Chương 70 - Đường về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Tuyết đang ngủ thì cảm giác được có gì đó mềm mềm ươn ướt chui vào miệng, nhẹ nhàng quét khắp hàm răng, trên người cũng có thứ đang di dộng, ôn nhuyễn áp lên ngực, lại từ ngực chuyển đến bụng, lướt tới đùi.

Nàng bị động tác vuốt ve không an phận ấy chọc đến cả người khô nóng. Nhưng mí mắt nặng trịch không mở ra được, mông mông lung lung nghĩ mình còn nằm mộng.

'Hì hì~'

Bên tai có tiếng cười khẽ, còn có dòng nhiệt khí tập kích bên má, Mộ Dung Tuyết nhiều lần cố gắng mới thoát khỏi giấc ngủ sâu, mở đôi mắt nhập nhèm từ từ nhìn rõ sự việc trước mắt.

"Dậy rồi à?" Tên đầu sỏ kia buông tha cho đôi môi của nàng, cười khanh khách hỏi.

"Ừm..." Mộ Dung Tuyết mơ hồ đáp một câu, sau lưng có chút ẩm ướt, dính dính dán lên người. Khi nào thì mình ra nhiều mồ hôi như vậy? Nàng xoa xoa mắt muốn nói tiếng chào buổi sáng với Mạc Tử Ngôn thì bỗng nhiên cảm giác giữa hai chân có cái gì dính dính, mặt nhất thời đỏ ửng.

"Mạc Tử Ngôn, ngươi —-"

Không đợi nàng nói xong, Mạc Tử Ngôn đã nhanh chóng làm ra hành động, xoay người kẹp nàng dưới thân. Bàn tay đang quấy phá chuyển sang đè chặt chặn lại tất cả phản kháng của Mộ Dung Tuyết.

"Mạc Tử Ngôn! Ngươi, ngươi, ngươi sao mà vô lại đến thế hả......." Mặt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng, tay chân như nhũn ra, giọng càng ngày càng nhỏ. "Ngươi quá đáng."

"Ngươi ngủ trầm như vậy, kêu kiểu nào cũng không dậy, phải gãi gãi giúp ngươi tỉnh chứ sao." Mạc Tử Ngôn cười ha ha, đầy phấn khích quan sát phản ứng của Mộ Dung Tuyết. Vẻ thẹn thùng của người này thật sự là làm cho người ta thích không thôi.

Gãi ngứa mà lại gãi chỗ đó sao? Rõ ràng chính là già mồm át lẽ phải. Mộ Dung Tuyết túm áo nàng, căm giận nói một câu: "Sắc quỷ!"

"Như thế nào, ngươi không thích ta như vậy?" Mạc Tử Ngôn nhướn mày. "Ta đây đi ra ngoài."

Ngoài miệng nói muốn đứng lên, thân mình lại đè trên người Mộ Dung Tuyết không hề có ý muốn di chuyển, còn cố ý vô tình cọ cọ mang đến cảm giác kỳ quặc làm mặt Mộ Dung Tuyết càng đỏ hơn.

"Mạc Tử Ngôn, ngươi cố ý !"

"Tiểu Tuyết, ngươi càng ngày càng thông minh." Mạc Tử Ngôn tỏ vẻ kinh ngạc mở to hai mắt, tiếp theo cánh tay dài kéo chăn qua đỉnh đầu trùm kín lên thân hai người.

Ánh nắng ấm áp chiếu quá khung cửa sổ, sưởi ấm cho cả căn phòng. Chăn trên giường phồng lên như cái bao lớn, 'sột sột soạt soạt' không ngừng phát ra tiếng thở dốc dồn dập cùng với tiếng rên khẽ làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Qua một hồi lâu, người trong chăn mới chịu ló đầu ra. Mạc Tử Ngôn bình thản ung dung, khóe miệng còn mang theo nụ cười thỏa mãn, Mộ Dung Tuyết thì quần áo hỗn độn, sắc mặt ửng hồng, trông có chút chật vật.

"Tiểu Tuyết, ta càng ngày càng thích ngươi làm sao bây giờ?" Mạc Tử Ngôn vươn tay sửa sang lại quần áo bị mình xả loạn của nàng. Càng ngày càng thích nàng, luôn nhịn không được mà động tay động chân, nhìn nàng vừa tức lại bất đắc dĩ thì trong lòng ngọt ngào mà nhịn không được phải phát ra ngoài.

"Tử Ngôn, ngươi càng ngày càng sắc thì làm sao bây giờ?" Mộ Dung Tuyết cắn môi dưới. Không cam lòng bị khi dễ, nàng chọt chọt ngực của Mạc Tử Ngôn, nghiêm mặt nói: "Nơi này biến thành xấu."

"Xấu thì cứ để cho nó xấu đi." Mạc Tử Ngôn cầm tay nàng. "Có thể cùng một chỗ với ngươi, cứ để ta tiếp tục xấu luôn đi."

Lời này làm cho Mộ Dung Tuyết hết sức ấm lòng, nàng nhích lại gần trong lòng Mạc Tử Ngôn, áp trán lên xương quai xanh của nàng, nhỏ giọng nói: "Ta cũng hy vọng sau này đều có thể như vậy."

Mạc Tử Ngôn ôn nhu hôn hôn khóe mắt nàng, ôm cổ nàng ngồi dậy.

"Đứng lên đi, chúng ta đi qua thăm nương của ngươi."

"Ừm."

Đẩy cửa gỗ ra, người đang ngồi bên cửa sổ nghe thấy tiếng động thì xoay lại, lộ ra nụ cười, trong tay ôm cái hộp kia vuốt ve.

"Nương, tối hôm qua ngủ ngon không ạ?" Mộ Dung Tuyết tiến lên cầm tay nàng. "Đã đói bụng chưa nương?"

Cố Thu Nguyệt gật gật đầu: "Đói."

"Con đưa nương đi ăn chút gì được không, đi thêm một ngày hôm nay nữa, đến chạng vạng là chúng ta có thể tới Liễu Xanh sơn trang rồi. Nơi đó có đầu bếp tay nghề tốt lắm, đến lúc đó nương muốn ăn cái gì cũng được."

"Ăn, ngon." Cố Thu Nguyệt cười hì hì nhìn Mộ Dung Tuyết, nghiêng đầu nói: "Con là Tuyết Nhi, nàng là Tử Ngôn."

Mộ Dung Tuyết rất kích động: "Nương, nương nhớ rõ tên bọn con rồi sao?"

"Xem ra không phải bà không biết gì hết." Mạc Tử Ngôn cũng vui mừng, thử thăm dò hỏi: "Người có biết trước kia mình ở đâu không?"

"Ở nhà gỗ, trong nhà gỗ." Cố Thu Nguyệt cười đến khóe mắt cong cong. "Các ngươi đều là con của ta."

"Thế, người có biết trượng phu của mình là ai chăng? Chính là phụ thân của con người, hắn là ai người còn nhớ rõ không?"

Cố Thu Nguyệt ngẩn người, gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu. Mạc Tử Ngôn không rõ nàng muốn nói cái gì, lại hỏi một lần: "Cha của Tuyết Nhi là ai?"

Vốn chờ mong có thể nghe ra manh mối gì, lại không ngờ Cố Thu Nguyệt bỗng bật khóc. Bà ôm hộp gỗ từng bước lui về phía sau, nức nở nói: "Không biết, không biết, con không còn, phụ thân gì cũng không có, cái gì cũng không có... Đừng hỏi ta, không nên hỏi ta........"

Mạc Tử Ngôn vội vàng khuyên giải an ủi: "Dạ dạ dạ, con không hỏi, con không hỏi, người đừng sợ hãi!"

"Nương! Con ở trong này, Tuyết Nhi đang ở đây rồi." Mộ Dung Tuyết ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng. "Đừng sợ, đừng sợ, chúng con sẽ ở cùng với nương."

Cảm xúc của Cố Thu Nguyệt bình ổn một ít. Bà nâng tay áo lau nước mắt trên mặt, đáng thương hề hề nhìn Mộ Dung Tuyết, giống như đứa trẻ bị ủy khuất.

Mộ Dung Tuyết nhìn mà lòng chua xót, cầm tay bà. "Nương, con đưa nương ra ngoài ăn điểm tâm."

Hai người mang theo Cố Thu Nguyệt ra ngoài, dọc theo đường đi Cố Thu Nguyệt đều khẩn trương cầm tay Mộ Dung Tuyết, rõ ràng là rất ỷ lại vào nàng.

Tâm tình Mạc Tử Ngôn nặng nề. Nếu không phải do Mạc Nhược Ly, bà ấy làm sao lại biến thành như thế. Cái người dưỡng dục mình tám năm kia, tâm địa sao lại độc ác đến thế, vì chuyện riêng của bản thân mà đi tổn thương người khác?

Xe ngựa tiếp tục lên đường. Cố Thu Nguyệt cầm bánh bao Mộ Dung Tuyết đưa ăn ngon lành, còn muốn đút Mộ Dung Tuyết với Mạc Tử Ngôn. Cuối cùng trên miệng ba người đều dính bánh, sau đó vỗ tay ha ha cười không ngừng.

Người kia an uống no đủ xong lại làm ầm ĩ một hồi mới yên tĩnh được, dựa vào gối mềm mà ngủ. Mộ Dung Tuyết lấy khăn tay cẩn thận lau vết dầu mỡ trên mặt bà, thở dài một hơi.

"Tử Ngôn, ngươi nói xem, nương sẽ tỉnh táo lại chứ?"

"Sẽ, lúc bà nhìn thấy ngươi luôn rất vui vẻ. Từ từ chỉ bảo, nhất định sẽ khỏe lại." Mạc Tử Ngôn vuốt phẳng góc áo bị đè nhăn của Cố Thu Nguyệt. "Ngươi có từng hình dung thử, phụ thân thân sinh của ngươi sẽ là người như thế nào chưa?"

Mộ Dung Tuyết lắc đầu. "Ta nghĩ không được. Có thể bỏ mặc nương ở bên ngoài nhiều năm như vậy chẳng thèm quan tâm, sẽ là một trượng phu có trách nhiệm sao?"

"Có lẽ là hắn có khổ tâm."

"Khổ tâm, là cái loại khổ tâm gì mà có thể khiến hắn bỏ mặc thê tử đang mang thai, để nàng phải rời quê hương trốn theo dân chạy nạn chứ? Cho dù là có khổ tâm, sau thiên tai cũng phải tìm đến chứ, nhưng là hắn chưa từng xuất hiện. Nếu hắn có ở bên cạnh nương, có lẽ ta, sẽ không bị Mạc Nhược Ly mang đi, thay đổi thân phận với ngươi. Nương cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ như vậy ......."

"Tiểu Tuyết......." Mâu quang Mạc Tử Ngôn trở nên ảm đạm, kéo nàng qua ôm vào lòng. "Ta......"

Môi bị ngón tay chặn lại. Mộ Dung Tuyết lắc đầu. "Không cần nói xin lỗi với ta nữa, chuyện quá khứ này, cứ để cho nó qua đi được không? Ta không muốn nhớ lại."

"Được, ta không nói." Mạc Tử Ngôn không nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm nàng. Mộ Dung Tuyết yên tâm giao toàn bộ thân mình cho nàng, mơ mơ màng màng cũng ngủ mất.

Mặt trời dần dần khuất sau núi, xe ngựa như vấp phải cái gì bỗng nhiên lắc mạnh rồi dừng lại, làm Mộ Dung Tuyết bừng tỉnh. Nàng từ trên đùi Mạc Tử Ngôn ngồi dậy.

"Làm sao vậy?"

Xa phu ở bên ngoài đề cao giọng trả lời: "Hai vị cô nương, đến Liễu Xanh sơn trang rồi."

"Đã đến rồi?" Mộ Dung Tuyết phấn chấn tinh thần, cúi người đánh thức Cố Thu Nguyệt, cùng Mạc Tử Ngôn đỡ bà xuống xe ngựa. Hộ vệ bên ngoài Liễu Xanh sơn trang nhìn thấy các nàng, lập tức chạy vào thông báo, đợi tới lúc ba người tới chính sảnh, liền nhìn thấy Mộ Dung Vũ đang vội vàng đến.

"Muội muội, Tử Ngôn!" Mộ Dung Vũ vui sướng chạy tới. "Hai người đã trở lại! Người nọ tìm được rồi chứ?"

"Dạ, tìm được rồi, ca ca, bà chính là chúng ta ở Vịnh Châu......" Mộ Dung Tuyết vốn là khẩn cấp muốn báo chuyện nàng tìm được mẫu thân thân sinh cho Mộ Dung Vũ biết, khi nhìn thấy Mộ Dung Đường từ phía sau hắn đi thì bỗng dưng giật mình im bặt.

"Cha, sao cha lại ở đây?!"

Mạc Tử Ngôn cũng kinh ngạc, không phải hắn đang ở cùng Mạc Nhược Ly sao, sao lại ở Liễu Xanh sơn trang? Chẳng lẽ là hắn xin Mạc Nhược Ly chạy về? Nhưng, tay trái của hắn......

Mộ Dung Đường chậm rãi đi đến trước mặt các nàng, tinh tế đánh giá Mộ Dung Tuyết một lát, lập tức chuyển tầm mắt dừng trên người Mạc Tử Ngôn.

"Ngươi chính là nữ nhi của Uyển Như?"

Mặt của hắn bởi vì tâm tình bị đè nén mà có chút kỳ quặc. Đứa bé này là sau khi hắn bị nhốt mới sinh ra, là cốt nhục của nữ nhân hắn yêu nhất cùng tên kia sinh hạ. Hắn cố gắng ở trên người Mạc Tử Ngôn tìm kiếm bóng dáng của Triệu Uyển Như, nhưng mỗi một chỗ tìm được, tâm hắn liền càng đau thêm một phần.

Lúc Uyển Như sinh hạ đứa trẻ này, có phải rất hạnh phúc không? Nàng thương nó như vậy, ngay cả bị thương trí mạng, còn cường chống muốn nhìn nó một lần cuối cùng, có phải hắn cũng nên đối tốt với nó không?

Nhưng tồn tại của Mạc Tử Ngôn lại nhắc nhở hắn, thê tử của hắn từng bị kẻ khác vô sỉ chiếm giữ, đó là vết sẹo không thể khép lại trong lòng hắn. Nếu nhận nàng, sẽ lại xé rách miệng vết thương, cảm xúc mâu thuẫn này làm hắn không biết phải ứng đối thế nào.

Mạc Tử Ngôn đứng tại chỗ nhìn hốc mắt hắn từng chút hồng đi, nắm tay cũng siết chặt lại, đang nhớ lại quá khứ sao? Có phải Tả Chấn Thiên đã kể hết mọi chuyện cho hắn không.

Cố Thu Nguyệt bị bộ dáng Mộ Dung Đường dọa sợ, khiếp đảm núp sau lưng Mộ Dung Tuyết.

"Cha, cha làm sao vậy?" Mộ Dung Tuyết cảm thấy phụ thân thật kỳ quái, hơi thở trên người hắn thực xa lạ, ngay cả ánh mắt nhìn mình đều là xa lạ. Trước kia cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng như vậy. Nàng tiến lên từng bước, bỗng nhiên phát hiện dưới ống tay áo của hắn là đôi tay nguyên vẹn, khiếp sợ không thôi.

"Cha, tay cha khỏi rồi sao?"

"Tuyết Nhi, đây, đây mới là phụ thân của chúng ta." Mộ Dung Vũ chần chờ mở miệng, lo lắng nhìn Mộ Dung Đường. "Cái người bái đường thành thân với nương, sinh hạ Tử Ngôn, tên là Lâm Vu Phong. Đây chính là nguyên nhân mà máu của ba chúng ta đều không có dung hợp lại."

"Đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Trước khi các ngươi sinh ra, ta đã bị Công Tôn Sở bị giam cầm." Giọng Mộ Dung Đường trầm thấp, dẫn theo hận ý khắc cốt. "Hắn thiết kế bẫy bắt ta, bức ta bán mạng cho hắn, bị ta cự tuyệt, liền phế võ công của ta. Sau đó, tìm thủ hạ của hắn thay thế ta. Sở dĩ hắn không giết ta, vì muốn từng chút từng chút nghiền nát ý chí của ta, muốn ta nhìn thấy hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, muốn ta hối hận, muốn ta khuất phục. Người ở Ngự Kiếm sơn trang mười mấy năm qua, là thuộc hạ cũ của Công Tôn Sở, tuân mệnh của Công Tôn Sở đi giả mạo ta."

Không khí nháy mắt ngưng đọng. Mạc Tử Ngôn chỉ cảm thấy trong óc loạn thành một đoàn. Nàng vừa mới tiếp nhận chuyện mình không phải hài tử của Mạc Nhược Ly, vừa sinh ra đã bị tráo đổi thân phận với Mộ Dung Tuyết, Triệu Uyển Như mới là mẫu thân, Mộ Dung Đường là phụ thân. Nàng cùng Mộ Dung Tuyết đến Vịnh Châu đi tìm mẫu thân của nàng ấy, vốn tưởng rằng việc này sẽ chấm dứt, lại không ngờ sóng trước chưa yên sóng sau đã ập tới. Không chỉ có mẫu thân là giả, ngay cả phụ thân cũng là giả, người bị nàng đoạt mất cánh tay tên là Lâm Vu Phong? Đó mới là tên của cha sao?

"Lần này chúng ta đến đỉnh Vân Thương tham dự võ lâm đại hội, gặp Công Tôn Sở." Mộ Dung Vũ tiếp lời. "Hắn quá cuồng vọng, vọng tưởng chiếm ngôi vị võ lâm minh chủ, bị cha vạch trần thân phận, mọi người muốn giết hắn, bị nanh vuốt của hắn ẩn núp ở trong giang hồ cứu đi. Công Tôn Sở, là muốn mượn lực của võ lâm để leo lên ngôi vị hoàng đế. Ngự Kiếm sơn trang, những tiểu phái thuộc Đường môn bị hủy, tuyệt thế bảo kiếm bị tung khắp giang hồ gây nhiều phân tranh, đều là do hắn sai người làm. Mục đích chính là quét sạch những người không phục hắn."

Mộ Dung Tuyết kinh ngạc vạn phần, vội vàng hỏi: "Sao có thể, cha đã nói cha bị hắn tráo, người kia là thuộc hạ của Công Tôn Sở, nếu là người của hắn, vì sao hắn còn muốn hủy diệt Ngự Kiếm sơn trang?"

"Lâm Vu Phong phản bội hắn." Mộ Dung Đường trả lời. "Hắn vẫn chưa thực thi mệnh lệnh của Công Tôn Sở, còn có ý đồ thoát khỏi trướng của hắn, đối nghịch hắn. Trong lúc Công Tôn Sở phẫn nộ đã sai người thiêu hủy Ngự Kiếm sơn trang. Về phần nguyên nhân hắn phản bội, đại khái, chỉ có hắn mới biết."

Những bí mật này nay được phơi bày, Mộ Dung Tuyết khó có thể tin được. Mấy ngày nay đã có rất nhiều chuyện khiến nàng khiếp sợ, lại không nghĩ, chuyện vẫn chưa hết!

"Làm sao ta biết ông không phải giả?" Mộ Dung Tuyết lui về phía sau hai bước, trưởng bối ở chung nhiều năm bỗng nhiên biến thành người hoàn toàn xa lạ, muốn nàng chấp nhận thế nào đây?

"Hắn là thật." Không biết khi nào Tả Chấn Thiên đã đến kịp, thở dài một hơi. "Ta cũng sợ lại phát sinh biến cố, đã để Mộ Dung cùng Vũ Nhi dử dụng phương pháp lấy máu nhận thân của Tử Ngôn, bọn họ quả thật là phụ tử thân sinh."

Vui sướng trong lúc dọc đường đi vì tìm được mẫu thân đã bị thổi tan không còn manh giáp, Mộ Dung Tuyết theo bản năng nắm chặt tay Mạc Tử Ngôn, cảm giác thật lạnh lẽo, muốn dùng chút sức để nó ấm áp hơn.

"Vậy, ông có quen Mạc Nhược Ly không? Rốt cuộc năm đó ông có hứa hẹn gì với nàng không?"

Mộ Dung Đường nghiêm mặt nói: "Ta chỉ chịu ân cứu mạng của nàng, vẫn chưa từng nhận lấy tình cảm của nàng."

"Nhưng nàng nói kiếm này, là ông đưa." Mạc Tử Ngôn rút nhuyễn kiếm bên hông ra. "Nàng nói, là tín vật ông để lại, muốn ta mang kiếm này đi tìm ông."

"Mộ Dung kiếm này là vật năm đó ta giao cho nàng, nhưng đều chỉ là vì báo ân cứu mạng."

Mộ Dung Vũ có chút kinh ngạc, thì ra nhuyễn kiếm trong tay Mạc Tử Ngôn chính là Mộ Dung kiếm. Hắn cùng với Mạc Tử Ngôn quen biết lâu như vậy, lại chưa hề biết.

Đây là Mộ Dung kiếm? Mạc Tử Ngôn mờ mịt nhìn kiếm trong tay. Ông đã không có tình cảm với nàng, cớ sao còn đưa Mộ Dung kiếm cho nàng? Đây không phải chỉ trang chủ Ngự Kiếm sơn trang mới có tư cách có được ư?

"Chỉ là một thanh kiếm thôi không có gì quan trọng, thân là trang chủ, muốn người tin phục, phải dựa vào uy tín hắn tự thân gây dựng, không phải chỉ bằng một thanh bảo kiếm là có thể làm được. Nàng đã cứu mạng ta, ân tình rất nặng, ta thật sự cảm kích, mới có thể đưa kiếm cho nàng." Mộ Dung Đường thống khổ nhắm mắt lại. "Ta không chấp nhận tình cảm của nàng, ai ngờ nàng điên cuồng như thế, cư nhiên bởi vậy mà hận ta. Sớm biết như thế, ta tình nguyện lúc trước bệnh chết, cũng sẽ không chịu ân huệ của nàng!"

Ngực hình như có đao xuyên qua, đau nhức âm ỉ. Mạc Nhược Ly dây dưa hơn mười năm, Triệu Uyển Như vì nàng mà chết, bản thân mình bị nàng lừa gạt, nàng lại không tiếc hết thảy đại giới, hao hết tâm tư đổi lại chỉ giỏ trúc đựng nước, công dã tràng, chỉ sợ bây giờ còn chưa biết. Phải nói là nàng đáng thương hay buồn cười? Nàng không có được hạnh phúc như mong muốn, lại hại chết người vô tội!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net