Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tuyền Vũ lướt nhìn đồng hồ, mới có 6h, cô có điều muốn thở dài, còn quá sớm a!

"Đan Vân Sơ, tôi mặc cái gì?" Diệp Tuyền Vũ mặc nhiên hỏi.

Đan Vân Sơ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Tuyền Vũ, sau đó cam chịu số phận lấy từ tủ quần áo của mình một bộ quần áo ném cho Diệp Tuyền Vũ.

"Không có cái khác sao? Là đồ mới à?" Diệp Tuyền Vũ nhìn bộ quần áo Đan Vân Sơ vừa ném tới, không phải không đẹp, trước ngực còn thêu một bông hoa mẫu đơn rất đặc biệt, thế nhưng cái này cùng với phong cách của cô có phần không hợp.

"Cô không muốn thì đừng mặc!" Có mặc là tốt rồi, còn kén cá chọn canh, Đan Vân Sơ nói xong liền xuống lầu trước.

Diệp Tuyền Vũ chỉ còn biết mặc bộ quần áo ấy vào, đây là kiểu đồ bó sát người, may mà cô cùng Đan Vân Sơ vóc người không khác bao nhiêu, nhưng chỗ ngực vẫn là có chút hơi bó chặt làm cho nó càng tăng thêm vẻ đầy đặn, càng khiến cho vóc dáng hoàn mỹ của Diệp Tuyền Vũ lộ rõ ra, Diệp Tuyền Vũ nhìn chính mình trong gương, có vài phần tao nhã cổ kính, điềm đạm thanh thoát, Diệp Tuyền Vũ có chút bất ngờ, kỳ thực bộ đồ này rất đẹp, Diệp Tuyền Vũ thầm nghĩ. Diệp Tuyền Vũ sau khi xoay người vài vòng, mới bới mái tóc xoăn quyến rũ của mình lên, cảm thấy cực kỳ hài lòng mới chậm rãi xuống lầu.

"Tiểu công chúa mặc bộ này quả không tệ, kiều diễm như hoa mẫu đơn." Thân hình này cùng Vân sơ thật là giống nhau, đứa nhỏ này cùng Vân Sơ đứng cùng nhau thật có vài phần đọ sắc.

"Chú cứ nói đùa." Diệp Tuyền Vũ ngại ngùng nở nụ cười, người khen tướng mạo Diệp Tuyền Vũ vô số kể, Diệp Tuyền Vũ sớm đã nghe tới phát ngán, bất quá được ba của Vân Sơ khen quả có chút khác biệt.

"Tối hôm qua ngủ có quen chỗ không?" Đan phụ nhiệt tình hỏi.

"Dạ quen." Diệp Tuyền Vũ cho dù không quen cũng phải nói quen.

"Vậy là tốt rồi, nông thôn đây không thể so được với thành thị, chỉ sợ tiểu công chúa thấy buồn chán." Đan phụ cảm thấy đứa nhỏ này ngày thường yếu ớt, bất quá có điều gia giáo rất tốt, không tự cao tự đại, là một đứa con ngoan.

Lúc này Đan mẫu cùng Đan Vân Sơ mới nhìn thấy Diệp Tuyền Vũ, cả hai người đều có chút kinh ngạc, Đan mẫu ngạc nhiên vì bộ đồ này Đan Vân Sơ chưa từng mặc qua nhưng giờ lại đưa nó cho Tuyền Vũ, bộ đồ này là do chính tay bà may cho Vân Sơ, Vân Sơ cùng đứa trẻ này quan hệ tốt đến như vậy sao, quả là ngoài dự liệu của bà. Đan mẫu ngạc nhiên không chỉ vì chuyện Diệp Tuyền Vũ mặc bộ đồ này, mà còn là bởi vì bộ đồ này quả thật rất hợp với Tuyền Vũ, loại quần áo này từ kích thước đến phẩm chất đều cực kỳ kén người mặc, không phải ai mặc cũng hợp, bởi vì trước đây hoàn toàn là dựa vào thân hình Vân Sơ mà làm ra.

Diệp Tuyền Vũ mặc loại quần áo này, cùng phong cách bình thường của cô hoàn toàn bất đồng, lại còn búi tóc lên, quả thật sinh ra vài phần tao nhã cùng cao quý, tựa hồ như còn có một loại cảm giác kinh diễm. Đan Vân Sơ không thích mặc loại quần áo này, nhưng mẹ cô lại cố tình muốn may cho cô mặc, để không cũng không làm gì, thì cho Tuyền Vũ mặc xem sao, xem ra là rất hợp, Diệp Tuyền Vũ tựa hồ như còn vô cùng thích nó.

"Khanh, tiểu công chúa mặc bộ đồ này thật sự rất đẹp đúng không?" Đan phụ vừa thấy vợ liền cười híp mắt hỏi, vẫn là vợ khéo tay, trang phục xinh đẹp này không chỉ có Vân Sơ mặc lên mới đẹp mà tiểu công chúa mặc cũng rất đẹp.

"Rất đẹp." Đan mẫu cười gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Đan Vân Sơ, tâm tư có chút phức tạp.

"Vân Sơ con tiếp đãi tiểu công chúa cùng nhau ăn điểm tâm, ta cùng khanh đi ra ngoài tản bộ." Đan phụ nói xong, cùng Đan mẫu bước ra cửa.

"Rất đẹp, hiện tại mới phát hiện tiểu công chúa bề ngoài thực sự không tệ." Đan Vân Sơ nhìn Diệp Tuyền Vũ, hàm chứa ý cười nói.

"Tôi lúc nào cũng đẹp không phải sao!" Diệp Tuyền Vũ kiêu ngạo nói, từ nhỏ cô đã minh diễm, điểm ấy Diệp Tuyền Vũ rất là tự tin, chỉ là người nào đó trước đây con mắt chỉ toàn để trên đỉnh đầu, không phát hiện ra mà thôi.

"Bớt tự mãn đi, ăn sáng!" Đan Vân Sơ cảm thấy tiểu công chúa đã tự biết bản thân vô cùng tốt đẹp, mình lại còn dệt hoa trên gấm, phỏng chừng cái đuôi của tiểu công chúa vểnh cao đến trời rồi a.

Đan Vân Sơ, đây là lần đầu tiên cô khen tôi mà không mang theo vẻ châm chọc cùng ác ý, Diệp Tuyền Vũ nhìn bóng lưng Đan Van Sơ thầm nghĩ đến, tâm tình đột nhiên tốt lên, Diệp Tuyền Vũ nở một nụ cười yêu mị đầy nét hoa xuân.

"Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút, cô có muốn đi không?" Sau khi ăn điểm tâm xong, Đan Vân Sơ hỏi Diệp Tuyền Vũ.

Diệp Tuyền Vũ bước nhanh đuổi kịp Đan Vân Sơ, cô bắt được cánh tay cô ấy, giữ không cho đi quá nhanh "Tản bộ nào có phải đi nhanh như vậy!" Diệp Tuyền Vũ oán giận nói.

Đan Vân Sơ dừng bước, nhìn thấy tiểu công chúa vẫn là mang giày cao gót, không sợ lại một lần nữa trượt ngã sao? Thực sự là vết thương vừa liền sẹo đã nhanh chóng quên mất cơn đau, bất quá Đan Vân Sơ vẫn là thả chậm bước chân.

"Chị Đan!" Chu Sa phía đối diện đi tới, gặp Đan Vân Sơ liền ngượng ngùng kêu lên.

"Là Tiểu Sa, không nghĩ tới lớn như vậy, mấy tuổi rồi chứ?" Đan Vân Sơ hỏi, trong ấn tượng của cô, tiểu muội muội hàng xóm này vẫn là một cô bạn nhỏ, bỗng nhiên chợt lớn nhanh vung vút.

Dung mạo không quá xinh đẹp, nhưng mặt mày vẫn được xem là thanh tú, giữa đôi lông mày còn có một nốt ruồi son nhỏ, có vài điểm thú vị nói không nên lời, mơ hồ cảm thấy qua mấy năm nữa sẽ rất có sức hút, đáng tiếc bây giờ vẫn là ngây ngô. Diệp Tuyền Vũ đối với vẻ bề ngoài của Chu Sa đánh giá một lượt, sau khi nhận ra ở cô bé không sản sinh cảm giác uy hiếp mới hơi hơi yên tâm. Diệp Tuyền Vũ tự mình có lẽ cũng không hay biết ra, bất kể cô gái nào xuất hiện bên cạnh Vân Sơ, cũng sẽ khiến cô đặc biệt chú ý.

"19." Chu Sa khuôn mặt có chút ửng hồng trả lời, kỳ thực cô phi thường bất ngờ khi Đan Vân Sơ chủ động hỏi mình, trong ấn tượng của cô, Đan tỷ là người không thường xuyên về nhà, dù có về nhà cũng rất ít khi ra khỏi cửa, một năm chung quy chỉ gặp được vài lần, gặp thì chào hỏi, vĩnh viễn luôn là có chút lãnh đạm mà khách khí đáp trả, nói không được 2 câu, hờ hững dửng dưng, giống như một nữ vương cao cao tại thượng, mỹ lệ, lạnh lùng còn có ích kỷ. Làm cho tự mình cảm thấy tầm thường, Chu Sa bên trong chỉ có thể luôn ngại ngùng nhìn, hiếu kỳ cùng ngưỡng mộ. Có thể ban đầu chỉ là hiếu kỳ, người như vậy, rốt cuộc thì loại người nào mới có thể làm chị ấy bộc lộ sự nhiệt tình đây, người như vậy, trong lòng sẽ suy nghĩ cái gì?

"Là năm thứ nhất sao" Chu Sa thoạt nhìn đặc biệt khẩn trương cùng bất an, tay nắm chặt lấy ống tay áo, vẻ mặt đỏ bừng, bộ mình là hổ báo sao? Làm gì mà khẩn trương như vậy chứ? Trước đây thế nào lại không phát hiện vị tiểu muội muội hàng xóm này lại hay ngượng ngùng như thế.

"Dạ là năm thứ 2, ở thành phố X" Chu Sa hồi hộp trả lời, chú Đan từng nói qua mình hẳn là học muội của chị Đan, nhớ năm ấy tốt nghiệp cao trung, chú Đan giữ mình ở lại nhà dùng cơm, khi ấy chị Đan tuy rằng có ở đó, nhưng lại gấp gáp rời đi. Mình biết rõ chị Đan không thích người khác quấy rầy, cho nên dù ở cùng thành phố X, cũng chưa bao giờ dám đi tìm chị ấy.

"Hóa ra là học muội, nếu như tại thành phố có gì cần trợ giúp, có thể tới tìm chị." Đừng nghi ngờ, Đan Vân Sơ thuần túy chỉ là khách sáo nói, cô chỉ là đột nhiên nhớ tới trước đây dường như ba có bảo mình phải chiếu cố tới vị tiểu muội muội này, lúc đó mình căn bản không lưu tâm, có vẻ như khi đó đang vội rời đi, không hề để ý vẫn còn một tiểu cô nương ở bên cạnh, hiện tại nghĩ đến thật sơ suất. Ngày trước mình quả thật chưa bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác.

"Muội muội nhà hàng xóm thực dễ thương a." Diệp Tuyền Vũ đột nhiên nói chen vào, cô đưa một tay vòng tới bên hông Đan Vân Sơ, tựa hồ rất thân mật, cô chính là cố tình, muốn uy hiếp tiểu muội muội kia, chị gái mà em thầm mến đã là của chị a.

Đan Vân Sơ căn bản không hề phát hiện, Đan Vân Sơ đang chuyên tâm suy nghĩ, làm thế nào để muội muội hàng xóm này có thể cảm nhận được mình là thật sự nhiệt tâm muốn giúp đỡ, thế nhưng cũng không muốn muội muội hàng xóm thực sự tìm đến mình, trừ khi nào có chuyện đại sự chỉ mình mới có thể giải quyết thì hãy tìm đến, những khi khác không nên quấy rầy là tốt nhất.

Hiển nhiên Diệp Tuyền Vũ trong lòng biết rõ tâm tư của Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ hiện tại rất khách sáo, rõ ràng không muốn làm người tốt còn giả vờ, thực dối trá!

Chu Sa nhìn Diệp Tuyền Vũ thân mật bên cạnh Vân Sơ, quả thật rất đẹp, so với nữ minh tinh trong TV còn đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa chủ yếu chính là, chị gái này cùng chị Đan giống nhau, đều khiến mình tự cảm thấy mình thực nhỏ bé khi đứng trước họ, Chu Sa trong lòng vô cùng ảm đạm, vốn ban đầu là thầm mến trong vô vọng, bây giờ thoáng cái đã trở thành tuyệt vọng. Chu Sa trong lòng có chút cảm giác khó chịu, quả nhiên người như chị Đan, sẽ chỉ thích người cũng lóa mắt giống như chị ấy, với, chị gái lạ mặt này thoạt nhìn rất xứng với chị Đan, mình đúng là không biết tự lượng sức.

"Chị là?" Chu Sa hỏi, nhưng thực ra là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là chị ấy có thể trở thành người đứng bên cạnh chị Đan.

"Diệp Tuyền Vũ, em là muội muội của Vân Sơ, đương nhiên cũng là muội muội của chị, nếu sau này em có gì cần giúp đỡ, cũng có thể đến tìm chị, nhưng em đừng có hy vọng vào chị Đan của em!" Diệp Tuyền Vũ quả nhiên so với Đan Vân Sơ có thành ý hơn, đã lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Chu Sa. Danh thiếp này, Diệp Tuyền Vũ không phải gặp ai cũng đưa, cầm tấm danh thiếp này, hầu như bất luận chuyện tình gì cũng đều có thể giải quyết, bất quá tiểu cô nương này dù sao cũng còn nhỏ, dĩ nhiên không hề biết giá trị của mảnh giấy đang trong tay mình.

Diệp Tuyền Vũ vô thức dùng bộ dạng trên thương trường đối đãi với tiểu cô nương.

Đan Vân Sơ vốn định phản bác, cô lúc nào lại cùng Diệp Tuyền Vũ biến thành người một nhà chứ, cái gì là muội muội của tôi thì cũng như muội muội của cô, hai người nào có thân thiết như thế, nhưng mà ngẫm lại đối với một tiểu cô nương bước chân ra đời chưa được bao lâu mà nói, Diệp Tuyền Vũ có tiền có thế, tìm cô ấy xác định so với tìm mình là tốt hơn, Đan Vân Sơ suy nghĩ quả thật rất thực tế.

Diệp Tuyền Vũ hiểu rất rõ Đan Vân Sơ, việc lớn cô ấy không giải quyết được, việc nhỏ lại càng không muốn quản, cho nên luôn giữ lại phiền phức bên mình, giờ có người thay mình giải quyết, Đan Vân Sơ cớ gì mà không đồng ý chứ?

"Đúng vậy, khi gặp chuyện tốt nhất nên tìm cô ấy, bất quá người ta là người bận rộn, nếu không có thời gian giúp thì chỉ việc xuất ngân phiếu chưa điền số là xong!" Đan Vân Sơ cố tình nhấn mạnh nói.

"Đan Vân Sơ! Cô cho là ai cũng như cô hả, chỉ biết chơi xấu!" Hai người hoàn toàn không để ý còn có một tiểu muội muội bên cạnh, lại coi như chốn không người mà ầm ĩ cả lên.

***

Chu Sa thừa dịp hai người đang ầm ĩ, yên lặng rời đi, mình quả nhiên là không hề tồn tại trong mắt họ, cho dù có đi, họ cũng không chú ý. Chị Đan hóa ra cũng biết cùng với người khác huyên náo, hơn nữa miệng lại còn rất cay độc, Chu Sa đột nhiên nở nụ cười buông bỏ, thời khắc đó nốt ruồi nhỏ của Chu Sa thấy rất rõ, có vẻ có chút động lòng người, giống với đánh giá của Diệp Tuyền Vũ, qua mấy năm sẽ rất cuốn hút.

Tình cảm giữa hai chị chắc chắn là rất tốt, lúc này người khác khó mà xen được vào giữa, Chu Sa thầm nghĩ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net