Chương 29 - Tỉnh ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Khải Hồng sáng sớm đã ra khỏi giường, tối hôm qua ông ngủ thật sự không tốt lắm, tại cách vách, nghe tiếng con gái nói chuyện điện thoại thật lâu, tuy thanh âm rất nhỏ nhưng chỉ cách tấm ván gỗ, ông ít nhiều cũng nghe thấy được chút ít.

"Đứa nhỏ này có phải là yêu ai rồi?" Tô Khải Hồng trên đường mua bữa sáng trong lòng cân nhắc.

"Ba ba, chào buổi sáng!"

Tô Khải Hồng mua về bánh quẩy sữa đậu nành, liền trông thấy vẻ mặt con gái tươi tắn từ toilet đi ra, tâm tình tràn ngập tốt đẹp...

So sánh bộ dạng trở về của con gái ngày hôm qua, ông nghĩ thầm nhất định là bởi vì cuộc điện thoại buổi tối đã cải biến tâm tình đứa nhỏ này.

Ông cầm thức ăn đưa qua tay Tô Ninh, thuận miệng hỏi: "Ninh Ninh hôm nay tâm tình như thế nào tốt như vậy?"

Tô Ninh nheo mắt lại thoáng nở nụ cười, xoay người vui vẻ đi tới phòng bếp.

Hai lão bà xuống lầu tản bộ vẫn chưa về, Tô Khải Hồng đứng ở trong phòng khách do dự một hồi liền đi hướng phòng bếp, nhìn hướng lưng Tô Ninh hỏi: "Ninh Ninh, con cùng ba ba nói thật, con có phải hay không yêu ai rồi?"

Tô Ninh quay đầu, nàng thấy vẻ mặt ba ba nghiêm túc nhìn mình, nhịn không được bật cười, phủ nhận nói: "Nào có a? Ba là nghe ai nói con đang yêu đương ?"

Tô Khải Hồng tỏ ra vẻ mặt không tin, ông lôi kéo Tô Ninh đi đến ghế salon ngồi xuống, nhìn nàng nghiêm túc nói: "Trước kia ba ba có nói qua, con đến trường nhất định phải dùng việc học là việc chính. Ba ba cũng biết các con hiện tại tư tưởng thoáng, nếu như con thực gặp người thích hợp, có yêu cũng không phải không được, nhưng là nhất định phải nói cho ba ba."

Nghe xong ba ba lời nói, Tô Ninh có chút sững sờ, nàng không rõ ba ba của mình như thế nào đột nhiên cùng mình nói những lời này. Nàng thu hồi khuôn mặt tươi cười, có chút kỳ quái mở miệng hỏi: "Ba ba, rốt cuộc là nghe ai nói cái gì a? Như thế nào đột nhiên nói với con như vậy?"

"Ba không có nghe người khác nói, nhìn con gái của mình ba tự biết, cái này không cần người khác nói cho ba ..." Tô Khải Hồng như cũ là vẻ mặt nghiêm túc nói ra.

"Nhưng con thật không có yêu đương a, ba đây là từ chỗ nào nhìn ra ?" Tô Ninh thực cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ tâm tình nàng tốt sẽ đại biểu là nàng đang yêu sao?

"Vậy con nói cho ba ba, ngày hôm qua buổi chiều con đi đâu ? Còn nữa, tối hôm qua con cùng ai nói điện thoại lâu như vậy? Ngày hôm qua lúc trở lại khuôn mặt con mệt mỏi, như thế nào hôm nay đột nhiên tâm tình lại tốt như vậy rồi?" Tô Khải Hồng thấy con gái không thừa nhận, ông liên tiếp hỏi nhiều vấn đề.

Tô Ninh nghe xong câu hỏi của ba ba, nàng há to miệng không nói gì thêm, nàng không thể cùng ba ba nói thật, nếu quả thật cùng ba ba nói cô đi gặp thị trưởng, có lẽ ba ba của nàng cũng sẽ không tin tưởng...

Tô Khải Hồng thấy Tô Ninh không trả lời, ông trì hoãn sắc mặt sờ lên tóc Tô Ninh có chút bất đắc dĩ nói: "Ba ba biết rõ con lớn rồi, con là tự nhiên có tâm tư riêng, ba ba cũng không phải là lão ngoan đồng. Chỉ là, Ninh Ninh, mẹ của con qua đời sớm, có mấy lời ba ba vốn cũng là không nên nói cùng con..." Ông dừng một chút, lại nói: "Ba đây cũng là không có biện pháp, ba cũng không hỏi nhiều , con không còn nhỏ, chính mình tự biết chừng mực, nếu quả thật cảm thấy phù hợp thì mang về nhà ra mắt.." Nói dứt lời ông liền đứng lên, yên lặng đi tới phòng bếp chuẩn bị bữa sáng...

Tô Ninh nhìn bóng lưng gầy của ba ba, trong nội tâm đột nhiên khó chịu, nói không nên lời. Nàng không nghĩ tới ba ba tự nhiên nói ra như vậy, chẳng lẽ nàng biểu hiện vô cùng rõ ràng? Tô Ninh trong lòng nghĩ. Nàng xác thực là bởi vì tối hôm qua cùng thị trưởng đại nhân trò chuyện tâm tình mới tốt như thế, chính là ba ba lại cho rằng nàng đang yêu đương. Tô Ninh cau mày tự hỏi, nàng cùng thị trưởng đại nhân là đang yêu nhau sao?

Bà nội tản bộ trở về, cả nhà ăn điểm tâm, sau liền có việc rời đi. Trong nhà chỉ còn lại Tô Ninh một người, bởi vì buổi sáng cùng ba ba nghiêm túc nói chuyện, tâm tình của nàng tựa hồ không còn tốt đẹp như lúc mới rời giường.

Tô Ninh không có tâm tình làm việc gì, nàng nằm ở trên giường nghĩ tới lời nói của ba ba, Tô Ninh lớn như vậy nhưng không có yêu mến qua người nào, tuy bên cạnh của nàng không thiếu nam sinh theo đuổi, nhưng nàng cho tới bây giờ đều không có tiếp nhận bọn họ, cũng cho tới bây giờ đều không có nhận thức thật sự yêu thương rốt cuộc là cảm giác thế nào...

Nghĩ đi nghĩ lại, dáng vẻ thị trưởng liền bắt đầu không ngừng hiện lên trong đầu Tô Ninh, có khi chị ấy uy nghiêm lạnh lùng thần sắc, có khi là ưu nhã cười nhạt bộ dạng, còn có hai lần hôn môi...

Tô Ninh xoa môi của mình, nụ hôn đầu tiên của nữ sinh ra sao trân quý, chính là nụ hôn đầu của nàng lại do người có chức vị lớn nhất thành phố bởi vì say rượu mà chiếm đi một cách không rõ ràng. Cho tới bây giờ Tô Ninh vẫn không hiểu được dư vị khi đó, là cảm giác khẩn trương, kinh ngạc? Cái gì cũng có, nhưng là không có phản cảm, thậm chí ngay cả cự tuyệt đều không có...

Bởi vì Dịch Dương thường thường thất tình cũng bởi vì tìm được người mới mà đặc biệt vui vẻ, trong chuyện tình yêu, tâm tình toàn bộ hiện ra ở trên người nàng, nhiều năm như vậy Tô Ninh đều chứng kiến. Hôm nay ba ba hoài nghi cô yêu đương cũng là bởi vì cảm giác được nàng mặt ngoài biến hóa, Tô Ninh trong lúc đó ý thức được một điều: "Thị trưởng đại nhân vì cái gì hai lần ba phen hôn môi nàng? Mà nàng không kháng cự ngược lại cảm thấy có như vậy tốt đẹp? Mà người này mỗi lần xấu xa khi dễ mình thì mình sẽ cảm thấy mặt đỏ tim đập nhanh? Còn có ngày hôm qua lúc nàng nghe thị trưởng đại nhân gặp chuyện không may liền khống chế không được đau lòng chảy nước mắt?

Tô Ninh tự hỏi chính mình một đống vấn đề, nhưng đáp án tựa hồ tại trong lòng của nàng mơ mơ hồ hồ vô cùng không rõ rệt. Hôm nay khi nàng chính thức đối mặt, xé ra vấn đề mới giật mình: "Chẳng lẽ đây là cảm giác yêu một người?"

Vấn đề tựa hồ nghĩ thông suốt, Tô Ninh ngược lại bình tĩnh, nàng không sợ yêu phụ nữ, chỉ là đối với thân phận của thị trưởng, nàng có chỗ cố kỵ, nàng nhớ tới tối hôm qua trong điện thoại, thị trưởng đại nhân hỏi một câu "Thấy tôi thế nào?", Tô Ninh trong lòng nghĩ đến, xem ra nữ nhân hơn nàng nhiều tuổi này sớm đã dò hỏi thử lòng mình...

Nghĩ vậy Tô Ninh cầm lấy điện thoại, không chút do dự gửi tin nhắn cho thị trưởng đại nhân, tin nhắn vô cùng đơn giản chỉ một câu: "Chị tại sao hôn môi em?" Gõ xong chữ, Tô Ninh dùng tốc độ cực nhanh nhấn phím gửi, nàng vài giây đồng hồ liền không có dũng khí hỏi ra vấn đề như vậy.

Tin nhắn gửi đi thành công, Tô Ninh trong nội tâm có chút khẩn trương chờ đợi đối phương trả lời, hơn mười phút trôi qua điện thoại vẫn lặng im, tin nhắn kia như là đá chìm đáy biển, không có nửa điểm tin tức...

Lúc chiều Tô Ninh bị Tôn Hồng Na gọi đi dạo phố, Dịch Dương cuối tuần này đi nơi khác không ở tại Giang Vịnh, người bạn tốt đang trong tình yêu cuồng nhiệt này mới nhớ tới Tô Ninh.

Lúc hai người đi dạo phố, Tôn Hồng Na cẩn thận phát hiện Tô Ninh hôm nay tựa hồ có tâm sự, nàng luôn có vẻ không yên lòng, hỏi cái gì cũng hồi lâu sau mới trả lời, hơn nữa luôn nhìn chằm chằm điện thoại trong tay.

"Bồ có việc? Hay là đang chờ điện thoại của người nào?" Tôn Hồng Na kéo Tô Ninh đi vào Europa, cô đi ra quầy lấy hai tách cà phê, sau ngồi ở đối diện Tô Ninh nhìn nàng hỏi.

Tô Ninh ngẩng đầu nhìn Tôn Hồng Na, sau liền lại cúi đầu, cầm tách cafe trong tay, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Có việc cứ nói, mình với bồ còn có cái gì không tiện mở miệng?"

Tô Ninh cúi đầu không nói, nàng vẫn chờ tin nhắn thị trưởng, đã qua nhiều giờ, nàng cảm thấy rất thất vọng, nàng hiện tại rất muốn biết thị trưởng đại nhân sẽ như thế nào trả lời vấn đề của mình, nàng rốt cuộc là nghĩ như thế nào ?

Tô Ninh không khỏi có chút nén giận thị trưởng, người này hôn cũng đã hôn qua, một vấn đề mà thôi còn có cái gì khó nói...

"Na Na, nếu như hiện tại mình cho bồ biết mình cũng thích phụ nữ, bồ có tin hay không?" Tô Ninh thấy Tôn Hồng Na nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu rất chân thành hỏi.

Tôn Hồng Na nghe lời này thì nhíu mày, cô nghiêng đầu có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn Tô Ninh nói: "Bồ nói thật? Đối phương là ai? Có ở trường học? Mình có biết hay không?"

Tô Ninh lại lắc đầu, nàng có chút thất lạc nói: "Mình không biết yêu mến một người rốt cuộc là như thế nào cảm giác..."

Nghe thấy Tô Ninh nói, Tôn Hồng Na nhịn không được bật cười, sau liền quyệt miệng có chút mỉa mai nói: "Đã sớm kêu bồ tìm đối tượng, bồ không để vào tai, hiện tại lại làm sao muốn hỏi cái này đây..." Sau đó, cô giống như hiểu ra cái gì, vươn đầu hướng Tô Ninh trước người nhỏ giọng hỏi: "Bồ không phải là đang yêu người nào chứ?"

Tô Ninh từ chối cho ý kiến, nàng mấp máy môi, có chút bất đắc dĩ nói: "Mình nói rồi, mình không biết cái dạng gì thì xem như là yêu mến..."

"Cái này có cái gì không biết, mình cho bồ biết. Yêu mến một người, chính là người ấy trong mắt bồ cái gì cũng đều là tốt, đầu tiên là họp mặt bạn bè chỉ cần có người ấy bồ dù có cố ý hay không ánh mắt cũng chỉ hướng về người ấy, nhìn thấy người ấy sẽ cảm thấy vui vẻ. Mà lúc không cùng một chỗ lại thật nhớ tới người ấy, nghĩ đến lời nói cử chỉ, dư vị của người ấy đối với bồ qua mỗi một câu...."

Tôn Hồng Na dừng một chút suy nghĩ rồi nói tiếp: "Quan trọng nhất là, nếu như là người yêu quan tâm, đối phương sẽ rất dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của bồ, nếu như bồ cảm thấy những cái này phù hợp tình huống của mình, đó chính là bồ thích người ấy." Nói đến đây Tôn Hồng Na hướng về phía Tô Ninh nhíu mày: "Nhìn bồ hôm nay như vậy, uể oải không phấn chấn, bộ dạng mất hồn mất vía, coi như là một loại trong đó..."

Tô Ninh chăm chú nghe, mặc dù không có đúng hết tất cả như Tôn Hồng Na nói, nhưng nàng cũng coi như chiếm mấy phần, nàng lúc này mới biết rõ nguyên lai trong lòng mình đã bắt đầu chậm rãi thích thị trưởng đại nhân,....

Một hồi chuông điện thoại cắt ngang, hai người không nói thêm gì nữa, Tô Ninh thân thể rõ ràng thoáng cái run rẩy, nàng rất nhanh nhìn về phía điện thoại nhưng liền thất vọng.

Hai phút sau Tô Ninh cúp điện thoại, nàng nhấp một hớp cà phê đối Tôn Hồng Na nói ra: "Đi thôi, chị của mình kêu mình đi đón Ôn Noãn, bảo mẫu hôm nay nghỉ..."

Tôn Hồng Na nhìn Tô Ninh đứng dậy thầm nói: "Lại là bà chị họ rất có tiền của bồ a? Lúc không có chuyện, như thế nào không thấy chị ta tới tìm bồ, có việc liền nhớ tới bồ, như vậy đủ biết chị ta là người như thế nào..."

Tô Ninh bất đắc dĩ nhìn Tôn Hồng Na, vươn tay ôm cánh tay của cô nói: "Được rồi, đi thôi, cũng là chị của mình, cũng không phải đi làm cái gì, đón đứa nhỏ mà thôi.."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net