Ngoại truyện 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  

Lâm Hàn thư giãn ngâm mình vào chậu nước nóng, bao nhiêu mệt mỏi ngày hôm nay dường như đã tan biến hết. Nhắm mắt lại, hình ảnh Tử Yến hiện lên trong đầu nàng. Nàng hoàn hồn mở to mắt, nhắm lại lần nữa vẫn là nữ tử này.

Lâm Hàn không phải đưa ngốc, phản ứng này cho thấy rõ ràng nàng đã lưu tâm đến Tử Yến. Nhưng để mà nói có phải đã tương tư hay không thì không thể chắc, vốn dĩ tình cảm là thứ khó hiểu, với Lâm Hàn thì rất khó có thể nói trước được vì nàng hoàn toàn không quan tâm ái muội.

"Tốt nhất nên tự nhiên, hành động tự phát rồi sẽ rõ"

Lâm Hàn đưa tay nghịch ngợm nước trong chậu, mắt vẫn không chút rung động, chỉ thản nhiên nghĩ như vậy trong đầu mà thôi.

- Lăng tiểu thư, thứ gì đây?

Lâm Hàn ngồi xuống ghế đá trong vườn khi thấy Tử Yến đang ở đó. Tử Yến biết đêm nào Lâm Hàn cũng ở ngoài này hóng gió nên không phải tình cờ mà đến đây.

- Người Mông gọi nó là Tắc – Ky, họ vẫn thường dùng nó sau khi săn bắt thú rừng. Rất có lợi cho khí lực của người có võ.

Tử Yến tựa cằm, đẩy bát thuốc màu hơi nâu sang phía Lâm Hàn. Lâm Hàn không nói thêm, nhận lấy bát thuốc rồi từ từ uống. Nàng có từ chối thì nữ nhân này cũng ngoan cố thôi, tốt nhất muốn yên cái đầu thì nên đón nhận ngay.

- Lâm cô nương đúng là nữ nhân không cảm xúc sao? Phụ thân ta phải hết nửa canh giờ mới dùng xong bát thuốc này đấy!

Tử Yến mỉm cười nhìn Lâm Hàn sau khi nàng đã dùng xong bát thuốc. Lâm Hàn ngước mắt lên trời, trăng hôm nay khá sáng, là sáng hơn so với những ngày đông này.

- Hạo Tắc, Thiên Ky.... Thứ thuốc này sao đắng bằng số phận họ. Nếu ta nhăn nhó, chả phải là thất lễ với họ sao?

Lâm Hàn lạnh lùng đưa ánh mắt sang Tử Yến, người trước mắt nàng không chút gợn sóng, chỉ mỉm cười. Thái độ này của nữ tử kia... quả thật khiến nàng có chút lạ lùng. Nữ tử này không hề sợ ánh mắt ảm đạm của nàng, cũng không hề chán ghét mà đón nhận nó?

- Lâm cô nương cũng nghe về chuyện đó sao?

- Ta là người giang hồ, đương nhiên phải biết đến chuyện đó!

Lâm Hàn nhàn nhạt đáp lại, đầu ngón tay hơi gõ theo nhịp lên bàn đá. Nàng đang như suy tư nhưng đầu lại trống rỗng, chẳng chút nghĩ ngợi gì.

- Hai nam nhân đó đúng là bất hạnh, người ta luôn làm khó những thứ gọi là tình yêu.

Tử Yến cười nhạt, Lâm Hàn thì suy tư một hồi, rồi mới đưa tầm mắt lên nhìn nàng.

- Bất hạnh... cũng không chắc. Cuộc đời đắng chát, chi bằng chết được ở cạnh nhau, còn hơn là sống nhưng chịu dày vò.

- Vậy Lâm cô nương cảm thấy cuộc đời này nhạt nhẽo... hay là đắng chát đây?

Tử Yến nhướn mày, Lâm Hàn hơi giật mình, nữ tử này muốn gài nàng để nàng tâm sự với mình đây mà.

"Cũng khôn khéo"

Lâm Hàn cười thầm trong lòng, nàng từ bao giờ đã cảm thấy thú vị ở một người, người này thì không ai khác chính là Tử Yến.

- Đắng rồi cũng nhạt thôi. Sao có thể mãi đắng được?

"Quả nhiên, có uẩn khúc"

Tử Yến hài lòng mỉm cười, từ từ đứng lên.

- Cô...

- Shhh!

Tử Yến ra dấu, dịu dàng mỉm cười với Lâm Hàn.

- Lâm cô nương, đắng đúng là có thể nhạt, nhưng không thể hết cái cảm giác đắng đến chán ghét đó trong miệng. Cô nên ngậm chút đường. Giờ ta về phòng trước, Lâm cô nương cũng nghỉ sớm, sớm mai còn đến võ đài.

Tử Yến sau khi nhét một viên đường vào miệng Lâm Hàn, không đợi Lâm Hàn đáp thêm rồi rời đi. Lâm Hàn ban nãy bị nữ nhân kia chặn họng, người kia đi khuất mới tựa cằm suy tư, ánh mắt rõ ràng dao động.

"Như vậy là... ta cần đường sao Lăng tiểu thư?"

Viên đường tan ra trong miệng Lâm Hàn, cái đắng trong miệng nàng dần dần được hòa tan, giờ nàng chỉ thấy ngọt ở đầu môi mà thôi. Lâm Hàn bất đắc dĩ nở nụ cười.

"Đúng là... hết đắng thật"

- Lâm cô nương, thích vận đồ trắng sao?

Tử Yến sáng sớm đã đến phòng Lâm Hàn, cốt là để gọi nàng cùng đến võ đài, tiện mang bát cháo đến phòng nàng luôn. Lâm Hàn như thường lệ, dậy từ rất sớm và hiển nhiên đang nghiên cứu sách vở. Tỉ thí là tỉ thí, nàng không quên chuyện chính là tìm ra hai nữ nhân mất tích bí ẩn kia.

Khi Tử Yến đến thì Lâm Hàn đã vận sẵn nam trang, tóc bỏ hết đuôi sam và búi cao lên như hôm qua lúc so tài. Vẻ mặt lúc ra mở cửa đúng là chẳng khác gì mọi hôm, vẫn lạnh tanh không gợn sóng, đôi mắt cá chết nhìn thật sự vô cùng đáng ghét.

- Ừm, không hẳn.

Lâm Hàn không từ chối thành ý của Tử Yến, đưa tay ăn thìa cháo đầu tiên, vừa ăn vừa đọc sách kèm theo đáp Tử Yến. Ba việc một lúc, mà vẻ mặt vẫn hết sức thản nhiên, như là chẳng chút gì phân tâm vậy.

- Vậy sao hôm nay Lâm cô nương vẫn mặc màu trắng? Họa tiết rõ ràng khác hôm qua!

Tử Yến mỉm cười, Lâm Hàn trong mắt nàng bây giờ thản nhiên tột cùng, dường như bão lớn, trời long đất lở cũng không làm nàng lung lay.

- Mẫu thân ta nói thích ta vận bạch y – nhàn nhạt.

- Mẫu thân Lâm cô nương là...

- Bạch Cúc Phương!

- Thật sao?

Tử Yến nghe cái tên này thì tròn mắt, ngẫm một lúc rồi gật nhẹ đầu.

- Vẫn cứ nghĩ Lâm cô nương biết nhiều về thuốc như vậy là do đọc nhiều sách vở, không ngờ là còn có mẫu thân lợi hại.

- ... Đúng là mẫu thân ta lợi hại, nhưng ta chẳng hưởng gì được từ bà. Ta không theo nghề thầy thuốc mà bỏ bà đi chu du với sư phụ. Ta bất hiếu, tên ta không đáng được liên quan đến bà!

Lâm Hàn gấp nhẹ quyển sách vào, ngay ngắn chỉnh lại tư thế ngồi. Tư thế này chắc chắn là nàng sẽ ăn nghiêm túc cho xong bữa sáng.

- Cứ nghĩ không gì làm Lâm cô nương phiền não, không ngờ vẫn còn nữ nhân có thể!

Tử Yến che miệng cười, Lâm Hàn từ từ nâng tầm mắt lên. Tim nàng giật mạnh một cái rồi cũng thôi, lại lẳng lặng cúi xuống dùng bữa tiếp.

- Bao lâu rồi chưa gặp mẫu thân?

- ... Tầm 5 năm.

Tim Lâm Hàn nhói lần nữa, nhắc đến mẫu thân làm nàng yếu lòng vô cùng. Nàng lạnh như băng nhưng tuyệt đối không thể lạnh lùng với người đã hạ sinh và nuôi lớn nàng.

Bạch Cúc Phương thiên hạ không ai không biết tên, nàng được mệnh danh là thần y trong giang hồ. Ngay đến Lý Chân võ công cái thế còn phải nhờ nàng bắt mạch cho vài ba lần. Từ ngày có tin đồn nàng cùng Lâm Mãnh Tứ có tư tình, nàng đã từ giã chốn giang hồ, đến nay cũng phải được 20 năm ở ẩn.

Không gian trầm lặng hơn bao giờ hết, không phải ở phía Tử Yến mà là ở phía Lâm Hàn. Nàng đang nhớ đến mẫu thân, vì vậy tác phong dùng bữa cũng không được tự nhiên. Lâm Hàn ít giao tiếp, hiển nhiên không dễ gì có người hỏi han nàng, nay nữ tử này lại động đến chỗ ngứa của nàng, không khỏi được một phen trầm lặng.

- Đến giờ rồi, Lâm cô nương, đi thôi!

Lâm Hàn hơi giật mình nhưng nhanh chóng gật đầu như không có gì xảy ra. Tử Yến chỉ biết thở dài trong lòng.

"Vì cớ gì mà cứng ngắc đến vậy?"

- Yến nhi, Lâm cô nương lại không đến sao?

Lăng Phàm đã ngay ngắn ngồi ở chỗ cao nhất cùng với mấy vị được coi là chủ trì trong lần tỉ thí này. Tử Yến nhịn cười, nhất quyết là gật đầu, coi như nói dối phụ thân nàng rằng Lâm Hàn bận nghiên cứu sách vở.

- À, Yến nhi, vị nam tử hán hôm qua con thấy sao? – cười cười.

- Cha!!! – lườm.

- Rồi ta biết, biết rồi. Không nói nữa – thở dài.

Lâm Hàn tự nhiên lạnh sống lưng, không rõ nguyên nhân vì sao, nàng rùng mình nhẹ một cái rồi mới thôi. Từ ngày hôm qua tiếng tăm Lâm Hàn vang khá xa, nữ tử đến xem cuộc tỉ thí ngày hôm nay so với hôm qua đông hơn hẳn, đa số là vì muốn ngắm nhìn bạch y nam tử tuấn tú tài giỏi, tay không "cảm hóa" đối thủ.

- Cha, lần này đánh như nào?

Tử Yến hơi khó hiểu khi thấy đám người dự thi đứng túm tụm lại với nhau thành từng nhóm năm người một. Lăng Phàm cười lớn, vuốt vuốt chòm râu.

- Đấu đội năm người, chọn ra một đội duy nhất để vào vòng trong.

- Vậy là những người từng cùng đội về sau đánh đấm nhau? Như vậy không phải hơi nhẫn tâm sao? – cười nhạt.

- Vì là giang hồ, nên như vậy không có gì lạ lẫm. Nếu họ là người giang hồ, họ phải quen với điều đó! – vuốt râu.

- Bởi vậy con mới không thích đấm đá giang hồ - thở dài.

"Phiền phức"

Lâm Hàn sau khi nhận nhóm khẽ thở dài trong lòng. Nàng quét ánh mắt qua một lượt bốn nam nhân còn lại trong nhóm. Duy nhất một người làm nàng chú ý, người này cũng khá tuấn tú chỉ duy nhất ánh mắt là hơi tàn ác, mà người này năm lần bảy lượt đều đưa ánh nhìn sắc lẹm về phía Lâm Hàn, việc này khiến nàng thấy càng phải thêm cảnh giác.

- Vị đại ca, ta và huynh chung nhóm đấy, cùng cố gắng nhé!

Nam nhân có ánh mắt gian tà kia lân la bắt chuyện với Lâm Hàn, nàng thấy kinh tởm, nhưng không muốn nhiều lời, chỉ lẳng lặng gật nhẹ đầu rồi bước về chỗ chuẩn bị.

- Ta không có sơ hở, ngươi không cần thăm dò!

Lâm Hàn nhàn nhạt liếc mắt sang phía nam nhân ban nãy, hắn vẫn mang ánh nhìn lén lút hướng nàng, nàng vốn không muốn bị dòm ngó, lập tức buông lời lạnh ngắt đủ nghe để nam nhân kia nghe được.

- Ai nha, lộ rồi sao?

"Nhàm chán"

Lâm Hàn không đáp thêm lập tức bước ra ngoài, nàng sợ nếu ở cạnh nam nhân kia lâu hơn sẽ ám mùi "hôi thối" từ hắn mất.

Nhóm Lâm Hàn sẽ tỉ thí trước, thể lệ là mười người cùng lên sàn đấu, mục đích là người trong nhóm vừa bảo vệ nhau, vừa đánh bại đối thủ. Đối thủ chỉ bại khi bị quăng xuống võ đài.

"Lâm cô nương, cô nương vốn lười nhác đánh đấm, để xem lần này cô nương có cao kiến gì?"

Tử Yến mỉm cười, ánh mắt vô cùng mong đợi hướng về phía Lâm Hàn.

"Đành vậy"

Lâm Hàn tặc lưỡi, tay đưa vào trong ống tay áo, nét mặt vô cùng thoải mái...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net