Chương 127 - Lời đường mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không được." Tần Vãn Thư cự tuyệt không chừa đường thương lượng, có thể nói là Tần Vãn Thư đã vô lực thấu xương với những câu nói của người yêu. Nếu không phải bản thân từ trước đến giờ luôn rất bình tĩnh, chắc chắn bị những vấn đề mà Tả Khinh Hoan hỏi ra làm cho mặt đỏ đến mang tai.

"Tần Vãn Thư, thực sự không được sao?" Tả Khinh Hoan kiên quyết giống như keo dính chuột, vì mưu cầu lợi ích của bản thân phải tận hết sức lực.

Tần Vãn Thư không thèm để ý tới Tả Khinh Hoan, nếu không người kia sợ sẽ tiếp tục bám riết đề tài này không tha.

Tả Khinh Hoan thấy thái độ của Tần Vãn Thư, lập tức biết phúc lợi của bản thân không có. Chẳng qua Tần Vãn Thư tha thứ cho mình, nàng đối với việc này đã thấy thỏa mãn, những chuyện khác tất cả chờ quan hệ của hai người khôi phục hài hòa sau rồi tính tiếp.

"Em nghĩ đến chị còn lâu mới để ý đến người ta..." Tả Khinh Hoan ôm Tần Vãn Thư tiếp tục làm nũng.

"Chị còn ngại là chưa đủ lâu đâu." Tần Vãn Thư cũng hiểu được bản thân để ý Tả Khinh Hoan quá sớm.

"Tần Vãn Thư, cám ơn chị còn yêu em, cũng cám ơn chị đã tha thứ cho em." Tả Khinh Hoan sửa lại thái độ vừa rồi, nghiêm túc nhìn Tần Vãn Thư.

Tần Vãn Thư không nói, chỉ là ánh mắt nhìn đối phương trở nên mềm mại không ít.

"Vì sao?" Tả Khinh Hoan hỏi, từ biệt ba năm không liên hệ một lần, một nữ nhân kiên quyết như thế, vì sao sẽ dễ dàng tha thứ cho mình chứ? Tả Khinh Hoan vẫn mang theo cảm giác không chân thật.

"Bởi vì em cũng là nữ tử, cũng cần có người thương tiếc. Nếu em là nam tử, chị nhất định không tha thứ em nhanh như vậy." Tần Vãn Thư thân thủ nhẹ nhàng ôm eo Tả Khinh Hoan, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của nàng.

Tả Khinh Hoan không hiểu vì sao trong lòng có cảm giác ấm áp. Tuy rõ ràng là cực kỳ cảm động, lại xen lẫn tư vị khó chịu. Nước mắt cũng không thể khống chế trượt dài xuống dưới, hình như bản thân ở trong mơ từng nghe qua lời này, thế nhưng không nhớ rõ mình đã từng mơ như thế.

Tần Vãn Thư thấy những giọt lệ của Tả Khinh Hoan, những lời này mặc dù khiến nàng cảm động, nhưng cũng không đến mức phải khóc mới đúng. Chẳng qua vô luận thế nào, nhìn Tả Khinh Hoan rơi lệ, luôn luôn kích động đến địa phương mềm mại nhất trong lòng nàng.

"Thế nào lại khóc rồi?" Tần Vãn Thư ôn nhu hỏi, nàng không muốn nhìn thấy nhất là nước mắt của người yêu.

"Tần Vãn Thư, vì sao ba năm qua chị cũng không chịu liên hệ với em, mà em cũng không thể liên hệ được chị. Em rất nhớ chị." Tả Khinh Hoan càng nói nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Vốn không có cảm giác ủy khuất, thế nhưng vừa khóc được một chút, nàng đã thấy mình cực kỳ tủi thân.

Bởi vì sợ một khi liên lạc nhịn không được sẽ gọi em trở về, chị có thể cho em một bầu trời để bay lượn. Hơn nữa chỉ có những người chân chính học cách đối mặt với cô đơn mới thực sự trưởng thành, chịu được tịch mịch, mà không bị người khác hoặc việc khác mê hoặc, đây cũng là một loại khảo nghiệm. Huống chi, bản thân vẫn khí chuyện Tả Khinh Hoan tự quyết ý bỏ đi, dù sao thời gian ba năm không ngắn, mình không thể giả vờ như không có chuyện gì.

"Đừng khóc nữa, sự trưởng thành của ba năm qua biến đi đâu mất rồi?" Tần Vãn Thư không trực tiếp trả lời, chỉ là động tác vỗ tay Tả Khinh Hoan càng trở nên dịu dàng.

"Tần Vãn Thư, sau này không thể không quan tâm em, cứ như vậy trong lòng em rất lo lắng, không có cảm giác an toàn." Ở Nhật, không biết có bao nhiêu buổi tối, cô đơn vắng vẻ đến nỗi không thể an giấc, muốn nghe giọng nói của Tần Vãn Thư, thế nhưng căn bản không dám gọi cho nàng. Cái loại cảm giác cô độc này luôn khiến mình mất ngủ trắng đêm, muốn tìm nhiều ít nỗ lực mới khắc chế ước ao quay về gặp Tần Vãn Thư. Tư vị này Tả Khinh Hoan không bao giờ muốn nếm trải một lần nữa.

"Chị đáp ứng em." Tần Vãn Thư thương tiếc ôm lấy Tả Khinh Hoan, trong lòng kỳ thực biết nàng như trước là một người không có cảm giác an toàn. Trước đây mình luôn bày ra một bộ mặt lạnh băng với nàng, chắc chắn khiến nàng lo lắng không yên.

Câu trả lời của Tần Vãn Thư khiến Tả Khinh Hoan không hiểu sao an tâm hơn. Nàng nghĩ Tần Vãn Thư của ba năm trước đây đã quay về, nàng cũng ôm Tần Vãn Thư chặt hơn. Trái tim không cần bị treo trên không, rốt cuộc có thể chạm đất rồi.

Tả Khinh Hoan dùng tay lung tung lau đi nước mắt, nàng không hiểu được ngày hôm nay vì sao sẽ rơi nhiều nước mắt đến thế, vốn tưởng rằng bản thân bây giờ đã trở nên kiên cường mới đúng.

Tần Vãn Thư rút ra khăn giấy đặt trên bàn, nhẹ nhàng thay Tả Khinh Hoan lau đi những dòng lệ trên mặt. Nàng không thích thấy Tả Khinh Hoan khóc, lúc này sự giận dỗi và không cam lòng biến mất không còn dấu vết, còn lại chính là tràn ngập yêu thương.

"Bây giờ em rất xấu xí phải không?" Tả Khinh Hoan thấp thỏm hỏi, nhớ tới vấn đề hình tượng, nàng một điểm cũng không hy vọng Tần Vãn Thư thấy những lúc mình lôi thôi.

"Có một chút." Kỳ thực Tần Vãn Thư nghĩ bây giờ Tả Khinh Hoan rất khả ái, cặp mắt hồng hồng, giống một chú thỏ con.

"Tần Vãn Thư, chị không thể nói hai câu đường mật sao, có thể nói bất cứ thời điểm nào em đều xinh đẹp không được hay sao?" Tả Khinh Hoan vẻ mặt phiền muộn than thở, biết rõ người ta lưu ý hình tượng trong lòng nữ thần mà còn nỡ lòng nào phũ phàng.

"Từ trước đến giờ chị không biết nói dối." Tần Vãn Thư thấy Tả Khinh Hoan đã khôi phục dáng vẻ như thường, lúc này mới yên tâm, có tâm tình chọc ghẹo Tả Khinh Hoan.

Không hiểu phong tình mới đúng, Tả Khinh Hoan nghĩ thầm, bất quá một câu nói vừa rồi của Tần Vãn Thư, có thể xem như là một câu thâm tình nhất từ lúc mới gặp đến giờ.

"Tần Vãn Thư, chị lập lại câu vừa rồi một lần nữa được không?" Tả Khinh Hoan vẻ mặt nóng bỏng nhìn Tần Vãn Thư.

"Câu nào?" Tần Vãn Thư nhớ vừa rồi mình nói rất nhiều câu, không biết Tả Khinh Hoan muốn nghe lại câu nào.

"Em là nữ tử. Chị muốn thương yêu em, là câu đó đó." Tả Khinh Hoan nghĩ mình rất thích nghe được câu đó từ miệng Tần Vãn Thư.

Tần Vãn Thư nghĩ có chút lời có chút cảm giác hiểu ngầm thì tốt hơn, nếu nói ra một lần nữa thì không được tự nhiên, hơn nữa đặc biệt lúc không có ngữ cảnh (bối cảnh ngôn ngữ làm cơ sở cho việc sử dụng từ ngữ và tạo lập lời nói, đồng thời làm căn cứ để lĩnh hội thấu đáo lời đó), sẽ khiến cho cả hai cảm thấy đột ngột.

"Chị đói bụng quá." Tần Vãn Thư nỗ lực nói sang chuyện khác.

"Nói đi, người ta muốn nghe mà!" Tả Khinh Hoan không chịu buông tha.

"Cũng không nhỏ nữa, còn thích làm nũng." Tần Vãn Thư chọc ghẹo nói, kỳ thực trong khung Tả Khinh Hoan vẫn còn là một tiểu nữ nhân.

Tả Khinh Hoan biết mình năm nay 27 tuổi rồi, có thể coi là nửa thục nữ, thế nhưng đối với Tần Vãn Thư, chính là giống tiểu cô nương thích làm nũng.

"Cũng bởi vì đối tượng là chị thôi." Tả Khinh Hoan nghiêm túc nói.

"Chị biết." Tần Vãn Thư vừa cười vừa nói, nàng thích Tả Khinh Hoan giống trước đây ỷ lại bản thân. Mặc dù có bầu trời của riêng nàng, nhưng giống như trước mình chính là người được ỷ lại nhất trong thế giới của nàng.

Tả Khinh Hoan vui vẻ khi Tần Vãn Thư nói "Tôi biết", cảm giác tất cả đều được nàng hiểu rõ trong lòng.

"Đã đói bụng phải không? Em gọi phục vụ đưa bữa sáng đến." Tả Khinh Hoan lúc này mới buông ra Tần Vãn Thư, chuẩn bị gọi điện thoại cho phục vụ phòng, để nhân viên đưa hai phần ăn sáng lên phòng.

"Chị đây đi tắm trước." Tần Vãn Thư nói xong liền bước vào phòng tắm.

"Thanh Diệp còn đang ở nhà em sao?" Tắm xong, đang ăn điểm tâm, đột nhiên Tần Vãn Thư hỏi.

"Ngày hôm qua em ấy đã chuyển đến chỗ của Tiêu di, bởi vì em ấy là con gái của Tiêu di mà." Tả Khinh Hoan dè dặt trả lời, nàng hiểu rõ Tần Vãn Thư để tâm đến chuyện của Thanh Diệp.

"Trước đây do Tiêu Khởi Nam đưa em đi Nhật Bản?" Tần Vãn Thư sớm đã biết là Tiêu Khởi Nam tiễn bước Tả Khinh Hoan đến Nhật, cho nên mới yên tâm để nàng ở lại nơi đó.

"Ân." Tả Khinh Hoan thấy Tần Vãn Thư dường như không chút nào để ý tình trạng bây giờ của Thanh Diệp, mới yên lòng.

Tả Khinh Hoan giản lược kể cho Tần Vãn Thư nghe quan hệ của Tiêu Khởi Nam và Bắc Dã Phong.

"Nghĩ không ra Tiêu Khởi Nam có quan hệ sâu xa với Bắc Dã gia như vậy, bà là một nữ nhân khiến người khác bội phục, có thời gian chị cùng em đến bái phỏng một lần." Tần Vãn Thư nhẹ nhàng đề nghị, nghĩ đến Tả Khinh Hoan còn thiếu một phần nhân tình thật lớn của Tiêu Khởi Nam. Nếu Tả Khinh Hoan thiếu, tự nhiên cũng giống như bản thân mình thiếu.

"Tiêu di nhất định phải đến thăm, chẳng qua, ngược lại em thật muốn đến Tần gia một chuyến." Tả Khinh Hoan vẫn muốn đến bái phỏng Tần lão gia tử một chuyến, Tiêu di chờ thêm chút thời gian cũng được, phỏng chừng lúc này Tiêu di còn đang vui vẻ khi gặp lại nữ nhi.

"Cũng được, lần này chúng ta cùng nhau quay về Tần gia." Tần Vãn Thư hiểu được chuyện này cần phải thực hiện trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net