Ngoại truyện 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đám người xung quanh tròn mắt, không ngừng trầm trồ về một bạch y nam tử tuấn tú, tay cầm cây sáo ngọc bích bóng loáng chỉ một lần vung sáo đã khiến đối thủ rời võ đài.

Bốn người cùng nhóm Lâm Hàn cũng giữ vị trí khá tốt, nói là đấu nhóm nhưng thực chất mười người trên võ đài đang đối kháng hai người một. Đối thủ của Lâm Hàn là kẻ khá nhất trong năm người đối đầu, hắn tỉ thí với Lâm Hàn là lẽ đương nhiên vì theo đánh giá, Lâm Hàn cũng là người mạnh nhất trong năm người nhóm nàng.

Cái hắn không thể ngờ là, giờ thay vì dùng tay không như những trận trước, Lâm Hàn giờ đã dùng vũ khí, mà vũ khí của nàng thậm chí còn sỉ nhục đối thủ hơn là tay không như ban đầu. So với cây đại đao mà đối thủ đang cầm, cây sáo ngọc đó thật sự quá mỏng manh. Thậm chí nhiều người lo sợ, chỉ một đường đao cũng đủ chẻ đôi cây sáo.

Tám người còn lại quá mờ nhạt so với cuộc tỉ thí của Lâm Hàn và nam nhân dùng đại đao kia. Mọi người hiếu kì vô cùng, nhiều kẻ cũng bất mãn, nói Lâm Hàn quá kiêu căng khi đem thứ đó ra tỉ thí với đối thủ. Tiếng xì xào lớn dần, tất nhiên có truyền đến tai nàng nhưng nàng chẳng bận tâm.

Nam nhân kia vung đao, Lâm Hàn vẫn thản nhiên chưa lùi bước. Nhiều nữ tử yếu ớt sợ hãi nhắm chặt mắt lại khi chứng kiến cảnh này, họ sợ nam nhân trong mộng của mình xảy ra biến cố nên có phản ứng như vậy là đương nhiên.

Tử Yến thì không như vậy, nàng thay vì lo lắng thì có chút tò mò, nữ nhân kia làm nàng luôn hiếu kì, là vì người đó luôn suy nghĩ cẩn trọng khi hành động nên nàng cảm thấy, lo lắng là thừa thãi vô cùng.

"Trái ngược hoàn toàn với..."

Tử Yến cười khổ, khóe mắt hơi cay. Phải rồi, vẫn luôn có một hình bóng ai đó ngự trong tim nàng, dù giờ người đó không chiếm hoàn toàn trái tim nàng như trước, nhưng vẫn cứ là một hình bóng, ánh mắt, nụ cười hay cử chỉ ân cần nàng không thể quên.

Mỗi ngày nàng đều vào rừng trúc nơi Hỏa Lang biến mất để tìm kiếm. Hi vọng trở thành nỗi thất vọng, có những đêm nàng mê man, mơ những giấc mơ đáng sợ tựa như Hỏa Lang sẽ mãi mãi không trở về. Để rồi khi bừng tỉnh, khóe mắt đã nhiễm lệ, hơi thở trở nên gấp gáp nặng nề.

Cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại lo lắng vô cùng, Tử Yến là vậy. Lâm Hàn vô cùng sắc bén, nàng biết có gì đó giữa Tử Yến và nữ tử mất tích kia, nhưng lại không hề tò mò. Đó là tính cách Lâm Hàn, chuyện người khác, nàng không bận tâm.

Nhưng nàng lại khẩn trương, khẩn trương tìm kiếm. Nàng biết rõ không phải do mình hiếu kì mà vì có một nữ tử đang ngày đêm lo lắng, nàng, từ sâu thẳm trong tim muốn kết thúc sự lo lắng của nữ tử này. Bởi vậy, để kết thúc nó, nàng phải tìm ra bằng được hai người mất tích kia.

Lâm Hàn dùng sáo ngọc chặn lưỡi đao rồi linh hoạt dịch chuyển thân thể, di cây sáo hết lưỡi đao rồi chuyển hướng.

Vút

- Aaaaa!

Cây sáo ma sát với không khí, hướng thật mạnh vào vai trái của nam nhân dùng đại đao. Nam nhân đó chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ôm chặt lấy bả vai trái, nhìn kĩ còn có thể thấy mặt hắn đỏ bừng lên, khóe mắt hơi nhiễm lệ. Nam nhân kia buông đao, đao rơi xuống kêu những tiếng leng keng vô cùng chói tai.

- Ngươi... ngươi đã làm gì...

Nam nhân kia trừng mắt run rẩy nhìn Lâm Hàn, nàng không để tâm, người hơi lùi lại rồi đưa tầm mắt quan sát đám người cùng đội.

- Ngươi... ngươi dám?

Nam nhân kia cố gắng ôm bà vai đứng dậy, tay quơ vội thanh đao vung lên chỉ vào mặt Lâm Hàn.

- Kiên tỉnh huyệt bị ta đánh trúng, ngươi tốt nhất nên rời võ đài. Ta không muốn kẻ giang hồ như ngươi trở thành phế nhân!

Lâm Hàn lạnh lùng, vẫn là ánh mắt cá chết đáng ghét. Nam nhân kia mặt tái mét, run rẩy chỉ đao hướng Lâm Hàn một lúc rồi tự giác rời khỏi võ đài.

- Cha, sao nam nhân kia lại rời đài?

Tử Yến quan sát hết, nhưng lại hơi khó hiểu. Rõ ràng nàng nhìn kĩ, Lâm Hàn chỉ vung sáo lên một lần duy nhất, và nam nhân kia cũng chỉ dính một đòn duy nhất của Lâm Hàn, nhưng cơ thể to lớn của nam nhân kia lại như muốn sụp đổ khi dính đòn đó của đối thủ.

- Đó là đương nhiên, trúng huyệt Kiên tỉnh lập tức cánh tay bị tê dại, tên tiểu tử kia vô cùng lợi hại đó!

Lăng Phàm vuốt chòm râu, tấm tắc khen ngợi Lâm Hàn. Tử Yến hiển nhiên là hiểu, cũng gật nhẹ đầu đáp cha.

"Vậy là kẻ lười biếng giao tranh chọn cách chăm chỉ học về huyệt đạo sao?"

Tử Yến bất giác nở nụ cười, nữ tử kia thật thú vị. Thay vì cố hết sức mà đánh đấm thì Lâm Hàn lại chọn cách hiệu quả: triệt huyệt đạo. Nói là "triệt" nhưng nàng đã nương tay vô cùng với đối thủ, thực chất, huyệt Kiên tỉnh nếu đánh trúng còn có khả năng bại liệt tay.

Trên đài giờ chỉ còn năm người. Quay đi quay lại, ba người của đội Lâm Hàn đã bị quăng xuống đài từ lúc nào, chỉ còn lại Lâm Hàn và nam nhân bí hiểm nàng vẫn luôn cảnh giác.

- Huynh có cao kiến gì không?

Nam nhân bí hiểm nhoẻn miệng cười hướng Lâm Hàn, Lâm Hàn không hề có ý định đáp lại, chỉ đưa cây sáo về phía sau lưng rồi gõ nhẹ đầu sáo vào đốt xương sống.

- Là hai đánh ba đấy huynh không sợ sao?

- Ngươi nhiều lời quá! Nếu không đánh thì đứng sang một bên đi!

Lâm Hàn liếc mắt nhìn nam nhân kia, đôi mắt sắc lẹm của nàng như nhìn thấu tâm can đối phương. Rõ ràng là kẻ này quá nhiều lời, mà không quan trọng, cái chính là nam nhân này có thứ mùi rất khó chịu, thứ mùi khiến Lâm Hàn phải cảnh giác. Phải cảnh giác, như vậy quá phiền phức, vậy nên đâm ra ghét nam nhân này tức thì.

- Ngươi....!

Nam nhân kia như bị dội một gáo nước lạnh vào người. Nhưng hắn khá khôn ngoan, lập tức lấy lại vẻ tự kiêu, mỉm cười lần nữa hướng Lâm Hàn.

- A, vậy thì phiền huynh giải quyết họ giúp! Ta cũng muốn mở mang tầm nhìn!

Lâm Hàn không ngạc nhiên, nàng vốn biết từ đầu sẽ có tình huống như vậy. Nàng không tin vào cái thứ gọi là tinh thần thượng võ, tương trợ mà trong mắt nàng, từ lâu đây chính là sự ỉ lại, dựa dẫm. Nàng vốn cũng biết bản thân sẽ phải hoàn toàn là tự lập trong cuộc giao tranh lần này, đừng nói là ba người đối đầu, có còn nguyên năm người với mình nàng thì cũng không làm nàng hoang mang.

- CÁC MỸ NHÂN DƯỚI ĐÀI!

Tên nam nhân bí hiểm tự nhiên hô lớn rồi liếc nhìn Lâm Hàn mỉm cười.

- Các người có muốn xem màn thể hiện của vị huynh đài này không? Một đấu ba, thấy sao?

Không khí im lặng một lúc rồi tự nhiên reo lên. Nam nhân kia mừng rỡ ra mặt, liên tục vung tay lên làm hiệu ứng đám đông.

- Vậy phiền huynh...

Nam nhân đó tươi tỉnh quay lại, tự nhiên mặt hắn tái mét, ba thân hình to lớn đã gục dưới chân Lâm Hàn từ lúc nào. Nam nhân kia lại run rẩy nhìn về phía đám đông. Hoá ra họ tung hô là vì Lâm Hàn đánh ngã cả ba đối thủ, chứ không phải vì những lời của hắn.

- Ngươi xem kìa, chàng một lần chạm sáo vào đối thủ, đối thủ lập tức ngã xuống. Cứ như là tiên nhân vậy.

- Chốc nữa ta nhất định sẽ bắt chuyện với chàng. Chàng vừa có võ vừa vô cùng tuấn tú, không ái mộ sao cho được!!!

Tử Yến nghe mấy lời của các nữ tử ngồi phía dưới lại lần nữa gợn sóng trong lòng. Nàng cũng có chút buồn cười, nàng nghĩ, nếu đám nữ nhân đó mà biết Lâm Hàn cũng chỉ là một nữ tử như họ sẽ thế nào?

"Nếu yêu, là nam nhân hay nữ nhân cũng còn quan trọng gì nữa?"

Thật vậy, Tử Yến nhếch khoé môi. Bản thân nàng một năm trước cũng rơi vào hoàn cảnh đó, yêu một người mà vẫn nghĩ đó là nam tử, để rồi người đó thẳng thắn nói với nàng rằng, nàng cũng chỉ là một nữ nhi như mình. Ban đầu nàng cũng đã đau khổ, nhưng rồi cuối cùng là chấp nhận ái mộ nữ tử đó, nàng không thể lừa dối bản thân hay trái tim mình, thậm chí nàng còn yêu điên cuồng, cứ như người đó là một phần của cơ thể mình, không thể tách rời.

Cuối cùng, cũng là vì yêu người đó nên phải từ bỏ. Là vì muốn người đó mỉm cười nên chấp nhận rũ bỏ mọi cảm xúc riêng của bản thân dành cho người đó. Nhưng khi người đó đột ngột biến mất, cơn đau lại ùa về mỗi đêm khiến nàng không thể yên giấc.

Tử Yến mím môi, gương mặt thoáng chút đau buồn. Nàng nhìn vô định về phía võ đài, nơi Lâm Hàn vẫn đứng đó.

Bất chợt Lâm Hàn nghiêng mặt, hướng thẳng đồng tử về phía Tử Yến. Tử Yến giật mình, bối rối lộ rõ nhưng không hề nè tránh ánh nhìn của Lâm Hàn.

Lâm Hàn khẽ nhăn mày. Không phải nàng vô tình nhìn về phía Tử Yến, nàng cũng không phải chủ ý từ trước mà có gì đó thôi thúc nàng, bắt nàng phải nhìn về phía nữ tử kia. Để rồi nàng nhìn thấy rõ mồn một khối đau buồn trong mắt nữ tử đó.

"Là vì cớ gì... Ta lại quan tâm?"

Lâm Hàn đánh mặt đi, không còn nhìn Tử Yến. Nhưng trong đầu nàng lại vẫn là gương mặt đượm buồn của nữ tử này.

- Ta... Ta phản đối. Rõ ràng cây sáo kia... Có vấn đề!

Nam nhân kia đem lời vu khống, tay chỉ thẳng mặt Lâm Hàn mà buộc tội.

- Chàng trai, ta không nghĩ vậy. Cậu nên xuống đài để nhóm khác tỉ thí!

Mặt Lăng Phàm nghiêm nghị nhìn nam nhân kia khiến hắn càng thêm run sợ.

Lâm Hàn không mảy may, cứ vậy rời đài sau khi tiếng trống kết thúc hiệp đấu vang lên.

Năm nhóm, tám người vào vòng tiếp, đương nhiên trong đó có Lâm Hàn.

Lâm Hàn thản nhiên đứng lên rời khỏi ghế ngồi cho người chiến thắng sau khi trọng tài phổ biến nội dung thi đấu ngày mai. Vẫn là đối kháng, vẫn là cái gương mặt thản nhiên đáng ghét.

- A, chàng kia rồi! BẠCH Y ĐẠI HIỆP!!!

Lâm Hàn hơi giật mình, nàng cũng biết danh hiệu mới của mình gắn liền với hai từ "bạch y". Khi nàng hơi nghiêng người định nhìn xem là ai gọi thì bất ngờ cả người mình nghiêng về một phía. Ngạc nhiên tột cùng, nàng bị một người kéo đi, và người đó không ai khác lại chính là Tử Yến.

- Gì thế n...

- Shhh!

Tử Yến tinh quái ra dấu, Lâm Hàn lập tức im lặng. Tử Yến kéo nàng nấp vào một chỗ khá lụp xụp ở ngoài phố, Lâm Hàn hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đôi mắt cá chết loé lên chút ngờ vực.

- Chàng đâu rồi, rõ ràng ban nãy thấy ở đây mà!?

- Thử lên trên kia xem có không!

- Được!

Phải đến chục nữ tử đang "truy lùng" Lâm Hàn. Giờ nàng đã hiểu, Tử Yến kéo nàng vào đây là vì muốn giúp nàng tránh phiền phức.

Tử Yến ngó ra ngoài, nhìn trước nhìn sau, khi mọi thứ có vẻ yên tĩnh mới mỉm cười, gật nhẹ đầu với Lâm Hàn.

- Lâm cô nương, đi được rồi!

Lâm Hàn vốn đang chăm chú nhìn Tử Yến, đột nhiên nữ tử này quay mặt lại, mắt chạm mắt, ngượng ngùng ập đến , Lâm Hàn từ bao giờ mặt đã đỏ bừng. Ho nhẹ một tiếng, Lâm Hàn cuối cùng cũng rời đi. Nhưng nàng không hay biết rằng, cũng có một nữ tử đang đỏ mặt không kém nàng chỉ vì chạm phải ánh nhìn của nàng.

- Lâm cô nương có vẻ tinh thông huyệt đạo.

Đi một đoạn đường, Tử Yến bắt đầu mở lời trước. Lâm Hàn đã hết ngượng ngùng từ nãy, vẫn là trầm ngâm một chút rồi mới đáp lại.

- Mẫu thân ta có rất nhiều sách vở liên quan đến huyệt vị, ta nghiên cứu cùng mẫu thân từ nhỏ. Đến khi rời đi cùng sư phụ cũng có nghiên cứu. Vả lại, ta thấy nó rất có ích.

- Ân, vô cùng có ích cho kẻ lười nhác đánh nhau như Lâm cô nương ha!?

-... Thay vì tốn công sức giao tranh, hiểu biết về huyệt vị không phải sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc chiến hơn sao?

- Ân, đúng là vậy! Nhưng huyệt đạo trên mỗi người....làm sao Lâm cô nương có thể một đòn đả trúng được!?

Tử Yến băn khoăn, một lúc sau mới hỏi Lâm Hàn. Lâm Hàn hơi dừng bước rồi lập tức bước tiếp.

- Ta không đánh thẳng vào huyệt, là đánh vào một vùng chứa huyệt. Phạm vi lớn thế nào cũng trúng. Vả lại, trúng huyệt sẽ gây nguy hiểm.

- Ta hiểu rồi, Lâm cô nương, cô nương luôn suy nghĩ thấu đáo!

Tử Yến mỉm cười, Lâm Hàn liếc nhìn nàng. Nụ cười kia quả là như ánh mặt trời vậy, khác hẳn với gương mặt đượm buồn ban nãy. Một chốc, nụ cười đó làm đầu óc Lâm Hàn phủ đầy sương khói, cảm giác lâng lâng không tả được. Trong một chốc, ánh nhìn ảm đạm thường ngày tự nhiên cảm thấy cuộc sống này... Vẫn còn tồn tại niềm vui. Và không thể ngờ, người tạo ra biến đổi đó trong lòng Lâm Hàn lại là Tử Yến.

- Lăng tiểu thư.... Cô... Đói không?

Lâm Hàn mặt đỏ bừng, xoay đi không dám nhìn Tử Yến. Không hiểu tại sao nàng lại mở lời như vậy, giờ nàng đang hối hận, nếu có thể vặn ngược lại thời gian nàng chắc chắn sẽ không mời nữ tử bên cạnh.

Tử Yến tròn mắt một khắc, đăm chiêu nhìn người đanh e lệ kia rồi bật cười thành tiếng.

Lâm Hàn ngại ngùng, bước nhanh trước mặc kệ Tử Yến đáng đứng cười.

- Lâm cô nương, cô phải bao đấy!

Tử Yến bước nhanh, lần nữa song song với Lâm Hàn, môi vẫn là nụ cười như sớm ban mai.

Lâm Hàn không đáp, đương nhiên nàng sẽ trả tiền bữa này rồi. Cảm xúc của nàng lại thay đổi khi nghĩ về chuyện một chốc nữa thôi sẽ dùng bữa chung với Tử Yến. Dù nhiều lần dùng bữa với nhau trong phủ, nhưng không hiểu sao bữa ăn riêng với nhau ngoài phố hôm nay khiến nàng mong đợi không thể tả. Là mong đợi, lần đầu tiên nàng mong đợi, hi vọng và đương nhiên sẽ có vui sướng.

"Ta... Làm sao thế này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net