Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Vân Sơ đứng trước gương hít sâu một hơi, nếu là trước đây, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho Diệp Tuyền Vũ, nhưng hiện tại thì rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Cô cởi bỏ quần áo bị Tuyền Vũ xé rách, cô ấy là bị mắc chứng nóng nảy sao, từ lúc nào lại trở nên thô lỗ bạo lực như thế. Khi nhìn thấy một vết bầm nhỏ trên cơ thể, trong lòng Đan Vân Sơ lại phát hỏa, Diệp Tuyền Vũ chết tiệt, có biết thương hoa tiếc ngọc hay không a, Đan Vân Sơ thấp giọng nguyền rủa một câu.
Diệp Tuyền Vũ khi bình tĩnh lại, thấy Vân Sơ ở trong phòng tắm nửa ngày còn chưa chịu ra, làm cô có chút không chịu nổi, thế nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận cảm giác khó chịu hiện tại chính là vì áy náy.

Đan Vân Sơ rốt cuộc cũng mở cửa, Diệp Tuyền Vũ đang đứng cách cửa phòng tắm không xa, nhưng Đan Vân Sơ vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng chống lại Diệp Tuyền Vũ.

"Trời thật mau tối a, cơm tối chúng ta ăn gì đây?" Diệp Tuyền Vũ khó khăn tìm đề tài để nói, ngay cả diễn cảm cũng có chút không được tự nhiên, nếu như Đan Vân Sơ chịu quan sát một chút, thì biểu tình của tiểu công chúa lúc này kỳ thực rất là đáng yêu. Đáng tiếc là hiện tại Đan Vân Sơ vẫn còn đang bốc hỏa, nên là không thể nhìn thấy.

"Tôi nói tiểu công chúa, cô vẫn còn luyến tiếc không chịu đi a, chỗ này của tôi vốn đã chật chội, không không lại xuất hiện một người, tôi nhìn thực chướng mắt." Đan Vân Sơ lạnh lùng nói, rõ ràng tỏ ý đuổi khách.

"Tôi không ngại nơi này nhỏ." Diệp Tuyền Vũ phản đối.

"Diệp Tuyền Vũ, cô tính chết ở chỗ này sao? Được, cô cứ ở lại, ngày mai tôi về nhà." Đan Vân Sơ có chút tức giận nói.

"Cô không phải ngày mốt mới về nhà sao?" Diệp Tuyền Vũ hỏi, Đan Vân Sơ càng muốn mình đi, mình càng không thể đi, Đan Vân Sơ đến bây giờ chưa từng để mình hài lòng dù chỉ một lần, mình đương nhiên cũng sẽ không để cho Đan Vân Sơ hài lòng, chẳng sao cả, dù gì hiện tại mình cũng có đến một tháng nhàn rỗi cùng Đan Vân Sơ dây dưa.

Đan Vân Sơ phớt lờ câu hỏi của Diệp Tuyền Vũ, cô phát hiện từ khi nhận được điện thoại của Tuyền Vũ, cuộc sống của cô đã không còn yên ổn, vậy mà cái kẻ khởi xướng này vẫn còn vô liêm sỉ ở lì trong nhà mình.

"Làm gì mà tức giận như vậy, còn chưa QJ (1) thành công, chẳng phải bây giờ còn đang rất tốt sao, cũng không có gì tổn thất, làm như góa phụ giữ trinh tiết thờ chồng không bằng, thật là nhỏ mọn." Diệp Tuyền Vũ nói rất nhỏ, nhìn như là đang lầm bầm lầu bầu, nhưng thực ra thì chính là cố ý để Đan Vân Sơ nghe được.

"Diệp Tuyền Vũ, sao cô không thử mùi vị bị người khác cường bạo xem?" Đan Vân Sơ vốn đã dịu cơn giận, nghe được Diệp Tuyền Vũ nói nhẩm, cơn giận lại nổi lên.

"Được thôi, cô có thể cường bạo lại tôi a, tôi sẽ không phản kháng đâu." Diệp Tuyền Vũ không hề gì nói ra, thế nhưng khóe mắt lại ẩn ý cười, lần này khó có được lại chiếm thế thượng phong, làm tâm tình Diệp Tuyền Vũ trở nên thật tốt. Đan Vân Sơ chính là vô địch nữ vương thụ, nếu muốn cô đổi thành công, trừ phi thiên hạ có đại hồng thủy, quan trọng nhất là, cô sẽ không vì tranh hơn thua, mà làm chuyện mình không muốn làm.

Đan Vân Sơ quay đầu nhìn thẳng Diệp Tuyền Vũ, thấy được trong khóe mắt Diệp Tuyền Vũ có ý cười, ánh mắt cô dần dần thay đổi, hơi thở có chút nguy hiểm, cô nhìn xoáy vào mắt Tuyền Vũ, cái nhìn chưa từng nghiêm túc cùng chăm chú như vậy.

"Thật vậy sao, tiểu công chúa thực hy vọng bị cường bạo a, tôi đây sẽ hi sinh một chút mà đáp ứng tiểu công chúa." Đan Vân Sơ chậm rãi tiến đến gần Diệp Tuyền Vũ, động tác rất chậm, thế nhưng nhãn thần Vân Sơ đã có chút nghiêm túc, điều này khiến cho Tuyền Vũ có chút hoảng hốt, Vân Sơ sẽ không chủ động chạm vào mình, lần này cũng sẽ không ngoại lệ, Diệp Tuyền Vũ trong lòng âm thầm tự nói với chính mình, cô ấy bất quá chỉ là hù dọa mình thôi. Thế nhưng Đan Vân Sơ lại dựa vào mình càng ngày càng gần, gần đến mức có thể cảm giác được Đan Vân Sơ cố tình phả vào bên tai mình luồng khí nóng ấm, Đan Vân Sơ lần đầu tiên chủ động đến gần như thế, nghĩ tới đây, Diệp Tuyền Vũ đột nhiên cảm thấy nhịp tim đập rộn lên, dấy lên sự khẩn trương cùng bất an chưa từng có. Cô rõ ràng là có thể đẩy Vân Sơ ra, thế nhưng tay chân lại bỗng dưng không chút khí lực.

Đan Vân Sơ đương nhiên chỉ là muốn hù Diệp Tuyền Vũ một chút, để Tuyền Vũ biết được cô không phải là dễ bị khi dễ, chính là không muốn thấy Tuyền Vũ dáng vẻ đắc ý, vì thế mà Vân Sơ diễn như thật.

Môi Đan Vân Sơ lại càng hướng đến gần bên tai Diệp Tuyền Vũ, hơi thở càng ngày càng nhiều phả vào trên tai nhạy cảm của Tuyền Vũ, chỉ là diễn đến đây, Đan Vân Sơ không biết tiếp theo nên diễn thế nào.

Cô len lén quan sát biểu hiện của Diệp Tuyền Vũ một chút, có chút bối rối như chim sợ cành cong, khóe miệng cô hơi hơi vung lên, tiểu công chúa cũng rất dễ bị mình hù cho sợ a, Đan Vân Sơ vài phần đắc ý, lại diễn càng thêm giống thật.

"Vì cái gì lại khẩn trương như thế?" Môi của cô đột nhiên như có như không chạm nhẹ một chút vào vành tai Tuyền Vũ, động tác cực kỳ nhỏ bé, làm cho Diệp Tuyền Vũ mơ hồ không phân rõ phải hay không là tại mình tưởng tượng, hiển nhiên cái loại khiêu khích này, làm cho giác quan của Tuyền Vũ phi thường trở nên mẫn cảm.

"Ai... Ai khẩn trương..." Diệp Tuyền Vũ kêu lên, mới phát hiện ngữ khí của mình có chút mềm nhũn.

"Ngữ khí của tiểu công chúa tựa hồ thực mong chờ a, hay là do chưa thỏa mãn dục vọng đây? Ha ha! Ha ha..."" Đan Vân Sơ rất nhanh lui lại, cách rời khỏi thân thể Diệp Tuyền Vũ, dường như bởi vì mình đùa giỡn thành công, tâm tình thật rất tốt, sau đó càn rỡ giễu cợt Diệp Tuyền Vũ. Đan Vân Sơ tâm tình khá lên liền đẩy Tuyền Vũ qua một bên đi thẳng vào bếp, tiếng cười càn rỡ vẫn không dứt.

Diệp Tuyền Vũ luôn kiêu ngạo bây giờ cảm giác như bị Đan Vân Sơ một đao đâm chí mạng, cô làm sao lại khinh địch như vậy để Đan Vân Sơ khiêu khích thành công chứ? Bất quá bởi vì Đan Vân Sơ lui lại rời khỏi, cảm giác áp bách do Đan Vân Sơ mang đến cũng tiêu trừ, Diệp Tuyền Vũ dựa vào cửa, nhịp tim dần dần cũng khôi phục lại bình thường, nhưng mà trong lòng lại có một tia nhàn nhạt cảm giác mất mát, thế nhưng cảm giác mất mát rất nhanh cũng đã biến mất.

Khi Đan Vân Sơ đi ra, trên tay đang cầm một cái bát, tuy rằng mì tôm với Diệp Tuyền Vũ mà nói chẳng khác gì thứ rác rưởi, nhưng lại có mùi vô cùng thơm. Đan Vân Sơ thật là không nhân từ, tay cầm bát mì, ăn đến vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có một người.

Vừa mới bị giễu cợt, Diệp Tuyền Vũ hơi thở còn chưa dịu xuống, giờ nhìn thấy hành động của Đan Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ đối với Đan Vân Sơ lúc này bất mãn tới cực điểm, Đan Vân Sơ quả thật quá ích kỷ, tính tình ích kỷ thật đúng là một chút cũng không thay đổi.

"Đan Vân Sơ cô cũng cho tôi một bát mì." Diệp Tuyền Vũ nhịn, dù sao cô đối với Đan Vân Sơ nhẫn nhịn cũng đã thành thói quen rồi.

"Tôi sợ tiểu công chúa quen ăn cơm nhà hàng năm sao, trong nhà tôi lại chỉ có loại thực phẩm rác rưởi này, nên là rất ngại dùng để chiêu đãi cô a." Đan Vân Sơ thật sự suynghĩ, tiểu công chúa hà tất gì lại ủy khuất bản thân ở trong căn phòng nhỏ đơn sơ, lại còn hướng mình xin một bát mì chứ? Cô cũng không tin Diệp Tuyền Vũ có thể luôn luôn hạ mình mà đánh mất sự cao quý.

"Cô ăn không chết, tôi sợ cái gì." Diệp Tuyền Vũ chỉ có thể tự cứu mình, muốn Đan Vân Sơ làm cho mình một bát mì, quả thực là người ngốc nói mê.

Đan Vân Sơ nhìn Tuyền Vũ tự mình tiến vào phòng bếp kiếm ăn, tính nhẫn nại của Diệp Tuyền Vũ hiển nhiên so với mình tốt hơn rất nhiều. Cô nhớ tiểu công chúa chính là mười ngón tay không đụng nước, cô chính là không biết, có cần phải cùng mình đấu khí mà ủy khuất bản thân như thế không? Quả nhiên vẫn là một con quỷ ngây thơ.

Đan Vân Sơ nhìn cô gái đang ăn mì trước mặt, khí chất cao quý cùng bát mì thật sự không hợp chút nào, Đan Vân Sơ khóe miệng bất giác giương lên một cái, vì sao cô luôn thấy Diệp Tuyền Vũ dễ khi dễ, là do cô ấy thôi, không thể trách mình.

"Diệp Tuyền Vũ, cô đem chăn nệm ngủ dưới đất, tôi không có thói quen có người khác nằm chung giường." Đan Vân Sơ nói, ngày hôm qua là bởi vì Diệp Tuyền Vũ bị bệnh nên mới để cô ấy ngủ trên giường.

Diệp Tuyền Vũ mặc kệ Đan Vân Sơ, cô leo lên giường trước, quấn chăn quanh người, không đếm xỉa Đan Vân Sơ đang trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên.

Da mặt Tiểu công chúa từ khi nào trở nên dầy như vậy, trơ trẽn vô lại, Đan Vân Sơ cũng bò theo lên giường, kéo chăn quấn quanh người, ý xấu muốn bất ngờ đánh úp Diệp Tuyền Vũ, đẩy cô ấy xuống giường. Diệp Tuyền Vũ đột ngột bị đẩy có hơi giật mình, xém chút nữa đã rớt xuống giường, đáng tiếc là thể lực Vân Sơ vẫn luôn thua kém Tuyền Vũ, rất nhanh tự mình bị phản công, ngược lại bị ủi xuống giường. Từ dưới đất bò dậy, Đan Vân Sơ giận đến phát hỏa, nhìn vẻ mặt Diệp Tuyền Vũ cười đắc ý, lại không có biện pháp đối phó Diệp Tuyền Vũ.

"Quỷ nhỏ!" Đan Vân Sơ lảm nhảm một hơi, thỏa hiệp bò lên trên giường, không hề đẩy Diệp Tuyền Vũ, dù sao có đẩy cũng không thắng.

"Cô cũng có trưởng thành đâu!" Diệp Tuyền Vũ khinh thường nói, cũng không biết hành động ấu trĩ này là ai làm trước.

"Tôi không muốn cãi nhau với cô, đi ngủ!" Đan Vân Sơ nhấc đầu chuyển hướng ngược lại, này là thế đạo gì đây, chỉ là không nghĩ tới sau 3 năm Diệp Tuyền Vũ trở nên vô lại như thế làm cho người khác nổi giận.

Đan Vân Sơ nhịp thở rất nhanh liền đều đặn, là đang ngủ, quả rất giống heo, nói ngủ là ngủ, Diệp Tuyền Vũ khinh bỉ nghĩ đến, bản thân mình thì một chút buồn ngủ cũng không có. Kỳ thực Đan Vân Sơ hôm qua chiếu cố Diệp Tuyền Vũ cả đêm, ngày hôm nay còn không ngừng cùng Diệp Tuyền Vũ đấu nhau, quả thực có chút mệt mỏi.

Đan Vân Sơ vô thức trở mình, khuôn mặt hướng về Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ nhìn khuôn mặt Đan Vân Sơ, lúc ngủ, tính công kích trên gương mặt Đan Vân Sơ mất đi rất nhiều, ngũ quan thực nhu hòa. Đan Vân Sơ có một đặc điểm... chính là ánh mắt, vĩnh viễn mang theo một ít kiêu căng, ánh mắt kia khiến cả khuôn mặt trở nên ngỗ ngược, lúc trước chọn Đan Vân Sơ, cũng là bởi vì ánh mắt ấy, làm cho mình đưa đến quyết định thật hoang đường.

Đan Vân Sơ quả là bạc tình, ích kỷ, lại cay nghiệt, còn tự coi mình là trung tâm, ngoại trừ khuôn mặt có thể xem là khá xinh đẹp, thật tìm không ra ưu điểm gì khác, Diệp Tuyền Vũ trong lòng lại bắt đầu quở trách Đan Vân Sơ.

Chú thích:

(1) QJ: cưỡng hiếp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net