Chương 52 - Mê man

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Tử Ngôn cầm tay áo của nàng rồi ngủ thiếp đi. Trên cánh môi sưng đỏ có vết thương còn lấm tấm tơ máu, là bị Mộ Dung Tuyết cắn rách.

Trong phòng an tĩnh lại, nhưng sự lặng im này làm Mộ Dung Tuyết cực kỳ bất an. Nàng biết Mạc Tử Ngôn thật sự mệt mỏi, nhưng lại lo sợ nàng ấy cứ ngủ như vậy sẽ thành ngủ thiên thu.

Nàng ôm Mạc Tử Ngôn vào trong lòng, rướn người lên khẽ hôn đôi môi rách nứt của nàng, vén những lọn tóc rối tung trước ngực của nàng ra phía sau, lộ ra dung nhan tinh xảo lại đầy mệt mỏi của nàng.

Vươn ngón tay, khẽ vuốt hàng mi của nàng, rồi đến mí mắt, mũi, môi, cằm, xương quai xanh. Trước đó không lâu, nàng cũng từng làm như vậy, tâm tình lúc ấy là trong ngượng ngùng có chút ngọt ngào, tâm tình hiện tại là chua sót pha lẫn khổ sở.

Nhớ tới cha bị nàng chặt một bàn tay, nhớ tới nương đầy người máu tươi chết trong lòng nàng, cùng với ca ca bị mê tâm hồn mà yêu nàng. Đúng, là mê tâm hồn, nhưng bị mê hoặc đâu chỉ riêng mình Mộ Dung Vũ?

Yêu nàng là một việc sai, muốn quên, lại không thể thoát khỏi thế giới của Mạc Tử Ngôn. Không thương, nhưng có hận, cho nên còn có thể nhớ nàng, có thể là ba năm mười năm, có thể là cả đời.

Ba chữ 'Mạc Tử Ngôn' này đã khắc sâu trong lòng, vô luận là đau đớn hay ngọt ngào, vẫn mãi tồn tại.

Mộ Dung Tuyết không thể tha thứ chuyện tàn nhẫn nàng gây ra cho mình, lừa gạt tình cảm của mình, lạnh lùng với người bên cạnh. Nàng bị lời nói ngon ngọt của Mạc Tử Ngôn lừa gạt, tự trói buộc mình, lại không thể trói buộc người bày trò kia.

Mạc Tử Ngôn không thương nàng, từ lúc nàng ta cướp đi thân thể của mình ngày đó, Mộ Dung Tuyết cũng đã hiểu. Cho nên nàng trả thù Mạc Tử Ngôn, cho dù nàng ta chưa từng đau lòng vì mình, cũng muốn nàng ta đau để nhớ kỹ mình, nhớ cả đời.

Tâm tư hỗn loạn, cũng không có tinh lực để đi nghĩ lại kẻ đột kích tối nay rốt cuộc là loại người nào, vì sao muốn bắt Mạc Tử Ngôn. Ít nhất lúc này đây nàng hoàn hảo nằm trong ngực, ít nhất khi nàng ngủ, còn có thể vụng trộm tới gần.

Trước khi gặp Mạc Tử Ngôn, Mộ Dung Tuyết chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ yêu một nữ nhân. Sau khi gặp Mạc Tử Ngôn, nữ nhân khiến nàng yêu vừa hận này đảo điên thế giới của nàng làm loạn hết thảy mọi thứ của nàng, những chuyện này chẳng lẽ đều đã được định trước sao?

Nhưng vì sao người kia, phải là ngươi.

Lâm Tư Sở nằm trên sàn nhà lạnh lẽo hơn cả nửa đêm, nếu không dùng nội lực che chở chỉ sợ phải gặp một hồi bệnh nặng. Thật vất vả giải huyệt đạo đi tìm Mộ Dung Tuyết khởi binh vấn tội (chất vấn), lại được ăn bế môn canh(*). Sợ quấy nhiễu đến sư tỷ nghỉ ngơi chỉ đành ráng nhẫn nhịn chờ tới hừng đông.

(*):闭门羹 – một khẩu ngữ ý chỉ sự đóng cửa từ chối không cho khách vào nhà

Sáng sớm điếm tiểu nhị nơm nớp lo sợ vịn lan can lên lầu, dòm ngó trái phải một vòng xác định không có thi thể cũng không có vết máu mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi. Một màn này bị Lâm Tư Sở thấy, tức giận không có chỗ xả, tiến lên túm áo hắn.

"Ngươi lén lút làm gì? Giờ mới vác xác lên, đêm qua làm gì hả?!"

"Cô nương, cô đừng tức giận, chúng ta mở điếm chỉ cầu đủ sống tạm qua ngày, không có công phu bảo mệnh nào hết. Không giống với giang hồ hào kiệt các cô, các người có đao có kiếm có thể phòng thân, chúng ta lại không có, đã mất mạng thì cái gì cũng không còn a!"

"Đồ nhát gan!" Lâm Tư Sở bĩu môi. "Tối hôm qua tên Hắc y nhân kia ngươi biết không? Có phải là người ở trọ lại trong điếm không!"

"Cô nương, ta ngay cả người còn không thấy được, sao có thể biết chứ." Tiểu nhị thật cẩn thận giải thích, nhớ tới cái gì, vội vàng chêm thêm một câu. "Đúng rồi, ngày hôm qua có một nam nhân thân cao mã đại (thân người cao lớn) đến đây ngủ trọ, trong tay còn cầm đao. Hắn dùng đấu lạp (mũ trùm đầu thường thấy trong phim kiếm hiệp) che mặt, giờ ngẫm lại thiệt khả nghi, có thể có liên quan tới kẻ tập kích các cô không?"

"Thật sao? Hắn ở gian phòng nào?"

Tiểu nhị giơ tay chỉ tới. "Chính là gian phòng giáp giữa hai phòng của các cô này."

Thì ra hắn đã sớm tính kế rồi!

Lâm Tư Sở âm thầm cắn răng, nhấc chân liền đá văng cửa. Trong phòng trống rỗng, chẳng thấy bóng người nào. Chạy rồi?

"Mới sáng sớm ngươi làm cái gì?"

Mộ Dung Tuyết không biết xuất hiện khi nào, ánh mắt ửng đỏ không vui nhìn chằm chằm Lâm Tư Sở. Lâm Tư Sở cũng không cam lòng yếu thế.

"Ta tra xét kẻ tập kích đêm hôm qua thì có gì sai? Tiểu nhị nói hôm qua ở gian phòng này là một nam nhân kỳ quái!"

"Nếu là đánh lén, tất nhiên là đã bỏ chạy từ tối qua, còn có thể chờ ngươi tới bắt hắn sao?"

"Ngươi là muốn nói ta ngốc sao?" Lâm Tư Sở càng nhìn nàng càng cảm thấy không vừa mắt. "Nếu không phải ngươi thấy chết mà không cứu, ta có thể nằm trên đất hơn nửa đêm?"

"Ngươi chẳng qua là bị người ta điểm huyệt, còn chưa đến nổi chết đi? Hơn nữa, là võ công của ngươi không bằng người, còn muốn trách ai."

Lâm Tư Sở giận không thể át: "Ai thua ai thắng còn không biết đâu, ngươi kiêu ngạo cái gì? Chúng ta đến so một trận, nhìn xem rốt cuộc là ai võ công không bằng người!"

Mộ Dung Tuyết lộ ra vẻ mặt không thể nói lý: "Ngây thơ."

Thấy nàng xoay người muốn đi, Lâm Tư Sở vội gọi nàng lại: "Ngươi đứng lại, sư tỷ của ta đâu? Nàng có sao không?"

"Nàng có ta chiếu cố, không cần ngươi lo."

"Mộ Dung Tuyết, ngươi đừng quá phận! Nàng là sư tỷ của ta, ta có quyền gặp nàng, nhưng thật ra ngươi, ngươi có quan hệ gì với nàng, dựa vào cái gì mọi chuyện đều quản nàng thúc nàng?"

Bước chân giơ ra cương giữa không trung. Mộ Dung Tuyết bị lời nói của Lâm Tư Sở làm đau đớn. Đúng vậy, bây giờ nàng với Mạc Tử Ngôn là loại quan hệ gì. Nói địch không phải địch, nói bạn cũng không hẳn, đêm qua hai người còn có da thịt chi thân (làm chuyện ấy *v* ), rốt cuộc là quan hệ gì ngay cả chính nàng cũng không thể nói rõ.

Lâm Tư Sở thấy nàng không đáp lại, bước ra ngoài, đẩy cửa phòng của Mộ Dung Tuyết và Mạc Tử Ngôn rồi bước vào trong.

Nhìn thấy Mạc Tử Ngôn mặt mũi trắng bệch nằm trên giường thì lấy làm kinh hãi, cái mũi đau xót, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

"Sư tỷ, sư tỷ, ngươi làm sao vậy?"

Nàng cầm tay Mạc Tử Ngôn, lạnh băng, lòng lại đau thêm một phần, ôm cái tay lạnh như khối băng kia vào trong lòng bàn tay xoa nắn ủ ấm.

"Đêm qua nàng trúng một chưởng, thân mình suy yếu, còn đang ngủ. Giờ đã không có gì đáng ngại." Mộ Dung Tuyết đi theo vào phòng, nhìn chằm chằm mặt Mạc Tử Ngôn, phát ra một tiếng thở dài.

"Người kia rốt cuộc muốn làm gì?" Lâm Tư Sở lầm bầm nói, hắn vì sao lại đánh lén?

"Đại khái hắn là vì Mạc Tử Ngôn mà đến. Nhưng đêm qua đi sai, tìm lầm phòng, mới có thể phát sinh chuyện như vậ. Hoặc, vốn là muốn tách ta ra."

Nói đến đây, Mộ Dung Tuyết nghĩ tới, Tễ Tuyết Kiếm hoàn hảo nằm cùng hành lý đặt trên ngăn tủ, hai tay kẻ kia lại trống không, là muốn bắt Mạc Tử Ngôn, nhưng tại sao khi nhìn thấy mình lại do dự? Hắn rốt cuộc là ai?

Lâm Tư Sở nước mắt lưng tròng nhìn Mạc Tử Ngôn, một chưởng kia đánh rất nặng sao? Bằng không sắc mặt của nàng sao kém như vậy, đến bây giờ còn chưa tỉnh......

Nước mắt nóng bỏng nhiễu trên mu bàn tay Mạc Tử Ngôn, nàng nhíu nhíu mày, như là bị tiếng khóc của Lâm Tư Sở kinh động, chậm rãi mở mắt. Giương mắt nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của Lâm Tư Sở thì thực kinh ngạc, nàng mở miệng hỏi: "Tư Sở, muội làm sao vậy?"

Giọng của nàng khàn khàn chứa đầy vẻ mỏi mệt, Mộ Dung Tuyết không khỏi nắm chặt góc áo của mình.

"Sư tỷ, ngươi tỉnh? Ta thật lo cho ngươi, ngươi có sao không? Chỗ bị đánh có đau hay không?" Lâm Tư Sở lau khô nước mắt làm tầm mắt rõ ràng hơn chút, vui sướng lại khẩn trương nắm chặt tay Mạc Tử Ngôn, ủy khuất gọi: "Sư tỷ......"

"Khóc cái gì đâu, ta không phải vẫn rất tốt sao?" Mạc Tử Ngôn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nâng tay sờ mặt của nàng. "Ta không sao, đừng lo lắng."

"Nhưng sao ngươi lại ngủ lâu như vậy? Ta......" Lâm Tư Sở nói một nửa thì nghẹn mất, động tác vừa rồi của Mạc Tử Ngôn làm chăn rớt xuống, lộ ra cổ áo rộng mở. Lâm Tư Sở ngạc nhiên phát hiện sư tỷ của nàng chỉ mặc trung y, cổ áo còn mở rộng, trên chỗ làn da lộ ở bên ngoài có rất nhiều dấu đỏ, có cái đã chuyển sang tím xanh. Nàng còn nhận thấy một loạt dấu răng trên xương quai xanh của Mạc Tử Ngôn.

Mạc Tử Ngôn đang nằm, tự nhiên sẽ không thấy trên cổ mình có cái gì, nàng chỉ thấy lạ vì sao biểu tình của Lâm Tư Sở thay đổi.

"Tư Sở, muội làm sao vậy?"

Lâm Tư Sở cảm giác đầu như bị người ta đập một cái, ong ong cháng váng. Nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mộ Dung Tuyết một cái, lại cúi đầu nhìn nhìn Mạc Tử Ngôn, nhất thời cái gì đều hiểu ra. Lệ ở hốc mắt càng nhiều hơn, chợt hất tay Mạc Tử Ngôn ra, bỏ chạy.

"Tư Sở......" Mạc Tử Ngôn kinh ngạc muốn ngồi dậy, bị Mộ Dung Tuyết đè lại, mang điệu trào phúng nói: "Ngươi bây giờ còn muốn đứng dậy sao?"

"Ta không yên tâm về Tư Sở."

"Nàng không có việc gì, chẳng qua là bị kích thích."

"Bị cái gì kích thích?"

Mộ Dung Tuyết ngồi xuống bên người nàng, ngón tay vuốt dấu răng trên xương quai xanh của nàng, nhẹ nhàng nói: "Nàng thích ngươi."

Mạc Tử Ngôn sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu.

"Không có khả năng." Tuy rằng biết Lâm Tư Sở rất ỷ lại mình, nhưng nàng cũng chỉ coi đó là tình cảm giữa tỷ muội với nhau, chưa từng nghĩ tới hướng này.

Mộ Dung Tuyết cảm thấy buồn cười. Thì ra Mạc Tử Ngôn ở một số phương diện khác cũng rất trì độn, hoặc là nói, bởi vì luôn sống vì mình, căn bản không có lo nghĩ tới nội tâm người bên cạnh nghĩ như thế nào.

Trên người loáng thoáng đau đớn nhắc nhở Mạc Tử Ngôn nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, suy nghĩ hỗn loạn cũng càng ngày càng rõ ràng.

Bầu không khí trở nên xấu hổ, ngực là buồn đau, cả người Mạc Tử Ngôn vô lực, chỉ có thể nằm yên trên giường, hướng tầm mắt tới nơi khác.

Làm như vậy, có thể để tâm tình ngươi tốt một chút không? Mạc Tử Ngôn muốn hỏi, nhưng nói không nên lời.

Từ việc nàng nặng tay như vậy đủ biết nàng hận mình sâu cỡ nào, cái gọi là trao đổi ngang giá cũng không tồn tại. Cũng không phải nàng nói muốn bồi thường thì có thể trả đủ, điểm này Mạc Tử Ngôn sớm rõ ràng. Nhưng đối với lựa chọn của mình, nàng không hối hận.

---

Không có Tiểu Mộc ở bên người, không tìm ra người để đùa, một ngày hình như dài hơn bình thường. Tiếu Lăng Nhi ngồi dựa trên cây, có thể bao quát toàn bộ Quỷ Quái Môn thu vào đáy mắt, chán chường bức lá trên cây, cuộn lại thành như tiêu đưa lên môi thổi. Cũng không biết trước kia mình sống qua ngày như thế nào.

"Lăng Nhi."

Sở Nguyệt Đồng từ xa đã nhìn thấy bóng người màu tím trên cây, biết là Tiếu Lăng Nhi không thể nghi ngờ, cầm theo bình rượu bước tới, đứng ở dưới tàng cây kêu nàng thêm lần nữa.

"Lăng Nhi."

Tiếu Lăng Nhi ngồi trên cây nhìn xuống Sở Nguyệt Đồng, cũng không thèm quan tâm. Tiểu Mộc đi rồi, Sở Nguyệt Đồng thật ra lại rất chịu khó, nàng có phải nên hảo hảo cám ơn đồ nhi mình hay không?

Bị người ta làm lơ, Sở Nguyệt Đồng cũng không giận, dễ dàng nhảy lên thân cây, bắt lấy cành cây bên cạnh ngồi xuống, đẩy đẩy Tiếu Lăng Nhi.

"Làm sao vậy, có tâm sự?"

Thật sự có tâm sự, đó chẳng phải vì ngươi sao? Tiếu Lăng Nhi liếc mắt: "Không có."

"Ta có một vò rượu mơ đây, muốn nếm thử không?"

Tiếu Lăng Nhi giơ tay mở nắp vò rượu. Hương rượu nồng nàn lập tức xông vào mũi, nàng liền nâng vò uống một ngụm, thỏa mãn híp mắt lại, giống một con mèo vừa mới qua giấc ngủ trưa.

"Uống ngon không?"

"Ừm, cũng không tệ lắm." Tròng mắt Tiếu Lăng Nhi đảo một vòng, thẳng ngoắc nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Đồng. Sở Nguyệt Đồng bị ánh mắt của nàng làm sợ hãi, không được tự nhiên sờ sờ mặt mình.

"Làm sao vậy? Trên mặt ta dính gì sao?"

"Ta phát hiện gần đây ngươi rất kỳ quặc."

"Có, có sao?"

"Ngày thường không phải bề bộn nhiều việc sao? Giờ ngươi sao thường rảnh rỗi đến chỗ ta vậy, còn luôn mang thứ tốt đến." Tiếu Lăng Nhi nghiêng nghiêng tựa lên vai Sở Nguyệt Đồng, ngẩng đầu nhìn nàng. "Chẳng lẽ muốn mua chuộc ta làm chuyện gì?"

"Lăng Nhi." Sở Nguyệt Đồng bị điệu bộ nghiêm túc của nàng chọc cười, bất đắc dĩ nhún nhún vai. "Môn chủ Quỷ Quái Môn có chuyện gì không thể làm mà phải xin sư muội giúp đỡ? Ngươi đừng nghĩ nhiều quá."

"Ừ, đó cũng phải." Tiếu Lăng Nhi lầm bầm, lại uống muột ngụm rượu. Da thịt hiện lên một tầng hồng nhạt, tửu lượng này tựa hồ là trời sinh, rõ ràng là kẻ yêu rượu, lại uống không đến năm chén. Tuy rằng kỳ cục, nhưng Sở Nguyệt Đồng cảm thấy, Tiếu Lăng Nhi như vậy càng thêm đáng yêu.

"Lăng Nhi, uống ít chút đi, bằng không sẽ say."

"Khi ngươi chưa làm chưởng môn, chúng ta cũng ở trên cây này vụng trộm uống rượu." Tiếu Lăng Nhi ngửa đầu, tàng cây xanh biếc một màu, lâm vào hồi ức, lúc đó mỗi ngày đều vui vẻ hơn bây giờ nhiều. "Thoáng chốc, đã năm năm."

"Ừm, đúng vậy, chuyện thật lâu rồi." Sở Nguyệt Đồng nắm cả của nàng bả vai để nàng dựa vào thoải mái hơn, ngón tay đùa giỡn với mái tóc của Tiếu Lăng Nhi tóc đen. Đường đường là chưởng môn, lại ngồi ở trên cây, quả thật không còn hình tượng gì cả, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình tốt đẹp của nàng.

"Ngươi có nhớ, có một lần, ngươi để ý một vò rượu của chưởng môn, sau đó còn cả gan ăn trộm nó, bị sư phụ phát hiện rồi phạt nặng không."

"Đương nhiên nhớ rõ." Tiếu Lăng Nhi nhớ tới chuyện gì buồn cười, khanh khách cười rộ lên. "Lần đó liên lụy ngươi cũng bị phạt. Bởi vì ta uống rượu xong tùy tay ném vò rỗng xuống dưới giường của ngươi."

"Ngươi thật không biết xấu hổ." Sở Nguyệt Đồng nhéo nhéo mũi nàng, trong mắt tràn đầy sủng nịch, giống như nhớ lại những ngày trước đây, nàng không phải chưởng môn, không có trách nhiệm, không có gánh nặng, chỉ đơn thuần yêu thương sư muội của mình.

"Nếu không lần đó, ta cũng không biết tửu lượng của ngươi kém như vậy, uống chút xíu đã say. May mà ngươi loạng choạng đến chỗ của ta, nếu ngươi mê rượu chạy ra ngoài uống, không chừng còn gây ra chuyện gì nữa ấy."

"Ta chính là tin tưởng sư tỷ, cho nên mới tới chỗ của ngươi mà." Khóe mắt Tiếu Lăng Nhi cong lên, giữa răng môi tràn đầy hương thơm của rượu mơ. Hai gò má phảng phất một màu đỏ ửng, càng thêm quyến rũ. Sở Nguyệt Đồng tỉnh hồn lại, vội vàng đoạt vò rượu trong tay nàng, không để ý một chốc, đã bị nàng uống hơn một nửa.

Tiếu Lăng Nhi vươn tay vịn cổ Sở Nguyệt Đồng, quàng tay qua vai nàng, than thở: "Đầu ta thật choáng, ngươi lại làm ta quá chén."

Người này, một khi say sẽ không phân rõ phải trái. Rõ ràng là tự nàng uống mà.

Sở Nguyệt Đồng cười đến ôn hòa, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của nàng.

"Lăng Nhi, ngươi say."

"Ta không có say, là ngươi say." Tiếu Lăng Nhi nghiêng người dựa vào Sở Nguyệt Đồng, nhắm mắt lại tiếp tục lẩm bẩm, hơi thở phun lên vành tai Sở Nguyệt Đồng. "Ngươi rõ ràng biết hết cả, lại không chịu nói...... Sở Nguyệt Đồng...... Ngươi thật là xấu......"

Sở Nguyệt Đồng vỗ nhẹ lưng nàng, nghe nàng như trẻ con chu miệng than thở, mãi đến cuối cùng không còn tiếng động nữa.

"Lăng Nhi?"

Người trong lòng nhắm mắt lại, hô hấp bằng phẳng. Sở Nguyệt Đồng cúi đầu, nhìn thấy nàng hơi hơi bĩu môi, ngửi được hương thơm còn vương nơi khóe môi của nàng, rốt cục nhịn không được sát người lại, hạ xuống một nụ hôn cực kỳ nhẹ nhàng.

"Nếu hôm nay ta không mang thân phận này, ta sẽ dắt tay ngươi, tùy ngươi nói muốn đi nơi nào đều được. Nhưng, trên đời này cũng không phải chỉ có hai người chúng ta."

Ánh mắt của nàng trở nên thâm thúy, ôn nhu vuốt mặt Tiếu Lăng Nhi: "Ngươi có biết không, người ta luyến tiếc tổn thương nhất, chính là ngươi......"

Editor có lời muốn nói: Sắp thi rồi~~

Ps: cầu like cầu nhắn lại =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net