Chương 3 - Nụ hôn loạn tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xa như vậy có thể bắn trúng sao?"

Mộ Dung Tuyết cầm cung trong tay, hoài nghi nhìn Lạc Hành Vân.

Những tấm bia được đặt xa tới hơn mười trượng, trông như những vòng tròn nhỏ xíu, mấy đường viền không thể nhìn rõ, chỉ có hồng tâm còn rõ ràng chút.

"Tấm bia là vật chết sẽ không động, chỉ thế thôi mà người cũng bắn không trúng, như thế nào có thể bắn trúng địch trong lúc giằng co đây?"

Mộ Dung Tuyết bĩu môi: "Nhưng ta cảm thấy nó cách ta quá xa."

Lạc Hành Vân bất đắc dĩ thở dài: "Lại đây, ta dạy cho ngươi."

Mộ Dung Tuyết nghe lời tiến đến phía trước hắn.

Lạc Hành Vân nắm lấy tay nàng: "Tay phải cầm cung, tay trái cầm tên, nắm chặt cung. Đặt tên lên dây cung, nâng cao lên, cao nữa, cao chút nữa, đúng rồi! Ánh mắt nhìn đầu mũi tên kia một chút. Nhắm vào hồng tâm ở xa kia. Thân mình đứng thẳng, cánh tay nâng vừa phải. Rồi, kéo dây cung, kéo hết cỡ. Rồi, bắn ra đi."

Mộ Dung Tuyết buông tay, tên rời khỏi cung vút nhanh ra ngoài. Nhưng đợi nửa ngày, lại không thấy động tĩnh gì ở phía bia ngắm kia. Quay đầu buồn bực hỏi: "Tên đâu?"

Lạc Hành Vân buồn cười nhìn thoáng qua: "Xem ra ngay cả tấm bia cũng không trúng được."

"Hừ, ta không tin. Ta bắn lại một lần nữa!"

Mộ Dung Tuyết lại lắp tên lên cung, liên tục bắn mười tên. Không có mũi tên nào gắm trên bia cả.

Lạc Hành Vân đứng một bên đã muốn cười đến gập cả lưng.

"Ha ha ha, ha ha ha, ngươi đây là trăm phát trăm không trúng a. Ha ha ha, còn thực... thực đồng đều. Ha ha ha...."

"Lạc Hành Vân!" Mộ Dung Tuyết oán hận đá hắn một cước. "Có bản lĩnh ngươi tới đây bắn a. Nếu ngươi có thể mỗi tên đều bắn trúng hồng tâm, ngươi muốn ta làm cái gì ta cũng nghe lời ngươi!"

"Nga, lời này thật sao?" Lạc Hành Vân hoài nghi nhướn nhướn mày. "Nếu ta bắn tên nào cũng trúng hồng tâm, ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó?"

"Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!"

"Hảo!" Lạc Hành Vân tiếp nhận cung trong tay nàng, khẩu khí nắm chắc mười phần: "Vậy ngươi hãy nhìn cho kỹ vào."

Nàng lấy từ bao đựng ra một mũi tên lắp lên cung. Tay trái kéo căng giây cung, không chút do dự bắn tên ra ngoài. Mũi tên kia thẳng tắp bay ra, không cần vài giây, đâm chính xác vào hồng tâm.

Lạc Hành Vân không dừng lại. Sưu sưu sưu thêm mấy tên, mỗi tên bắn ra tựa hồ đều chỉ trong nháy mắt, hơn nữa tên nào cũng bắn trúng hồng tâm.

Miệng Mộ Dung Tuyết dần dần há rộng. Nàng khó tin trừng mắt nhìn Lạc Hành Vân đem ba mũi tên cuối cùng tiêu sái bắn ra ngoài, bắn trúng ba cái hồng tâm.

"Ai ai ai, hồi hồn!" Lạc Hành Vân vươn tay quơ quơ trước mặt nàng.

Người đang ngây ngốc kia vừa hồi hồn đã bắt đầu hối hận. Sớm biết tên pháp của hắn tốt như vậy đã không mạnh miệng rồi. Giờ thì tốt lắm, mất mặt xấu hổ không nói, còn phải đáp ứng cái gì mà yêu cầu của hắn. Thật là tổn thất lớn.

Tựa hồ là nhìn ra nàng suy nghĩ cái gì, Lạc Hành Vân chọc chọc đầu của nàng : "Như thế nào, muốn đổi ý?"

Phép khích tướng đặt ở trên người Mộ Dung Tuyết cho tới bây giờ đều là thập phần dùng được. Nàng trừng to đôi mắt đẹp, đẩy tay Lạc Hành Vân ra.

"Mới không có! Mộ Dung Tuyết ta nói làm được. Ngươi nói đi, muốn ta làm gì?"

"Này đơn giản." Lạc Hành Vân híp mắt vươn ngón tay, chỉ chỉ mặt mình. "Cho một cái thơm (hôn) đi !"

"Ngươi!" Mặt Mộ Dung Tuyết liền đỏ, ấp úng nửa ngày nói không ra lời. Vốn tưởng rằng hắn sẽ bắt mình làm cái hoạt động chân tay gì, lại không nghĩ rằng hắn sẽ đưa ra yêu cầu tu nhân đến vậy. Nàng còn chưa xuất giá, như thế nào có thể dễ dàng đi hôn một nam tử, truyền ra ngoài chẳng phải làm cho người ta nhạo báng?

Lạc Hành Vân thật hứng thú khi nhìn thấy mấy biểu tình phong phú của nàng. Gương mặt trắng nõn kia giờ phút này đỏ như quả táo, làm cho người ta có loại xúc động muốn cắn một ngụm

"Như thế nào? Làm không được? Thôi quên đi, thì ra Mộ Dung tiểu thư cũng có chuyện làm không được a ~"

Lạc Hành Vân xoay người bước đi. Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên giữ chặt hắn, kiễng mũi chân, hôn một cái trên mặt hắn.

Đôi môi mềm mại lướt qua lỗ tai dán tại trên mặt, mang theo ấm áp cùng mùi hoa thản nhiên. Tuy rằng chỉ ngắn ngủn một cái chớp mắt, lại làm cho tim Lạc Hành Vân đập lỗi nhịp.

Nàng vốn chỉ muốn trêu chọc nàng ta, nào biết Mộ Dung Tuyết lại vì dỗi mà thật sự nghe theo. Nàng nhìn gương mặt kia phiếm đỏ ửng mà ngây ngẩn cả người.

Mộ Dung Tuyết không dám nhìn hắn, ánh mắt chuyển tới nơi khác, không được tự nhiên nói một câu : "Ta nói là làm , không cho ngươi lại chê cười ta."

'Ba, ba, ba.'

"Tên pháp của Lạc công tử thật sự là rất tuyệt."

Một trận vỗ tay từ sau lưng vang lên.

Mộ Dung Đường tươi cười đầy mặt tiêu sái lại đây, phía sau còn có hai gã hộ vệ đi theo.

Mặt Mộ Dung Tuyết vốn đã bớt đỏ giờ lại ửng hồng lên, càng lúc càng nóng. Cha đến đây lúc nào, vậy vừa rồi nàng hôn Lạc Hành Vân chắc hắn cũng thấy được!

"Các ngươi đi xuống trước đi."

"Vâng."

Thấy hắn phân phó hai hộ vệ kia lui xuống, Mộ Dung Tuyết lập tức chạy tới, chột dạ kêu lên : "Cha! Cha đến khi nào vậy, sao không nói cho nữ nhi một tiếng!"

"Làm sao, là cha làm chậm trễ chuyện tốt của con sao?" Mộ Dung Đường liếc mắt qua Lạc Hành Vân, nháy mắt giảo hoạt với nữ nhi.

Mộ Dung Tuyết quẫn bách không thôi, liền quay lưng, không để ý đến hắn.

Mộ Dung Đường lơ đễnh nói: "Lạc công tử, tiểu nữ tư chất vẫn là kém chút, hy vọng ngươi kiên nhẫn dạy cho nàng, có chỗ nào làm sai , chỉ rõ cho nàng biết. Ta tuyệt đối sẽ không can thiệp cái gì."

Mặt Lạc Hành Vân không chút thay đổi thu cung, dùng khăn lụa lau qua rồi khom lưng, thản nhiên nói : "Trang chủ nghiêm trọng quá rồi. Tại hạ kém kỏi, hôm nay có thể mỗi tên đều bắn trúng bất quá cũng chỉ là vận khí tốt thôi. Tiểu thư thiên tư thông minh, học được rất nhanh, chỉ cần dẫn dắt thêm một chút, chuyện bắn cung này cũng sẽ không làm khó nàng."

Tuy rằng Mộ Dung Đường cũng cảm giác mỗi lần Lạc Hành Vân nói chuyện với mình đều mang theo xa cách, nhưng là nghĩ đến hắn ngại thân phận trang chủ của mình, nên cũng không để ý. Vốn là muốn đến xem nữ nhi, trùng hợp làm cho hắn nhìn đến một màn kia, lại nghĩ tới lời nói của Triệu Uyển Như, ngộ ra rất nhiều. Nói như vậy, hai đứa nhỏ này hẳn là cũng có ý tứ với nhau.

Cảm thấy vui mừng, hắn vuốt vuốt chòm râu : "Lạc công tử, mấy ngày tới ta có việc phải đi xa, tiểu nữ liền nhờ ngươi quản. Tuyết Nhi, không được khó xử Lạc công tử, cũng không được giở tính tiểu thư, không được lười biếng. Chờ cha trở lại sẽ kiểm tra tên pháp của con."

"Cha, cha muốn đi đâu?" Mộ Dung Tuyết làm nũng nắm lấy cánh tay hắn : "Con cũng muốn đi."

"Cha là làm chính sự, con đi theo thì còn ra thể thống gì. Hơn nữa con không phải nói muốn luyện võ cho tốt sao, vừa mới học mấy ngày đã chán ? Nghe lời cha, ở lại trong nhà, cha trở về mang cho con đồ ăn ngon được không?"

"Thiết, lại như vậy. Mỗi lần đều dùng những lời này để hống con, khi dễ con là tiểu hài tử sao!" Mộ Dung Tuyết rầu rĩ không vui buông ra hắn. "Cha đi đi, đi đường cẩn thận, nữ nhi sẽ học thật tốt. Chờ cha trở về, sẽ cho cha bất ngờ!"

Nhìn bóng dáng Mộ Dung Đường rời đi, Lạc Hành Vân khinh xuy một tiếng, liếc mắt qua Mộ Dung Tuyết đang thất vọng kia.

"Đừng nhìn , cha ngươi đã đi rồi."

"Nga, ta biết." Mộ Dung Tuyết quay sang, bỗng nhiên hỏi một câu : "Ngươi từ nhỏ đã đi theo sư phụ lên núi tu hành sao?"

"Không phải, lúc ta tám tuổi, nương đưa ta đi lên."

"Vậy nương ngươi đâu?"

"Nàng đã qua đời ." Lạc Hành Vân trong mắt toát ra thật sâu đau thương. "Lúc nàng đưa ta đi, thân thể của nàng đã muốn chịu không nổi nữa. Ta ở bên cạnh nàng, uy nàng uống thuốc, cùng nàng nói chuyện, nhưng vẫn không cứu được nàng. Ba ngày sau, nương liền vĩnh viễn nhắm mắt. Sư phụ giúp ta chôn cất nương ở sau núi. Như vậy, ta có thể thường xuyên đến thăm nàng."

"Vậy cha ngươi đâu, không quan tâm các ngươi sao?"

Mộ Dung Tuyết đồng tình hỏi một câu, lại bị Lạc Hành Vân lạnh lùng liếc nhìn cả kinh không tiếp tục mở miệng.

Nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua vẻ mặt lạnh băng như vậy. Vẻ tuấn lãng vẫn còn đó nhưng tràn đầy xa cách cùng lạnh lùng làm cho nàng cảm thấy xa lạ lại sợ hãi.

"Thực xin lỗi... Ngươi tức giận?"

Mộ Dung Tuyết sợ hãi mở miệng, kéo kéo ống tay áo Lạc Hành Vân.

"Ta không hỏi nữa. Ngươi đừng giận được không?"

Lạc Hành Vân nở nụ cười, nụ cười thế nhưng không mang chút ấm áp nào. Nàng ngả ngớn nắm cằm Mộ Dung Tuyết : "Cha ngươi rất thương ngươi, ngươi cũng thương hắn sao?"

Gương mặt của hắn rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận hơi thở của hắn đang phun trên mặt, Mộ Dung Tuyết nhìn ánh mắt hắn sáng ngời, từ nơi đó có thể thấy được bộ dáng bối rồi thẹn thùng của chính mình. Đúng vậy, chỉ có chính mình. Thật muốn hắn về sau cũng chỉ nhìn mỗi mình thôi....

Không tự chủ được , gật gật đầu, đôi môi khẽ mở : "Thích."

Lạc Hành Vân cong khóe miệng : "Có cha có nương, thực hạnh phúc. Vậy ngươi cần phải hảo hảo quý trọng ."

Bởi vì về sau ta sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.

Nàng buông tay, xoay người rời đi, lưu lại một câu : "Hảo hảo luyện tập, một canh giờ sau ta sẽ đến kiểm tra."

"Ngươi đi đâu vậy?" Mộ Dung Tuyết nóng nảy. Sao hắn lại muốn đi, còn vì chuyện vừa mà rồi tức giận sao?

Không ai trả lời. Thân ảnh màu trắng kia nhanh chóng biến mất, không chút ý định dừng lại.

Mộ Dung Tuyết lăng lăng đứng tại chỗ, luôn cảm thấy trong lòng Lạc Hành Vân cất giấu rất nhiều chuyện. Có đôi khi hắn cười rộ lên thực ấm áp, có đôi khi lại lạnh đến nỗi khiến người cảm thấy băng giá.

Từ nhỏ đến lớn Mộ Dung Tuyết hưởng trăm ngàn sủng ái, được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, không có gặp bất cứ ủy khuất nào cũng không chịu qua thương tổn, tự nhiên sẽ không có tâm kế gì. Nàng không rõ rốt cuộc người nào mới là Lạc Hành Vân chân chính, hay là ai cũng không phải.

Chính là bộ dáng lạnh như băng của người kia làm cho người ta sinh e ngại. Cái loại cảm giác xa cách ngàn dặm này làm nàng bất an. Nàng nghĩ muốn đến gần, chạm vào lòng hắn, muốn làm ấm áp trái tim cô độc của hắn, muốn sự tồn tại của mình là đặc biệt.

Đặc thù tồn tại.

Trong lòng toát ra ý tưởng này, Mộ Dung Tuyết bị chính mình làm cho hoảng sợ. Bàn tay mềm xoa môi của mình, trên đó còn ẩn ẩn mang theo độ ấm của hắn.

Loại tâm tình ngây thơ này, rốt cuộc là cái gì?

---

Khi Lâm Tư Sở ở tửu quán tìm được Lạc Hành Vân, trước mặt người nọ đã có tới mấy cái vò trống không, ngồi lắc lư trên bàn, không ngừng rót rượu. Hai gò má nhàn nhạt ửng hồng, ánh mắt cũng dẫn mang theo vài tia men say.

"Sư tỷ, a không, là sư huynh. Hôm nay như thế nào rảnh rỗi ở trong này uống rượu. Nha đầu kia đâu?"

"Luyện tên rồi, ta liền đi dạo."

Lạc Hành Vân rót cho Lâm Tư Sở một chén đầy.

"Quán rượu này không tệ, uống vào dễ chịu, tác dụng cũng chậm."

"Lát nữa ngươi còn phải trở về mà, uống ít chút đi." Lâm Tư Sở nhấp thử một ngụm liền nhíu mày. "Rượu nặng thế này, ngươi còn uống nhiều như vậy? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

"Tư Sở, ngươi có thích qua người nào chưa?"

Lâm Tư Sở không dự đoán được nàng đột nhiên hỏi chuyện này, hai má dâng lên đỏ ửng : "Sao đột nhiên lại hỏi ta như vậy?"

Lạc Hành Vân không giải thích, hỏi tiếp : "Nếu ngươi yêu một người, người đó đối với người quyết tuyệt vô tình, nhưng lại tìm mọi cách che chở người khác. Ngươi còn có thể cam tâm chờ hắn cả đời sao?"

"Ta không rõ ràng lắm. Bất quá ta nghĩ, nếu ta thật là thương hắn, ngay cả khuyết điểm cùng vô tình của hắn đều có thể bao dung đi. Tình một khi đã sâu đậm, thì không phải chính mình có thể khống chế ."

Lâm Tư Sở như có ý tứ liếc Lạc Hành Vân một cái, lại kèm theo một tia chờ mong : "Sư huynh có thích người nào sao?"

Lạc Hành Vân không trả lời, nàng chống cái trán nhắm hai mắt lại, âm thầm vận khí đem rượu bức ra. Rượu tinh khiết theo các ngón tay chảy ra, rơi trên mặt đất, tản ra hương rượu nồng đậm.

"Nương ta không dạy ta làm thế nào đi yêu một người."

Lạc Hành Vân bỗng nhiên mở miệng.

"Cho nên ta đến bây giờ cũng không hiểu được, tại sao nàng lại vì một người mà có thể chờ cả đời."

Lau hết rượu trên tay, nàng đứng lên : "Mấy thứ này, ta vẫn không hiểu nổi. Tốt lắm, ta cần phải trở về. Chắc đã qua một canh giờ, ta cũng phải đi xem nha đầu kia luyện thế nào rồi."

Lâm Tư Sở cảm thấy có chút mất mát, thấy nàng quay lưng chuẩn bị đi, mở miệng kêu lên : "Sư huynh."

"Ân?"

"Người con gái kia, bộ dáng xinh đẹp sao?"

Lạc Hành Vân sửng sốt một chút, giơ lên khóe miệng : "Như thế nào đột nhiên hỏi cái này?"

Lâm Tư Sở buông mí mắt : "Không có gì, chỉ tò mò thôi. Ta thấy ngươi thật để ý nàng."

"Có sao? Ta chỉ là sư phụ của nàng mà thôi, ha ha ha."

Lạc Hành Vân nhéo mặt của nàng, nhẹ giọng nói : "Ngươi là sợ ta bị nàng câu hồn đi, không để ý tới ngươi ? Yên tâm, ngươi vĩnh viễn là sư muội đáng yêu nhất trong lòng 'Sư huynh', không ai có thể thay thế được vị trí của ngươi. Hơn nữa, chúng ta đều là nữ tử, sao ta có thể thích nàng được chứ."

Xoay người ra khỏi tửu lâu, cơn gió ấm áp thổi lướt qua, thổi bay mái tóc trước trán. Thiên thanh khí sảng (trời trong xanh không khí thoáng đãng). Vài đám mây nhẹ nhàng trôi trên thiên không, nhưng là mờ nhạt gần như trong suốt làm bầu trời càng thêm xanh.

Tiết trời hôm nay, cùng với ngày nàng rời đi thật giống nhau. Da thịt nàng trắng bệch không có một tia huyết sắc. Đôi môi mỏng manh nứt nẻ. Đôi mắt mang theo từ ái dần tối lại... Ngày đó, trời đầy nắng, lại khiến nàng cảm thấy rét lạnh thấu xương, tựa hồ ánh nắng ấm áp không thể xoa dịu hàn băng tầng tầng lớp lớp trong tim nàng. Nhìn hơi thở của nàng từng chút từng chút một mất đi, ngực như bị xuyên qua, cõi lòng tan nát, thế nhưng lại không rơi được một giọt nước mắt nào.

Bởi vì nàng nói qua, nước mắt là thứ vô dụng nhất. Rơi lệ, chính là cho người khác thấy mình cỡ nào yếu đuối. Cho nên, dù khổ thế nào đi nữa cũng không được rơi lệ. Ngươi chỉ có thể dựa vào chính ngươi.

Cho nên, nàng sẽ không khóc. Nàng muốn mình càng ngày càng cường đại, tự tay đi đến trước người nọ đòi lại một cái công đạo. Muốn tôn nghiêm của hắn đều bị dẫm nát dưới chân mình, đổi lấy giọt nước mắt mười lăm năm muộn màng.

---

"Lão gia, chúng ta chưa bao giờ qua lại cùng người triều đình, như thế nào Lục Vương gia lại mời ngài đến quý phủ của hắn làm khách?"

Đinh Văn cưỡi ngựa vượt qua Mộ Dung Đường.

"Nghe nói Lục Vương gia này làm người ác độc, âm hiểm giả dối. Ngày thường thích nhất là vũ đao lộng thương, luôn luôn khinh thường người trên giang hồ. Có thể có cái gì nguy hiểm không?"

"Thế lực hoàng tộc khuynh đảo một phương. Tuy rằng chúng ta là người trong giang hồ, cũng không thể không kiêng kị thế lực bọn họ. Nếu cự tuyệt lời mời của hắn, ngày khác khẳng định hắn sẽ lấy cớ gây rối. Mà ta nếu ở quý phủ của hắn gặp chuyện không may, hắn cũng sẽ gặp không ít chỉ trích. Theo ta thấy, hắn sẽ không làm chuyện gì quá đáng, tùy hắn muốn như thế nào đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net