Chương 34 - Bị khi dễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mộ Dung Tuyết?"

Mộ Dung Vũ quá sợ hãi, kích động tiến lên cầm tay Mạc Tử Ngôn.

"Cô nương quen biết nàng? Lần cuối cùng cô nương gặp nàng là khi nào?"

Lâm Tư Sở rút kiếm muốn chém, Mộ Dung Vũ vội vàng tránh thoát: "Ngươi làm gì đó!"

"Những lời này hẳn là ta nên hỏi ngươi mới phải?"

"...... Thực xin lỗi, là ta mạo phạm Tử Ngôn cô nương......"

"Ngươi sao lại biết tên sư tỷ ta?"

"Là, là nghe sư phụ các ngươi nói."

Lâm Tư Sở âm thầm cắn răng, nam nhân này là từ đâu đến, làm sao còn có thể biết sư phụ?

Trên mặt Mạc Tử Ngôn không có dao động gì, hắn giống Mộ Dung Đường có một ánh mắt sắc bén, giơ tay nhấc chân cũng rất giống Mộ Dung Đường. Nhiêu đó cũng đủ để nàng đoán được hắn là ai. Nhìn phản ứng của hắn, Mạc Tử Ngôn thực thất vọng, nghĩ thầm muốn thử hắn một chút để biết Mộ Dung Tuyết đi đâu, hiện tại xem ra ngay cả hắn cũng không biết Mộ Dung Tuyết ở nơi nào, như vậy mấy chuyện này không cần phải nói nhiều. Không phải Mộ Dung Tuyết, những người khác chỉ là râu ria (ý nói không quan trọng).

Nàng cúi người ôm lấy con thỏ, không hề ngại móng vuốt nó dính bùn sẽ làm dơ quần áo của mình. Mộ Dung Vũ vội vàng ngăn nàng lại.

"Tử Ngôn cô nương, ngươi còn chưa nói cho ta biết đã gặp nàng khi nào!"

Mạc Tử Ngôn lộ ra một nụ cười khổ. "Ở dưới sơn cốc này, ta thấy một chiếc giày của nàng."

"Nàng, là đã chết?"

Mạc Tử Ngôn bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt lạnh như băng. "Nàng sẽ không chết."

Mộ Dung Vũ ngây người tại chỗ, nhìn hai người chậm rãi đi xa, trong đầu loạn thành một đoàn. Hy vọng vừa mới dấy lên liền bị dập tắt, hắn siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, nắm lấy dây cương rồi leo lên lưng ngựa, cuối cùng quay đầu lại một lần nhìn thoáng qua sơn cốc này, quất roi phóng ngựa mà đi.

---

"Uy, Tiểu Mộc, sao mỗi lần thấy ca ca cái mặt đều nhăn thành một đống vậy?"

"......"

"Tiểu Mộc, ta đang nói chuyện với ngươi a, sao ngươi không để ý tới ta?"

Lữ Cẩm Hoài tà tà thân mình dựa vào cửa, chiết phiến (quạt) trong tay gõ nhè nhẹ lên khung cửa, không biết mệt đi quấy rầy Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết hoàn toàn coi như không nghe thấy, dọn dẹp chén đũa trên bàn. Hôm nay khá vắng khách, phần lớn người đều ra ngoài xem náo nhiệt. Nghe nói xa mã của Lục Vương gia hôm nay sẽ đi ngang nơi này.

Bực tức vì không nghe được đáp lại, Lữ Cẩm Hoài cúi người xuống nhặt một viên đá ném tới đầu Mộ Dung Tuyết.

"Tiểu Mộc, Tiểu Mộc?"

Mộ Dung Tuyết rốt cuộc không thể nhịn được nữa, xoay người nổi giận đùng đùng trừng hắn. "Công tử nếu không có việc gì làm thì hãy ra ngoài dạo phố giải sầu đi, tội gì cứ ở trong này khó xử tiểu nhị ta!"

Lữ Cẩm Hoài nhún nhún vai: "Ta cũng muốn a, nhưng là mỹ nhân trên lầu không chuẩn ta đi ra ngoài, sợ ta trêu hoa ghẹo nguyệt. Nàng mà nổi cơn ghen lên thì xảy ra chuyện lớn đó."

Mộ Dung Tuyết bĩu môi, tử y nữ nhân kia rõ ràng không thèm nhìn mặt hắn, còn làm bộ nói vậy.

"Ngươi còn nói bậy, ta liền cắt đầu lưỡi ngươi."

Giọng nói lãnh đạm từ trên lầu truyền tới. Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, liền thấy Tiếu Lăng Nhi dựa người lên lan can nhìn chằm chằm Lữ Cẩm Hoài. Sáng sớm hai người đã đi ra ngoài, vừa mới trở về, theo sau họ còn có hai thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, quần áo trên người đều dơ dáy lấm lem, bộ dạng như đã chịu không ít khổ.

Lữ Cẩm Hoài cười hắc hắc, mở quạt nhẹ nhàng phất phất trông thật nhàn nhã tự đắc.

"Như thế nào, ngươi nhớ ta?"

Vừa dứt lời, một đạo bạch quang liền bay thẳng đến chỗ Lữ Cẩm Hoài, ngã một lần, lần này hắn đã thông mình, nhanh chóng giơ chiết phiến lên ngăn lại. Ngân châm dội ngược ra cắm trên bàn, chỉ còn lại một đoạn đuôi.

Mộ Dung Tuyết ngạc nhiên nhìn mấy thanh ngân châm, hai người kia là người môn phái nào, thật là lợi hại.

"Lăng Nhi, chúng ta dù sao cũng là đồng môn, ngươi sao có thể ngoan độc với ta như vậy. Trách không được bọn tiểu bối này sợ ngươi!"

"Đó là ngươi tự chuốc lấy." Tiếu Lăng Nhi từ trên lầu đi xuống. "Thanh Bình cùng Thanh Ngũ mới được chuộc từ trong lao ra, vô duyên vô cớ ăn mấy gậy, ngươi cũng không biết trấn an một chút."

"Ai bảo hai tiểu tử này không biết sống chết đi trêu chọc gia quyến vương phủ." Lữ Cẩm Hoài hơi hơi nheo mắt lại. "Phải để bọn chúng học được sát ngôn quan sắc(*), người khôn phải biết giữ mình, chuyện gì đến cũng cứng đầu cứng cổ thì sớm muộn gì cũng có ngày chịu thiệt. Ngươi nói có phải hay không a Tiểu Mộc?"

(*): xét lời nói, nhìn vẻ mặt, mà rõ được lòng người.

Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn, cũng không muốn để ý Tiếu Lăng Nhi. Hai người này ngày đầu tiên ở trọ đã đùa giỡn nàng, ấn tượng tự nhiên không tốt.

Tiếu Lăng Nhi biết nàng đang mang thù, chẳng những không tức giận, còn càng cảm thấy tiểu cô nương này quả là đáng yêu. Môn đồ trong Quỷ Quái Môn phần đông thấy nàng đều là cung kính, giống như mình là lão hổ sẽ ăn thịt người vậy, rất quy củ, ngược lại thật không thú vị.

Ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng xôn xao.

Lữ Cẩm Hoài đứng ở cửa duỗi thẳng cổ: "Xem ra là Lục Vương gia đã trở lại. Tiểu Mộc, ta mang ngươi đi ra ngoài xem náo nhiệt!"

"Ta không đi, ta còn phải làm việc."

"Này dễ làm a." Lữ Cẩm Hoài cười đến giảo hoạt, ném cho chưởng quầy một khối bạc vụn. "Chưởng quầy, tiểu nhị của ngươi hôm nay nghe ta điều khiển."

"Ai, nhưng mà khách quan, Tiểu Mộc......"

"Yên tâm yên tâm, ta sẽ mang nàng hoàn hoàn chỉnh chỉnh về đến." Lữ Cẩm Hoài đưa tay giữ chặt Mộ Dung Tuyết, ném ô trúc cho nàng.

"Tiểu Mộc, bên ngoài ánh nắng có chút gắt, công tử ta tế da nộn thịt (da mỏng thịt mềm) không tiện phơi nắng, ngươi phụ trách che ô cho ta đi!"

Mộ Dung Tuyết đang muốn cự tuyệt, nhớ tới vợ chồng Lưu lão bản có ân với mình, vạn nhất đắc tội hai người giang hồ này, mang tới phiền toái cho họ sẽ không tốt lắm. Lập tức nuốt bất mãn xuống, ngoan ngoãn đi theo Lữ Cẩm Hoài ra ngoài.

"Tránh ra tránh ra! Mau tránh ra!"

Vài nam nhân mặc quan phục quất roi da vội vàng dẹp dân chúng hai bên đường ra, nhường chỗ cho đội binh mã sắp đến. Mấy người không kịp tránh nên bị trúng roi, đau nhe răng trợn mắt, cũng chỉ có thể thầm mắng hai tiếng.

Người bên đường đứng đã muốn xếp thành ba lớp. Lữ Cẩm Hoài rất hưng phấn lôi kéo Mộ Dung Tuyết đi chen vào. Thân hình Mộ Dung Tuyết vốn nhỏ nhắn, tay lại đang cầm ô, luồn lách vào trong đám người bị đẩy tới đẩy lui tóc cũng muốn xõa ra, thật vất vả chen được tới chỗ cạnh Lữ Cẩm Hoài, sau lưng đã muốn ướt đẫm.

Lữ Cẩm Hoài không hề phát hiện, nhìn khắp xung quanh, như dự kiến thấy được thân ảnh màu tím kia, không khỏi giơ lên khóe miệng. Cuối ngã tư đường truyền đến tiếng la hét, hắn đứng thẳng người, hưng phấn vỗ vỗ vai Mộ Dung Tuyết: "Mau nhìn mau nhìn, đến đây."

Tiếng vó ngựa vang lên, trong mắt của dân chúng xung quanh, kỵ binh huy cờ vây quanh ba tướng quân mặc giáp chậm rãi tiêu sái đi đến. Trên người Công Tôn Sở đeo khôi giáp nặng, mũ giáp gắn mấy sợi tua lụa đỏ phất phơ trong gió. Hắn một tay ấn bội kiếm, một tay kéo dây cương, cưỡi một con tuấn mã đỏ thẫm. Khuôn mặt do phơi nắng mà nhiễm thành màu đồng mang theo một nụ cười ngạo mạn. Hai vị phó tướng bên người hắn cảnh giác nhìn kỹ động tĩnh bốn phía. Thân mình theo bước chân ngựa mà nhẹ nhàng chớp động.

Hai bên đường quan binh nghiêng mình vươn song chưởng ngăn dân chúng ở phía sau, cung kính cúi đầu nghênh đón đội ngũ của Công Tôn Sở.

"Đây là Lục Vương gia a, thật sự là khí phái!"

"So với trong tưởng tượng của ta còn trẻ hơn, người hoàng gia quả thật là diện mạo hiên ngang!"

......

"Huyện lệnh đại nhân tới!"

Huyện lệnh Liễu thành đã xuống kiệu đi một quãng đường thật xa, từ ngã tư đường bên vén góc áo khẩn trương mà chạy tới, quỳ gối trước mặt Công Tôn Sở. "Hạ quan cung nghênh Lục Vương gia!"

Công Tôn Sở ngẩng đầu lên, lập tức thúc ngựa đi qua trước mặt hắn. Mà phó tướng của hắn hô lên với Huyện lệnh: "Đứng lên đi, kêu người của ngươi quản cho kỹ. Nếu hôm nay Vương gia bị cái gì quấy nhiễu, cẩn thận đầu của ngươi!"

"Dạ..dạ!"

Huyện lệnh lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn nhìn bốn phía, chật vật đứng dậy tránh đường. Bốn đội bộ binh nắm trường mâu(*) theo đuôi kỵ binh mà đi.

(*): vũ khí có cán dài, đầu là mũi sắt nhọn.

Lữ Cẩm Hoài khoanh tay: "Lục Vương gia này thật đúng là ngạo mạn. Ngay cả một câu cũng không thèm nói, ngươi nói có phải hay không a Tiểu Mộc?"

Mộ Dung Tuyết không còn chú ý nghe Lữ Cẩm Hoài đang nói cái gì, nàng bị một nam tử thân hình cao lớn mang theo đấu lạp trong đám người hấp dẫn. Nam nhân này cầm kiếm trong tay, mặc y phục màu xám, cùng với người mà Lưu phu nhân miêu tả ngày ấy đưa mình đến khách điếm Vạn An cực kỳ tương tự.

Là hắn sao?

Còn nam tử thì khóa chặt ánh mắt trên người Công Tôn Sở, sau một lát xoay người xuyên qua đám người rời đi. Mộ Dung Tuyết vội vàng đẩy người bên cạnh ra muốn chạy theo.

"Nhường một chút, phiền ngươi nhường đường một chút!"

Người xem náo nhiệt đều tập trung tầm mắt ở trên đường, chen lấn xô đẩy về phía trước mong muốn được nhìn rõ hơn, gặp Mộ Dung Tuyết nho nhỏ gầy teo cũng không sợ, không chỉ có không cho, còn không ngừng đẩy nàng.

"Ngươi làm gì nha, nơi này không qua được, đi qua bên kia đi!"

"Ta có việc gấp, xin ngươi tránh qua một chút!" Cái trán Mộ Dung Tuyết chảy đầy mồ hôi, nàng kiễng mũi chân lại nhìn chỗ kia, người đã không còn thấy.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng vang, Mộ Dung Tuyết trong lúc vô tình quay sang, phó tướng của Công Tôn Sở đang thúc ngựa đi qua. Nàng bỗng nhiên nắm chặt cán ô, gắt gao nhìn chằm chằm bội kiếm bên hông phó tướng kia. Trên chuôi kiếm là hình ảnh kim long sáng ngời, mặc kệ qua bao lâu nàng đều có thể nhớ rõ. Đó là Kim Long bảo kiếm mà nhóm chú kiếm sư của Ngự Kiếm sơn trang tiêu phí nhiều tâm huyết đúc ra cho Lục Vương gia. Hắn còn từng vì bị mất bảo kiếm mà làm khó cha. Bây giờ kiếm lại trong tay phó tướng của hắn. Nó trong mắt hắn không đáng giá tiền như vậy sao?

Nàng căm tức nhìn Lục Vương gia cao ngạo lãnh đạm kia, lại thấy được chuyện làm cho nàng càng thêm khiếp sợ. Bên hông Công Tôn Sở, là một trong bảy tuyệt thế bảo kiếm của Mộ Dung gia, Vân Sương Kiếm.

Sao lại ở trên người hắn được?

Mộ Dung Tuyết xúc động chen lên phía trước, nàng phải đòi lại đồ của Mộ Dung gia về!

"Chờ một chút, ngươi đừng đi, ngươi đừng đi!"

Trước người là vài hán tử cao lớn khôi ngô, nàng bị chặn ở sau họ, ô trúc cũng bị gãy mất. Người chung quanh bắt đầu đi theo đoàn xe, Mộ Dung Tuyết bị đám người lôi theo, còn cố gắng xông lên phía trước, không biết bị ai đẩy một phen, lảo đảo một cái liền ngã ra trước.

Một cái roi 'vụt' một tiếng quất ở trên lưng, đau nóng rát, Mộ Dung Tuyết còn chưa kịp phản ứng, trên vai lại trúng thêm một roi.

Quan binh mặt mũi hung tợn quát nàng: "Ngươi là ai, mau lui về phía sau!"

Mộ Dung Tuyết chịu đựng đau trên lưng liều mình muốn ngăn cản. "Tránh ra, các ngươi tránh ra, Vân Sương Kiếm là của nhà ta, Vương gia hắn không thể lấy đi!"

"Ngươi con mẹ nó không muốn sống chăng! Dám tìm Vương gia đòi đồ! Xem ta không đánh chết ngươi thì không biết trời cao đất rộng là gì!"

Áo bị người ta túm, cả người bị xô xuống đất. Khuỷu tay bị va mạnh đau điếng, đau đến nỗi Mộ Dung Tuyết mồ hôi lạnh chảy ròng, mưa roi lại thay nhau quất xuống.

Y phục bị roi quất rách, lộ ra làn da bị đánh sưng đỏ, nàng bị mấy người vây quanh không thể trốn, chỉ có thể cong người bảo vệ đầu.

"A!"

Tên quan binh đang đánh bỗng nhiên hét thảm một tiếng, hắn ném roi che tay mình, một thanh ngân châm đã đâm rách lòng bàn tay.

"Mấy đại nam nhân mà lại khi dễ một cô nương tay không tấc sắt, không sợ người khác chê cười sao?"

Đám người tránh ra thành một hàng, Tiếu Lăng Nhi bước ra, ánh mắt khinh miệt quét qua mấy người, vươn tay đỡ Mộ Dung Tuyết đứng dậy.

"Ngươi, ả đàn bà này từ đâu tới đây!"

Mặt Tiếu Lăng Nhi đột nhiên trở nên âm trầm, khóe miệng nàng lộ ra một tia cười lạnh, trừng mắt nhìn tên quan binh trước mặt hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Mấy người bị ánh mắt sắc bén của nàng dọa đến, sợ hãi thối lui về phía sau. Tiếu Lăng Nhi hừ lạnh một tiếng, lấy khăn tay ra giúp Mộ Dung Tuyết lau mồ hôi cùng bụi bặm trên mặt, nhẹ giọng hỏi: "Còn có thể đi không?"

Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, thấy Tiếu Lăng Nhi thì nước mắt không tự chủ được liền chảy xuống. Nước mắt nhòa bụi bẩn lấm lem một mảng, thân mình không biết là bởi vì đau hay là vì sợ hãi mà run run không ngừng. Tiếu Lăng Nhi than nhẹ một hơi, ôn nhu vuốt ve mặt của nàng.

"Đừng khóc, ta mang ngươi về khách điếm."

Cúi người ôm thấy thân mình đơn bạc này, tay chạm tới vết roi trên người nàng, Tiếu Lăng Nhi nheo mắt lại, quay đầu nhìn mấy người kia liếc mắt một cái, lộ ra một nụ cười quỷ dị, dẫm chân rời đi.

"Hô, làm ta sợ muốn chết, nữ nhân này là từ đâu tới đây, thật là lợi hại a!"

Tên quan binh bị châm đâm lấy tay rút châm ra quang xuống đất, bỗng nhiên phát hiện trên mu bàn hiện ra mấy vết hồng ban, còn có chút ngứa, cảm thấy kinh hoảng: "Đây là cái gì?"

"Trên tay của ta cũng có! Ngứa quá, ngứa quá, đây là cái gì a!"

Mấy người vừa rồi còn ra dáng ương ngạnh giờ thì gãi ngứa khắp người, bộ dáng vò đầu bứt tai buồn cười cực, chọc mọi người ầm ầm cười to.

"Cười cái gì! Ai u, ngứa chết ta ......."

"Tiểu Mộc, ngươi sao rồi?"

Lữ Cẩm Hoài xem xong náo nhiệt mới giật mình thấy đã đánh mất một người, chạy theo tiếng cười tìm tới. Hắn mở to hai mắt nhìn Mộ Dung Tuyết nằm trong lòng Tiếu Lăng Nhi, trên người loang lổ vết máu.

"Đây là làm sao vậy?"

"Ngươi còn hỏi ta làm sao vậy?" Tiếu Lăng Nhi bình tĩnh ra mặt chất vấn hắn, trong giọng nói che dấu không được tức giận. "Người là ngươi mang đi ra, lại để nàng bị người ta khi dễ. Ngươi làm sao giải thích đây!"

"Ta...... Là ta sai rồi, là ta sai rồi!" Lữ Cẩm Hoài áy náy vạn phần. "Trở về ngươi mắng ta như thế nào cũng được, vẫn là đem Tiểu Mộc về thoa chút thuốc trước đi!"

Mộ Dung Tuyết rúc vào trong lòng Tiếu Lăng Nhi, trên người đau đớn bỏng rát làm nàng không ngừng phát run, nhưng nàng không muốn đi. Nàng túm chặt vạt áo Tiếu Lăng Nhi, sắc mặt tái nhợt nhìn đám người xung quanh.

"Kiếm.... Kiếm...."

"Tiểu đầu gỗ, ngươi nói cái gì?"

Tiếu Lăng Nhi kinh ngạc cúi đầu. "Ngươi vừa rồi vì sao lại xông ra đó?"

"Hắn cầm Vân Sương Kiếm, đó là đồ của Mộ Dung gia ta...... Không thể lấy đi......"

Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, Mộ Dung Tuyết thì thào dần dần mất đi ý thức, sắc mặt trắng bệch làm Tiếu Lăng Nhi nhìn thấy thương tiếc không thôi. Đứa ngốc này thể chất kém như vậy, còn ngốc hồ hồ đưa lưng cho người ta quất. Đầu gỗ, thật sự là đầu gỗ.

"Nàng nói, Vân Sương Kiếm? Kia không phải tuyệt thế bảo kiếm của Ngự Kiếm sơn trang sao?" Lữ Cẩm Hoài tò mò nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết. "Tiểu Mộc nói là đồ của nhà nàng, vậy nàng, là người Mộ Dung gia? Không phải đã diệt môn sao?"

Tiếu Lăng Nhi nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Chúng ta mang nàng trở về trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net