Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Hạo Vũ tắt điện thoại trở về chỗ ngồi, cô bạn gái thấy hắn trở về liền nghiêng đầu nhìn hắn cười ngọt ngào.

"Anh nghĩ chúng ta không thể dùng bữa được rồi, công ty vừa gọi điện cho ta có việc gấp anh phải lập tức trở về." Lục Hạo Vũ giả bộ như không có chuyện gì, vừa nói anh ta còn cầm điện thoại giơ lên.

Bạn gái anh ta hơi nhíu mày, vẻ mặt rất không tình nguyện, Lục Hạo Vũ cầm áo khoác và túi xách của bạn gái, rồi kéo tay của nàng nhẹ giọng an ủi: "Anh đưa em trở về khách sạn trước, muộn một chút anh đến tìm em. Nửa tiếng sau anh phải có mặt ở công ty, cho nên chúng ta đi thôi."

Đưa bạn gái vào xe rồi, hắn vẫn rất sốt ruột, cách thời gian Tiêu Ý Hàn hẹn còn có 10 phút, anh ta có bay cũng không thể về kịp.

Về đến nhà, anh ta dừng xe tạm ở chỗ đậu xe trước cửa, xuống xe nhanh chóng chạy vào nhà. Ở phòng khách, ngoại trừ người hầu thì không thấy bóng dáng Tiêu Ý Hàn đâu, hắn lại chạy lên lầu. Cửa thư phòng đóng chặt, Lục Hạo Vũ đứng trước cửa bình ổn hơi thở mới gõ cửa đi vào.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiêu Ý Hàn dời mắt khỏi máy tính, mặt không biểu lộ gì nhìn Lục Hạo Vũ đang ngồi ở đối diện, nàng nói: "Nghe nói người nước ngoài đều rất coi trọng giờ giấc không phải sao? Anh đến muộn..."

"Tôi nói phải gặp khách hàng bên ngoài, đâu dễ thoát thân như vậy." Lục Hạo Vũ thở có chút nặng nhọc, anh ta bưng ly nước của Tiêu Ý Hàn lên định uống, liền bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Ý Hàn ngăn lại, anh ta lại bỏ ly xuống, đứng dậy lấy ly khác tự rót nước cho mình.

"Tôi không quan tâm anh mới vừa ở với ai, tôi tìm anh là muốn nói về chuyện của chúng ta, anh nghĩ thế nào ?" Tiêu Ý Hàn chuyển ly nước của mình sang bên trái, rồi nghiêm túc hỏi.

"Ý Hàn, em không cần phải xa lạ với tôi như vậy chứ?" Lục Hạo Vũ nhìn Tiêu Ý Hàn một hồi, bất đắc dĩ nói.

Tiêu Ý Hàn không để ý tới lời Lục Hạo Vũ , nàng lấy đơn ly hôn phía trên chồng văn kiện đưa cho Lục Hạo Vũ, nói: "Kí đi."

Lục Hạo Vũ sững sờ, nhận lấy. Hắn nhìn vào thư hiệp nghị ly hôn một hồi lâu mới ngẩng đầu, cau mày, nói: "Ý Hàn..."

Tiêu Ý Hàn nhìn tên đàn ông trước mắt đang tỏ ra rất thống khổ, nàng nghĩ mãi mà không rõ, sự tình đều đã đến nước này, làm sao hắn vẫn có thể mang dáng vẻ biểu lộ như vậy?

"Bạn gái nước ngoài của anh không phải đã đến Giang Vịnh rồi sao? Lục Hạo Vũ, tôi không hiểu được, anh còn muốn kiên trì làm gì?" Vừa nói, Tiêu Ý Hàn còn chỉ vào đơn ly hôn, nói: "Đây là lựa chọn tốt nhất cho hai ta, ly hôn trong êm đẹp..."

Sau một lúc im lặng, Lục Hạo Vũ cúi đầu, chậm rãi hỏi: "Làm sao em biết cô ấy đến đây?"

Tiêu Ý Hàn ghét bỏ nhìn anh ta, lấy trong túi ra cái máy ảnh, đặt trên bàn, ý bảo Lục Hạo Vũ tự mình xem đi.

Lục Hạo Vũ vừa nhìn thấy máy ảnh, sắc mặt nhanh chóng suy sụp, anh ta nhớ tới lần trước Tiêu Ý Hàn cũng là đưa cho anh ta xem ảnh chụp. Anh ta thong thả giơ tay lên cầm máy ảnh, mở ra xem vài cái rồi không xem nữa. anh ta cúi đầu nghĩ một lát, ngẩng đầu nói: "Em tìm người theo dõi tôi?"

Lục Hạo Vũ vô luận như thế nào cũng không có nghĩ đến xế chiều hôm nay ở phi trường phát sinh hết thảy sẽ bị người chụp ảnh, anh ta cho rằng trời mưa, không có người chú ý bọn họ ... Trên thực tế là anh ta ở nước ngoài quá lâu, anh ta hoàn toàn đánh giá thấp thế lực của Tiêu Ý Hàn tại Giang Vịnh, nghĩ cũng phải nàng đường đường là thị trưởng muốn biết chút ít sự tình, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

"A!" Tiêu Ý Hàn cười lạnh một tiếng, bay bổng nói: "Là ba ba của tôi."

Nàng thấy Lục Hạo Vũ nghe xong, sắc mặt càng trở nên khó coi, còn nói thêm: "Tôi không có thời gian làm những chuyện này."

Lục Hạo Vũ nắm chặt lại quyền, anh ta buông máy ảnh, cầm đơn ly hôn coi lại, từng tờ từng tờ lướt qua, Lục Hạo Vũ cũng không có đọc được chữ nào, trong đầu hắn đang nghĩ chuyện khác, giờ phút này anh ta mới thấy mình không cố gắng ngăn cản cô tình nhân đến Giang Vịnh là có bao nhiêu sai lầm.

Tiêu Ý Hàn nhẹ gõ ngón tay vào ly nước, nàng kiên nhẫn đợi quyết định sau cùng của Lục Hạo Vũ. Tóm lại lòng nàng lúc này cũng coi như thở dài một hơi, nàng vốn cho rằng mình còn phải tốn nhiều miệng lưỡi mới có thể thuyết phục Lục Hạo Vũ.

Qua khoảng 10 phút, Lục Hạo Vũ mới chậm rãi ngẩng lên, hắn dùng ngón tay chỉ vào đơn ly hôn, nói: "Tôi đồng ý ly hôn, nhưng đứa con thì tôi không đồng ý cho em nuôi dưỡng."

Tiêu Ý Hàn đã sớm ngờ tới điểm này, nàng cầm máy ảnh lên cố ý mở đến bức ảnh Lục Hạo Vũ ôm hôn tình nhân đưa tới trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Anh muốn tôi để cho con của tôi đi theo sống chung với cô gái ngoại quốc này? Thực xin lỗi, tôi không làm được chuyện này.."

"Chứ không lẽ đi theo em thì tốt sao ? Người em tìm thì tốt hơn sao?" Lục Hạo Vũ giận đỏ cả mắt, cao giọng quát.

"Anh có thể bảo chứng các người từ nay về sau không sinh con sao? Nếu như có thể thì tôi đồng ý cho anh nuôi dưỡng Iran, chỉ là không thể rời đi Giang Vịnh." Tiêu Ý Hàn híp mắt lạnh như băng nói.

"Tôi..." Vốn chỉ lo tức giận, Lục Hạo Vũ lập tức không nghĩ tới vấn đề này, con sao? Trong lòng anh ta không ngừng nghĩ đến, anh ta không dám nói, trên thực tế sở dĩ cô bạn gái của anh ta vội vã tới đây hoặc kêu anh ta trở ra nước ngoài là vì nàng đã mang thai.

"Anh không được quên, từ lúc Iran sinh ra đến bây giờ, anh ở đây bên cạnh thằng bé tổng cộng cũng không có bao nhiêu ngày, tôi sẽ không nhượng xuất quyền nuôi dưỡng , vấn đề này không cần nghiên cứu nữa, anh không cần nghĩ."

Nghe xong Tiêu Ý Hàn nói, vốn đang áy náy Lục Hạo Vũ trong nội tâm lại càng không có tư vị. Trong lòng của anh ta cảm thấy thiếu nợ mẹ con nàng rất nhiều, cộng thêm chuyện tình nhân ở ngoài làm cho anh ta xấu hổ vô cùng.

Im lặng thật lâu, trong mắt Lục Hạo Vũ chậm rãi chứa đầy tình cảm, anh ta nhẹ nhàng nói: "Ý Hàn, tôi biết rõ tôi thật có lỗi với các người, tôi cam đoan với em, nếu như có thể, sau này..."

"Đừng..." Tiêu Ý Hàn lên tiếng cắt đứt lời Lục Hạo Vũ.

"Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải lại chỉ trích anh cái gì. Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, Iran từ nhỏ là do dì Hồng nuôi lớn, mà dì Hồng là người của nhà họ Tiêu chúng tôi từ thế hệ trước, dì không có khả năng đi theo cuộc sống của anh. Cho nên, vì để thằng bé phát triển khoẻ mạnh, nó đi theo tôi là lựa chọn tốt nhất."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà cái gì." Tiêu Ý Hàn lại cắt đứt lời Lục Hạo Vũ, nàng nói: "Trên thực tế qua nhiều năm như vậy, cơ bản Iran cũng không khác mấy đứa nhỏ mồ côi cha là mấy. Hơn nữa, sau khi ly hôn, anh vẫn có thể mỗi năm trở về thăm nó, tôi sẽ nói với thằng bé là anh ra nước ngoài, nó sẽ không bị một điểm ảnh hưởng nào hết."

Lục Hạo Vũ vừa trầm lặng , Tiêu Ý Hàn lại nói những câu đâm trúng tim đen làm anh ta muốn phản bác cũng không thể. Anh ta nhìn máy ảnh trên bàn, trong lòng cân nhắc, bây giờ Tiêu Sùng Văn cũng biết anh ta có tình nhân bên ngoài, cơ bản anh ta đã đi vào ngõ cụt rồi. Áp lực từ bốn phương tám hướng đẩy tới, làm cho anh ta không thở nổi, mà phương thức giải quyết chỉ có một, chính là ly hôn. Hơn nữa theo cục diện này, anh ta có không muốn ly hôn đến đâu cũng buộc phải rời đi.

"Tôi đã kí vào đơn ly hôn, nếu như anh vẫn muốn giành quyền nuôi Iran, thì cứ ra tòa khởi tố. Nếu như anh không sợ đem sự tình làm náo loạn, tôi cũng sẽ không sợ anh nói ra cuộc sống riêng tư của tôi. Theo tôi được biết, thời gian anh ngoại tình còn muốn sớm hơn tôi nhiều."

Lục Hạo Vũ lật thư hiệp nghị ly hôn đến tờ cuối cùng thì thấy tên Tiêu Ý Hàn đã viết ngay ngắn phía trên, Tiêu Ý Hàn thấy anh ta có chút dao động, đem ống đựng bút đẩy tới trước.

Lục Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào ống đựng bút, cuối cùng không có dũng khí hạ quyết tâm, chỉ là có chút khó khăn nói: "Để cho tôi vài ngày nữa giải quyết."

......

Tô Ninh bên này:

Sau khi ăn cơm tối, cô cùng Iran, dì Hồng ngồi ở phòng khách coi phim hoạt hình. Ở trong nhà này một khoảng thời gian, cô càng ngày càng yêu mến nơi này, vô luận là địa điểm hay bố cục bày trí. Mà đặc biệt làm cho cô thêm yêu thích chính là mỗi ngày có thể bên cạnh thị trưởng, còn có Iran đáng yêu cùng dì Hồng luôn hiền lành như bà nội của cô.

Trong TV bắt đầu chen vào phát quảng cáo, Iran quay qua nhìn Tô Ninh, liền trông thấy Tô Ninh đang ngẩng người cười ngây ngô mà mắt vẫn đang nhìn TV. Thằng bé kéo tay Tô Ninh, thắc mắc hỏi: "Dì Ninh Ninh, dì đang nhìn cái gì vậy? Hết hoạt hình rồi, bây giờ đang chiếu quảng cáo a.."

Tô Ninh lấy lại tinh thần, sủng nịch sờ lên đầu Iran, nói: "Dì suy nghĩ, có thể mỗi ngày đều ở cùng Iran thì thật tốt." Nói dứt lời, cô đột nhiên cảm thấy mình lỡ lời, ngẩng đầu nhìn dì Hồng, mà dì Hồng cũng đang nhìn qua cô với vẻ mặt hiền lành, cũng không có biểu hiện ra chút gì là kinh ngạc.

Tô Ninh nhẹ véo vào đùi mình, trong lòng thầm trách bản thân: như thế nào dễ bị hạnh phúc bao vây như vậy? Làm hại mình không biết nên nói gì trước mặt dì Hồng.

"Dì Ninh Ninh, từ nay về sau mỗi ngày đều sống chung với Iran sao? Iran cũng thích sống chung với dì." Iran đơn thuần nghe Tô Ninh nói, nó cũng vô cùng vui vẻ, thằng bé nhảy lên ngồi trong lòng Tô Ninh, khờ dại nói.

"Ừ, từ nay về sau sống chung với Iran."

"Quá tốt a, ngày mai con liền nói cho ba ba nghe, kêu ba ba cũng tới đây, chúng ta đều ở chung một chỗ."

Nghe xong Iran nói, Tô Ninh dừng lại tươi cười, cô suy nghĩ nhìn Iran nghiêm túc hỏi: "Iran nhớ ba sao?"

"Dạ, nhớ! Nhưng ba ba rất bận rộn, con đã mấy ngày rồi không có gặp ba ba."

Tô Ninh có chút gượng ép cười cười, cô nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Iran mà an ủi.

"Bất quá không liên hệ a, trước kia ba ba cũng luôn ở nước ngoài, chỉ có đến tết mới có thể gặp được. Cho nên, Iran chỉ nhớ ba ba một lúc rồi sẽ không nhớ nữa." Iran thấy Tô Ninh giống như không mấy vui vẻ, thằng bé giả bộ như tiểu đại nhân nói.

Tô Ninh cười một tiếng, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Iran, vừa định nói chuyện, điện thoại bên cạnh lại vang lên. Iran nhanh chóng quay qua cầm điện thoại đưa cho Tô Ninh.

Tô Ninh nhìn nhìn màn hình điện thoại, là số phone nhà cô. Cô buông Iran, gật đầu với dì Hồng rồi đi lên lầu.

"Ba ba..."

"Ninh Ninh, con tan học chưa? Bây giờ có thể trở về nhà không?"

"Làm sao vậy? trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

"Không phải, không có xảy ra việc gì, chỉ là bà nội của con muốn con trở về nhà ở một đêm."

Tô Ninh có chút giật mình, cô nhìn thời gian, đã sắp 8 giờ, đây là lần đầu tiên ba ba gọi kêu cô về nhà vào lúc này. Cô sợ trong nhà xảy ra chuyện gì, không dám chần chờ, cô vội nói: "Được, con trở về liền."

"Ừ, ba ba đi đón con."

"Không cần ba ba, con đang ở ngoài cùng bạn bè, con bắt xe trở về thì tốt rồi." Tô Ninh vừa nói vừa đi vào phòng ngủ.

Cúp điện thoại, Tô Ninh thay quần áo, nhấn số gọi cho thị trưởng, gọi mấy lần không được, cô nhíu mày tắt điện thoại rồi mang theo túi xách đi xuống lầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net