Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ hòa thuận, nhưng bức tranh của Đan Vân Sơ vẫn chưa hoàn thành, đoán chừng còn phải vẽ một lần nữa, nhưng lần này cô không dám, bức tranh không hoàn thành, Đan Vân Sơ trong lòng vướng bận, chuyện kia, cũng có chút cảm giác không yên lòng, Diệp Tuyền Vũ đối với người yêu rất nhạy cảm, tự biết Đan Vân Sơ tính xấu không đổi, nếu không có cảm xúc, liền đổi để mình nằm trên, thường xuyên khi dễ Đan Vân Sơ đến không xuống giường được! Diệp Tuyền Vũ cũng vui vẻ cao hứng, khi dễ Đan Vân Sơ, tàn nhẫn khi dễ!

Đan Vân Sơ giận mà không dám nói gì, đột nhiên có cảm giác mình giống như có khuynh hướng phát triển thành thụ, được rồi, ai kêu mình muốn nhường Tiểu công chúa vài phần, đúng, mình rộng lượng không cùng Tiểu công chúa so đo, tuyệt đối không hẹp hòi.

"Tiểu công chúa." Đan Vân Sơ ôm lấy Diệp Tuyền Vũ làm nũng nói, đem mặt cạ vào cổ Diệp Tuyền Vũ, cực kỳ giống cún con đáng yêu đòi chủ nhân, mặc dù biết Đan Vân Sơ nhất định là giả bộ, Diệp Tuyền Vũ vẫn cực kỳ yêu bộ dạng giờ phút này, bất quá Đan Vân Sơ làm nũng, có ý đồ, Diệp Tuyền Vũ lập tức đề cao cảnh giác.

"Chuyện gì?" Diệp Tuyền Vũ thờ ơ hỏi.

"Tiểu công chúa, em làm mẫu để cho chị vẽ bức tranh một chút thôi, một lần thôi, một lần cuối cùng, có được hay không?" Đan Vân Sơ giọng nói nịnh hết sức.

"Chuyện này không có thương lượng." Diệp Tuyền Vũ không hề nghĩ ngợi, quả quyết cự tuyệt.

Đan Vân Sơ mặt suy sụp xuống, đem mặt rút ra, bắt đầu dỗi, đem mặt xoay hướng khác, rất trịnh trọng nói cho Tiểu công chúa biết, mình hiện tại đang dỗi nga.

Diệp Tuyền Vũ cực kỳ buồn cười, Đan Vân Sơ hiện tại có chút giống con gái đang yêu, thỉnh thoảng sẽ không vứt sắc mặt khó coi nhìn mình, hơn hết còn có thể dỗi, còn làm cho mình phải ngược lại dụ dỗ, bất quá con người này cũng đã bắt đầu học dụ dỗ mình, mặc dù phương pháp còn rất thấp kém, chung quy mà nói, Diệp Tuyền Vũ đối với cuộc sống bây giờ rất hài lòng.

"Dỗi?" Diệp Tuyền Vũ mỉm cười hỏi.

"Hừ hừ." Rất có cá tính hừ hai tiếng.

"Chị nói bức tranh quan trọng, hay là em quan trọng đây?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.

"Không thể so sánh." Đan Vân Sơ cảm thấy cái này giống như hỏi một người đàn ông, vợ quan trọng hay là mẹ quan trọng.

"Mặc kệ, chị không trả lời, em không để cho chị vẽ tranh." Diệp Tuyền Vũ cũng không có thể ngoại lệ, dù biết rõ vì câu hỏi này mà rối rắm thực không có ý nghĩa, nhưng nàng không nhịn được muốn biết.

"Thật không?" Đan Vân Sơ nghe Diệp Tuyền Vũ nói, giống như có ý thương lượng, liền đề cao âm lượng hỏi.

"Nếu như chị nói đáp án, làm em hài lòng." Diệp Tuyền Vũ cũng biết, Đan Vân Sơ nếu không vì bức tranh chết tiệt kia, sẽ không dỗi.

"Tiểu công chúa là tay trái, vẽ tranh là tay phải, thiếu tay nào, chị cũng tàn tật, không hoàn chỉnh, cho nên quan trọng giống nhau." Đan Vân Sơ nói, như vậy chắc là hài lòng.

"Chị không thuận tay trái, cho nên tay phải quan trọng, nói cho cùng, chị cảm thấy vẽ tranh quan trọng." Diệp Tuyền Vũ không hài lòng lắm đáp án này.

Đan Vân Sơ mặt đen lại, Tiểu công chúa là đang cố tình chọn cốt từ trong trứng chim sao? Thật bắt bẻ a. Đúng là cố tình làm khó mà.

"Thôi được rồi, em là tay phải, vẽ tranh là tay trái, vậy được rồi chứ?" Đan Vân Sơ mắt trợn trắng nói.

"Nhưng là ngữ khí của chị rất không tình nguyện để cho em làm tay phải nha..." Diệp Tuyền Vũ quả thật muốn bắt bẻ tới cùng.

"Diệp Tuyền Vũ!" Đan Vân Sơ quát, Tiểu công chúa chết tiệt này rõ ràng là gây chuyện, có thể dứt khoát một chút không, rốt cuộc có muốn cho vẽ hay không?

"Là ai nói muốn cưng chiều em, nói sẽ không tính toán với em, lại bắt đầu quát em." Diệp Tuyền Vũ ra vẻ ủy khuất nói.

"Không phải lúc đó em đã ngủ thiếp đi sao?" Đan Vân Sơ không được tự nhiên nói.

"Dù sao chính chị đã nói, Đan Vân Sơ chị không thể lật lọng, cho nên sau này không được quát em, không được đưa sắc mặt khó coi cho em xem, không thể..." Diệp Tuyền Vũ giống như bạn gái điêu ngoa, bắt đầu làm cho Đan Vân Sơ có chút nhức đầu.

Đan Vân Sơ hối hận, không có chuyện gì tự dưng ở trên lưng người ta viết chữ làm chi a! Hơn nữa Tiểu công chúa chính là điển hình của lòng tham không đáy.

Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ thấy được cô là không cam nguyện, mặc dù hiện tại tính tình có thể sẽ khiêm tốn một chút, nhưng là trong lòng, còn chưa phải là người biết kiên nhẫn.

"Chị muốn vẽ bức tranh như thế nào, nếu là giống như mấy lần trước, em đây tuyệt đối không làm!" Diệp Tuyền Vũ cho thấy lập trường trước, chuyện kia rất tổn thương thân thể, tuyệt đối không làm một lần nữa.

"Lần này không cần, chỉ cần em cởi hết, rồi chị cho em làm mấy tư thế nữa là được." Phần mấu chốt cũng xử lý tốt, vốn là không cần Tiểu công chúa cũng có thể hoàn thành, nhưng là vì cố gắng đạt tới hoàn mỹ, để cho Tiểu công chúa đích thân ra trận thì tốt hơn.

"Vẽ bao lâu đây?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.

"Nhanh thì một hai tiếng, chậm thì một buổi chiều, chị sẽ cố gắng làm nhanh, chúng ta bắt đầu luôn đi." Nói đến tranh, vẻ mặt Đan Vân Sơ liền phấn khởi, kéo Diệp Tuyền Vũ vào phòng vẽ tranh.

Đan Vân Sơ chỉnh giá vẽ cùng màu vẽ, sau đó thấy Diệp Tuyền Vũ đứng ngây ra ở một bên.

"Em cởi quần áo đi." Đan Vân Sơ thúc giục.

Diệp Tuyền Vũ đột nhiên hối hận mình đã quá khinh suất, cảm giác như không trâu bắt chó đi cày.

"Làm đi nè, em ngại gì chứ? Thịt trên người của em, chị đã xem qua, cũng đã sờ qua, hiện tại xấu hổ có phải đã quá muộn hay không nga?" Đan Vân Sơ hài hước nói, ánh mắt lại đang ép Diệp Tuyền Vũ cởi quần áo.

"Sợ chị sao!" Diệp Tuyền Vũ cắn răng một cái, chết sớm sẽ sớm siêu sinh, bắt đầu cởi quần áo, nhưng cởi thật chậm, cởi đến chỉ còn lại đồ lót trên người, lộ ra vóc người vô cùng khêu gợi, tức đến nói không nên lời, Tiểu công chúa là cố tình, cố tình cởi rất chậm, bằng không chính mình sẽ không bị câu dẫn.

"Còn muốn cởi sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi.

"Tiếp tục." Đan Vân Sơ ra vẻ bình tĩnh, vững vàng, không thể để bị câu dẫn, mình là nghệ thuật gia, phải dùng con mắt nghệ thuật để nhìn.

Diệp Tuyền Vũ mặt ửng đỏ đem đồ lót cởi ra, ánh mắt Đan Vân Sơ vô cùng nóng rực, giống như ánh mắt có nhiệt độ, đem da thịt của mình đốt nóng lên.

"Nằm nghiêng ở ghế sa lon, tóc buông xuống đất..." Đan Vân Sơ bày cho Diệp Tuyền Vũ các loại tư thế, một đống tư thế làm cho Diệp Tuyền Vũ xấu hổ đỏ mặt, bức tranh Đan Vân Sơ nhất định là tranh sắc tình, làm cho Diệp Tuyền Vũ muốn chạy trốn.

"Tốt lắm, là tư thế này, không nên cử động, cứ như vậy." Đan Vân Sơ kinh ngạc khen ngợi, cái tư thế này cám dỗ người tới cực hạn, mình phải vẽ bức tranh này, đại não Đan Vân Sơ hưng phấn dị thường, lập tức cầm bút vẽ lên, Đan Vân Sơ muốn vẽ thật nhanh, nhưng đợi cô vẽ xong tranh, cũng đã là chuyện của hai tiếng sau.

Diệp Tuyền Vũ cảm thấy mệt mỏi quá, so với một ngày làm việc còn mệt hơn, Đan Vân Sơ không cho đổi tư thế, thân thể cứng đờ đến tê dại, không bao giờ... để cho Đan Vân Sơ vẽ nữa, quả thực là đem mình hành hạ chết, trong lòng Diệp Tuyền Vũ oán hận nói, một ngày giống như một năm, khi nào bức tranh mới xong đây? Bất quá nhìn vẻ mặt Đan Vân Sơ rất nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy, vì chị ấy, cực khổ hơn nữa cũng cam tâm tình nguyện.

"Tốt lắm, Tiểu công chúa, chị vẽ xong rồi, em qua xem một chút đi." Đan Vân Sơ ném bút vẽ, phấn khởi gọi Diệp Tuyền Vũ.

Diệp Tuyền Vũ tự nhiên cũng vui vẻ, tra tấn cuối cùng cũng kết thúc, nàng chạy tới, muốn nhìn bức tranh Đan Vân Sơ vẽ thành cái gì đây?

Không nhìn còn hơn, vừa nhìn liền xấu hổ đỏ mặt, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới Đan Vân Sơ vẽ mình như thế này, phóng đãng, nhưng không thể phủ nhận, rất có hồn, mỗi một tấc da thịt tựa hồ làm cho người ta mê mẫn.

"Đan Vân Sơ, chị dám đem bức họa này bày ra, chị nhất định phải chết!" Diệp Tuyền Vũ cảnh cáo.

"Nhưng mà vẫn thiếu mất vài thứ, cuối cùng là thiếu cái gì đây?" Đan Vân Sơ lầm bầm lầu bầu, chợt thấy vô cùng thành công, đúng là bức tranh thành công, nhưng cảm thấy còn thiếu điều gì đó quan trọng, rốt cuộc là cái gì đây, Đan Vân Sơ không nghĩ ra được. Nhưng dù là vậy, bức họa này nhất định đã thành công, đánh sâu vào giác quan người ta mãnh liệt như vậy, làm cho người ta miệng đắng lưỡi khô.

"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ bất mãn thấy Đan Vân Sơ như đi vào cõi thần tiên, la lớn.

"Hả?" Đan Vân Sơ hoàn hồn.

"Không cho phép đem tranh này cho người thứ ba nhìn." Diệp Tuyền Vũ cảnh cáo nói.

"Tiểu công chúa bộ dạng mê người như vậy, chị cũng không nỡ để cho người khác nhìn." Tranh này lợi hại, mình cũng bị câu dẫn, nếu cho người khác nhìn, sợ là muốn nhìn trộm thân thể Tiểu công chúa, Tiểu công chúa chỉ có thể là của Đan Vân Sơ.

"Phải giữ lời." Diệp Tuyền Vũ nghe Đan Vân Sơ nói như vậy, mới yên tâm, hoàn toàn quên mất mình toàn thân còn tê dại.

Đan Vân Sơ đột nhiên kéo Diệp Tuyền Vũ ngã vào trong ngực, Diệp Tuyền Vũ vô cùng ngoài ý muốn, nàng đột nhiên nhìn ánh mắt Đan Vân Sơ, ánh mắt Đan Vân Sơ vô cùng nóng rực.

"Mới vừa rồi nhìn bức tranh, đang tưởng tượng, Tiểu công chúa ở dưới thân chị gợi cảm mê người đến thế nào, chị muốn ở trên người Tiểu công chúa muốn làm gì thì làm, giống như vậy, còn hơn như vậy..." Đan Vân Sơ giọng nói nóng rực như lửa, thân thể Diệp Tuyền Vũ cũng nóng rực lên, nàng cảm giác được, ngón tay Đan Vân Sơ có chút vội vàng di chuyển trên người mình, còn ấm áp hôn lên cổ mình, thân thể rất nhanh bị Đan Vân Sơ quản chế.

Đan Vân Sơ tiết tấu rất nhanh, nhanh đến dường như khiến Diệp Tuyền Vũ không thể không thừa nhận, mình còn chưa kịp ướt, ngón tay Đan Vân Sơ không an phận vội vàng đưa vào trong cơ thể Diệp Tuyền Vũ, làm cho Diệp Tuyền Vũ khẽ đau, nhưng thân thể của nàng rất nhanh đã thích ứng dị vật bên trong, dễ dàng đuổi kịp tiết tấu của Đan Vân Sơ.

"Đan Vân Sơ... Chậm một chút... Quá nhanh..." Diệp Tuyền Vũ khẩn cầu, thanh âm mê hoặc như vậy làm cho Đan Vân Sơ không những không chậm lại, ngược lại còn nhanh hơn, nơi kia thật chặt hút lấy ngón tay mình, cảm giác ấm áp cùng ướt át, làm cho Đan Vân Sơ ngạc nhiên thú vị, thân thể Tiểu công chúa, ẩn chứa tiềm lực vô hạn, giống như kho báu, đào mãi, cũng đào không hết.

Rất nhanh, thân thể Diệp Tuyền Vũ như nụ hoa đang nở, bắt đầu không kiêng nể nở rộ, cùng người ở trong bức tranh bên cạnh là một.

Diệp Tuyền Vũ bị trêu chọc khắc chế không được nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, thân thể dễ dàng bị đưa lên đỉnh, sau đó dựa vào trên người Đan Vân Sơ, chậm rãi hạ xuống, nhưng Đan Vân Sơ không cho quá nhiều thời gian để hạ xuống, Đan Vân Sơ lại bắt đầu tạo đợt sóng mới, dường như muốn đem mình bao phủ...

Diệp Tuyền Vũ cũng muốn Đan Vân Sơ, nàng bắt đầu cởi quần áo trên người Đan Vân Sơ, nàng muốn cùng Đan Vân Sơ da kề da, không cần ngăn cách bởi quần áo, Đan Vân Sơ phối hợp cùng động tác của Diệp Tuyền Vũ, giờ phút này mình cũng muốn Tiểu công chúa.

Rất nhanh thân thể Đan Vân Sơ nổi lên một mảng nóng ướt, Diệp Tuyền Vũ vuốt ve cánh hoa Đan Vân Sơ, ngón tay đi vào cánh hoa mềm mại nóng ướt kia, Đan Vân Sơ bị kích thích cong người lên, hai người nằm song song trên sàn nhà trong phòng vẽ tranh, dĩ nhiên Đan Vân Sơ không cam lòng yếu thế đem ngón tay đưa vào trong huyệt vô cùng mềm mại nóng ướt kia của Diệp Tuyền Vũ một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net