Chương 62 - Nghiệm minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể mỗi một chỗ đều cảm thấy hết sức ngọt ngào, Mạc Tử Ngôn dựa vào cổ của nàng, để nàng gần mình hơn.

"Tiểu Tuyết, ta rất mừng."

Tứ chi bốc hơi thành đám mây mềm mại, bồng bềnh trên không trung một hồi lâu mời từ từ hạ xuống. Mộ Dung Tuyết nằm trong ngực của nàng, nghe tiếng tim nàng đập từ dồn dập đến dần bình ổn, con ngươi chăm chú, nhu thuận giống như mèo con.

Nàng đưa tay ôm eo Mạc Tử Ngôn, lại lướt tới vùng bụng phẳng lì, thật cẩn thận xoa, áy náy hỏi: "Nơi này còn đau không?"

Mạc Tử Ngôn cầm tay nàng lại.

"Không bằng ngươi đau lòng."

Nhìn ra sự thâm tình trong đôi mắt kia, cái mũi Mộ Dung Tuyết đau xót, nước mắt liền rơi xuống. Đây là chuyện nàng vẫn luôn khát vọng có được, muốn sự quan tâm của Mạc Tử Ngôn, muốn sự ôn nhu của nàng ấy, muốn tâm của nàng ấy. Nhưng mà sao giờ lại muốn khóc chứ?

"Sao lại khóc?" Mạc Tử Ngôn lo lắng lau nước mắt cho nàng. "Ngươi đang lo lắng cái gì sao?"

Mộ Dung Tuyết lắc đầu. "Xin lỗi."

"Chúng ta đừng dây dưa quanh vấn đề này nữa được không?" Mạc Tử Ngôn dán môi lên môi nàng, hôn sâu. "Cả đời quá mức ngắn ngủi. Ta muốn dùng càng nhiều thời gian được ở cùng ngươi, mà không phải cứ luôn nói xin lỗi. Ta muốn ngươi luôn được vui vẻ, mà không phải khóc hoài."

"Mạc Tử Ngôn......"

Môi bị ngón tay chặn lại, trong mắt Mạc Tử Ngôn ngập tràn ôn nhu. "Gọi ta là Tử Ngôn."

Mặt Mộ Dung Tuyết đỏ lên, như vậy quá mức cố ý, ngược lại làm nàng ngượng ngùng không mở miệng được.

"Bảo bối, gọi ta." Mạc Tử Ngôn kiên nhẫn dụ dỗ, ngón tay xoa tới xoa lui trên vành tai của nàng, chọc Mộ Dung Tuyết ngứa một trận.

"Tử Ngôn." Mộ Dung Tuyết nhỏ giọng kêu, lập tức vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực Mạc Tử Ngôn không cho nàng thấy.

Mạc Tử Ngôn cười khanh khách nâng mặt nàng lên.

"Tiểu Tuyết, ta thực thích dáng vẻ của ngươi lúc này."

"Vậy là ngươi không thích dáng vẻ lúc trước của ta?" Người trong lòng buồn bực hờn dỗi hỏi, khẩu khí có chút uể oải.

"Thích, đều thích, là càng thích hơn." Mạc Tử Ngôn cúi đầu khẽ cắn cằm nàng. "Tiểu Tuyết, đêm nay chúng ta tạm thời ở lại chỗ này, ngày mai, hãy theo ta trở lại Liễu Xanh sơn trang đi."

Mộ Dung Tuyết rụt lui vào lòng nàng. "Không, ta, ta không muốn trở về."

"Ngươi vẫn còn để ý chuyện ngày hôm này nghe được? Ca ca ngươi, thúc thúc của ngươi ở đâu, chẳng lẽ ngươi định sau này cũng không muốn gặp họ?"

"Đó không phải là nơi ta nên ở lại. Mộ Dung Tuyết chân chính, là ngươi mới đúng."

"Lời hắn nói chỉ là của một bên, ngươi tin toàn bộ sao?" Mạc Tử Ngôn vén tóc mai qua sau tai cho nàng. "Ngươi sống ở Ngự Kiếm sơn trang mười lăm năm, giờ muốn ngươi rời bỏ, ngươi thật sự có thể bỏ đi? Cho dù là không có huyết thống, hắn cũng cũng là ca ca ngươi. Hắn vẫn luôn quan tâm ngươi, bằng không cũng sẽ không cho ta ở lại bên cạnh ngươi. Ngươi cứ như vậy chạy đi, mới càng làm người ta thêm lo lắng. Nghe lời ta, theo ta trở về. Ta nói rồi, sẽ cùng đối mặt với ngươi."

"Nhưng, lòng ta rất loạn." Mộ Dung hít hít cái mũi. "Nếu hắn nói đều là sự thật thì sao? Ta không phải Mộ Dung Tuyết, ta đây rốt cuộc là ai? Sau này còn có thể phát sinh chuyện gì đây......"

"Nếu hắn nói đều là sự thật, ta thật là nữ nhi của bọn họ, ta không phải là phạm vào tội ngỗ nghịch sao?" Mạc Tử Ngôn cười khổ. "Tay của Mộ Dung Đường, là vì ta mà mất đi. Trốn tránh không có nghĩa là không tồn tại, chúng ta buộc phải đối mặt. Ta cuối cùng cảm thấy, không đơn giản như vậy. Có lẽ còn có chuyện gì đó mà chúng ta cũng không biết. Theo ta trở về đi, không phải ngươi cũng muốn biết chính ngươi rốt cuộc là ai sao?"

Mộ Dung Tuyết nhìn ánh mắt của nàng, chần chờ gật đầu. Mạc Tử Ngôn vươn tay tìm được tay nàng rồi cầm lấy, ý cười tràn ngập nơi khóe mắt.

"Đừng lo lắng, còn có ta ở đây."

"Sau này, ngươi cũng sẽ không đi sao?"

"Đây là nói cái gì thế, không phải ngươi luôn muốn tránh né ta à?" Mạc Tử Ngôn làm bộ tức giận nói: "Là ai nói cho ta biết, về sau phải phân rõ giới hạn với ta?"

"...... Ta... ta lúc đó là tức quá...... Ngươi không nên tưởng thiệt......" Mộ Dung quẫn bách buông mi mắt. "Sau này ta sẽ không nói thế nữa."

"Tiểu Tuyết." Giọng Mạc Tử Ngôn cực độ ôn nhu, quyến luyến hôn khóe mắt nàng. "Giờ đây ta cảm thấy rất may mắn, cho dù là chuyện như vậy phát sinh, nhưng bởi vì nó, ta mới có thể truy ngươi về được."

"Tử Ngôn." Hốc mắt Mộ Dung Tuyết lại nóng lên, hôm nay Mạc Tử Ngôn quá mức ôn nhu, làm cho nàng luôn nhịn không được mà muốn khóc.

Mạc Tử Ngôn đau lòng ôm chặt nàng. Nếu không phải lúc trước mình làm nàng chịu nhiều ủy khuất, nhiều đau lòng, nàng sao có thể chỉ vì một hai câu của mình liền đỏ mắt? Sau này, tuyệt đối không thể đánh mất nàng nữa, cũng không thể làm nàng chịu ủy khuất. Người này, là người duy nhất mà mình muốn che chở.

"Mệt mỏi đi, ta ôm ngươi ngủ được không?"

"Ừ." Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, ở trong lòng nàng tìm một tư thế thoải mái nhắm hai mắt lại, lại lo lắng mở ra. "Sáng mai, ngươi còn ở đây sao?"

"Ở, đương nhiên ở. Sẽ không bán ngươi đi." Mạc Tử Ngôn nghịch ngợm nháy mắt với nàng, vỗ về lưng nàng. "Ngủ đi."

Nghe xong lời này, Mộ Dung Tuyết rốt cuộc an tâm nhắm mắt lại, dầm mưa thật lâu, lại bị Mạc Tử Ngôn ép buộc, đã sớm mệt mỏi. Mạc Tử Ngôn nghe tiếng hít thở bình ổn của nàng cũng nhắm mắt lại, không lâu sau cũng yên giấc.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách cả một đêm, đến sáng hôm sau liền ngừng. Không khí mang theo chút ẩm ướt. Mái hiên vẫn còn vương nước mưa, đang nhiễu từng giọt từng giọt xuống đất.

Mộ Dung Tuyết mở mắt trước, vì muốn tận mắt xác định người kia còn ở cạnh không. Nhìn thấy người bên cạnh nhắm mắt lại an ổn ngủ, nàng mới yên tâm, khóe miệng cong cong nhìn chằm chằm mặt của Mạc Tử Ngôn, vụng trộm ấn một nụ hôn lên môi nàng.

Tựa hồ là cảm giác được, Mạc Tử Ngôn bỗng nhiên mở mắt, con ngươi trong suốt thẳng tắp tiến vào ánh mắt Mộ Dung Tuyết, làm nàng muốn nhắm mắt lại giả bộ ngủ đã không kịp nữa.

"Ngươi tỉnh rồi?"

"Ừm, mơ thấy có người đánh lén, ta liền tỉnh. Ta còn nghĩ rằng đêm qua ngươi mệt như vậy sẽ ngủ ngon ngủ sâu, không ngờ rằng ngươi thức dậy còn sớm hơn ta. Thể lực của Tiểu Tuyết quả nhiên là tốt hơn nhiều so với trước kia." Mạc Tử Ngôn cười nói nhìn nàng, lời nói thực thâm thúy.

Mộ Dung Tuyết xấu hổ cực, lui vào trong chăn chỉ lòi ra cái đầu, rù rì rủ rỉ nói:. "Không có, ta còn chưa có tỉnh ngủ."

Trên người bỗng thấy nặng, mặt Mạc Tử Ngôn đã gần trong gang tấc, ở bên tai nàng ái muội thổi khí.

"Thế, Tiểu Tuyết là không muốn dậy? Ta sẽ cùng ngươi ngủ tiếp một lát cũng được."

"Không, không cần, chúng ta vẫn là dậy thôi. Hôm nay không phải nên đi về sao?" Mộ Dung Tuyết vội vàng đẩy nàng ra ngồi dậy, mới nhớ tới chính mình cái gì cũng không có mặc. Cả khuôn mặt phối hợp với hai bên tai đều đỏ bừng, vội vàng cầm chăn lên che tới ngực.

Mạc Tử Ngôn nhìn dáng vẻ hoảng hốt của nàng mà không nhịn được cười, bình thản ung dung xuống giường lấy quần áo.

"Tử Ngôn, ngươi, ngươi......"

Nàng muốn nhắc nhở Mạc Tử Ngôn rằng nàng ấy cũng không có mặc quần áo, nhưng nói đến một nửa thì không nói được nữa. Nàng đưa lưng về phía mình, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài mượt như gấm, buông sau lưng, vòng eo mềm mại cùng với hai chân thon dài.

Mạc Tử Ngôn đưa lưng về phía nàng mặc quần áo vào, xoay người phát giác Mộ Dung Tuyết còn ngồi ở trên giường ngẩn người, buồn cười tiêu sái đi qua xoa xoa đầu nàng.

"Suy nghĩ cái gì? Muốn lại giường (ngủ nướng) sao? Hay là Tiểu Tuyết muốn ta mặc giúp ngươi?"

Mộ Dung Tuyết theo bản năng gật gật đầu, lại nhìn thấy trên mặt nàng xuất hiện nụ cười trêu ghẹo thì tỉnh táo hẳn.

"Không cần, ta... ta tự mình mặc là được rồi."

Nàng luống cuống tay chân mặc quần áo vào xuống giường, thu xếp chỉnh tề xong, đi theo Mạc Tử Ngôn ra khỏi phòng.

Càng đến gần Liễu Xanh sơn trang, cước bộ của Mộ Dung Tuyết lại càng chậm, càng nhỏ. Nhìn bảng hiệu thiếp vàng càng ngày càng rõ ràng kia, cuối cùng nàng dừng chân lại.

"Làm sao vậy?" Mạc Tử Ngôn kéo cái người đang đứng không nhúc nhích, ngạc nhiên quay đầu lại. Do dự trên mặt Mộ Dung Tuyết đều bị nàng xem vào mắt.

Nàng nắm thật chặt tay nàng ấy. "Không phải ta đã nói, ta sẽ luôn cũng ngươi sao? Đừng sợ, đừng lo lắng."

Kiên định cùng ôn nhu trong mắt Mạc Tử Ngôn làm cho Mộ Dung Tuyết cảm thấy yên ổn. Nàng mở bàn tay ra cùng nàng ấy năm ngón tay tướng khấu, mỉm cười.

Tơ lụa đỏ thẫm cùng đèn lồng trong sơn trang còn chưa kịp lấy xuống, sau khi dính nước mưa thì màu đỏ càng đậm hơn, thỉnh thoảng có gọt nước nhiễu xuống.

Mộ Dung Vũ cùng Tả Chấn Thiên ở đại sảnh đợi một đêm, nghe được hạ nhân thông báo, đều vui sướng không thôi.

"Muội muội! Tử Ngôn!" Trong sân viện xuất hiện hai thân ảnh quen thuộc, Mộ Dung Vũ cao hứng đi chào đón, xác định các nàng không sao mới thả lỏng. "Thật tốt quá, ta sợ các ngươi dầm mưa lớn như vậy sẽ sinh bệnh."

"Ca ca." Mộ Dung Tuyết thì thào kêu một tiếng, đôi mắt ẩm ướt.

Mộ Dung Vũ vui mừng cực, liên tục gật đầu, lúc nhìn thấy các nàng nắm tay năm ngón tướng khấu thì tâm hơi hơi đau, lập tức nói thêm: "Trở về là tốt rồi, ta còn sợ sau này muội không cần người ca ca này nữa."

"Tử Ngôn, Tuyết Nhi, các ngươi đã trở lại, ta cùng Vũ Nhi rất lo lắng đấy." Tả Chấn Thiên cao hứng, nhớ tới chuyện phát sinh hôm qua lại có chút luống cuống, chỉ đành lắp bắp nói: "Các ngươi, trước hãy vào trong phòng nghỉ ngơi! Ta gọi là người đi chuẩn bị chút đồ ăn."

"Không cần." Mạc Tử Ngôn thản nhiên nói, ánh mắt nhìn quanh một vòng, lúc nhìn thấy Đinh Văn vẫn trầm mặc đứng phía sau Tả Chấn Thiên thì nói: "Ta còn có một số việc muốn hỏi hắn."

Đinh Văn gật gật đầu.

"Tiểu...... Tử Ngôn cô nương còn có chuyện gì muốn hỏi, cứ việc nói."

"Ngươi nói ta là con của Mộ Dung trang chủ cùng Triệu phu nhân, có bằng chứng chăng?"

"Bằng chứng?" Đinh Văn ngẩn người. "Bằng chứng gì?"

"Làm sao ta biết được những chuyện này có phải sự thực hay không? Ngươi cũng chỉ là nghe được từ trong miệng nàng ta mà thôi." Mạc Tử Ngôn tiến lên hai bước. "Nếu đây cũng là tự nàng suy diễn, chúng ta không phải lại mắc bẫy của nàng ta sao? Ngươi có thể có cái gì hay ai đó có thể chứng minh ta là Mộ Dung Tuyết không?"

"Này...... Quả thật ta không có." Đinh Văn khó xử nói: "Trang chủ không rõ tung tích, phu nhân thì đã qua đời, ta quả thật, không tìm được người thứ hai chứng minh lời nói của ta. Nhưng mà, chuyện ta nói đều là thực, đều là Mạc Nhược Ly nói cho ta biết. Hơn mười năm trước, cũng quả thật từng phát sinh chuyện như vậy. Việc ta có thể làm đó là ngăn cản, bằng không đến lúc ngươi thành thân cùng thiếu trang chủ, thì đã chậm."

Mạc Tử Ngôn cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, nhìn dáng vẻ của hắn, quả thật không giống như là đang nói dối. Vậy những chuyện này, thật là Mạc Nhược Ly nói.

"Lời này của Tử Ngôn cũng không sai." Tả Chấn Thiên nhíu mày. "Có lẽ, lại là một cái kế lớn của Mạc Nhược Ly. Xem ra phải biết đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, còn phải tìm được nàng ta nữa."

"Thực ra ta có một biện pháp."

"Biện pháp gì?"

"Lấy máu nhận thân."

"Lấy máu nhận thân?" Tả Chấn Thiên ngạc nhiên. "Nhưng mà Mộ Dung Đường bây giờ không rõ tung tích, không tìm thấy hắn, sao có thể lấy máu nhận thân?"

"Nếu ta cùng Mộ Dung Vũ thật là cùng một mẹ sinh ra, kế thừa chung một dòng máu của cha, như vậy tất nhiên là có quan hệ huyết thống. Máu, cũng nhất định có thể dung hợp. Trang chủ nếu không tin, tự nhiên có thể tìm người đến thử một lần."

Tả Chấn Thiên hơi chần chờ, nói với một hộ vệ. "Ngươi đi lấy mấy cái chén tới, cũng đi gọi huynh muội Đông Vân Đông Vũ lại đây."

"Dạ, trang chủ."

Sau một lát, hộ vệ dẫn theo mấy người tới, xếp chén lên bàn rồi đổ nước vào đó. Tả Chấn Thiên đơn giản giải thích với mấy người được gọi tới, mấy người đều gật đầu vén tay áo lên, dùng tiểu đao rạch một đường nhỏ lên ngón tay, cho máu chảy vào chén.

Mọi người ở đây ngừng thở không chớp mắt nhìn chằm chằm giọt máu trong chén lượn lờ, cuối cùng dung hợp lại với nhau kết thành một mảng màu đỏ rộng.

Tả Chấn Thiên sợ hãi than: "Thật sự có thể!"

Mộ Dung Vũ nhìn Mộ Dung Tuyết một cái.

"Vậy là được, vậy, chúng ta liền dùng cách này đi."

Mạc Tử Ngôn cho Mộ Dung Tuyết một ánh mắt cổ vũ, nắm tay nàng đi đến bên cạnh bàn.

Mộ Dung Vũ dẫn đầu cắt ngón tay, đưa máu rơi vào trong chén, mỉm cười với Mộ Dung Tuyết, dùng khẩu hình nói với nàng, 'vô luận thế nào, ngươi vẫn luôn là muội muội của ta.'

Mộ Dung Tuyết lau lau mắt, cầm lấy tiểu đao, cắt ngón tay, đem giọt máu đỏ sẫm nhiễu vào chén. Mạc Tử Ngôn lập tức cầm khăn tay bao lên vết thương của nàng. Nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Mạc Tử Ngôn, Mộ Dung Vũ chua sót cười cười dời tầm mắt, nhìn về phía nơi khác.

Hai giọt máu trong chén di chuyển trong trong mặt nước trong suốt, nhưng vẫn không có ý muốn dung hợp vào nhau.

Tả Chấn Thiên thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Tử Ngôn và Mộ Dung Tuyết.

"Xem ra, Đinh Văn nói đều là thật." Cũng thế, hôm qua lúc Đinh Văn nói ra hết thảy, trong lòng hắn đã chuẩn bị. Chuyện hôm nay, cũng chỉ là tiến thêm một bước chứng thật mà thôi.

Mộ Dung Vũ ngơ ngác nhìn hai giọt máu trong chén, trong lòng ứ đọng khó chịu. Như vậy, Mộ Dung Tuyết thật sự không phải muội muội của mình, Mạc Tử Ngôn mới phải sao?

Bọn họ, mới thật sự là huynh muội......

Đang muốn sai người dọn chén đi, Mạc Tử Ngôn tiến lên một bước. "Chờ một chút."

"Làm sao vậy?" Tả Chấn Thiên kinh ngạc hỏi: "Đây không phải là đã nghiệm xong rồi sao?"

"Tử Ngôn." Mộ Dung Tuyết giật nhẹ tay áo của nàng, Mạc Tử Ngôn cho nàng một nụ cười trấn an, nói với Mộ Dung Vũ: "Ta còn chưa thử. Mộ Dung Tuyết không phải muội muội ngươi, không có nghĩa ta sẽ là."

"Tử Ngôn......" Nếu lúc đầu nghe nói như thế, hắn nhất định sẽ vui sướng không thôi, nhưng nay biết được tình nghĩa của nàng đối với Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Vũ cảm thấy thực mất mát. Hắn hiểu được, nàng làm tất cả, đều là vì Tiểu Tuyết, không quan hệ gì tới mình.

Giọt máu đỏ rơi vào trong chén, chìm tới gần đáy rồi lại nổi lên. Mộ Dung Vũ sau đó cũng lại nhỏ thêm một giọt máu vào, kết quả lại làm cho tất cả mọi người chấn động, hai giọt máu vẫn chưa dung hợp.

"Đây là chuyện gì xảy ra?"

Sau lưng Đinh Văn ra mồ hôi lạnh, Mộ Dung Tuyết cùng Mộ Dung Vũ không có quan hệ huyết thống, sao mà ngay cả Mạc Tử Ngôn cũng không có, các nàng cũng không phải là con cháu Mộ Dung gia. Vậy Mộ Dung Tuyết chân chính rốt cuộc ở nơi nào? Năm đó Mạc Nhược Ly rốt cuộc đã làm cái gì?

-------

Editor có lời muốn nói: a ha ha~~ ai có thể đưa ra đáp án không?~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net