Chương 20: Thượng sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Cấp 1 trước 1 sau đi đến vị trí của mình ngồi xuống, rỉ tai thì thầm.

Nói xong chuyện rượu, Hạ Hầu Cấp liền rất buồn bã nói: "Nghe nói a huynh muốn đi bắc thùy, đáng tiếc ta không thể theo, thật muốn đi phương Bắc hoang vu bi tráng."

Hạ Hầu Phái liền nói: "Đại huynh mười chín rồi, lúc này mới đi, ngươi kiên nhẫn chờ đợi a."

"Phải chờ tới năm nào tháng nào, chờ ta giống a huynh lớn như vậy, sẽ không còn trận chiến nào." Tiểu quỷ thở thật dài một tiếng, lộ ra thập phần ưu sầu.

Hạ Hầu Phái cười hai tiếng: "Như thế nào? Nam Sở vẫn còn, sợ cái gì không còn trận chiến."

"Thật sự?" Hạ Hầu Cấp ánh mắt sáng lên, nắm lòng bàn tay nói: "Oai hùng trượng phu, lên ngựa giết địch, lộ ra tâm huyết!"

Hạ Hầu Phái gật gật đầu: "Ngươi có thể làm tướng quân."

Hạ Hầu Cấp giơ tay lên đầu, kiêu ngạo lại ngạo kiều: "Ta muốn làm Đại tướng quân, hiệu lệnh binh mã thiên hạ, đó mới là uy phong!"

Ước chừng làm binh mã tướng quân là ước mơ của đại đa số tiểu nam hài lúc nhỏ, Hạ Hầu Cấp cũng không ngoại lệ, bất luận hắn tương lai có hay không đạt được, lúc này giấc mộng đều nên được tôn trọng. Hạ Hầu Phái khóe môi cong, dùng sức khen hắn một chút, nói: "Thật là chí khí! Phái mỏi mắt mong chờ!"

Lý tưởng được khẳng định cùng coi trọng, ai cũng mở tâm, Hạ Hầu Cấp gật gật đầu, cười đến thoải mái: "Vậy ngươi có thể tưởng tượng ra trận giết địch?"

Ra trận giết địch... Liền có nghĩa là chiến tranh, có nghĩa là sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông. Hạ Hầu Phái trầm tư một lát, nói: "Ra sa trường vì nước chết, không cần da ngựa bọc thây. Ta không thích ra trận giết địch, nhưng có kẻ thù bên ngoài xâm phạm, ta nguyện mặc giáp giết địch."

Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng vỗ tay. Tiếng vỗ tay từ xa đến gần, rõ ràng vang dội. Mọi người ngó ngoài cửa xem, chỉ thấy Hoàng đế trên mặt khen ngợi đi đến, theo phía sau là Thái tử. So sánh với năm năm trước, Hạ Hầu Ký dung mạo nẩy nở rồi, thân thể cũng cao, anh tuấn lỗi lạc, phong lưu muôn phần.

Hạ Hầu gia, đều sinh ra tướng mạo tốt, cho dù Hạ Hầu Thứ, cũng là môi hồng răng trắng, tuấn dật vô cùng, chẳng qua là hắn luôn lộ ra không có ý tốt, lại cực mềm yếu, giữa lông mày không phải tính toán thì là do dự, khiến thanh tú bị áp đi hơn phân nửa, thành một kẻ bình thường không có gì lạ.

"Đúng!" Hoàng đế đi đến trước Hạ Hầu Phái, từ trên xuống dưới đánh giá cô một phen, mắt lộ ra tán thưởng: "Thập nhị lang lời ấy, có tình có lí."

Mọi người bị Hoàng đế từ trên trời giáng xuống làm sợ đến sững sờ, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng bái kiến, Hoàng đế khoát tay một cái nói: "Hôm nay tâm huyết dâng trào, liền tới Thái Học nhìn, nghe được Thập nhị lang nói, là niềm vui ngoài ý muốn rồi."

Mọi người dừng mắt đến bên người Hạ Hầu Phái, Hạ Hầu Phái đứng ở nơi đó, mặc cho bọn hắn dò xét, cảm thấy phiền muộn Hoàng đế tới không đúng lúc.

May mà Hoàng đế không nói tiếp, như ngày thường cha ngồi trên ghế dài, cho Chư Tử đều ngồi. Mọi người ngồi yên, Hạ Hầu Ký ngồi ở bên trái Hoàng đế.

"Ngày hôm trước có báo Đột Quyết vi phạm lãnh thổ, bọn ngươi nghĩ như thế nào?" Hoàng đế ngồi xuống, điều chỉnh tay áo, hai tay tự nhiên đặt trên gối. Đây là kiểu ngồi của kẻ sĩ, coi là ưu nhã yên tĩnh, trong hoàng thất cũng dạy ngồi ngay ngắn như thế.

Chư Tử đều suy nghĩ, Hạ Hầu Am cùng Hạ Hầu Cấp tuy nhỏ, nhưng nói đến chiến sự liền nhiệt huyết sôi trào là bản năng của giống đực, Hạ Hầu Cấp cao giọng nói: "lên ngựa giết địch, không phụ thiếu niên!"

Hoàng đế cười cười, hứng thú tràn đầy nói: "Như thế nào lên ngựa, như thế nào giết địch?"

Nói đến cụ thể cách làm, Hạ Hầu Cấp chần chờ một chút, suy nghĩ một hồi lâu, cũng không thể biết, không khỏi có chút đưa đám, lại nghĩ chính mình khoác lác, nhưng căn bản không biết thế nào thực hiện, trên mặt lập tức mắc cỡ đỏ bừng.

Hoàng đế cười lắc đầu: "Thập nhất lang có tâm, lòng ta rất an ủi, nhưng ngươi không chỉ cần có chí hướng, còn phải hiểu làm sao thực hiện. Học tốt, ngày sau ra chiến trường giết địch, trẫm muốn ngươi nâng cao Đại Hạ quốc uy!"

Mấy câu nói này khiến Hạ Hầu Cấp nóng máu sôi trào, chẳng quan tâm xấu hổ, chắp tay làm lễ, nói: "Nhi định không phụ lòng A cha!"

Hạ Hầu Cấp cùng Hạ Hầu Am còn trẻ, mặc dù được xưng tụng thông minh, lại chưa thấy được tài cán, cho nên, Hoàng đế chỉ cần bọn hắn lập được chí hướng, cũng không cầu bọn hắn có cái gì thượng sách.

Ánh mắt của hắn quét qua mấy đứa con, cuối cùng rơi vào Hạ Hầu Ký bên cạnh, ấm giọng nói: "Đại lang, ngươi nói một chút, Đột Quyết phạm ranh giới, đe doạ đất nước, làm như thế nào?"

Hạ Hầu Ký do dự một chút, nói: "Giết!"

Hoàng đế vui vẻ nói: "Rất đúng!" Lại truy vấn: "Như thế nào giết cường địch?"

Hạ Hầu Ký lập tức nói: "Nhi nguyện lãnh binh xuất quân, vì nước giết địch, vì cha phân ưu!"

Hoàng đế trên mặt tràn đầy vẻ tán thành, trong lòng hắn vốn cũng có ý này, hiện Thái tử chính mình đưa ra, hắn cũng cao hứng, lập tức nói: "Được."

Hạ Hầu Ký vội bái tạ.

Hoàng đế lại hỏi Chư Tử. Hạ Hầu Thứ chỉ là phụ tử diễn trò, hắn đối với Thái tử khinh thường, nhưng không dám nói Hoàng đế. sợ Hoàng đế không vừa lòng. Trong lòng của hắn nghĩ nơi đó đã có tướng lĩnh suy nghĩ nên như thế nào ứng đối Đột Quyết cần gì Thái tử. Hạ Hầu Chí nghĩ ra, chẳng qua không biết như thế nào biểu đạt, Hạ Hầu Am trầm tư tìm không được nội dung quan trọng.

Hoàng đế nhìn về phía Hạ Hầu Phái.

Muốn diệt Đột Quyết, là không được, không nói đến có thể làm được hay không, đem Đột Quyết diệt, cũng là không bù được tổn thất, huống chi, không có Đột Quyết, còn có người Hồ, còn có Tây Nhung, trên thảo nguyên sẽ có kẻ thèm khát Trung Nguyên giàu có và đông đúc. Trăm ngàn năm qua đều là như thế. Hạ Hầu Phái nội tâm biết rõ cách để ít tổn hại quân nhất, đáng tiếc, cô không muốn lúc này thò đầu ra, liền cũng như Hạ Hầu Am tự trầm tư.

Không ngờ Hoàng đế lại đặt câu hỏi rồi: "Thập nhị lang, ngươi có gì giải thích?"

Hoàng đế đối với Thái tử coi trọng nhất, Chư Tử đều xa không ai bằng, nhưng trong số Chư Tử kia , hắn lại coi trọng nhất Hạ Hầu Phái.

Mọi người đều nhìn về phía Hạ Hầu Phái.

Chính mình không nói cũng không sao, nhưng bị người nhìn chăm chú, cô không muốn rụt rè, không muốn lui bước. Hạ Hầu Phái suy nghĩ một chút, nói: "Có một biện pháp, chẳng qua là, cần thiên thời địa lợi nhân hoà."

Hoàng đế hào hứng, nói: "Ngươi nói."

Hạ Hầu Phái nói: "Nâng đỡ một người." Cô suy nghĩ, chọn biện pháp khiến Đột Quyết nội bộ tiêu hao.

Hoàng đế ánh mắt sáng lên, là ý kiến hay, ngược lại độ khó thật lớn, lại nói: "Nâng đỡ người giữ trong lòng dã tâm nên làm thế nào? Há không phải là hết sài lang lại tới hồ ly?" Man di, sao tin được?

Hạ Hầu Phái lắc đầu, cực kỳ nghiêm mặt nói: "Nếu muốn Bắc Cương an bình, chỉ có biện pháp này." Dù sao, cái họa đều ở phía nam không có ở phía bắc.

Năm năm này, chưa thể đánh Sở, chỉ vì lo lắng lòng muông dạ thú Đột Quyết sau lưng đánh lén, hưởng ngư ông đắc lợi.

Sau bị ràng buộc, liền bó tay bó chân không thể thi triển, những năm gần đây, Hoàng đế đối với Đột Quyết rất là nổi giận, rồi lại cố gắng đè xuống.

Lúc này nghe Hạ Hầu Phái nói như chém đinh chặt sắt, Hoàng đế cảm thấy tâm nhúc nhích.

Hoàng đế động tâm, nhưng cũng không gởi gắm hi vọng tại tiểu nhi, huống chi dù muốn nâng đỡ một người, cũng không phải một đêm mà thành. Ba ngày sau, Thái tử đi biên cương.

Chư Tử nhìn Hạ Hầu Phái ánh mắt đã có khác biệt, thực tế Hạ Hầu Thứ đã do dự lại len lén ghen ghét, Hạ Hầu Trung ngày đó không có ở đây, nhưng đã nghe người ta nói, có một ngày thấy Hạ Hầu Phái, cười híp mắt nói: "Thập nhị lang có thượng sách, sao A cha hỏi mới nói?"

Hạ Hầu Phái trước sau như một, như cười như không hàm hồ đi qua, giả nghe không hiểu lời nói của hắn ẩn giấu cái gì. Nhớ lại Hạ Hầu Trung năm năm này, không thể không thừa nhận hắn tiến bộ không ít, không dễ dàng để người mượn cớ, ngày thường nhìn việc đã cẩn thận rất nhiều. Chẳng qua hắn sửa, lại sửa không được lời nói ẩn núp châm nơi đấu gió. Mỗi lần cùng Tam huynh đối thoại, cô luôn luôn có cảm giác chính thê cùng tiểu thiếp đấu võ, mà vị hôn phu của bọn họ, là A cha.

Có một lần, Hạ Hầu Phái nhịn không được nói với Hoàng hậu, bị Hoàng hậu mắng, Hoàng hậu chịu không nổi, nở nụ cười một chút, rất nhanh liền nghiêm mặt nói: "Ngươi sao có thể nói xấu sau lưng người khác? Mà lại còn là huynh trưởng ngươi."

Hạ Hầu Phái liền không cười, nghiêm nghị thở dài: "Nhi biết sai, tuân A nương dạy bảo." Nói đi, cô ngẩng đầu, cười hì hì nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu lúc này là thật lòng nhịn không được, cười vui vẻ tươi sáng.

Thái tử rời kinh, Hoàng đế bỗng nhiên nhớ tới Hạ Hầu Thứ, bảo hắn không cần ở Thái Học học tập nữa, cho hắn đi Tông Đang tự làm việc.

Hạ Hầu Trung tức thì bị điều đi Hồng lư tự.

Lại mấy ngày nữa, Hạ Hầu Khang học nên ngoài bỗng nhiên hồi kinh, Ngô lão tiên sinh qua đời.

Tiểu hài tử ở chỗ người ta học, lão sư mất, gia trưởng phải có nghi thức tế lễ, Hoàng đế phái một lễ quan đi, tặng thuỵ hào cho lão tiên sinh.

Thuỵ hào rất khó được, cả triều văn võ, chết có thể có được thụy hào, tính toán không hơn được năm người. Bởi vì Ngô lão tiên sinh làm người quang minh, trong triều mặc dù ầm ĩ rồi một hồi, cuối cùng cũng đồng ý thụy hào này.

Chẳng qua là, Hạ Hầu Khang đã trở về, Hoàng đế kiểm tra học vấn của hắn, thấy hắn học hành an tâm mà tài văn chương nổi bật, mừng rỡ lập tức cho hắn vào Sùng Văn quán đào tạo sâu. Hoàng gia xem ra đã có một kẻ thi văn lễ nhạc. Hạ Hầu Khang được lão tiên sinh ảnh hưởng, là một quân tử, thâm sâu vui mừng nhận mệnh, Hoàng đế sắp xếp, rất hợp tâm ý của hắn, khiến vui vẻ mà đi.

Những thứ này, cùng Hạ Hầu Phái, là không có cái gì liên quan.

Liên can tới cô chính là, Hoàng đế dường như cảm thấy nhi tử đều đã lớn hơn, vì từng người sắp xếp nơi đến, an bài xong xuôi mấy người lớn tuổi, hắn lại thấy được mấy đứa nhỏ tuổi, Hạ Hầu Am cùng Hạ Hầu Cấp đều là làm từng bước, không có gì để nói, nhưng Hạ Hầu Phái tựa hồ quá lớn, không thích hợp ở lại Trường Thu cung nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net