Chương 39 - Đồng hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sòng bạc nhất thời cực kỳ hỗn loạn. Thủ hạ của Thôi Hiến đều xông tới Mạc Tử Ngôn, một đám mang bộ mặt dữ tợn như muốn xé xác nàng ra. Mạc Tử Ngôn đá ghế bành trên đài ngả lăn, rút nhuyễn kiếm bên hông ra phi thân lên. Nàng né tránh đại đao trong tay người Hồ, nhuyễn kiếm từ dưới xẹt qua hướng thẳng vào hạ bộ của hắn. Người Hồ xấu hổ cực, lảo đảo nhảy tránh, dưới quần đã bị rạch một lỗ to.

"Những người khác đều đi ra ngoài! Đi ra ngoài đi ra ngoài đi!" Bọn hạ nhân vừa xua đuổi người vây xem, vừa rút đại đao ra. Tả Chấn Thiên vẫn đứng tại chỗ bình thản ung dung, lại nghe tiếng gió bên tai, Mộ Dung Vũ đã rút kiếm xông lên.

"Vũ Nhi!" Tả Chấn Thiên cảm thấy bất ngờ, sợ hắn chịu thiệt, cũng vội vàng vọt vào bên trong trận hỗn chiến.

Hai tên hạ nhân bị Mộ Dung Vũ tóm lại, quăng thật mạnh xuống cái bàn cạnh bên làm nó gãy nát. Những người khác thấy rõ trong tay hắn là thanh trường kiếm đỏ sẫm thì giật mình kêu lên: "Là Xích Lân Kiếm! Hắn chính là nam tử đã lấy Xích Lân Kiếm kia!"

Mộ Dung Vũ phá tan ngăn trở tới gần Mạc Tử Ngôn.

"Tử Ngôn cô nương, cô nương không sao chứ!"

Mạc Tử Ngôn lắc đầu: "Sao huynh lại ở chỗ này?"

"Nghe nói kiếm bị mất của Ngự Kiếm sơn trang ở chỗ này, ta liền tới xem thử."

Đám hạ nhân của Thôi Hiến vốn võ công không cao, có Tả Chấn Thiên tương trợ, nên liên tiếp bại mà lui. Chỉ chốc lát sau liền ngã trái ngã phải nằm rạp dưới đất. Bốn gã mặc quái dị kia thấy tình thế không ổn, che chở Thôi Hiến muốn hắn chạy trước. Mạc Tử Ngôn bỗng từ trên trời giáng xuống, nhuyễn kiếm chỉa thẳng chóp mũi Thôi Hiến. Hắn hét lên một tiếng thiếu chút nữa quỳ xuống.

"Cô, cô nương, có chuyện từ từ nói, đừng động đao động thương a!"

Bốn người phía sau hắn giơ đao định xông lên, bị ánh mắt sắc bén của nàng trừng đến cương tại chỗ.

"Ngươi đã nói, chỉ cần ta thắng, kiếm liền đưa ta."

Thôi Hiến lau mồ hôi lạnh trên trán, kéo ra mạt tươi cươi lấy lòng: "Dạ dạ, đúng vậy. Hiện tại không phải kiếm đã ở trên tay quý cô nương rồi sao?"

"Đây là giả." Mạc Tử Ngôn giơ kiếm trong tay quăng tới dưới chân hắn, phát ra tiếng vang thanh thúy: "Ta muốn đồ thật."

"Giả?" Mộ Dung Vũ kinh ngạc nhặt kiếm lên, quả nhiên không giống với hồi nãy hắn nhìn thấy, vậy là bị đánh tráo lúc nào?

"Sao có thể, Lam Thương Kiếm này là hàng thật giá thật!" Thôi Hiến còn muốn nói sạo, kiếm của Mạc Tử Ngôn lại để sát vào vài phần, trên mặt nàng lại lộ ra một nụ cười lạnh.

"Ngươi nói, người không có mũi sẽ thành bộ dạng gì đây?"

Thôi Hiến hoảng sợ che mũi: "Ta đưa! Ta đưa! Cô trăm ngàn lần đừng chém ta!"

Lần này thật sự là không hay ho, gặp cao thủ thật sự. Thôi Hiến vừa ai thán vừa bước lên đài cao, gõ hai cái vào hòm đựng kiếm, lộ ra ngăn mật phía dưới, Lam Thương Kiếm chân chính bị giấu ở bên trong.

"Nữ hiệp, đây là đồ thật, ta lấy đầu của ta đảm bảo với nữ hiệp ngài!"

Mạc Tử Ngôn đưa tay ra lấy, xoay người đưa cho Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Vũ sửng sốt.

"Cô nương làm gì vậy?"

"Kiếm này vốn là của Ngự Kiếm sơn trang, đây chỉ là vật quy nguyên chủ." Nàng quay đầu hỏi Thôi Hiến: "Hai thanh kiếm này ngươi từ đâu có được?"

"Ta, ta là mua từ một thợ rèn."

"Thợ rèn? Ngươi nói thật sao?"

"Thật sự thật sự, thiên chân vạn xác (vô cùng xác thực). Nữ hiệp lợi hại như vậy, ta làm sao dám nói dối. Thợ rèn kia trên mặt có một vết sẹo, là hắn bán cho ta!"

"Hắn ở nơi nào?"

"Hẳn là còn ở Kinh châu, ta đã mua được ở Kinh châu! Lúc ấy nhìn hai thanh kiếm này được đúc khéo lại tinh xảo, cũng không nghĩ tới thiệt giả, chỉ muốn dùng nó vơ vét của cải. Nữ hiệp, ta nói đều là lời nói thật, cô tha ta đi!"

Mạc Tử Ngôn trầm mặc một hồi.

"Các ngươi có thể đi rồi."

"Dạ dạ dạ, đa tạ nữ hiệp!"

Thôi Hiến cũng không thèm để ý ở chỗ này rốt cuộc là ai nên đi, túm vạt áo co giò nhanh như chớp chạy không thấy bóng người.

"Vũ Nhi, các ngươi quen biết?" Tả Chấn Thiên không nghĩ tới nữ tử này độc sấm đầm rồng hang hổ vì giúp Mộ Dung gia đoạt lại tuyệt thế bảo kiếm, kinh ngạc vạn phần. Cảm đoán, chẳng lẽ nàng chính là người mà Mộ Dung Đường đề cập qua Vũ Nhi muốn kết hôn cùng?

"Dạ, là từng gặp ở Vịnh Châu."

Mạc Tử Ngôn cất nhuyễn kiếm, nói với Mộ Dung Vũ: "Lời hắn vừa nói huynh cũng rõ ràng chứ."

Mộ Dung Vũ nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần: "Lời hắn nói có chỗ lợi gì sao?"

Tả Chấn Thiên lắc đầu: "Lăng đầu tiểu tử [đại loại là kêu ông Vũ ngu ấy], nếu thợ rèn kia biết hình dáng thanh kiếm, còn làm ra đồ giả được, thuyết minh rằng hắn nhất định từng thấy Tễ Tuyết Kiếm, hoặc là Tễ Tuyết Kiếm ở trong tay hắn. Chúng ta đi tìm hắn, nói không chừng có thể biết được chỗ của những thanh khác."

Mộ Dung Vũ hổ thẹn vạn phần, cũng cảm động không thôi. Mới vừa rồi hắn còn tưởng rằng Mạc Tử Ngôn là muốn đoạt kiếm làm của riêng, cũng chưa từng nghĩ nàng là vì giúp mình.

"Cô nương vì sao muốn giúp ta?"

"Ta không phải giúp huynh, là đang trả nợ." Mạc Tử Ngôn cười nhẹ. Mộ Dung Vũ từ đôi ngươi đen láy kia nhìn thấy ẩn giấu ưu thương.

"Tử Ngôn cô nương, cô nợ Ngự Kiếm sơn trang cái gì?"

"Ta là nợ Mộ Dung Tuyết, không phải nợ Ngự Kiếm sơn trang."

Mộ Dung Vũ có chút xấu hổ, hắn lại đoán sai. Mạc Tử Ngôn là người có cố sự, nhưng cố sự của nàng, sẽ không nói cho mình. Đây xem như cự tuyệt sao?

"Cô nương là nói Tuyết Nhi?" Tả Chấn Thiên nhìn đánh giá Mạc Tử Ngôn: "Cô nương nợ Tuyết Nhi cái gì?"

"Nợ tình."

Nợ tình? Tả Chấn Thiên hồi tưởng lại, trước khi Ngự Kiếm sơn trang gặp chuyện không may, Mộ Dung Tuyết đã cùng một nam tử tên Lạc Hành Vân đính hôn. Là hắn đã đoán sai, nữ tử này cùng Mộ Dung Tuyết tranh phong ghen tuông?

"Cô nương là người giang hồ đi, sư phụ của cô nương tên là gì? Có thể nêu phương danh được chăng?"

"Gia sư Giản Khuynh Mặc."

"Thì ra là đồ đệ Y Quỷ, trách không được tuổi còn trẻ đã được một thân tuyệt kỹ." Tả Chấn Thiên lộ ra thần sắc nghi hoặc. "Chỉ có điều, sao cô nương có thể nhận ra kiếm kia là thật hay giả? Cô nương từng thấy kiếm thật?"

"Là Mộ Dung Tuyết nói cho ta biết, cho nên ta biết kiếm này hình dạng ra sao, có điểm đặc biệt nào. Tễ Tuyết Kiếm hàn khí rất nặng, lúc tên lạt ma kia lấy nó lại trực tiếp đi niết thân kiếm, ta liền đoán được là giả."

Tâm tư cô nương này thật tinh tế. Tả Chấn Thiên âm thầm tán thưởng, còn là người trọng tình trọng nghĩa.

"Ta phải đi." Mạc Tử Ngôn hơi hơi khom người với Tả Chấn Thiên: "Tiền bối, Liễu công tử, sau này còn gặp lại."

"Chờ một chút Tử Ngôn cô nương!" Mộ Dung Vũ vội vàng gọi nàng lại, xấu hổ nói: "Lần trước quả thật là ta lừa cô nương, thật ra tên ta không phải là Liễu Thư Hàn, ta là ca ca của Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Vũ. Ngự Kiếm sơn trang hiện tại bị hủy, tại hạ chỉ sợ còn có kẻ xấu ở nơi bí mật gần đó, cho nên chưa từng nói cho cô nương tên thật của mình."

"Vũ Nhi!" Tả Chấn Thiên bất đắc dĩ, tiểu tử này xem ra là đã thích nàng, hai ba câu liền tiết lộ thân phận của mình, một chút phòng bị đều không có!

"Ừ." Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng đáp, cũng không quay đầu lại tiếp tục đi. Tả Chấn Thiên tâm niệm vừa động: "Tử Ngôn cô nương dừng bước."

"Tiền bối còn có chuyện gì sao?"

"Ta là trang chủ Liễu Xanh sơn trang Tả Chấn Thiên, cùng Mộ Dung gia tình nghĩa thâm hậu. Nếu cô nương có quen biết với Vũ Nhi, lại luôn miệng nói thiếu nợ Tuyết Nhi, vậy có thể cùng chúng ta đi một chuyến đến Kinh châu tìm thợ rèn kia, coi như là trả nợ?"

"Thúc thúc, như vậy sao được?"

Tả Chấn Thiên ra hiệu hắn chớ có lên tiếng, bản thân đều có tính toán. Cô nương này tuổi còn trẻ mà có tu vi như thế, Mộ Dung Vũ lại hơi thích nàng, nếu có thể mượn sức giúp mình tìm kiếm hoặc là tác hợp nàng với Mộ Dung Vũ, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên.

Mạc Tử Ngôn trầm mặc chốc lát, quay đầu lại nói: "Được, ta và đi cùng các người."

---

Tiếu Lăng Nhi đạp cành cây chạy vào bên trong Quỷ Quái môn, đến khi thấy cái bóng màu lam thì ngừng lại, đứng trên một cây cách nàng gần nhất.

Mộ Dung Tuyết vung kiếm từng chiêu từng thức đều tập rất nghiêm túc. Môi mím lại, khuôn mặt xinh xắn không có biểu tình gì, thậm chí còn có chút cứng ngắc.

Ở Quỷ Quái Môn ba tháng, mỗi ngày nàng đều thức dậy sớm dụng tâm luyện kiếm. Mỗi một câu nói của mình đều dụng tâm nhớ rõ, là một đồ đệ nhu thuận nghe lời. Nhưng, nàng không thích thân thiết với mấy sư huynh đệ. Hoặc là nói, nàng không muốn cùng người khác trao đổi giao lưu, đơn giản liền miễn trình tự bồi dưỡng cảm tình này, toàn tâm toàn ý thầm muốn học thật tốt kiếm pháp.

Đồ đệ trong môn ban đâu còn qua lại với nàng, thời gian lâu, đều nói nàng quá mức cao ngạo, không muốn tập với nàng. Mộ Dung Tuyết cũng không để ý, cả ngày cô đơn chiếc bóng, trừ bỏ luyện kiếm, vẫn là luyện kiếm. Da thịt mềm mại bị chuôi kiếm cọ xát đến nổi phồng rộp, phá vỡ rồi lại tiếp tục luyện, đến khi trên tay đều là máu mới thôi. Nàng chưa từng thấy ai liều mạng như vậy.

Nhìn Mộ Dung Tuyết còn thật sự luyện rất nghiêm túc dưới tàng cây, Tiếu Lăng Nhi nhíu nhíu mày. Nàng không thích Mộ Dung Tuyết khi luyện kiếm nhất, lạnh như băng, có khi trong mắt còn mang theo sát khí. Tung tung bình rượu trong tay, tiện tay liền ném ra ngoài.

Mộ Dung Tuyết vung kiếm xoay người, đột nhiên nhìn thấy một vật gì đó đen tuyền nghênh diện bay đến, vội vàng lấy kiếm đi chắn. Bình đánh vào mũi kiếm vang tiếng mãnh liệt, mùi rượu nồng đậm tỏa ra bốn phía, làm cổ áo vạt áo của nàng ướt một mảng.

Tiếu Lăng Nhi nhanh nhẹn nhảy từ trên cây xuống.

"Tiểu Mộc, tính cảnh giác của ngươi cũng quá kém cỏi đi. Vi sư đều đứng trên này hồi lâu, ngươi lại không có phát giác."

"Sư phụ." Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, thái dương truyền đến một trận đau đớn, đưa tay đi sờ, thế mà đã chảy máu. Là bị mảnh vỡ cắt bị thương.

Tiếu Lăng Nhi tất nhiên cũng thấy, nụ cười cương cứng trên mặt. Vốn định chọc nàng chơi, để nàng khỏi làm mặt lạnh mãi nữa, lại không nghĩ rằng giỡn quá trớn làm đầu của đồ đệ bị đập vỡ, truyền ra người khác không chê cười mới lạ!

Áy náy kệ áy náy, danh dự vẫn không thể mất, nàng lấy khăn tay ra vừa thật cẩn thận giúp Mộ Dung Tuyết cầm máu, vừa oán trách nàng:

"Tiểu Mộc thật là, cái bình rượu quăng tới cũng tránh không được, ngươi còn phải luyện tập nhiều hơn nữa."

Mộ Dung Tuyết thật sự coi chuyện này là Tiếu Lăng Nhi khảo nghiệm nàng, hơn nữa chính mình còn không qua nổi, phụ kỳ vòng của sư phụ, hổ thẹn gật đầu.

"Sư phụ giáo huấn phải, Tiểu Mộc sẽ cố gắng hơn nữa."

"Đã biết là tốt rồi, còn đau không?" Ánh mắt Tiếu Lăng Nhi bỗng nhiên trở nên hết sức ôn nhu, Mộ Dung Tuyết nghi hoặc nhìn ánh mắt nàng trả lời: "Không đau."

"Đều đổ máu sao có thể không đau." Tiếu Lăng Nhi lau sạch vết máu cho nàng, còn đưa mặt qua thổi thổi: "Trở về bôi chút rượu thuốc, nếu để lại sẹo mặt sẽ không còn đẹp."

Khí nóng thổi qua miệng vết thương, trong thân thể sinh ra một loại cảm giác khác thường. Mộ Dung Tuyết không được tự nhiên hơi nhích lui về sau.

"Sư phụ, chỉ là vết thương nhỏ, không có sao cả."

"Lăng Nhi."

Nghe được tiếng Sở Nguyệt Đồng, Mộ Dung Tuyết vội vàng đứng thẳng người hành lễ:

"Bái kiến môn chủ."

"Tiểu Mộc, ngươi bị sao vậy?" Sở Nguyệt Đồng buồn bực nhìn quần áo nàng ướt một mảng, còn có cái mùi hương rượu mơ không thể lấn át được kia. Đây không phải là rượu Tiếu Lăng Nhi nói muốn đưa cho mình sao? Sao lại đổ hết lên người nàng rồi, còn bộ dáng vừa rồi các nàng thân mật ôm nhau, đó là đang làm cái gì?

"Tính cảnh giác của tiểu nha đầu này quá kém, vi sư đã cho nàng một bài học." Tiếu Lăng Nhi lớn tiếng doạ người, hoặc là cáo trạng trước ác nhân. "Người luyện võ mắt phải nhìn được sáu hướng tai phải nghe thấy tám phương, không thể đặt tinh lực ở một chỗ, hiểu chưa Tiểu Mộc?"

"Dạ, đồ nhi ghi nhớ sư phụ dạy bảo."

"Cho nên ngươi mượn bình rượu quăng nàng?" Sở Nguyệt Đồng hiểu rồi. "Tiểu Mộc mới đến ba tháng, ngươi nóng vội yêu cầu nàng như vậy làm gì."

"Nghiêm sư xuất cao đồ, không dạy nàng cho tốt, bị người khi dễ thì làm sao bây giờ? Đồ đệ của ta tất nhiên phải khác người." Tiếu Lăng Nhi lộ ra nồng đậm đáng tiếc: "Chẳng qua rượu để đưa cho môn chủ đã không còn."

"Không sao đâu." Sở Nguyệt Đồng ôn hòa nói: "Lăng Nhi nếu muốn uống cho đã, đến chỗ của ta là được. Nơi đó còn có một bình nữ nhi hồng chưa mở, hẳn là hợp khẩu vị Lăng Nhi."

"Như thế rất tốt." Tiếu Lăng Nhi cong khóe miệng, xoa xoa đầu Mộ Dung Tuyết: "Tiểu Mộc, ngươi ở chỗ này tập luyện cho tốt, niệm kỹ tâm quyết, chốc lát vi sư về sẽ kiểm tra, biết chưa?"

"Dạ, đã biết, thưa sư phụ." Mộ Dung Tuyết nhìn hai người rời đi, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn kiếm trong tay, mất mát tràn ra trong lòng.

Quá yếu, vẫn là quá yếu. Mình như vậy thì đánh thắng Mạc Tử Ngôn thế nào đây? Làm sao có thể đoạt lại kiếm bị Lục Vương gia cướp đi? Nàng hẳn phải cố gắng thêm mới được.

Nhưng mà, gần đây hành vi cử chỉ của sư phụ cũng thật sự là kỳ lạ. Thanh Ngũ cùng Thanh Bình đều nói Tiếu Lăng Nhi là người lãnh tính không dễ chọc. Tuy rằng lúc nàng dạy mình kiếm pháp quả thật là rất hà khắc, có lúc lại bỗng thực ôn nhu, một giây trước thì mặt mày nhăn nhó sau đó liền mỉm cười, chính là cái nụ cười quỷ dị mang theo mị hoặc, làm cho nàng thật sự có chút không thể thích ứng.

Hồi tưởng lại vài lần nàng biểu hiện khác thường, sẽ không là......

Cái gáy bỗng nhiên bị đập một cái, Mộ Dung Tuyết nhanh chóng quay đầu lại.

"Ai!"

"Hắc hắc, Tiểu Mộc! Là ta, Lữ sư thúc của ngươi nè."

Lữ Cẩm Hoài mặc một thân áo bào trắng chậm rãi từ cây trèo xuống.

"Mấy ngày không thấy bóng dáng Tiểu Mộc, thật là có chút mong nhớ, muốn xem Tiểu Mộc đang làm cái gì."

Mộ Dung Tuyết rối rắm mi dựng hẳn lên. "Ta muốn luyện kiếm, nếu không có việc gì thì sư thúc đi ra nơi khác đi."

Tiếu Lăng Nhi đã từng dặn, Lữ sư thúc này là người không tốt lắm. Cho nên hiện tại Lữ Cẩm Hoài nghiễm nhiên bị xếp vào loại sài lang hổ báo, không có việc gì thì tốt nhất không cần có liên hệ với hắn.

"Nhanh như vậy đã xuống lệnh đuổi khách?" Lữ Cẩm Hoài ủy khuất nhìn nàng: "Các ngươi hai thầy trò là làm sao vậy? Lăng Nhi đối với ta nói lời lạnh nhạt, ngươi cũng lạnh lùng với ta, ta đây làm sao đắc tội ngươi, hay là Lăng Nhi nói cái gì với ngươi?"

"Sư thúc nghĩ nhiều, Tiểu Mộc chỉ là muốn tĩnh tâm học võ."

"Vậy mới vừa rồi vì sao môn chủ và Lăng Nhi lại ở chỗ này? Ta đều đã thấy hết."

"Sư phụ là tới giảng dạy, môn chủ là tới tìm sư phụ. Sư thúc muốn biết gì đều biết rồi, có thể cho Tiểu Mộc tiếp tục luyện kiếm được chưa?"

Lữ Cẩm Hoài nhún nhún vai: "Được rồi được rồi, ta đi, không quấy rầy Tiểu Mộc luyện kiếm. Nhưng, gần đây Quỷ Quái Môn có một đại nhân vật trở về, nếu Tiểu Mộc không cẩn thận gặp gỡ, nhớ kỹ phải trốn."

"Đại nhân vật, đại nhân vật gì?"

Lữ Cẩm Hoài cười đến quỷ dị: "Là một tên rất lãnh huyết."

-------

Editor có lời muốn nói: Mỗi lần sư thúc xuất hiện là mắc cười~~

Ps: cầu like, cầu nhắn lại =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net