Chương 61 - Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra người tập kích nàng đêm đó là hắn.

"Là ngươi đả thương Tử Ngôn?" Mộ Dung Vũ siết chặt nắm đấm. "Tại sao ngươi lại làm vậy?"

"Vì để nàng cùng tiểu thư tách ra, cũng vì không cho các ngươi gặp mặt. Hơn mười năm trước trang chủ từng tới Giang Nam, bởi vì bất ngờ lâm bệnh nặng mới dừng chân lại một thời gian, trùng hợp gặp gỡ một nữ nhân tên là Mạc Nhược Ly. Nàng đối với trang chủ vừa gặp đã thương, liền ở lại bên cạnh hắn tận tình chăm sóc. Trang chủ cho rằng nàng là tâm địa thiện lương, vô cùng cảm kích, lâu dần, cũng nảy sinh tình cảm. Sau khi hết bệnh vẫn ở lại Giang Nam thêm mấy ngày, nhưng sau đó vì bận chuyện của sơn trang không thể không về. Trước khi đi, hắn đồng ý sẽ trở về tìm Mạc Nhược Ly, cho nàng một danh phận. Mạc Nhược Ly tin lời trang chủ. Nhưng lần đó trang chủ một đi liền không trở lại nữa, Mạc Nhược Ly mới từ Giang Nam một đường tìm đến Vịnh Châu. Nghe được tin trang chủ thành thân với phu nhân thì bi phẫn không thôi. Nàng tìm trang chủ đòi nói chuyện cho rõ ràng, trang chủ lại nói trong lòng đã sớm có người thương, còn nói mình chưa từng gặp nàng. Hai người phát sinh tranh chấp, Mạc Nhược Ly hận trang chủ phụ lòng, thề sẽ khiến hắn trả giá đại giới."

Tả Chấn Thiên cảm thấy không tin nổi. "Hắn chưa bao giờ nói cho ta biết chuyện tình ở Giang Nam. Khi ấy Mộ Dung Đường đã sớm có Uyển Như ở bên, sao có thể đồng ý cùng Mạc Nhược Ly? Hắn tuyệt đối không phải người như thế, sao có khả năng đâu?"

"Sau khi trang chủ trở về từ Giang Nam thì xảy ra chuyện, rất nhiều chuyện đã không nhớ rõ. Đây là ta nghe được từ Mạc Nhược Ly kể, nhiều năm trước nàng đến Ngự Kiếm sơn trang tìm trang chủ ta cũng biết. Lúc đó còn thầm nghĩ rằng nàng bịa chuyện. Giờ nghĩ lại, đại khái là trang chủ đã quên mất chuyện của nàng, mới có thể nói như vậy. Mà Mạc Nhược Ly cũng bởi vậy mà nhận định là trang chủ bội bạc."

"Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Tử Ngôn với Tuyết Nhi?"

"Tả trang chủ còn nhớ một đêm kia, khi phu nhân sinh tiểu thư không? Phu nhân mệt mỏi đầy người là mồ hôi, còn chưa kịp xem con của mình một cái liếc mắt, bà đỡ đã bế tiểu thư phá cửa chạy mất, ta cùng trang chủ đuổi theo, cuối cùng ở nửa đường thì cản được nàng. Trang chủ lo lắng vạn phần vì muốn đoạt lại nữ nhi mà đâm người nọ bị thương một con mắt." Đinh Văn liếc nhìn Mạc Tử Ngôn một cái. "Nữ nhân này, chính là Mạc Nhược Ly, cũng là người nuôi ngươi lớn khôn."

"Chuyện này ta thì nhớ rõ, nhưng cuối cùng Tuyết Nhi không phải đã bình an trở lại sao?" Tả Chấn Thiên càng nhíu chặt mày. "Ngươi là nói......."

"Đúng, đứa bé đã bị đánh tráo. Từ lúc phu nhân còn chưa tới ngày sinh Mạc Nhược Ly đã chuẩn bị tốt, lấy một đứa bé trộm ở đâu đó tráo với Mộ Dung Tuyết thật. Đứa trẻ mà ta cùng trang chủ mang về không phải là con của phu nhân, mà là đứa bị Mạc Nhược Ly tráo đổi, kế thừa tất cả thù hận của nàng. Đến khi nuôi đứa bé ấy lên tám, nàng đã phó thác nó cho Y Quỷ Giản Khuynh Mặc, còn mình thì lấy thân phận một người chết âm thầm quan sát tất cả. Lại qua bảy năm sau, hài tử này trưởng thành đến Vịnh Châu, lấy thân phận Lạc Hành Vân vào Ngự Kiếm sơn trang, lừa gạt tín nhiệm của trang chủ. Trùng hợp lúc này sơn trang lại gặp tai họa bất ngờ. Lạc Hành Vân cứu phu nhân cùng tiểu thư ra, sau đó lợi dụng việc này uy hiếp trang chủ, muốn hắn chặt bỏ một bàn tay của mình. Tử Ngôn cô nương, ta nói đúng không?"

Tả Chấn Thiên nhìn Đinh Văn, lại nhìn Mạc Tử Ngôn. Hắn không thể tưởng tượng nổi cô nương nhìn như nhu nhược này chính là cái người Mộ Dung Tuyết muốn gả cho, cũng vô pháp tưởng tượng nàng cư nhiên muốn một bàn tay của Mộ Dung Đường!

Bàn tay Mạc Tử Ngôn sớm bị móng tay đâm vào chảy máu đau đến mất tri giác, thân mình run lên. Nàng không tin, nàng không tin người mà mình vẫn hận kia là phụ thân của nàng!

Đinh Văn lộ ra thần sắc khổ sở, hắn hít một hơi thật sâu, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng.

"Ngươi thương tổn trang chủ, ta hẳn là nên hận ngươi. Nhưng mà ngươi lại là thân sinh cốt nhục của trang chủ và phu nhân, ta không thể nào dùng tâm tình bình thường mà đối đãi với ngươi như không có chuyện gì được. Chắc ngươi không biết, ngày ấy Mạc Nhược Ly bắt phu nhân đến phế tích, nói cho chúng ta biết tất cả chân tướng, muốn đánh trang chủ, muốn hắn nản lòng thoái chí, muốn hắn hối hận quyết định của lúc trước. Phu nhân vì không muốn nàng nói cho ngươi sự thực tàn khốc này mà quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin. Mạc Nhược Ly hận nàng nhất, liền nhân cơ hội muốn nàng uống thuốc độc ngay trước mặt trang chủ. Phu nhân vì bảo hộ ngươi, đã nghe theo Mạc Nhược Ly uống cạn chén thuốc độc. Trước khi nàng chết đã phó thác ta, phải bảo hộ các ngươi thật tốt, để cho chuyện này trở thành bí mật mãi mãi, vĩnh viễn cũng không cho các ngươi biết, cứ như vậy sống sót là tốt rồi."

"Nếu không phải bởi vì chúng ta muốn thành thân, ngươi tính vĩnh viễn sẽ không hiện ra, có phải hay không?"

Thứ gì đó ấm áp tiến vào miệng, nếm thử vị cũng thật là chua xót, Mạc Tử Ngôn mới biết được đó là nước mắt của mình. Đinh Văn cũng không biết, sau đó Triệu Uyển Như đã dựa vào chính ý niệm của mình mà sống được vài ngày, chỉ vì muốn nhìn mình một cái mà thôi! Thì ra Mạc Nhược Ly không nói thân sinh phụ mẫu của nàng là ai, là vì đã làm ước định với Triệu Uyển Như. Vị mẫu thân mà cho đến lúc chết vẫn không thể nhìn nhận được, chính là dùng phương thức như vậy bảo hộ chu toàn cho mình.

Nàng rõ ràng đã thương tổn bọn họ, nàng ấy lại vì mình mà đi cầu xin cừu nhân hận nàng ấy nhất!

Nếu không phải có hôn sự của nàng với Mộ Dung Vũ, nàng vĩnh viễn sẽ không biết chân tướng!

Nàng cuối cùng đã hiểu vì sao Triệu Uyển Như lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, cũng đã hiểu, lúc đó Triệu Uyển Như không tiếng động rơi lệ là đang nghĩ cái gì. Nàng là đang muốn nói nói, 'Ta mong, nghe con gọi ta một tiếng nương......'

"Đúng, để ta lấy thân phận người chết đi giữ bí mật. Nếu các ngươi bình an vô sự, vì sao ta phải nói ra?" Đinh Văn lau mắt. "Ta nghĩ rằng bí mật sẽ mãi được chôn sâu, nhưng mà, tiểu thư lại yêu ngươi. Giày và khăn tay mà ngươi thấy ở sơn cốc, đều là ta để lại. Ta đã mang tiểu thư đi, chính là muốn ngươi cho rằng nàng đã chết, từ nay về sau các ngươi không còn liên quan. Vốn tưởng rằng chỉ cần ta cố ý an bài, việc này là có thể giữ được đến khi ta chết. Nhưng thật không ngờ tiểu thư không có đi Liễu Xanh sơn trang, mà lại gia nhập Quỷ Quái Môn. Ta cũng không nghĩ rằng, ngay cả thiếu trang chủ cũng sinh tình với ngươi. Mà những chuyện này, có lẽ thật sự đều là thiên ý."

Tất cả mọi người lâm vào trầm mặc. Hôn sự đang yên lành phút chốc biến thành vô nghĩa. Tả Chấn Thiên không thể chấp nhận nổi những chuyện mình đã nghe, hắn lắc đầu không ngừng.

"Không có khả năng, đây không phải là sự thực, tại sao có thể như vậy......."

Mộ Dung Vũ cũng bị chuyện này làm cho chấn động.

Mạc Tử Ngôn thế nhưng là thân sinh muội muội của mình, hắn lại còn yêu muội muội của mình!

Đau đớn khổ sở đồng thời kéo đến, hắn lại bắt đầu thấy may mắn, may mà Mộ Dung Tuyết chưa có tới. Người ấy dù sao cũng cùng lớn lên với hắn, cho dù là không cùng huyết thống, nhưng nàng vẫn là muội muội mà hắn thương nhất. Nhưng ý nghĩ này vừa mới chợt lóe, Mộ Dung Vũ liền nhìn thấy, phía bên ngoài đám hộ vệ và gia nhân đang vây quanh, dưới gốc đại thụ đằng xa xa kia, thân ảnh quen thuộc, nàng đã đến lúc nào?!

"Muội muội......."

Nghe thấy Mộ Dung Vũ hô lên, Mạc Tử Ngôn chợt ngẩng đầu, ngay lúc thấy Mộ Dung Tuyết đứng dưới tàng cây sớm rơi lệ đầy mặt thì tâm bỗng nhói đau. Cừu hận kéo dài suốt mười mấy năm trời, rốt cuộc phải như thế nào mới xong?

Tả Chấn Thiên phát hiện hai người dị thường, tầm mắt lướt qua, lúc nhìn thấy Mộ Dung Tuyết cũng chấn động.

"Tuyết Nhi, ngươi đến đây khi nào?"

"Tiểu thư!"

"Nếu, ngươi nói nàng là Mộ Dung Tuyết thật." Mộ Dung Tuyết gắt gao bấu y phục của mình, từ dưới tàng cây đi ra. "Vậy còn ta, ta là ai?"

Cho tới bây giờ, nàng đều không thể tiêu hóa hết những chuyện mà chính tai nghe được. Cha nương mà nàng gọi hơn mười năm lại là cha nương của người khác. Nàng là đứa trẻ bị người ta trộm tới, Mộ Dung Đường không phải phụ thân của mình, Triệu Uyển Như cũng không phải mẫu thân của mình, nữ nhi của họ, là Mạc Tử Ngôn......

Nàng nắm tay áo Đinh Văn: "Đinh thúc thúc, ngươi nói cho ta biết, ta là ai, rốt cuộc ta là ai? Nàng là Mộ Dung Tuyết, ta đây là ai? Rốt cuộc ta gọi là gì?"

"Tiểu thư. " Đinh Văn hổ thẹn cúi đầu. "Ta, ta không biết."

"Tiểu Tuyết......." Mạc Tử Ngôn nhìn mà lo lắng, nhẹ giọng gọi nàng. Ánh mắt Mộ Dung Tuyết tan rã ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, nước mắt chợt ào ạt rời. Nàng cắn môi, xoay người liền nhảy lên nóc nhà.

"Tuyết Nhi!"

"Muội muội!"

Tả Chấn Thiên đang muốn phân phó người đuổi theo, Mạc Tử Ngôn đã phi thân lên nóc nhà truy theo phương hướng Mộ Dung Tuyết bỏ đi.

Mộ Dung Vũ dừng chân lại, nở nụ cười gượng gạo với Tả Chấn Thiên. "Thúc thúc, chúng ta, không cần đuổi theo. Tử Ngôn sẽ muội nàng về."

Bên dưới lương đình, vẻ mặt Lâm Tư Sở dần ảm đạm, giữa các nàng, thủy chung đều tồn tại ràng buộc. Lau lệ nơi khóe mắt, xoay người rời đi. Sư tỷ, ngươi vẫn là không buông tha nàng được.

"Ta thật sự là không nghĩ tới, thân thế Tiểu Mộc phức tạp đến vậy." Đứng bên trong đám hộ vệ, Lữ Cẩm Hoài cảm khái nhìn thoáng qua bên Tiếu Lăng Nhi cũng đang cải trang đứng bên cạnh. Tiếu Lăng Nhi không đáp lại, chỉ là lo lắng nhìn về hướng hai người vừa mới rời đi.

Chợt trời đổ mưa to. Tiếng sấm ầm ầm, hạt mưa to như hạt đậu ùn ùn kéo đến, giống như ngày đó nàng bỏ đi. Mỗi một giọt đều hóa thành giọt nước mắt thương xót của nàng.

Mộ Dung Tuyết lảo đảo đi trong mưa, để nước mưa xối vào thân, tâm bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, rơi đầy mặt đất, chui vào gan bàn chân, mỗi bước đi, đều là đau đớn khắc cốt minh tâm.

Không còn nữa, cái gì cũng không còn nữa rồi, lúc này đây, nàng thật là trắng tay. Không có cha mẹ, không có ca ca, ngay cả tên cũng không!

"Tiểu Tuyết!"

Mạc Tử Ngôn đuổi theo bắt lấy cổ tay nàng. Mộ Dung Tuyết ra sức giãy dụa muốn gạt tay nàng ra.

"Buông!"

"Ngươi muốn đi đâu? Theo ta trở về!"

"Trở về? Trở về đâu?" Giọng nói của Mộ Dung Tuyết có chút run rẩy. "Đó là nơi ngươi nên về, nơi đó có ca ca của ngươi, có thúc thúc của ngươi, ngay cả tên của ta đều là của ngươi!"

"Mộ Dung Tuyết!" Mạc Tử Ngôn càng nắm chặt nàng, muốn kéo nàng về, nhưng Mộ Dung Tuyết không chịu, nàng liều mạng phản kháng.

"Ngươi buông ra, ta không trở về với ngươi! Ta cái gì đều không có, tất cả đều của ngươi, không phải của ta! Ta làm sao cũng không muốn đi!"

Mạc Tử Ngôn bị lời của nàng làm đau đớn, giang hai tay ôm chặt lấy nàng. Mộ Dung Tuyết chỉ lo phát tiết khổ sở cùng tuyệt vọng của mình, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới, Mạc Tử Ngôn cũng thống khổ giống nàng vậy.

"Ai nói ngươi đã trắng tay, ngươi còn có ta, còn có ta......"

Tất cả phản kháng của Mộ Dung Tuyết đều vì những lời này của Mạc Tử Ngôn mà sụp đổ trong chớp mắt. Nàng vung tay đánh lên lưng Mạc Tử Ngôn, lớn tiếng khóc.

"Tại sao, tại sao ngươi luôn xuất hiện ở lúc ta chật vật nhất, ngươi không thương ta, tại sao còn muốn nói những lời làm cho ta hy vọng xa với này! Ngươi thích là ca ca ta!"

"Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, trong tâm trí ta từ đó tới giờ đều chỉ có một mình ngươi mà thôi! Ta biết ta từng làm những chuyện tổn thương ngươi, nhưng xin ngươi hay cho ta có cơ hội bù đắp lại, hãy cho phép ta bảo hộ ngươi chu toàn!" Mạc Tử Ngôn ôm nàng chặt hơn, nước mắt hòa lẫn làn mưa, ôn nhu nói: "Thực xin lỗi, ta vẫn đều muốn với ngươi câu này, ta thích ngươi, rất thích. Nếu tất cả những khúc mắt này có thể làm ta và ngươi có liên quan đến nhau, ta nguyện ý thừa nhận hết! Tiểu Tuyết, nghe lời ta, chúng ta tìm nơi trú mưa trước được không? Nếu tiếp tục như vầy, ngươi sẽ sinh bệnh đó."

Nghe lời nói ôn hòa của nàng ở bên tai, nước mắt tràn mi càng thêm nhiều/ Mộ Dung Tuyết yếu đuối oa trong lòng nàng, chần chờ một lúc mới ôm lại nàng, nức nở gật gật đầu.

Mạc Tử Ngôn ôm nàng đến một căn khách điếm, lại nhờ chưởng quầy đi mua hai bộ y phục mặc tạm, để thay ra bộ đồ ướt sũng trên người.

Mộ Dung Tuyết ướt sũng ngồi trên ghế, từ lúc vào phòng vẫn không nói một lời.

"Tiểu Tuyết, cởi quần áo ra trước đã, người ngươi đã ướt nhẹp rồi." Mạc Tử Ngôn săn sóc nói, ngồi xổm bên cạnh nàng ngọt dịu khuyên giải an ủi. Mộ Dung Tuyết đỏ hồng mắt nhìn chằm chằm bộ hỉ phục chưa kịp thay trên người nàng, siết nắm tay.

"Ta không muốn thay."

"Sao còn muốn giận dỗi?" Mạc Tử Ngôn không hiểu. "Ngươi sẽ sinh bệnh, nghe lời ta."

"Những lời ngươi nói khi nãy, đều là thật sao?"

Mộ Dung Tuyết đột nhiên hỏi, làm Mạc Tử Ngôn sửng sốt một chút, lập tức gật đầu. "Là thật."

"Ngươi gạt ta, ngươi chỉ là vì dỗ ta......" Mộ Dung Tuyết khổ sở cúi đầu, nhìn tóc ướt sũng nhiễu từng giọt nước xuống sàn. "Ngươi còn muốn gả cho hắn ......"

Nhìn nàng cúi đầu ủy khuất, trong lòng Mạc Tử Ngôn nóng lên, ôm má nàng rồi hôn lên.

Hai môi đều lạnh lẽo giờ dán lên nhau, bỗng làm người ta ngứa ngáy như muốn khơi dậy dục vọng chôn sâu trong thân thể.

Mạc Tử Ngôn cạy khớp hàm của nàng tiến vào trong, quân quít với lưỡi của nàng, hôn đến sắc mặt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng, hơi thở dồn dập.

Nàng thở hổn hển dựa vào Mạc Tử Ngôn, hai mắt đầy hơi nước. "Ngươi không thương ta, vì sao lại làm như vậy với ta?"

"Ta yêu ngươi, vẫn chỉ có ngươi. Ta gả cho hắn, chỉ là vì chứng minh, ngươi còn yêu ta. Từ ngày ngươi đi, ta vẫn đều đợi ngươi trở về." Trong mắt Mạc Tử Ngôn tràn đầy nhu tình, ngón tay nhẹ nhàng cởi quần áo trên người nàng, quăng bộ đồ làm người ta lạnh cóng này ra sau, sau đó nhanh chóng ôm Mộ Dung Tuyết chui vào giường. "Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ở bên ngươi, sẽ không bỏ lại ngươi một mình. Chúng ta cùng nhau đối mặt."

Mộ Dung Tuyết e lệ rúc vào trong lòng nàng, tư thế trần truồng ôm nhau làm mặt nàng đỏ bừng, tim đập nhanh hơn. Nàng muốn đẩy Mạc Tử Ngôn ra, cổ tay lại bị giữ chặt, làm nàng không thể động đậy.

Nàng chỉ đành kêu: "Mạc Tử Ngôn......"

Môi Mạc Tử Ngôn lại đè lên, từng chút một làm tầng phòng bị của nàng tan rã, muốn thân thể mềm mại này nở rộ dưới thân mình.

Mộ Dung Tuyết nhắm hai mắt lại, vươn hai tay ôm lấy cổ nàng, đón nhận trận ôn tồn đã lâu mới có này.

Ngón tay chạm đến một mảnh mềm mại ướt át làm tâm Mạc Tử Ngôn càng thêm nhuyễn. Nàng hôn lên nước mắt trên mặt Mộ Dung Tuyết, hôn lên chóp mũi lạnh lẽo cùng xương quai xanh tinh xảo của nàng, hôn lên thân thể vì dính nước mưa mà lạnh băng băng, vui sướng nghe thấy nàng kìm nén thở dốc.

"Mạc... Tử Ngôn...... Đừng......."

"Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, tâm ý của ta." Mạc Tử Ngôn cắn vành tai nàng, khẽ liếm. "Ca ca ngươi nói cho ta biết, trong lòng ngươi có một nút thắt. Ta phải gỡ nó ra, mới không làm ngươi thất vọng. Hắn phạt ta cả đời phải canh giữ ở bên cạnh ngươi."

Mặt Mộ Dung Tuyết càng đỏ hơn, sau đó, nghe thấy tên ca ca mình thì càng thêm xấu hổ, thê tử chưa qua cửa của hắn mà hiện tại......

"Không nên suy nghĩ bậy bạ." Mạc Tử Ngôn tựa hồ là biết ý nghĩ trong lòng nàng, tay lướt đến bụng của nàng, lưu luyến vuốt ve trên vùng bụng bằng phẳng của nàng, nhẹ nhàng cười nói: "Ta là của ngươi."

Mộ Dung Tuyết còn muốn nói chuyện, đã bị động tác kế tiếp của nàng kích thích níu chặt bả vai nàng.

Thân thể bị lấp đầy, nàng dùng sự tinh tế ôn nhu để hòa tan cái người đã bị mình tổn thương thật sâu này, đi an ủi nỗi bất an trong tâm nàng ấy.

"Mạc Tử Ngôn..... Tử Ngôn....." Mộ Dung Tuyết dựa vào nàng, dần dần lạc lối trong sự xâm chiếm ôn nhu của nàng, quăng hết tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay ra sau đầu. Chỉ cần nàng ở bên cạnh mình, thì tốt rồi......

"Tiểu Tuyết, nói cho ta biết, ngươi còn muốn đem ta cho người khác sao?"

"Ư, không....."

Mộ Dung Tuyết trong lúc mê man đã ôm chặt lấy nàng, thổ lộ ở bên tai nàng: "Ta... ta yêu ngươi."

-------

Editor có lời muốn nói: hà hà~~ thịt thịt thịt~~~

Chắc là không được xem Ngôn Ngôn bị ngược nữa rồi~~ bắt đầu vào giai đoạn ngọt ngào sến súa~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net