Chương 18 - Nghi hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cristina dừng xe trước một cái ngõ, trong ngõ nhỏ cơ hồ nhìn không thấy người nào, nhưng đèn đuốc sáng trưng. Tô Ninh đi theo Tiêu Ý Hàn xuống xe, cho tới giờ khắc này tay của nàng như trước bị Tiêu Ý Hàn nắm, Tô Ninh không thể không thừa nhận bị thị trưởng dắt tay, nàng ngoại trừ một chú khẩn trương thì cảm giác còn lại là rất tốt a.

Mấy người vừa xuống xe, liền có cậu nhóc phục vụ cỡ tuổi Tô Ninh cười tươi chân thành đón chào, hắn lễ phép tiếp nhận chìa khoá xe Cristina, nhanh nhẹn đem xe lái đi.

Tô Ninh nhìn thị trưởng, người này như cũ vẻ mặt nghiêm túc, lúc này cửa bị người từ bên trong đẩy ra, một nhân viên nữ đứng ở trước cửa. Đợi Tô Ninh theo Tiêu Ý Hàn đi vào cánh cửa kia, nữ phục vụ còn hướng nàng cúi chào.

Vào trong, Tiêu Ý Hàn buông tay Tô Ninh, đang nắm tay đột nhiên bị buông ra, Tô Ninh nắm tay lại, nàng cảm giác lòng bàn tay của mình đều toát mồ hôi.

Đi ở hành lang rộng dài, Tô Ninh đầu tiên chú ý tới các bức tranh trên vách tường, có đủ loại kiểu dáng phụ nữ rúc vào với nhau. Tô Ninh nhìn mấy cái liền cúi đầu thấp xuống, bởi vì càng về sau mấy bức tranh phụ nữ càng loã thể và có nhiều động tác thân mật chọc người.

Tô Ninh theo Tiêu Ý Hàn cùng Cristina lên lầu ba, Tiêu Ý Hàn đẩy cửa ra ba người đi vào, Tô Ninh chưa kịp nhìn rõ trong phòng thì trước mặt liền đi tới hai người, vẻ mặt sáng lạn, nhiệt tình chào hỏi Tiêu Ý Hàn cùng Cristina.

Bọn họ ôm nhau chào hỏi, chỉ có Tô Ninh ngây người bên cạnh, thị trưởng đại nhân lúc này cũng nhếch khóe miệng cười, hiển nhiên quan hệ giữa các cô ấy nhất định rất tốt. Tô Ninh đưa mắt nhìn, thấy có một người tóc ngắn, đôi mắt rất có thần. Tô Ninh nghe ra người này nói chuyện là giọng nữ, nàng biết rõ hiện tại thịnh hành vẻ đẹp trung tính, nữ nhân này có phải là cũng có chút trung tính rồi? Tô Ninh trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải vừa rồi nghe giọng nói cô ấy, thật đúng là rất dễ dàng làm cho người ta nghĩ lầm cô ấy chính là đàn ông.

Nữ nhân tóc ngắn đưa mắt nhìn Tô Ninh. Tiếp theo rất là kinh ngạc nói: "Hàn, cô bé này là các bồ mang đến? Mình nói đây là sở trường của bồ a? Ở đâu lấy ra cô bé trong sáng như vậy đây?" Vừa nói vừa giơ hai tay ra muốn ôm Tô Ninh.

Tô Ninh hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ có hành động này, nàng vô thức lui về sau một bước, nụ cười trên mặt nữ nhân kia liền tắt, cũng đứng sững sờ ra.

Tiêu Ý Hàn trông thấy bạn mình như vậy, cô rất không nể tình giơ tay lên kéo cổ áo khiến cho nữ nhân kia dừng lại, lạnh lùng nói: "Dật, đừng làm rộn."

Cristina buồn cười nhìn Dật, ôn nhu nói: "Dật, đừng làm rộn, bồ cũng đừng hù doạ con nhà người ta..."

"Các bồ đem con gái nhà ai đến đây, không sợ dạy hư cô bé sao?" Lúc này một nữ nhân khác cũng đi đến phía trước dò xét nhìn Tô Ninh.

Tiêu Ý Hàn không để ý bọn họ, cô đến trước mặt Tô Ninh, chỉ vào nữ nhân tóc dài: "Tô Ninh, đây là chị Lam."

Tô Ninh nhìn nữ nhân kia nói: "Chào chị Lam."

Tiêu Ý Hàn lại chỉ Viên Hiểu Dật nói ra: "Người này, chị Hiểu Dật".

"Haha..." Người gọi là chị Lam nghe Tiêu Ý Hàn nói nhịn không được cười lên tiếng. Mà Viên Hiểu Dật nghe thấy lời này, cô lập tức trừng mắt liếc Tiêu Ý Hàn.

"Cô bé, em đừng nghe cậu ấy, gọi anh, anh mời em đi ăn." Viên Hiểu Dật tràn đầy tươi cười nhìn Tô Ninh.

Tô Ninh nhìn thoáng qua Tiêu Ý Hàn, gọi Viên Hiểu Dật một tiếng anh, sau liền không nói gì nữa.

Tiêu Ý Hàn ghét bỏ nhìn Viên Hiểu Dật nói: "Phụ nữ thì không chịu, lại kêu người khác gọi anh, bồ cũng đã sắp 30 rồi...." Nói xong Tiêu Ý Hàn cũng không đợi trả lời liền lôi kéo Tô Ninh đi về phía trước.

Nghe Tiêu Ý Hàn nói rồi nhìn sang vẻ mặt của anh Dật, Tô Ninh cúi đầu hé miệng cười cười, nàng theo thị trưởng đại nhân vào một căn phòng. Phòng có kết cấu hình quạt, có liên tiếp sopha dựa vào tường, một cái bàn trà hình chữ nhật, trên mặt bàn đặt đầy các dĩa trái cây. Tô Ninh bị thị trưởng lôi kéo ngồi ở sopha chính giữa, nàng ngẩng đầu, đập vào mắt là tấm kính thủy tinh trong suốt, từ đây có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.

Mấy người vừa ngồi xuống liền có hai nữ phục vụ xinh đẹp đi đến, các cô cũng không nói chuyện, trực tiếp đứng ở cửa.

"Đi, đem ly lên nào." Viên Hiểu Dật hướng về phía hai nữ phục vụ nói.

Không lâu sau rượu liền được đem lên, chị Lam cùng bọn họ hàn huyên vài câu liền đi ra ngoài tiếp khách, còn Viên Hiểu Dật vẫn ngồi tại đây.

Tô Ninh ngồi uống thứ nước mà nàng còn không biết tên thức uống là gì, nhìn trong phòng trang trí hết sức xa hoa, Tô Ninh trong nội tâm không khỏi cảm thán "đây là cuộc sống của người có tiền a?" Nàng thật sự không biết vào quán bar sang trọng như vậy sẽ tiêu phí hết bao nhiêu tiền đây.

Nhìn qua kính thủy tinh có thể trông thấy một cái sân khấu, lúc này một nữ ca sĩ tay ôm đàn ghi-ta vừa vặn chấm dứt một ca khúc. Tô Ninh trông thấy thật nhiều người xông lên sân khấu, mọi người bắt đầu theo âm nhạc nhún nhảy thân thể, mà 4 phía sân khấu đang từ từ bay lên bốn cột tròn, bốn cô gái tóc dài xõa vai, vóc dáng cao gầy xuất hiện ở trên sân khấu, các cô nóng bỏng mà múa cột. Tô Ninh dời tầm mắt trở về, trong lòng nghĩ, cái này rất rõ ràng là les a, bởi vì nàng nhìn tới nhìn lui hết một vòng tất cả đều là phụ nữ.

Tô Ninh trong lòng rất nghi hoặc, thị trưởng như thế nào sẽ đến chỗ như vầy? Còn dẫn mình theo? Đây là ý gì? Nàng biết Viên Hiểu Dật chắc chắn là giống Dịch Dương đều là les, nhìn mình ánh mắt rất khác thường. Nhưng còn thị trưởng đại nhân? Cô cũng như vậy sao? Tô Ninh nghĩ từ sau khi quen biết thị trưởng, nếu thị trưởng thật là les, như vậy giữa hai người bọn họ là phát sinh chuyện gì? Nhưng thị trưởng đã kết hôn, hơn nữa con trai đã lớn như vậy....

Lúc này Tô Ninh thật là nghĩ không ra, còn Cristina, Tô Ninh nghĩ thầm chẳng lẽ các nàng đều là les?

Là sinh viên hiện đại với Tô Ninh mà nói, vấn đề đồng tính nàng cũng không cảm thấy lạ lẫm, tại trường học cơ hồ có thể nói thoải mái, cũng có thể thấy được nhiều. Mà với les, Tô Ninh cũng không phải lần đầu tiên tiếp xúc, nàng từng theo Dịch Dương một lần, kỳ thật cũng chưa tính là đi theo, nếu không bởi vì Dịch Dương uống say rồi Tôn Hồng Na hướng nàng gọi điện cầu cứu. Người yêu thích yên tĩnh như Tô Ninh sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ đến quán bar.

"Hàn, cô bé xinh đẹp này là bồ tìm ra?" Viên Hiểu Dật trông thấy Tô Ninh sau khi ngồi xuống không hề nói chuyện, mà giờ giống đang xuất thần cũng không biết là suy nghĩ cái gì, cô liền bên tai Tiêu Ý Hàn nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Ý Hàn cầm ly rượu nhìn thoáng qua bên người Tô Ninh thấp giọng trả lời: "Ừ".

"Bồ không phải nói từ nay về sau sẽ không trêu chọc con gái sao? Chuyện này là như thế nào đây? Cô bé này rốt cuộc làm gì? Có thể làm cho Tiêu đại thị trưởng chúng tôi đưa đến nơi này?" Viên Hiểu Dật cũng không để ý tới Tiêu Ý Hàn lạnh nhạt lại tiếp tục hỏi.

Tiêu Ý Hàn uống một hớp rượu, thân thể nghiêng qua tựa vào người Tô Ninh, lập tức lạnh lùng nói với Viên Hiểu Dật: "Bồ sớm bỏ đi ý nghĩ đen tối có được không, chỉ là trùng hợp thôi."

Tô Ninh phục hồi phục tinh thần lại nàng nhìn thị trưởng đang tựa trên người mình, nhích người lại gần, nhìn sang hai người kia cười nhẹ. Tô Ninh nãy giờ không có nghe nội dung bọn họ nói chuyện, cho nên nàng cũng không chú ý Tiêu Ý Hàn nói cái gì.

Viên Hiểu Dật nhếch miệng, cô dựa vào ghế salon gác hai chân lên mép bàn rồi dùng vẻ mặt xấu xa cười cười nhìn Tiêu Ý Hàn cùng Tô Ninh.

Cristina nhìn Viên Hiểu Dật vẻ mặt bát quái, cô đập vai Viên Hiểu Dật, nói nhỏ gì đó vào tai, vẻ mặt Viên Hiểu Dật liền thay đổi lớn tiếng nói: "Khoan.... Ý gì a? Tình yêu chính là bình đẳng." Cô ngồi ngay ngắn mắt nhìn Tiêu Ý Hàn nghiêm túc nói: "Hàn, bồ không có hứng thú nói chuyện nhưng là phải nghĩ cho anh em bọn mình một chút, bồ cũng biết mình thích nhất như vậy, thoải mái với nhau." Nói xong Viên Hiểu Dật ha ha cười, liền cùng Cristina cụng ly.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net