Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều tan học, như bình thường, Tô Ninh đi theo mọi người ra cổng trường, quẹo trái không bao xa là trạm xe bus. Lúc này trước trạm khá đông người, Tô Ninh yên lặng lui về sau vài bước, đứng ở chỗ ít người.

Đột nhiên có một chiếc Audi lái tới, ngừng gần trạm xe bus, Tô Ninh và mọi người nhìn qua, lúc này điện thoại cô cũng vang lên.

Cúp điện thoại, Tô Ninh tươi cười hạnh phúc, cô đi đến chiếc xe, vừa ngồi vào ghế lái phụ vừa ôn nhu hỏi thị trưởng: "Sao hôm nay chị rảnh mà đi đón em vậy?"

"Dì Ninh Ninh." Iran ngồi phía sau đột nhiên chồm lên nói, Tô Ninh lại càng giật mình, cô quay ra sau trông thấy Iran đang cười hì hì nhìn mình, còn có dì Hồng cũng đang mỉm cười. Tô Ninh đỏ mặt, nhẹ gật đầu chào dì Hồng, xoa cái đầu nhỏ của Iran.

Iran thấy xe không khởi động, nó từ ghế sau leo lên trước người Tô Ninh, nhìn sang mẹ của mình, lè lưỡi ra trêu rồi liền trốn vào trong ngực Tô Ninh.

Tiêu Ý Hàn cũng không quay qua, khóe miệng lại rõ ràng mỉm cười không che giấu được, nàng khởi động lái xe đi...

Buổi tối, Tiêu Ý Hàn dẫn ba người đến nhà hàng thường ăn, cả nhà vui vẻ hoà thuận ăn no nê, sau nàng lái xe về căn nhà mới.

Đợi hết thảy thu thập xong, Tô Ninh nằm trên giường nghiêng đầu nhìn thị trưởng đang chải tóc, nói: "Sao hôm nay chị có thời gian rảnh vậy? Dẫn bọn em đi ra ngoài ăn nữa."

"Không thích sao?" Tiêu Ý Hàn theo trong gương nhìn lại Tô Ninh.

"Thích chứ, em còn cảm thấy ít khi nào được như vậy."

Tiêu Ý Hàn cười, chải tóc xong rồi nàng cũng tiến vào trong chăn.

Nàng xấu xa bò lên người Tô Ninh, rồi dừng động tác giống như đang nghĩ đến cái gì, nhẹ cau mày nhìn cô.

"Làm gì mà nhíu mày?" Tô Ninh kéo dãn lông mày thị trưởng ra, trách yêu.

"Muốn nói với em về chuyện công việc sau này của em..." Tiêu Ý Hàn hôn lên khoé môi Tô Ninh, rồi xoay người nằm xuống kéo Tô Ninh ôm vào trong ngực.

"Công việc của em?" Tô Ninh thắc mắc hỏi, còn nói: "Nhưng em đã tốt nghiệp đâu..."

Tiêu Ý Hàn yêu thương vuốt vuốt tóc Tô Ninh.

"Lần trước em đến trường tham gia phỏng vấn của đài truyền hình, em rất thích làm việc ở đó?"

"Kỳ thật em rất yêu thích , chỉ là bọn họ nói em không được đào tạo bài bản nên không nhận em."

"Hôm nay chị kêu Giang Minh Kiệt đến đài truyền hình tìm hiểu, em muốn đến thì đến..." Tiêu Ý Hàn trở nên nghiêm túc, dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng mà em không nên làm phát thanh viên, chị không muốn em cũng trở thành người của công chúng."

"Ha ha." Tô Ninh cười khanh khách lên, cô choàng qua cổ thị trưởng, hỏi: "Chị có lòng tin với em vậy à? Làm sao chị biết em có thể làm tốt chứ?"

"Hừ hừ..." Tiêu Ý Hàn nhướng mắt hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô gái mà chị chọn trúng có thể kém tố chất vậy sao?"

Tô Ninh mím môi, nói: "Em không cần chị lo, tự em có thể đi tìm việc, không cần phải dựa vào chị."

"Cái gì gọi là dựa vào chị? Chị cũng không có bảo em đến cơ quan chính phủ làm việc..." Tiêu Ý Hàn ôm người Tô Ninh, giảm bớt đèn ngủ đầu giường.

"Ai nha, chị làm gì thế?"

"Em nói coi làm gì ? Ngủ."

"Em, ô ô... Nào có như chị vậy ..."

Tiêu Ý Hàn cười xấu xa, hôn lên môi Tô Ninh, làm cho cô không thể nói tiếp.

***********

Sau vài ngày mưa, cây cối hai bên đường đã trở nên xanh tươi, được mưa cọ rửa đường phố càng thêm sạch sẽ. Tiêu Ý Hàn đã vài ngày chưa có trở về nhà, Lục Hạo Vũ cũng bỗng dưng khác thường không còn tiếp tục dây dưa với nàng.

Hôm nay nàng dẫn theo mấy lãnh đạo đi thị sát, thì điện thoại cá nhân chợt vang lên. Tiêu Ý Hàn nhìn thoáng qua, đi ra một bên nghe điện thoại: "Ba ba, con đang bận."

"Khi nào xong đến chỗ ba..." Tiêu Sùng Văn đơn giản nói rõ.

"Làm sao vậy? Là mẹ không thoải mái sao?" Tiêu Ý Hàn trầm xuống, nhanh chóng hỏi.

"Không có, chuyện làm ăn."

Tiêu Ý Hàn thở dài một hơi, nói: "Được, buổi chiều, đến lúc đó con gọi cho ba."

Cúp điện thoại rồi, Tiêu Ý Hàn tiếp tục công tác thị sát, trong lòng lại hoài nghi, nàng không đoán ra ba ba đột nhiên gọi nàng trở về bởi vì chuyện gì?

3 giờ chiều, Tiêu Ý Hàn xử lý xong công việc liền trở về Lâm Hồ, bước vào phòng làm việc của ba ba rồi mà nàng cũng còn chưa nghĩ ra lý do ba ba gọi mình về.

"Gần đây như thế nào? Cùng Hạo Vũ như thế nào?" Tiêu Ý Hàn vừa ngồi xuống, Tiêu Sùng Văn liền hỏi.

"Công tác bận rộn, con đã vài ngày không gặp anh ta."

Nghe xong Tiêu Ý Hàn nói, Tiêu Sùng Văn nhíu mày, nghĩ nghĩ nói: "Con vẫn là giữ ý định ly hôn với Hạo Vũ? Cùng con bé sinh viên kia cùng một chỗ?"

"Ba ba......" Tiêu Ý Hàn nhăn mặt nhìn Tiêu Sùng Văn

"Ba không phải nói bàn công việc sao?" Tiêu Ý Hàn khó chịu hỏi, nếu biết ba ba lại nói những chuyện này thì nàng sẽ không tới đây.

"Con thật sự muốn làm ba và mẹ con tức chết thì con mới vui vẻ sao?" Tiêu Sùng Văn thở dài, lấy ra một cái máy ảnh từ trong ngăn kéo đưa cho Tiêu Ý Hàn.

Tiêu Ý Hàn thắc mắc nhận lấy, mở máy ảnh lên xem mấy bức hình gần cuối, hiện ra ảnh chụp: bầu trời hoàng hôn bao la có mưa rơi, quang cảnh là ở sân bay Giang Vịnh, một cô gái nước ngoài tóc vàng đang bị một người đàn ông ôm vào trong ngực, người đàn ông thì đưa lưng về máy ảnh. Tấm hình kế tiếp là lúc người đàn ông đã xoay người lại, anh ta đang ôm hôn cô gái kia. Tiêu Ý Hàn buông máy ảnh ra, trên mặt hiện lên vẻ mỉm cười, trong lòng nghĩ, lá gan của Lục Hạo Vũ thật là càng lúc càng lớn, tại địa phận thành phố Giang Vịnh cũng không biết chú ý xung quanh một chút.

"Con còn cười được?" Tiêu Sùng Văn không nghĩ tới Tiêu Ý Hàn sẽ phản ứng như thế, ông ta nghiêm giọng nói: "Đây là chồng của con đang ngoại tình a.."

"Con đã sớm biết, chỉ là không nghĩ tới cô gái này nhanh như vậy đã tới đây."

Tiêu Sùng Văn nhìn Tiêu Ý Hàn đang bình tĩnh, ông ta thật không biết con gái mình là lòng dạ sắt đá hay thật không có cảm tình với Lục Hạo Vũ? Không đợi hắn nói chuyện, chợt nghe Tiêu Ý Hàn nói: "Chuyện này càng đơn giản, con coi anh ta còn có gì để nói, anh ta có muốn không ly hôn cũng không được rồi."

"Con là có tư tưởng kiểu gì vậy?" Tiêu Sùng Văn hoàn toàn không lý giải được cách suy nghĩ của con gái, hắn nặng nề thở dài, còn nói: "Nếu Lục Hạo Vũ đã làm ra chuyện như vậy, ba cũng sẽ không ép buộc con ở bên Hạo Vũ để chịu ủy khuất. Nhưng mà, Tiêu Ý Hàn, ba cho con biết, chuyện con cùng đứa nhỏ kia, ba kiên quyết sẽ không đồng ý."

"Ba ba, con đã nhanh sắp 40 tuổi, chẳng lẽ con không biết chọn lấy hạnh phúc của con sao?" Tiêu Ý Hàn bất đắc dĩ nhìn Tiêu Sùng Văn, nàng trì hoãn khẩu khí nói tiếp: "Vấn đề này con cũng kiên quyết sẽ không nhượng bộ, bất luận các người có đồng ý hay không với con cũng không quan trọng."

"Con....Đây là cái thái độ gì?" Tiêu Sùng Văn mở to mắt tức giận.

Tiêu Ý Hàn quay sang chỗ khác không nói lời nào, tay cầm túi xách giống như chuẩn bị rời đi.

"Nếu muốn sống cùng nó, trừ phi con không muốn làm thị trưởng."

"Con vốn cũng không hứng thú với công việc này, ba ba... Chúng ta đã nói qua rất nhiều lần về chuyện này. Từ nhỏ đến lớn, ba trải đường bắt con đi theo quy củ, chịu qua chuyện ủy khuất kia con cũng không muốn nhắc lại. Nhưng mà, lúc này đây xin ba không cần phải một lần nữa vượt mức qua đời sống tình cảm của con."

"Ngồi ghế thị trưởng vài năm, con nghĩ cánh mình đã thật sự vững chắc? Con có nghĩ tới một khi chuyện của các con bị đưa ra ngoài ánh sáng thì với thân phận của con sẽ có hậu quả gì không? Chẳng lẽ con muốn cho Iran sống cả đời với hai người phụ nữ?" Tiêu Sùng Văn nặng nề nói, ông ta thật không hiểu tại sao con gái của mình lại biến thành cái dạng này, thích gì không nói tại sao lại đi yêu thích một cô gái.

"Những chuyện này con sẽ xử lý tốt, nếu như ba không có chuyện gì nói nữa thì con muốn trở về thăm mẹ." Đối với ba ba đang phẫn nộ Tiêu Ý Hàn cũng không thèm để ý chút nào, cô cầm túi xách đứng dậy.

Tiêu Sùng Văn nhìn con gái của mình, nói gì cũng không xong, ông ta chỉ chỉ máy ảnh trên bàn, nói: "Cái này con mang về, ba không quan tâm khi nào con cùng Hạo Vũ ly hôn, nhưng quyền giám hộ Iran tuyệt đối không để rơi vào tay nhà họ Lục." Dứt lời, hắn khoát tay.

Tiêu Ý Hàn đi đến cửa phòng làm việc, nàng nắm tay cầm cửa nghĩ gì đó, lại quay đầu nói với ba mình: "Ba...Trong lòng con biết rõ mình đang làm gì, cũng có chừng mực. Xin ba đừng lại đi làm những chuyện vô vị, đừng đi làm phiền Ninh Ninh, ba cũng biết em ấy vẫn còn là sinh viên." Nói dứt lời nàng khẽ gật đầu mở cửa đi ra ngoài, để lại Tiêu Sùng Văn cùng vẻ mặt đầy kinh ngạc.

......

Tiêu Ý Hàn rời khỏi văn phòng ba ba thì trở về nhà, lần trước sau khi mẹ nàng xuất viện đã làm thủ tục về hưu, mẹ nàng cũng đã muốn 60, bởi vì sức khoẻ mà tiền tài cùng địa vị dù có muốn tiếp tục nữa cũng không thể.

Tiêu Ý Hàn về nhà thăm mẹ một lúc, hai người chỉ đơn giản hàn huyên chút ít việc nhà. Mấy năm gần đây, thân thể của mẹ nàng không tốt, nàng cũng không muốn nói chuyện mình ly hôn cho mẹ nghe, đối với sự xuất hiện của Ninh Ninh càng không muốn nói. Không phải là nàng muốn giấu diếm, chẳng qua nàng cảm thấy mình đã đến cái tuổi này, chuyện riêng của nàng cũng không cần ba mẹ quan tâm làm gì.

Ra khỏi nhà, Tiêu Ý Hàn nhanh chóng lái xe về Giang Vịnh, trên đường nàng gọi điện "báo cáo" cho Tô Ninh hành trình của mình, giờ cũng là giờ cơm tối, Tô Ninh đang cùng Iran và dì Hồng ăn tối. Tiêu Ý Hàn dặn dò vài câu, nói cho Ninh Ninh biết tối nay mình trở về liền cúp điện thoại.

Xe lái vào thành phố Giang Vịnh, Tiêu Ý Hàn nhét headphone vào tai, rồi nhấn số gọi cho Lục Hạo Vũ.

"Là tôi." Điện thoại chuyển được Tiêu Ý Hàn lạnh lùng nói.

Phía bên kia có chút ầm ĩ, Lục Hạo Vũ nói to: "Chờ một chút". Tiếp theo vang lên tiếng bước chân.

Tiêu Ý Hàn lái xe về nhà cũ của mình, không lâu sau Lục Hạo Vũ lên tiếng: "Hàn, tôi đang tiếp khách hàng bên ngoài, có chuyện gì sao?"

"Tôi không quan tâm anh hiện tại ở đâu, đang làm cái gì. Lập tức trở về nhà, tôi có chuyện muốn nói với anh.

"......" Đối phương do dự một chút, có chút khó xử nói: "Hiện tại thật sự đi không được."

"Thật sự đang tiếp khách hàng sao? hay là cùng cô bạn gái nước ngoài của anh?" Tiêu Ý Hàn nhàn nhạt hỏi ra những lời này, nàng cũng không đợi Lục Hạo Vũ phản ứng, ngữ khí thường thường còn nói: "Sau này có rất nhiều thời gian cho các người một chỗ, tôi đã sắp về tới nhà, cũng mời anh trong vòng nửa tiếng mau trở về. Anh biết, tôi cũng không có nhiều thời gian rảnh." Dứt lời, nàng liền cúp điện thoại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net