Chương 6 - Tình sâu vô cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi tỉnh rồi sao?"

Thúc ngựa không ngừng, vội vàng trở về, Mộ Dung Đường vừa về tới liền nhắc đến Mộ Dung Tuyết.

Triệu Uyển Như vội vàng nghênh đón: "Lão gia, ngươi đừng sốt ruột. Tuyết Nhi đã khỏe hơn nhiều rồi, không có gì trở ngại. Nàng hiện tại đang ở trong phòng nghỉ ngơi, Hành Vân cũng ở đó."

"Ta mới đi mấy ngày, nàng liền bị thương, thật sự không làm người khác lo lắng thì không vui mà! Không được, ta phải qua xem nàng trước đã!"

Vội vội vàng vàng chạy đến phòng Mộ Dung Tuyết, nàng đang tựa vào bên giường, chỗ đầu gối bị thương hiện rõ, miệng vết thương hẹp dài chung quanh tím hồng. Còn Lạc Hành Vân đang giúp nàng thay thuốc.

"Tuyết Nhi!"

"Cha! Cha đã về."

Thấy Mộ Dung Đường bước vào, Mộ Dung Tuyết có chút kích động, hành động gần như làm cho miệng vết thương vỡ ra.

Lạc Hành Vân thấy thế vội kéo nàng lại: "Đừng nhúc nhích, trên tay bẩn, sẽ nhiễm trùng."

Mộ Dung Đường đau lòng nhìn vết thương của nàng, nhịn không được trách: "Tuyết Nhi, miệng vết thương còn đau không? Con nói thử xem, làm sao lại không cẩn thận như vậy, đi đường thôi mà cũng để cho vấp ngã! Còn muốn học võ, con nói cha làm sao có thể yên tâm đây!"

"Vấp ngã?" Mộ Dung Tuyết kinh ngạc nhìn qua Triệu Uyển Như, lại nhìn đến Lạc Hành Vân, thấy hắn nháy nháy mắt, lập tức hiểu ra.

"A, đúng vậy đúng vậy. Nữ nhi không cẩn thận, không chú ý nhìn đường liền vấp ngã."

"Cha sẽ gọi Đinh Văn dẫn người tu sửa lại sân nhà, vứt hết mấy tảng đá ngáng chân đó! Về sau con muốn đi đâu thì gọi hạ nhân theo, miễn cho lại vấp ngã!"

Lạc Hành Vân nhướn mày, trang chủ này đối với nữ nhi nhà mình quả nhiên hết mực yêu thương. Chỉ là mấy tảng đá mà thôi, cư nhiên lại đem toàn bộ sơn trang đi tu sửa.

"Cha, không cần, nữ nhi vấp ngã chỉ bị thương chút xíu, không cần tốn phí vất vả. Con đường đường là nữ nhi của Ngự Kiếm sơn trang trang chủ, có chút đau thôi làm sao không chịu được đâu nha. Cha mới từ bên ngoài trở về, nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi!"

Triệu Uyển Như cũng nói giúp một câu: "Đúng vậy, lão gia, Tuyết Nhi cũng tốt hơn rồi, ngươi không cần chuyện bé xé ra to. Có ta là mẹ nàng ở đây, còn không trong được nữ nhi của ngươi sao?"

Mộ Dung Đường ngẫm lại cũng đúng. Là người tập võ, làm sao có thể chỉ vì chút thương tích lại bệnh đâu, chỉ vì quá lo lắng cho Mộ Dung Tuyết, tất cả đều loạn cả lên.

"Là ta thất thố. Tuyết Nhi a, lần sau nên cẩn thận một chút. May mắn lần này ngã không nặng, bằng không a, con mấy tháng đều không xuống giường được đâu!"

"Không có việc gì không có việc gì. Cha, con đỡ hơn nhiều rồi. Cha xem con có thể cong chân lại này!"

Mộ Dung Tuyết vì chứng minh cho Mộ Dung Đường xem, cố ý đem đầu gối nâng lên, nào biết dùng sức quá làm vết thương gần như nứt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch.

Mộ Dung Đường sợ tới mức vội vàng ngăn lại: "Tốt lắm tốt lắm tiểu tổ tông của ta, biết con bị thương không nặng rồi, lại đây nằm xuống đi a!"

"Ân, hắc hắc. Cha, cha yên tâm đi, con thật sự không có việc gì." Mộ Dung Tuyết le lưỡi với Lạc Hành Vân đang cau mày, ngoan ngoãn nằm xuống.

"Đúng rồi lão gia, Lục Vương gia kia mời ngươi đến quý phủ của hắn có chuyện gì sao?"

"Nga, Lục Vương gia muốn Ngự Kiếm sơn trang chế tạo cho hắn một thanh tuyệt thế bảo kiếm, muốn mời ta đến để đem bản phác thảo giao cho ta. Ta vội vàng trở về, thứ nhất là lo lắng Tuyết Nhi, sau là vì muốn nhanh chóng bắt đầu chế kiếm."

"Cần gấp lắm sao?"

"Ân, Tây Nam có loạn, Lục Vương gia phụng chỉ thân chinh, cho nên hắn hy vọng ta có thể giao kiếm trước khi hắn xuất chinh."

"Hừ, còn không phải muốn diễu võ dương oai đùa giỡn uy phong thôi sao. Dù kiếm có sắc bén cỡ nào, nếu người cầm kiếm không có chút bản sự, không phải quá lãng phí sao."

"Tuyết Nhi, không thể nói bậy. Hắn muốn một thanh hảo kiếm thì đó là chuyện của hắn. Con cũng không được nói lung tung, đắc tội triều đình không phải chuyện tốt lành gì."

"Ai nha con biết rồi thưa cha. Con chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, nữ nhi đều biết chừng mực. Cha đã nhiều ngày bôn ba mệt nhọc, vẫn là nhanh chóng đi nghỉ ngơi thôi!"

"Đúng vậy lão gia, Hành Vân ở trong này chiếu cố Tuyết Nhi, ngươi cứ yên tâm đi."

Triệu Uyển Như nhìn thấy góc áo Mộ Dung Đường còn dính bụi bặm, gấp gáp chạy về sơn trang, đến bây giờ còn chưa nghỉ ngơi. Mấy ngày không thấy, sắc mặt tựa hồ cũng kém rất nhiều, nàng có chút đau lòng.

"Lão gia, ta ta ngài rửa mặt một chút đi."

Mộ Dung Đường gật đầu, sờ sờ râu, cười vỗ vỗ bả vai Lạc Hành Vân, ra vẻ ủy khuất nói: "Hảo hảo hảo, Tuyết Nhi có người thích, liền không nghĩ đến lão cha ta. Ta ở chỗ này chính là bóng đèn. Phu nhân, chúng ta đi nhanh đi thôi."

"Cha! Người nói cái gì nha!"

Lạc Hành Vân phủi phủi tay, đối với Mộ Dung Đường vẫn là vẻ mặt xa cách như trước. "Trang chủ nghĩ nhiều rồi. Tiểu Tuyết cũng là đau lòng trang chủ mới có thể lần nữa yêu cầu ngài sớm đi nghỉ ngơi."

"Ha ha ha, hảo hảo hảo, cha biết tâm ý nữ nhi, ta lập tức đi nghỉ ngơi, được không?" Hắn sủng nịch nhéo nhéo cái mũi Mộ Dung Tuyết.

Nhìn Mộ Dung Đương dắt Triệu Uyển Như cùng nô bộc rời đi, Mộ Dung Tuyết nghểnh cổ nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ ngoài cửa, thở ra một hơi thật dài.

"Làm ta sợ muốn chết."

"Như thế nào, sợ cha ngươi thật sự cấm cửa sao?"

Mộ Dung Tuyết liếc mắt trừng hắn một cái, giả bộ không hờn giận: "Còn nói nữa, ngươi cùng nương thương lượng qua sao không nói cho ta biết một tiếng, làm hại ta sợ bóng sợ gió một hồi."

"Ha ha, cái này gọi là kinh hỉ ngoài ý muốn."

Lạc Hành Vân đóng cửa lại, rót một chén trà nóng.

"Uống chút nước đi, uống nhiều thuốc như thế, đắng lắm."

Kê cho nàng thêm một cái gối đầu, để nàng thấy thoải mái hơn chút. Lạc Hành Vân thật cẩn thận đem cái chén đưa tới bên môi nàng. Mộ Dung Tuyết nghe lời há mồm uống, ánh mắt trong suốt nhìn Lạc Hành Vân. "Ta thật mỏi cổ, ta nghĩ muốn đứng dậy."

Lạc Hành Vân khó xử: "Nhưng vết thương của ngươi còn chưa có tốt, làm sao có thể lộn xộn."

"Ai nha, ta đã nằm trên giường mấy ngày, toàn thân đều mỏi rã rời, như vậy thật là khó chịu. Ta cũng không phải bị liệt cả người, nằm lâu như vậy, thực chán chết!"

Nàng chống hai tay lên giường, muốn ngồi dậy. Lạc Hành Vân thấy nàng thật sự muốn xuống giường, vội vàng ngăn nàng lại.

"Được rồi được rồi, ngươi đừng loạn nữa, cho ngươi ngồi chút xíu là được chứ gì."

Tay trái xoa tấm lưng gầy yếu của nàng, tay phải vòng qua hai chân nàng, đem nàng bế lên ngồi trên đùi mình.

"Như vậy thoải mái hơn chút không?"

Mộ Dung Tuyết không dự đoán được hắn như vậy, câu nệ tựa vào ngực hắn, hai gò má phút chốc đỏ ửng.

"Ta, ta chỉ là nói muốn đứng dậy chốc lát thôi, không có nói sẽ ngồi trên người ngươi ......"

"Ngồi trong lòng ta không tốt sao? Sẽ tốt hơn cái giường lạnh như băng kia chứ!"

Lạc Hành Vân trêu đùa nghiêng người về phía trước, đôi môi mềm mại dán lên vành tai nhỏ nhắn của nàng. Cảm giác ấm áp nơi lỗ tai làm Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng run lên, không chút lẩn tránh. Lần đầu tiên cùng nam tử thân thiết đến như vậy, nàng không biết như thế nào cho phải, bên tai nóng lên, đành quẫn bách nhìn nơi khác.

"Tiểu Tuyết, trên người ngươi thơm quá." Lạc Hành Vân ôn nhu hôn tai nàng.

Chóp mũi cọ cọ hai má trắng noãn của nàng, vùi đầu vào cổ nàng tham luyến hít lấy hương hoa lan thơm ngát trên người nàng, thì thào nói: "Thích ta sao?"

"Ân, thích." Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, vươn tay nắm lấy áo của hắn. Bầu không khí ái muội làm cho nàng thật khẩn trương, cũng làm cho nàng quyến luyến. Ánh mắt trong suốt dần dần mê ly, xen lẫn ngượng ngùng cùng mờ mịt. Không biết tại làm sao, thân thể bỗng nhiên nóng lên, như có một đoàn lửa quay cuồng trong lòng. Trong phòng sao đột nhiên lại nóng đến vậy?

Lạc Hành Vân ôm lấy mặt của nàng, lướt qua cằm, tìm đến đôi môi anh đào hôn lên. Đầu lưỡi nhẹ nhàng vân vê theo viền môi rồi khẽ cắn lên.

Mộ Dung Tuyết nhắm hai mắt lại, hàng lông mi dài rung động, thân mình bỗng nhiên cảm thấy nặng hơn. Người hắn đang đè lên, làm cho nàng nghiêng hẳn ra sau, nhưng nàng lại cam nguyện thừa nhận gánh nặng ngọt ngào này.

Hai mắt xinh đẹp nheo lại, đầu lưỡi tiến vào, đảo qua hàm răng chỉnh tề, dễ dàng công phá phòng tuyến suy nhược của nàng quấn lấy cái lưỡi ngây ngô ẩm ướt.

Mộ Dung Tuyết khẽ rên một tiếng, trên mặt càng thêm đỏ ửng. Lạc Hành Vân bỗng nhiên bá đạo, dùng thêm sức, chà đạp đôi môi ướt át của nàng, làm đôi cánh hoa hồng nhạt càng thêm tiên diễm. Quấn quít cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa không ngớt, trằn trọc triền miên, tham lam hấp thu mật ngọt trong miệng nàng, như ý muốn nghe được tiếng thở gấp cùng giọng rên của nàng. Từ đầu đến cuối, cặp mắt đều không có nhắm lại, luôn luôn như thế quan sát phản ứng của Mộ Dung Tuyết.

Cách một tầng vải mỏng manh, bàn tay ấm áp vuốt ve lưng của nàng, dừng lại ở chỗ mẫn cảm, ma sát qua lại, cởi bỏ y phục vướng bận này. Bàn tay vuốt ve làn da như bạch ngọc của nàng, chuẩn xác ấn xuống xương sườn của nàng.

"Hành, Hành Vân...."

Mộ Dung Tuyết lui ra sau rời khỏi môi của hắn, tay trên vai hắn nắm càng chặt, trên mặt đều là vẻ mờ mịt. Hô hấp của nàng có chút dồn dập, sóng mắt chuyển động, tim đập đến rối loạn, cố gắng dồn lại một chút lý trí.

"Chúng, chúng ta.... đang làm cái gì?"

Lạc Hành Vân nhếch khóe miệng, hôn hai má của nàng.

"Chúng ta đang làm chuyện làm cho Tiểu Tuyết khoái hoạt."

"Nhưng, nhưng là.... Ta, ta nghe người khác nói, sau khi thành thân mới có thể ôm ấp cùng nhau như thế này ...."

"Ha ha, đứa ngốc, không phải như vậy. Động phòng hoa chúc, mới là chuyện sau khi thành thân mới có thể làm. Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi, tin tưởng ta được không? Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ta thích ngươi nhiều đến cỡ nào."

".... Ân...."

Đơn thuần tin người mình chọn, mặc cho hắn cởi áo mình. Thân mình đơn bạc lộ ra ngoài, xương quai xanh tinh xảo bị đôi môi hồng kiềm giữ. Tay hắn thăm dò vào trong quần của Mộ Dung Tuyết, lược qua kia phiến rừng rậm, dễ dàng chạm đến một mảnh ẩm ướt.

Mộ Dung Tuyết kẹp chặt hai chân, trên mặt tràn ngập sợ hãi. Nàng chưa từng có cùng người khác làm hành động thân mật như thế này, nhưng sâu trong nội tâm lại khát vọng. Nàng cũng không biết bọn họ làm như vậy có ý nghĩa gì, chính là khó có thể cự tuyệt ánh mắt mang theo khát cầu của hắn, cũng mà chống cự lại thanh âm tràn ngập dụ hoặc đó. Cơ thể dưới ánh mắt ấy càng ngày càng nóng, dòng nước ấm áp chảy giữa hai chân, thân thể bị nắm giữ tản ra nồng đậm hương.

Lạc Hành Vân xâm nhập thân thể nàng mà không hề báo trước, chính là dừng lại một lát, liền mang theo mưa rền gió dữ thổi càn quét tới.

Một loại cảm giác kỳ quái lan tràn tới toàn thân, Mộ Dung Tuyết không biết hắn dùng biện pháp gì làm cho chính mình toàn thân không còn chút khí lực, như có dòng điện chạy qua, hợp với xương sống đều tê dại hết cả. Nói không nên lời có cái cảm giác gì, nhưng thân thể chính là thích.

"Hành Vân..." Nàng như đang lơ lửng trong cơn bão, cái loại cảm giác kỳ diệu này càng ngày càng mãnh liệt, làm cho nàng cơ hồ không thể chịu nổi, chỉ có thể ôm chặt lấy người trước mặt, đôi môi bị ngăn chặn, chỉ kịp "ưm" một tiếng. Hô hấp càng ngày càng tăng, trước mắt chỉ còn một mảnh mơ hồ.....

===

Lạc Hành Vân giúp Mộ Dung Tuyết rửa sạch thân mình, đem quần áo của nàng sửa sang lại. Nhìn người đang ngủ trên vai mình, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, lại nhìn lông mi Mộ Dung Tuyết rung động cùng đôi môi hơi sưng lên, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ.

Chung quy nàng muốn làm thế nào cũng đã làm rồi, cần gì phải để ý đến sau này có hối hận hay không. Có một số việc một khi bắt đầu liền nhất định không thể ngừng lại, nhất định phải nhìn thấy được kết quả cuối cùng mới có thể từ bỏ ý đồ. Cho dù biết kết quả này có thể không trọn vẹn, cũng muốn khư khư cố chấp tiếp tục.

Gặp được nàng, cứu nàng, lấy được tín nhiệm của nàng, đánh bị thương hắc mã của nàng rồi làm nàng té ngã, cho nàng thấy tâm ý của mình, hống nàng uống thuốc kia, tiếp theo, lừa gạt chiếm đoạt thân thể của nàng. Ai có thể biết đây là âm mưu nàng tỉ mỉ thiết kế?

Đem chiếc khăn loang lổ vết mau cất vào ngực, nâng tay vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi của nàng, một tia cười lạnh lướt qua khóe môi.

"Cha ngươi, thật sự là rất thương yêu ngươi. Chính là, một ngày kia, biết nữ nhi được mình sủng ái nhất đã không còn hoàn bích, lại còn bị một nữ nhân giày xéo, khuôn mặt kia sẽ có biểu tình gì đâu? Ta nghĩ nhất định sẽ thực phấn khích."

"Ân, Hành Vân...." Mộ Dung Tuyết ở trong lòng nàng giật giật, trong giấc mộng thì thào gọi tên nàng.

Lạc Hành Vân cứng đờ người, thở dài, ôm nàng lại. Dược lực của mê dược rất lớn, nàng chỉ cho Mộ Dung Tuyết uống một ít, đã đủ khiến nàng ta ý loạn tình mê. Nhưng chút dược này, sẽ không làm nàng hoàn toàn rối loạn tâm trí, chỉ vừa đủ khiến nàng cảm nhận được thân thể của mình biến hóa như thế nào, cam tâm tình nguyện dâng hiến bản thân như thế nào.

Tình thủy chung là thứ nàng không dám nếm thử, cũng là bóng ma nàng không thể vượt qua. Từ nhỏ đến lớn, chữ tình kia mang lại cho nàng chỉ có hoang mang thống khổ cùng cừu hận. Nàng không muốn lại giẫm lên vết xe đỗ của người kia, cũng không muốn giống nàng chờ đợi cả đời để rồi rơi vào kết cục thê thảm. Cho nên nàng muốn dùng chính đôi tay này thay đổi tất cả. Trên đời này không ai hoàn toàn đáng tin cậy, thời điểm tất yếu, đều có thể trở thành vật hi sinh để nàng đạt tới mục đích.

Nhưng vì cái gì ngực lại ẩn ẩn đau? Vì cái gì rõ ràng đã muốn như ý nguyện nhưng khóe miệng lại cảm thấy chua sót? Còn có vừa rồi khi hôn nàng lại có cảm xúc phức tạp không rõ. Rõ ràng chỉ là diễn trò, sao lại có cảm giác khác thường. Nàng không hiểu chính mình là làm sao vậy.

Nàng vốn là người không can thiệp đến chuyện bên ngoài, lại bị nàng cố tình đưa vào cạm bẫy giăng sẵn, gai nhọn đã muốn đâm vào lòng, còn ngây ngốc yêu người lợi dụng mình.

Khổ sở này, rốt cuộc là vì nàng hay là vì chính mình?

Ngón tay vuốt ve hai phiến môi ửng đỏ mềm mại, lúc ngủ, hai tay Mộ Dung Tuyết khoanh lại trước ngực như là đứa trẻ sơ sinh hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ. Nếu sau này nàng biết chính mình bị cuốn vào ván cờ này, còn có thể giống như bây giờ an ổn nằm trong lòng nàng không? Còn có thể nắm tay nàng nói muốn cùng một chỗ với nàng hay không?

Mộ Dung Tuyết, ngươi còn có thể yêu ta bao lâu......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net