Chương 42 - Cuộc sống đại học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Ý Hàn đi rồi, trong phòng chỉ để lại Lục Hạo Vũ có chút chật vật ngồi ở bên giường thở hổn hển, lúc này Lục Hạo Vũ cảm thấy hối hận, hồi tưởng nhiều năm như vậy anh và Tiêu Ý Hàn gặp mặt số lần cơ hồ đều rất ít, giờ anh lấy cái gì buộc lại tâm Tiêu Ý Hàn đây? Mặc dù là anh giàu có bạc triệu thì như thế nào, vợ của anh dù không giàu có như anh thì cũng đường đường là một thị trưởng, anh như thế nào có thể quản lý được? Lục Hạo Vũ thở dài một tiếng, nằm ngửa ở trên giường mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào trần nhà, đối với tình cảm của hai người, đột nhiên sinh ra loại cảm giác tuyệt vọng.

Tiêu Ý Hàn ngồi ở ghế sau xe, nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi giữa cô và Lục Hạo Vũ, trong lòng không khỏi có chút bực bội, Iran năm nay đã sáu tuổi, thân là đàn ông, Lục Hạo Vũ một năm trở về có một lần, cuộc sống như vậy đối với cô mà nói, đã sớm trở thành thói quen. Đặc biệt, cô cùng Tô Ninh hai người vừa mới xác lập quan hệ, vốn hết thảy hẳn là nên suy nghĩ cho Tô Ninh, chỉ là cô không nghĩ tới Lục Hạo Vũ đột nhiên muốn chấm dứt công tác ở nước ngoài trở về bên cạnh cô.

Tiến vào văn phòng, Tiêu Ý Hàn như trước bình tĩnh khuôn mặt, cô chăm chú lật xem tư liệu trong tay, mày nhíu lại chăm chú. Đột nhiên trên bàn điện thoại nội tuyến truyền tới, Tiêu Ý Hàn thả ra bút máy trong tay, tiếp điện thoại, trong đó truyền đến giọng nói Giang Minh Kiệt.

"Tiêu thị trưởng, Tiêu bí thư đến đây."

"Biết rồi." Tiêu Ý Hàn nhàn nhạt lên tiếng, liền cúp điện thoại, cô đem tư liệu sửa sang lại rồi đứng dậy hướng cửa đi đến. Cô vừa mở cửa, đã thấy đoàn người Tiêu Sùng Văn đi tới trước cửa, cô vịn tay cầm cửa, nghiêng người lui qua một bên.

"Tiểu Vương, các người đi phòng nghỉ ngơi chờ một chút." Tiêu Sùng Văn đứng tại cửa phòng làm việc, trước quay đầu lại nói với mấy người đi phía sau mình, sau liền nhấc chân hướng vào trong văn phòng.

"Ba, tại sao ba tới đây?" Tiêu Ý Hàn đóng cửa lại có chút tò mò hỏi.

"Cánh tay như thế nào? Khá hơn chút nào không?" Tiêu Sùng Văn ngồi trên ghế salon vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Ý Hàn hỏi.

"Không dám dùng sức nhiều, bất quá có thể cử động bình thường." Tiêu Ý Hàn ngồi cạnh ba, biểu lộ đạm mạc trả lời.

Tiêu Sùng Văn mắt nhìn tay Tiêu Ý Hàn, nói: "Chính mình chú ý chút ít, thương gân động cốt một trăm ngày, hảo hảo dưỡng."

"Ừm" Tiêu Ý Hàn gật gật đầu, cô nhìn ba tựa hồ nhớ ra cái gì đó, liền đứng dậy đi đến trước bàn làm việc cầm hai bản văn kiện đưa tới trên tay, nói: "Ba nhìn coi hai cái hạng mục này trong tỉnh có thể phê duyệt không?"

Tiêu Sùng Văn tiếp nhận văn kiện, ông đơn giản quét mắt qua, liền đặt ở trên mặt bàn, sau ông nhìn Tiêu Ý Hàn, nói: "Cái này để xuống nói sau, chúng ta bây giờ nói chuyện về việc tai nạn của con." Tiêu Sùng Văn mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay còn nói: "Con còn có không đến nửa tiếng, nói đi."

Tiêu Ý Hàn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: "Cảnh sát bên kia đã xác thực thông tin, xe là bị người động tay chân phá hỏng. Con cảm thấy nhất định là phó thị trưởng Hồ giở trò quỷ, bởi vì trước đó ông ta vẫn ngoài sáng ngầm gây khó dễ cho con, còn lôi kéo Giang Minh Kiệt, tựa hồ muốn mua chuộc thuộc hạ của con."

"Hồ Nhạc?" Tiêu Sùng Văn nhíu mày, nói: "Ông ta đã làm phó thị trưởng hành chính như thế nào còn cùng con gây khó dễ? Xảy ra chuyện gì lại muốn làm chuyện mạo hiểm như vậy?"

"Đây không phải sắp tới sẽ thay đổi tuyển cử hay sao, đoán chừng là muốn chiếm vị trí của con." Tiêu Ý Hàn có chút bất đắc dĩ nói.

Tiêu Sùng Văn hừ lạnh một tiếng, nói: "Có thay đổi vài kì cũng không tới phiên ông ta, ông ta tuổi này rồi không dùng được hai năm thì nên thối lui, còn tranh cái gì mà tranh?"

Tiêu Ý Hàn nhún nhún vai không nói chuyện, nghĩ nữ nhân tuổi trẻ như cô đã ngồi tại vị trí này, khó tránh khỏi có một số người chen nhau muốn chiếm chỗ, hơn nữa người khác trong lòng tính toán điều gì cô không biết, cũng không muốn hao tâm tốn sức đi đoán.

"Chuyện này con không cần lo lắng, gần nhất khi Iran đi học phái thêm người bảo vệ, không tới vài ngày ba sẽ đem chuyện này giải quyết hết." Nói dứt lời Tiêu Sùng Văn bưng lên chén trà uống một ngụm rồi đứng lên hướng ra cửa.

"Còn nữa.." Tiêu Sùng Văn đi tới cửa ngừng lại, ông quay đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiêu Ý Hàn đi theo phía sau, nói: "Đừng chỉ cố công tác, trước tiên đem thương thế dưỡng tốt. Hạo Vũ tìm gặp ba, con rể lo lắng muốn chuyển về nước là tốt, ba hi vọng các con có thể chung sống thật tốt." Nói dứt lời Tiêu Sùng Văn liền mở cửa đi ra ngoài.

Tiêu Ý Hàn tiễn ba của mình rồi đứng tại cửa sổ một hồi, ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, bông tuyết mơ màng âm thầm rơi rơi, cực kỳ giống tâm tình cô lúc này, cô nghĩ, về sau nên cùng Lục Hạo Vũ nói chuyện thẳng thắn một lần.

Tô Ninh mấy ngày gần đây có chút phiền, từ đêm diễn giáng sinh đến nay, bên cạnh nàng, ngoại trừ Tiêu Trạch Vũ vẫn đối với nàng theo đuổi không buông, bên ngoài lại có thêm Kim Hâm, lần trước hai người là lần đầu tiên hợp tác, không nghĩ tới nam sinh đẹp trai này cơ hồ là vừa thấy đã yêu Tô Ninh, dù Tô Ninh có biểu hiện lạnh lùng thế nào hắn cũng không để ý, như trước thường xuyên xum xoe xuất hiện ở trước mặt Tô Ninh.

Bất quá đáng để ăn mừng chính là Kim Hâm cũng không có cùng công tác tại đài radio, Tiêu Trạch Vũ cũng vậy, cho nên Tô Ninh chỉ cần không có lớp, thư viện cũng đều không đi, trực tiếp chạy tới văn phòng công tác học tập cho yên tĩnh.

Hôm nay hết giờ học, Tô Ninh đi căn tin mua hộp cơm, rồi bưng lấy một chồng sách hướng về văn phòng, không đợi nàng đi đến văn phòng điện thoại trong túi áo bắt đầu vang lên, Tô Ninh đem sách đặt ở trên bệ cửa sổ hành lang, lấy ra điện thoại nhìn, là vị học tỷ ở chung phòng nhưng không thường trở về ngủ.

"Ninh Ninh, em đang ở đâu?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm học tỷ có chút vội vàng.

"Em đi phòng radio, học tỷ có chuyện gì sao?"

"Em nhanh lên trở về, trở lại ký túc xá. Dịch Dương cùng tiểu Na hình như giận dỗi nhau, lúc chị trở lại trông thấy phòng ký túc xá giống như là vừa bị cướp sạch, Dịch Dương không có ở đây, tiểu Na một mực ngồi ở trên giường khóc, chị hỏi như thế nào cũng không nói chuyện."

Tô Ninh nghe xong học tỷ nói liền nhíu mày, hai người này vừa mới khi đi học vẫn còn tốt, như thế nào chưa gì đã cãi nhau?

"Được rồi, chị đừng có gấp, em trở về đây."

"Ừ, em nhanh lên a, chị một hồi có việc còn phải đi ra ngoài, để tiểu Na một mình tại ký túc xá chị không yên tâm."

Tô Ninh cúp điện thoại, nàng ôm lấy sách hướng dưới lầu đi đến, ra khỏi dãy lầu học chưa được vài bước, nàng còn chưa đi đến trước lầu ký túc xá nữ, sau lưng truyền đến thanh âm một nam sinh, Tô Ninh quay đầu đã nhìn thấy Kim Hâm không biết khi nào thì xuất hiện ở phía sau của nàng.

"Tô Ninh..." Kim Hâm kêu tên Tô Ninh, hướng nàng chạy tới.

Tô Ninh nhìn thoáng qua ký túc xá phương hướng, có chút bất đắc dĩ dừng bước lại, nghiêng đầu khó hiểu nhìn Kim Hâm.

"Tô Ninh, mình gởi tin nhắn cho cậu, tại sao không thấy cậu trả lời?" Kim Hâm đứng lại trước mặt Tô Ninh cau mày hỏi.

"Mình không có để điện thoại trong người, nên không nhìn thấy."

"A, vậy cậu hiện tại có rảnh không?"

Tô Ninh lắc đầu, nói: "Không được rồi, học tỷ tìm mình có việc gấp, mình phải trở lại ký túc xá."

"Như vậy a, mình chỉ là muốn hỏi cậu một chút, chúng ta cũng sắp tốt nghiệp, khoa của mình muốn sớm tổ chức buổi lễ tốt nghiệp, cậu có thể hay không tới làm MC cho chúng mình?"

Nghe Kim Hâm nói Tô Ninh có chút khó xử nhìn hắn, trong trường nhân tài đông đúc như vậy, so với nàng còn nhiều nữ sinh tài năng hơn, khoa bọn họ tổ chức tiệc việc gì lại tìm tới nàng? Nghĩ vậy Tô Ninh nhìn thoáng qua Kim Hâm, nàng vừa định mở miệng từ chối liền nghe Kim Hâm nói: "Cậu yên tâm sẽ không ảnh hưởng đến công khóa của cậu, cái này không thể so với hoạt động nhà trường, không có chú ý nhiều như vậy, cậu trước không cần trả lời mình, suy nghĩ thật kỹ, coi như cho chính mình một cơ hội rèn luyện." Nói dứt lời Kim Hâm cười thật thà, lại nói: "Cậu có việc trước đi mau lên, cậu không phải có số điện thoại của mình sao? Suy nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại cho mình là được." Sau đó cậu ta khoát tay Tô Ninh, xoay người chạy đi.

Tô Ninh nhìn bóng lưng Kim Hâm, có chút bất đắc dĩ nhếch môi, người này thật sự là tính tình nôn nóng, nàng còn chưa  nói dứt lời đã bỏ chạy mất. Tô Ninh lắc đầu, bởi vì lo lắng cho Na Na cũng không trì hoãn, xoay người bước nhanh đến ký túc xá.

Đương lúc Tô Ninh đẩy ra cửa phòng ngủ, đã nhìn thấy học tỷ đang quét lấy một đống bừa bộn trên mặt đất, mà ở góc tối trên giường, Tôn Hồng Na sưng đỏ con mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặc dù không có lại khóc, nhìn thần sắc ngưng trệ của cậu ấy thực sự có thể nói rõ tâm tình cậu ấy lúc này.

Tô Ninh đem sách đặt lên bàn, đi đến trước người Tôn Hồng Na xoa mái tóc dài của cô ôn nhu hỏi: "Na Na, làm sao vậy? Cùng Dịch Dương giận dỗi chuyện gì sao?"

"Ninh Ninh, em trở về thì tốt rồi, ở đây giao cho em, chị có việc phải lập tức đi." Nói tiếp chính là học tỷ.

Tô Ninh nhìn học tỷ nhẹ gật đầu, nói: "Có việc chị cứ đi, đừng quét, để một hồi em thu dọn."

Học tỷ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Tô Ninh cùng Tôn Hồng Na, Tô Ninh yên lặng ngồi ở bên cạnh Tôn Hồng Na, cô mặc dù không có biết nhiều về chuyện yêu đương, nhưng có thể nhận thức được, tâm tình Na Na bây giờ nhất định rất kém.

Ước chừng có hơn mười phút trôi qua, Tôn Hồng Na mới chậm rãi đưa ánh mắt theo ngoài cửa sổ thu trở về, cô từ phía sau xuất ra một quyển Anh ngữ đưa tới tay Tô Ninh, ý bảo cô mở ra nhìn xem.

Tô Ninh tiếp nhận quyển sách nặng trịch có chút nghi hoặc lật ra xem, vừa lật ra vài cái, một tờ giấy viết thư liền từ trang sách rơi trên mặt đất, Tô Ninh nhặt lên, cô mở ra xem xét dĩ nhiên là một bức thư tình.

"Lúc trở lại trong ngực cậu ấy một mực ôm quyển sách này, mình còn thấy kỳ quái, cậu ấy đối với Anh ngữ một điểm không có hứng thú, hôm nay như thế nào liền ôm khư khư nó, mình tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có vật như vậy tồn tại." Tôn Hồng Na nhìn Tô Ninh không nói lời nào, cô có chút ủy khuất nói.

Tô Ninh nhìn lướt qua bức thư này, rất rõ ràng đây là nữ sinh viết cho Dịch Dương, nàng ngẩng đầu nhìn Tôn Hồng Na, đột nhiên nghĩ đến: "Trong mắt người yêu nhau thật sự là không bỏ qua được nửa hạt cát."

"Vậy Dịch Dương đâu?"

"Không biết, cậu ấy nói mình cố tình gây sự, làm ngã đồ trên bàn rồi bỏ đi." Tôn Hồng Na lại cảm thấy ủy khuất, nước mắt theo gương mặt liền chảy ra.

Đêm nay Tô Ninh an ủi Tôn Hồng Na thật lâu Na Na mới bình tĩnh lại, đang lúc hai người chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, Dịch Dương đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa cô thẳng đến giường Tôn Hồng Na, từ phía sau ôm Tôn Hồng Na liền không buông tay, trong miệng còn mơ hồ không rõ đang nói gì đó.

Tô Ninh đứng im ở một bên nhìn xem, lúc Dịch Dương đi qua người, nàng liền nghe mùi rượu nồng lên mũi, lại nhìn biểu hiện của cô, hiển nhiên là vừa mới uống nhiều rượu.

"Ai bảo Dương uống ruợu nhiều như vậy?" Tôn Hồng Na cố gắng giãy dụa ra khỏi cái ôm của Dịch Dương, tức giận la lên.

"Lão bà, mình sai rồi, thư này là người khác gửi cho mình, thật sự với mình một chút quan hệ cũng không có." Dịch Dương lúc này đã không còn ương ngạnh như bình thường, có chút thấp giọng nói.

Tôn Hồng Na thấy Dịch Dương có chút chẳng phân biệt được tình huống, nói lung tung, cô quay đầu ngại ngùng nhìn Tô Ninh, lôi kéo Dịch Dương làm cho cô ngồi ở trên giường.

Tô Ninh cảm giác được chính mình có chút dư thừa, nàng bất đắc dĩ trong lòng thở dài, nhìn đồng hồ đã 9 giờ, nghĩ đêm nay hai người nhất định có rất nhiều lời muốn nói, mình ở chỗ này thật đúng là không tiện. Nghĩ vậy Tô Ninh cầm lấy điện thoại trên giường, liền đi ra phòng ngủ, nàng gọi cho thị trưởng đại nhân, kêu chị ấy tới đón mình, vừa vặn các nàng cũng đã vài ngày chưa có gặp mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net