Chương 85 - Tâm tư Lục Hạo Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì Hồng đưa Iran đi nhà trẻ rồi liền để Tiểu Lý chở về nhà. Không biết có phải do tuổi tác đã cao hay không mà tối hôm qua ở phòng lạ, dì tuyệt đối ngủ không ngon giấc. Vào cửa vốn định đi thẳng lên phòng nghỉ ngơi, nhưng dì chợt dừng bước lại, 8 giờ sáng Lục Hạo Vũ đã ngồi ngay ngắn trên sopha xem TV.

"Dì Hồng, tối hôm qua dì và Iran đi đâu?" Nghe tiếng động Lục Hạo Vũ quay ra nhìn, thấy thần sắc dì Hồng có chút mệt mỏi, hắn lên tiếng hỏi.

"Cậu không phải đi công tác sao?" Dì Hồng vòng vo, đi tới trước sopha.

"Tạm thời có thay đổi, tối hôm qua đã trở lại, kết quả không thấy mọi người đâu."

"Tiểu Hàn bận rộn công tác, dì dẫn Iran về nhà ở một đêm." Dì Hồng không có nói thật, dựa vào tình huống tối qua, dì cảm thấy nếu như nói thật, sợ là gây ra sóng gió không nhỏ. Dì thấy Lục Hạo Vũ không nói lời nào liền quan tâm hỏi: "Dì vừa đưa Iran đi nhà trẻ, cậu đã ăn sáng chưa?"

Lục Hạo Vũ như đang nghĩ đến cái gì, trầm mặt, nhàn nhạt nói: "Ăn rồi."

Dì Hồng đáp ứng một tiếng, bởi vì sợ Lục Hạo Vũ lại tiếp tục hỏi, dì nhanh chóng tìm cái cớ rồi đi lên lầu nghỉ ngơi.

Lục Hạo Vũ ngồi trên ghế sopha trầm tư một lát sau cũng đứng dậy lên lầu, anh ta đẩy ra phòng ngủ Iran, trong phòng vẫn như cũ, chỉ là trên cái giường có để một bộ đồ ngủ phụ nữ trông rất chướng mắt. Lục Hạo Vũ bất giác nắm chặt tay cầm cửa, từ lần trước nói chuyện đến giờ, không cần biết anh ta đã cố gắng làm bao nhiêu trò khỉ gió gì, thậm chí thỏa hiệp, thái độ Tiêu Ý Hàn vẫn kiên quyết như trước, rốt cuộc không muốn ngủ chung giường với anh ta... Đóng cửa phòng, Lục Hạo Vũ dựa vào vách tường, trong lòng suy nghĩ mênh mang, hắn đột nhiên cảm thấy lúc trước quyết định ra nước ngoài là một hành vi rất ngu xuẩn. Đã nhiều năm như vậy, tình yêu và gia đình dường như cũng theo thời gian mà dần cách xa anh ta, những gì sắp có được so với những thứ hiện tại, anh ta không biết cái nào đối với anh ta quan trọng hơn...

Đang lúc Lục Hạo Vũ rối rắm thì dưới lầu vang lên tiếng chuông điện thoại di động, anh ta lắc đầu giống như vứt bỏ phiền muộn, sải bước đi xuống lầu. Cầm điện thoại, Lục Hạo Vũ nhìn màn hình thấy số điện thoại quen thuộc, không khỏi nhíu mày.

Tiếng chuông vang lên thật lâu, Lục Hạo Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng không tiếp điện thoại. Tiếng chuông ngừng lại rồi một lần nữa vang lên, người gọi hình như rất kiên nhẫn, cố ý đợi đối phương nghe máy mới thôi. Rốt cuộc, điện thoại im lặng trở lại, Lục Hạo Vũ thở dài một hơi, anh ta nhìn đồng hồ rồi đi lên lầu thay quần áo chuẩn bị đi làm.

Anh ta mặc xong tây trang, cảm giác cả người đẹp trai có thêm chút ít tinh thần. Anh ta vào gara lấy xe, điện thoại lại vang lên. Lục Hạo Vũ mím môi, không có kiên nhẫn nhìn màn hình mà trực tiếp nghe điện thoại, anh ta quát lên bằng tiếng Anh: "Em không thể yên lặng một hồi sao, anh đã nói anh cần được yên tĩnh một chút..."

Đầu dây bên kia không có ai lên tiếng, Lục Hạo Vũ thả tay xuống nhìn màn hình lập tức sững sờ, anh ta vội nhẹ giọng nói: "Ba ba, thực xin lỗi, con không có chú ý xem là ai gọi."

Điện thoại đầu kia là Tiêu Sùng Văn, ông ta dừng lại vài giây, nặng nề nói: "Ba tới Giang Vịnh họp, nếu như không có việc gì thì 10 giờ chúng ta gặp mặt."

"Tốt, ba ba, ngài ở địa phương nào? 10 giờ con qua đón ba." Lục Hạo Vũ không dám có nửa điểm chần chờ, vội nói ra.

Tiêu Sùng Văn cho hắn địa chỉ, cũng không nhiều lời thêm liền cúp điện thoại.

10 giờ, Lục Hạo Vũ lái xe đến chờ trước lầu nơi Tiêu Sùng Văn họp, anh ta nhìn thấy một người áo quần lịch thiệp chỉnh tề bị mọi người vây quanh ra ngoài, vội xuống xe mở cửa sau. Tiêu Sùng Văn đi đến, anh ta thì thầm vài câu với người bên cạnh rồi ngồi vào xe Lục Hạo Vũ.

Xe chạy nhanh trên đường, Lục Hạo Vũ vịn tay lái có chút mồ hôi. Đối với cha vợ, anh ta luôn cảm giác có chút không quen, nhiều năm như vậy chỉ có gặp vào lễ mừng năm mới, còn lại rất ít cơ hội gặp mặt trò chuyện. Hơn nữa mỗi lần nói chuyện với nhau, Tiêu Sùng Văn vẫn luôn mang bộ dạng uy nghiêm, làm người ta sợ hãi. Bởi vậy mỗi lúc nói chuyện, anh ta đều cẩn thận dè dặt.

"Gần đây mẹ có khỏe không?" Lục Hạo Vũ ân cần hỏi.

"Bệnh rồi, các con đều bề bộn cũng không có thời gian để đi thăm." Tiêu Sùng Văn trầm giọng trả lời.

"Con cũng mới đi công tác về tối hôm qua, Ý Hàn càng bận rộn hơn, đợi em ấy thong thả rồi chúng con sẽ cùng nhau về thăm mẹ."

Tiêu Sùng Văn nói: "Tùy tiện tìm một quán ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Hai người không có nói thêm gì nữa, xe rất nhanh dừng ở trước cửa khách sạn Giang Chi Vịnh.

Tiêu Sùng Văn theo thói quen nện bước đi nhanh phía trước, Lục Hạo Vũ vẻ mặt kiên nghị, đi theo sau. Lúc này trong lòng của anh ta có chút không yên, không biết ba ba muốn cùng anh ta nói những chuyện gì.

......

Trên mặt bàn to bày đầy thức ăn ngon, Lục Hạo Vũ nhìn Tiêu Sùng Văn gọi thêm bình rượu Mao Đài. Người phục vụ lui ra, Tiêu Sùng Văn nhìn Lục Hạo Vũ đang rót rượu, tùy ý nói: "Chúng ta đã lâu không ngồi cùng nhau uống một chén thì phải?"

"Đúng vậy, hình như là tết năm kia...Thật sự là hổ thẹn." Lục Hạo Vũ đứng dậy hai tay bưng lấy cái chén.

Tiêu Sùng Văn cùng Lục Hạo Vũ cụng chén uống hơn nửa rượu, chăm chú nhìn anh ta nói: "Con nên biết mục đích ba tìm con nói chuyện là gì..."

Lục Hạo Vũ cũng uống một ngụm rượu, nghiêm túc gật đầu. Anh ta mơ hồ đoán được, lần này hơn phân nửa là có quan hệ với Tiêu Ý Hàn.

Tiêu Sùng Văn hiếm thấy có chút mỏi mệt, ông ta thở dài một hơi, nói: "Gần đây quan hệ của Hàn Hàn với con thế nào?"

Lục Hạo Vũ lắc đầu, sau ngẩng đầu nói: "Không tốt, em ấy rất ít về nhà, mặc dù là trở về cũng là ở trong phòng Iran. "Lục Hạo Vũ dừng lại một chút, do dự mà nói: "Ba... Em ấy......"

Tiêu Sùng Văn khoát tay, cắt đứt lời Lục Hạo Vũ: "Con trước đừng động chuyện khác, con tự hỏi trong lòng rốt cuộc là nguyên nhân gì làm Hàn Hàn xa cách con?"

"Con biết rõ, gần đây con nghĩ rất nhiều, con không nên đem mẹ con em ấy ném qua một bên mà đi công tác nước ngoài lâu như vậy, con rất hối hận."

"Hôn nhân của các con là do trưởng bối chúng ta một tay hoàn thành, ba hiểu rõ tính cách của Hàn Hàn, nó quen chuyên quyền độc đoán. Mấy năm qua nó làm thị trưởng, trong lòng ba thật sự cũng không biết lúc trước lựa chọn cho nó con đường chính trị rốt cuộc là đúng hay sai..." Dứt lời, Tiêu Sùng Văn bưng chén uống cạn sạch.

Lục Hạo Vũ đứng dậy rót riếp rượu cho cha vợ, rồi nói: "Ba ba, con thật không muốn ly hôn với em ấy, Iran đã lớn như vậy....Ba có biện pháp gì hay không?"

Tiêu Sùng Văn khoát tay ý bảo anh ta ăn chút gì đi, sau mình cũng gắp mấy miếng. Nếu ông ta có biện pháp thuyết phục Tiêu Ý Hàn thì đã không tìm đến Lục Hạo Vũ, trong lòng ông ta hiểu rõ nếu ông ta không nhúng tay vào, mà Tiêu Ý Hàn cố ý muốn cùng cô bé kia bên nhau, không biết con gái sẽ làm ra đến chuyện gì... Lục Hạo Vũ không có khẩu vị để ăn, trong đầu anh ta không ngừng nghĩ đến lời ba ba nói, anh ta đang phân tích, anh ta cảm giác lần gặp mặt này, ba không chỉ đơn giản là quan tâm đến tình cảm của hai người...

Quả nhiên sau một hồi im lặng, Tiêu Sùng Văn lại mở miệng: "Hạo Vũ, năm đó sở dĩ cho con cùng Hàn Hàn bên nhau, ngoại trừ coi trọng quan hệ hợp tác của hai nhà, ba cũng là coi trọng con trung hậu thành thật. Nhưng mà, ba như thế nào cũng không có nghĩ đến lúc trước cha con cho con đi nước ngoài rồi ở bên đó nhiều năm như vậy...."

"Ba ba..." Lục Hạo Vũ nghe Tiêu Sùng Văn nói, có hối hận trong lòng, anh ta nặng nề kêu một tiếng.

"Bây giờ nói những lời này hiển nhiên đã trễ rồi, đối với tình hình hiện tại, con có lựa chọn gì hay không? Con nghĩ thế nào?"

Lục Hạo Vũ nghe xong câu hỏi, nhíu mày, anh ta không phải thằng ngu, lời ba ba hỏi hiển nhiên có ý tứ trong đó. Im lặng một hồi Lục Hạo Vũ lựa chọn lảng tránh vấn đề, nói với ba ba: "Con đã gặp cô bé kia, con không hiểu được, tại sao lại là con gái?"

Tiêu Sùng Văn đau đầu nhất cũng là việc này, ông ta thở dài không lên tiếng.

"Em ấy hiện tại căn bản không muốn nói chuyện với con, em ấy nói nếu con không đồng ý ly hôn, em ấy sẽ trình giấy tờ lên tòa, chứng minh chúng con đã ở riêng nhiều năm, dùng cách này để giải trừ hôn ước." Lục Hạo Vũ ngửa cổ uống một ít rượu, lau qua khoé miệng, nói tiếp: "Em ấy quyết tâm muốn rời khỏi, con cũng không còn cách nào."

"Cứ như vậy mà đơn giản buông tay ?" Tiêu Sùng Văn cũng nhíu mày, đối với chuyện gia đình này, thái độ của Lục Hạo Vũ rõ ràng không phải là phản ứng bình thường mà một người đàn ông nên có.

"Không phải, con không nghĩ buông tay ..." Lục Hạo Vũ dùng sức lắc đầu, anh ta nhớ tới cú điện thoại buổi sáng, nhớ tới người kia ở nước ngoài mà lo lắng. Về nước mấy ngày này, trong lòng anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, anh ta biết rõ đây mới là nguyên nhân khiến anh ta không nổi giận với Tiêu Ý Hàn.

"Sự tình đã như vậy, làm cha mẹ chúng ta thiệt tình hi vọng các con tốt đẹp. Nhưng, nếu như có một ngày, các con thật sự hết duyên phận, cũng không nên làm chuyện gì tổn thương đến nhau." Tiêu Sùng Văn nhìn Lục Hạo Vũ nghiêm túc nói.

Lục Hạo Vũ gật gật đầu, nói: "Ba ba, ngài yên tâm đi, con có chừng mực. Bất kể như thế nào, con cũng sẽ không làm gì tổn hại đến danh dự của em ấy."

Tiêu Sùng Văn gật đầu, kỳ thật cho tới nay ấn tượng của ông ta đối với Lục Hạo Vũ đều là rất không tệ. Chỉ là, con gái của ông ta lại làm ra chuyện mất mặt như vậy, ông ta không thể không nhúng tay vào. Cho nên, thấy Lục Hạo Vũ tỏ ra hiểu chuyện, ông ta cũng thấy nhẹ nhõm, không quá lo lắng, nếu Lục Hạo Vũ làm lớn vụ này, cũng đủ lung lay sự nghiệp của nhà họ Tiêu.

Đang lúc Tiêu Sùng Văn suy tư, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại. Lục Hạo Vũ đang bưng chén rượu, tay anh ta bất giác run lên, nhanh chóng cầm điện thoại nhìn qua, vẻ mặt anh ta lập tức mất tự nhiên, anh ta từ chối cuộc gọi rồi mau cất đi điện thoại.

"Sao không nghe điện thoại?" Tiêu Sùng Văn lên tiếng hỏi.

"Không có chuyện gì quan trọng..." Lục Hạo Vũ cười có chút xấu hổ, không đợi anh ta nói dứt lời, điện thoại lại vang lên báo có tin nhắn, anh ta mở ra nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi rất khó coi.

"Nếu như cảm thấy không tiện, con có thể đi ra ngoài nghe." Tiêu Sùng Văn tựa hồ phát giác được cái gì, nghiêm túc nói.

Lục Hạo Vũ lắc đầu, vụng trộm nhấn nút tắt luôn điện thoại rồi bỏ vào trong túi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net