Chương 94 - Tần Vãn Thư là thế giới của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thân ái, rời giường ăn sáng đi." Tả Khinh Hoan gọi còn đang say giấc Tần Vãn Thư tỉnh lại, khó có thể làm cho nàng sáng sớm dậy không nổi. Nhớ tới đêm qua cùng Tần Vãn Thư hoan ái, Tả Khinh Hoan không khỏi giương lên khóe miệng, ngón tay vuốt ve qua lại giữa hai hàng lông mày của nàng, vô luận ngắm bao nhiêu lần, vẫn luôn cảm thấy gương mặt này càng ngày càng đẹp, ngũ quan nhu hòa xinh xắn, cực kỳ dễ nhìn.

"Mệt mỏi quá, cho chị ngủ thêm chút nữa...." Tần Vãn Thư chưa bao giờ thích *nướng*, cực hiếm làm nũng với Tả Khinh Hoan. Ngoan ngoãn nghe lời mở mắt ra một chút, quả nhiên cần phải tiết chế, không thể lần nào cũng phóng túng, thân thể sẽ chịu không nổi.

Tần Vãn Thư làm nũng, đó là chuyện cực kỳ hiếm có, thanh âm mềm mại làm cho các khớp xương của Tả Khinh Hoan đều tê dại, trong lòng bỗng nhiên có chút ngứa ngáy, làm sao bây giờ, rõ ràng tối hôm qua đã ăn rất no rồi, thế nhưng hiện tại vẫn muốn cùng Tần Vãn Thư phiên vân phúc vũ (mây mưa hoan ái) một phen, chẳng qua thấy nàng mệt mỏi như vậy, Tả Khinh Hoan không thể làm gì khác hơn là đè xuống xôn xao trong lòng.

"Ngoan, rời giường ăn xong có thể tiếp tục ngủ." Tả Khinh Hoan thân thủ vén lên mái tóc dài tán loạn của Tần Vãn Thư nhẹ nhàng thưởng thức, bởi vì không có tóc, cho nên Tả Khinh Hoan đối với mái tóc của người yêu càng thêm yêu thích.

"Em không mệt sao?" Lẽ nào sự khác biệt giữa 6 tuổi lại nhiều như vậy? Bản thân mệt mỏi đến nỗi không thể đứng dậy, ngược lại Tả Khinh Hoan còn có thể tinh thần mười phần dậy sớm làm điểm tâm, điều này làm cho tâm lý của Tần Vãn Thư cảm thấy không công bằng.

"Không tệ, phần eo có chút mỏi, ngoài ra không quá mệt mỏi. Thân ái, chúng ta có cơ hội nên luyện tập thêm, dần dà chị sẽ quen thôi, sẽ có được thể lực tốt giống như em vậy." Nhiều tập luyện, mới có thể chậm rãi nuôi dưỡng *bao tử* của Tần Vãn Thư, hiện tại ham muốn của nàng còn chưa đủ lớn, cho nên mới không chịu nổi vận động quá sức.

"Em lại nói hưu nói vượn." Tần Vãn Thư vùi mặt vào gối, nhớ tới đêm qua triền miên liên tục đến gần rạng sáng, vẫn cảm thấy e thẹn.

"Đây không phải là nói bậy, mà là chuyện sẽ làm cho người ta trầm mê như bị nghiện, bắt đầu chỉ cần một chút, sau đó nhu cầu càng lúc càng tăng lên." Tả Khinh Hoan cực kỳ ái muội nói, nàng vén chăn lên, ngón tay ở phần lưng gợi cảm xinh đẹp của Tần Vãn Thư dạo chơi, xúc cảm giống như tơ trù, làm cho bản thân yêu thích không muốn buông tay.

"Tả Khinh Hoan!" Tần Vãn Thư trầm giọng cảnh cáo, thế nhưng ngữ khí suy yếu vô lực đến nỗi không hề có chút thuyết phục, rõ ràng cơ thể còn rất mệt mỏi, thế nhưng những chỗ bị Tả Khinh Hoan vuốt ve lại sinh ra cảm giác tê dại.

Tả Khinh Hoan ngoảnh mặt làm ngơ, nàng cúi đầu di chuyển xuống dưới, đôi môi dán vào lưng Tần Vãn Thư, lưu lại những nụ hôn rời rạc trên người, hành động giống như đang thực hiện một nghi thức cúng bái.

Tần Vãn Thư cảm giác được đôi môi của Tả Khinh Hoan chạm vào tấm chăn trên người, cảm giác tê dại càng thêm mãnh liệt, Tần Vãn Thư biết đây là dấu hiệu khi động tình, muốn nhanh chóng lúc còn có thể khống chế được ngăn chặn hành vi của Tả Khinh Hoan.

"Không phải muốn ăn sáng sao?" Tần Vãn Thư dời đi sự chú ý của Tả Khinh Hoan, nàng thực sự là một con mẫu lang (sói cái) trẻ tuổi khí thịnh, Tần Vãn Thư lo lắng bản thân còn tiếp tục dung túng nàng, ngày hôm nay sợ không xuống được giường.

"Vậy đứng lên đi ăn thôi." Tả Khinh Hoan vừa cười vừa nói, nàng không ngại *ăn sạch* món ngon ngay trước mặt, chẳng qua Tả Khinh Hoan không tiếp tục làm ra những động tác khiêu khích nữa, trước hết phải điền đầy bao tử cho nữ thần đã, một ngày ba bữa, bữa sáng quan trọng nhất không thể không ăn.

Tần Vãn Thư mặc áo ngủ từ trên giường bước xuống, cảm giác thân thể muốn rời ra từng mảnh, thắt lưng mỏi nhừ, bàn chân vừa chạm đất chút xíu là xụi lơ không chống đỡ nổi cơ thể, đây là hậu quả thảm hại của một đêm phóng túng, đánh chết sau này cũng sẽ không cùng Tả Khinh Hoan điên cuồng như thế nữa.

Tả Khinh Hoan quan tâm đưa tay đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của Tần Vãn Thư, tránh cho nàng trượt té xuống đất.

"Chân yếu vậy sao?" Tả Khinh Hoan cười hỏi, xem ra tối qua Tần Vãn Thư xác thực bị mình ép buộc thê thảm.

Tần Vãn Thư cả mặt ửng đỏ, bởi vì buông thả đến nỗi hai chân mềm yếu vô lực, nếu chuyện này xảy ra trước khi Tần Vãn Thư gặp Tả Khinh Hoan, nàng nhất định nghĩ nó là một chuyện cực kỳ hoang đường, thế nhưng sau khi cùng Tả Khinh Hoan một chỗ lại tự nhiên phát sinh, không biết tính tự chủ của mình đi đến nơi nào rồi, nghĩ đến, Tần Vãn Thư thấy bản thân thực sự rất có khả năng bị Tả Khinh Hoan đồng hóa, nha đầu này đối với ham muốn của bản thân luôn thẳng thắn bộc trực.

Tả Khinh Hoan ôm Tần Vãn Thư, nàng thích cảm giác thân mật với Tần Vãn Thư, hận không thể từng giây từng phút lúc nào cũng dán chặt lấy thân thể của Tần Vãn Thư.

"Em đỡ chị đến phòng tắm." Tả Khinh Hoan vươn tay ôm eo Tần Vãn Thư, cảm giác có được mỹ nhân trong ngực thật là tuyệt vời, nàng muốn cả đời ôm lấy nữ nhân này, một giây một phút cũng không muốn buông ra.

Chỗ nào là đỡ, chính là ôm chặt không buông, Tần Vãn Thư có chút bất đắc dĩ mặc cho nàng ôm, Tả Khinh Hoan tìm kiếm không chỉ là cảm giác của tình nhân còn có cảm giác của mẫu thân ở trên người mình, một khi dính vào, so với tiểu hài tử bám lấy mẫu thân còn muốn gắt gao hơn. Tần Vãn Thư biết, tình cảm như vậy so với tình yêu còn muốn nồng đậm hơn, cho nên đã định trước Tả Khinh Hoan cả đời này cũng sẽ không ly khai mình.

"Thời gian sau, có sắp xếp gì không?" Tả Khinh Hoan hỏi đang bận rộn đánh răng Tần Vãn Thư, bầu trời của Tần Vãn Thư bao la bát ngát, tuy bản thân có thể bay lượn trong không trung đó, nhưng chỉ chiếm được một góc nhỏ, không cách nào độc chiếm toàn bộ, mà bầu trời của mình, chỉ cần một mình Tần Vãn Thư, có thể lấp đầy tất cả không gian.

Tần Vãn Thư bởi vì đang đánh răng không có lập tức trả lời, nếu như cả đời này đều không thể sử dụng năng lực mà Tần gia bồi dưỡng, vậy sẽ là một loại tiếc nuối, thế nhưng nàng không tin gia gia sẽ bỏ qua làm cho tài năng của mình mai một, dù sao bồi dưỡng một người kế thừa thành công, cần hao tổn tâm tư sức lực đó là khó có thể đo được, cho nên Tần Vãn Thư tin tưởng gia gia sẽ thỏa hiệp chấp nhận Tả Khinh Hoan. Hiện tại mình, trong cảm nhận của gia gia, tuy đức hạnh có chút sơ suất, nhưng vẫn còn đại tài, bởi vì tài năng như vậy, gia gia sẽ không vì một chút khiếm khuyết mà tính toán chi li. Cùng với nói, Tần Vãn Thư bởi vì Tả Khinh Hoan dứt bỏ tất cả, không bằng nói, nàng đang dùng lợi thế của bản thân bức Tần Chính thỏa hiệp, dù sao nếu như tài năng của Tần Vãn Thư không thể thi triển mà nói, mất mát nhất không phải Tần Vãn Thư, mà là Tần Chính. Ở một mức độ nào đó, Tần Vãn Thư quả thật là có khuynh hướng hậu sinh khả úy, tâm kế đã sớm không thua Tần Chính. Trong mắt của Tần Vãn Thư ván cờ này, không cần lo lắng nhất định sẽ nghiêng về phía mình, chỉ cần kiên trì chờ gia gia thiếu kiên nhẫn.

"Khổ cực em nuôi chị ba tháng, trong ba tháng, chị cái gì cũng không làm, sau ba tháng hẳn là có chuyển biến." Tần Vãn Thư bỏ lại bàn chải đánh răng vào ly, hướng Tả Khinh Hoan khẽ cười mà nói.

Tả Khinh Hoan nhìn vẻ bình tĩnh thong dong của Tần Vãn Thư, nghĩ chuyện gì cũng nằm trong tầm khống chế của nàng, mặc dù bản thân, đối Tần Vãn Thư mà nói cũng là như vậy, thế nhưng cho dù như vậy, bản thân cũng vui vẻ chịu đựng. Tần Vãn Thư luôn là một người có mị lực và nhân cách mạnh mẽ, cho nên bên cạnh có nhiều người thích nàng, đến nay Tả Khinh Hoan còn chưa gặp phải người ghét Tần Vãn Thư.

"Ba tháng sau, sẽ phát sinh chuyện gì?" Tả Khinh Hoan hỏi Tần Vãn Thư.

"Đáp ứng chị, bất luận phát sinh chuyện gì, mặc kệ gia gia của chị nghĩ mọi cách làm khó dễ em, đều phải kiên định, không nên dễ dàng rời khỏi chị, cuối cùng thỏa hiệp phải là người nhà của chị." Một tấm lòng son, mới chân chính là kiên cố không phá nổi.

"Em làm sao rời khỏi  chị được chứ? Tần Vãn Thư là thế giới của em." Chính mình chắc chắn sẽ không ly khai Tần Vãn Thư, nàng hẳn so với ai khác đều phải hiểu chuyện này.

"Ngốc tử, không cần xem chị là toàn bộ thế giới của em, Tả Khinh Hoan cũng có thể có thế giới của riêng mình, chỉ cần giữ lại một phần không gian cho chị là được rồi." Tần Vãn Thư vuốt ve đầu Tả Khinh Hoan, giao bản thân nàng cho mình, đó là một chuyện rất ngốc, tuy đối mình mà nói, là chuyện hạnh phúc, làm cho một người toàn thân toàn ý yêu mình. Thế nhưng đối Tả Khinh Hoan mà nói, là không công bằng, nàng không hy vọng Tả Khinh Hoan làm cho thế giới của nàng thu nhỏ quá mức, có bầu trời rộng lớn, mới có thể tự do bay lượn. Nữ nhân ngoại trừ vì tình yêu mà tản ra hào quang, còn có rất nhiều thứ để cho các nàng trở nên chói chang...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net