nàng đột nhiên được xoa dịu bởi đầu lưỡi mềm mại.

Hỏa Lang cảm thấy nóng khắp người, môi rời khỏi cổ Uyển Vân, người dựng dậy.

Uyển Vân bất ngờ trước hành động này, nhưng càng bất ngờ hơn khi Hỏa Lang từ từ cởi cái áo đang mặc trên người nàng. Giày cũng đã được cởi bỏ, Hỏa Lang giờ chỉ mặc mỗi cái áo lót đen và cái quần bó sát chân.

- Ngươi....

Uyển Vân định nói gì đó, chưa kịp hết câu đã được Hỏa Lang đặt lên môi nàng một nụ hôn mãnh liệt. Hỏa Lang như hút lấy sức sống đôi môi đó, liên tục cắn, liếm láp, và ghì lên.

Hỏa Lang rõ ràng giờ đã không còn biết trời đất gì, giờ chỉ muốn "nuốt trọn" nữ tử đã làm nàng điên dại, mê muội mà thôi.

Hỏa Lang tay luồn vào áo Uyển Vân, nhẹ nhàng xoa lấy eo nàng, vừa hôn vừa cảm nhận vùng da mịn màng ở nơi đó.

Tay Hỏa Lang dần dần nâng lên, ngay lập tức bụng Uyển Vân đã lộ ra trước mắt nàng. Hỏa Lang tham lam, di chuyển đầu dịch xuống phía dưới, hôn nhẹ từng tấc thịt ở vùng bụng.

"Ưm"

Thanh âm đầy khiêu khích đó lại phát ra khi Hỏa Lang đưa lưỡi nghịch xung quanh vùng bụng và eo Uyển Vân. Một tay Hỏa Lang ôm lấy một bên eo nàng, một tay vén cao hai cái áo vướng víu trên người nàng lên.

Áo lót đỏ tươi hiện ra trước tầm mắt Hỏa Lang, một màu sắc vô cùng quyến rũ.

Hỏa Lang như là chẳng biết điểm dừng, nhìn thấy bộ ngực đầy đặn nhấp nhô sau cái áo lót đỏ tươi kia liền ngay lập tức áp mặt vào khe ngực mà hít lấy hít để.

Vạch cái áo lót của Uyển Vân xuống, đôi nhũ hoa lồ lộ trước con mắt đang tràn đầy dục vọng. Theo bản năng, Hỏa Lang ngay lập tức ngậm lấy một bên nhũ hoa, sau đó liền liếm láp một cách tỉ mẩn, mê muội.

"Ân..."

Chuyển bên, vẫn là động tác từ tốn mà say mê như ban đầu. Hai bên nhũ hoa được Hỏa Lang kích thích mà vươn lên nở rộ.

Hỏa Lang tinh nghịch cà hai hàm răng nhẹ nhàng lên ngực Uyển Vân, rồi cắn yêu một cái.

Hơi nhói, Uyển Vân khẽ mở mắt, nhưng lại rất nhanh nhắm lại khi chỗ đau trên ngực lại được một kẻ thích nịnh nọt dỗ dành thành công.

Uyển Vân nhắm mắt hưởng khoái lạc truyền đến từ đầu ngực.

Ấm áp từ bàn tay truyền từ bụng rồi trượt dần xuống cạp quần. Uyển Vân giật mình, mắt mở to, cúi xuống nhìn Hỏa Lang.

Người phía trên vẫn rất say mê với bộ ngực của nàng, nhưng hình như người này cũng không nhận ra tay mình đang đặt ở đâu.

Uyển Vân chưa kịp hoàn hồn thì người nàng khẽ run lên một cái, đầu ngửa lên, miệng hơi hé, độ cong trên cơ thể đã càng đậm.

"Ưm..."

Người Uyển Vân giật theo từng nhịp đưa ra đưa vào của người bên trên,môi không ngừng hé ra, thanh âm gợi dục vọng nối nhau đứt đoạn truyền khắp phòng.

Nơi đó dù chưa chạm môi đến, tư trang cũng chưa được loại bỏ hoàn toàn, tư thế bây giờ hoàn toàn là bất lợi vô cùng, nhưng trái với hoàn cảnh, chỗ đó lại vô cùng ướt át.

Đầu ngón tay Hỏa Lang đặt vào đó vô cùng dễ dàng, đưa ra đưa vào liên tục. Môi Hỏa Lang cũng rời ngực Uyển Vân, trở lại đoàn tụ với đôi môi đang hơi khô của nàng.

Tiếng róc rách nỉ non phát ra, tiếng nấc đứt đoạn, hơi thở gấp gáp làm cả căn phòng ngập trong lửa tình.

Đầu ngón thay Hỏa Lang dần đưa vào sâu hơn, dù có vướng víu vì tư trang nhưng vẫn cứ di chuyển thật nhanh hơn trước.

Uyển Vân run rẩy tái tê, miệng phát ra thanh âm "hừ hừ" như là đã quá sức chịu đựng.

Bất ngờ nàng cong người, tay liền ôm chặt lấy cổ Hỏa Lang, đến đỉnh điểm, rồi nàng mới thở dồn dập hạ thấp người xuống.

Hỏa Lang rút tay ra, thủy quang trong suốt nơi đóa hoa nàng vừa xâm phạm từ từ chảy ra.

Hôn Uyển Vân một cái thật sâu rồi thở phì phò nằm lăn sang bên cạnh nàng, tay ôm chặt lấy eo Uyển Vân, nhìn chẳng khác nào một tiểu hài tử.

- Như nào?

Uyển Vân chậm rãi mở lời khi hơi thở đã ổn định, nhưng giọng vẫn là khàn khàn.

- Ân?

Hỏa Lang nghe Uyển Vân hỏi thì giật mình bật dậy. Giờ nàng mới nhận ra mình vừa rồi đã làm gì, ngay lập tức luống cuống.

- Ta... ta xin lỗi! Ta... đáng chết!

Hỏa Lang nhăn nhó, quỳ trên giường, mặt lập tức cúi gằm.

Uyển Vân không đáp, lẳng lặng chỉnh lại tư trang, với lấy cái chăn bông rồi chui vào, tay nàng chống đầu, nằm nghiêng người sang phía Hỏa Lang.

- Đúng vậy, ngươi thật đáng chết!

Giọng Uyển Vân dần ổn định, nhướn hàng lông mày nhìn chăm chăm Hỏa Lang.

Hỏa Lang mặt tái nhợt, ánh mắt rõ ràng rất ăn năn.

- Ngươi... ngươi.... Đừng hận ta! Ta xin lỗi!

Hỏa Lang giọng như nghẹn lại vậy, thở cũng bất ổn rất nhiều, trong đầu nàng không dứt những tiếng chửi rủa bản thân.

Uyển Vân nhìn cũng biết Hỏa Lang đang trách cứ và dày vò bản thân, không cam tâm nhìn nữ tử nàng yêu thương như vậy, ngay lập tức dừng suy nghĩ trêu chọc nàng.

Uyển Vân nâng cao đầu chăn lên, môi mỉm cười, vẫn nhìn Hỏa Lang.

- Ôm ta ngủ!

Hỏa Lang ngơ người, giờ mới ngẩng đầu lên nhìn Uyển Vân, thấy hành động ấm áp này không khỏi kinh ngạc.

- Ngươi không....

- Có giận ngươi, nhưng nếu ngươi ôm ta ngủ, ta sẽ tha thứ!

Uyển Vân tươi cười nhìn Hỏa Lang, Hỏa Lang ngây ngốc ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ này, lại là ngẩn người.

-  Định không vào?

Uyển Vân nhướn mày tinh nghịch hỏi cái người đang ngây ngốc kia.

- Có... tất nhiên!

Hỏa Lang nhanh chóng chui vào chăn, một tay luồn qua sau gáy Uyển Vân ôm nàng vào lòng.

- Uyển nhi...!

- Ân?

- Ta thấy hôm nay rất lạ, cứ như là... ngươi ngày trước vậy!

- Thế sao? – mỉm cười.

- Phải, cứ như là ngươi đã trở lại vậy.

Hỏa Lang cùng Uyển Vân im lặng sau câu nói đó, Uyển Vân rúc vào lòng Hỏa Lang mà cười.

"Cái người này đúng là ngốc hết phần người khác"

- Uyển nhi, dù thế nào ta cũng sẽ làm ngươi nhớ lại tất cả! Ta hứa đấy.

Hỏa Lang chậm rãi mở lời, môi mỉm cười nhàn nhạt.

- Ân, ta biết!

Uyển Vân hài lòng đáp lại, môi cười càng đậm hơn. "Đồ ngốc". Rồi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

.

- Cô Uyển Vân cùng cô Tiểu Lang có lẽ vẫn đang ngủ, cả hai người họ đêm qua vất vả rồi chắc chưa thể dậy được đâu. Mọi người để phần cơm cho họ, bao giờ họ dậy thì sắp mâm nhé!

Bác Tân nhìn cái đồng hồ rồi hướng tới mấy người giúp việc nhà Đông Phong mà giao nhiệm vụ.

Bây giờ đã là 12 giờ 30 trưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net