Chương 32: Ra trấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân sĩ có chút kiến thức xem triều cục ngày nay, đều biết là muốn loạn. Hoàng đế muốn Thái tử vững chắc, triều cục ổn định, để không phải lo âu thiên hạ, nhưng cũng chỉ là hắn đơn phương tình nguyện mà thôi.

Ngôi vị hoàng đế hấp dẫn, ai không thèm thuồng. Hoàng đế coi trọng Thái tử, nhưng Thái tử ở Đông cung lại chỉ có chút khả năng mà thôi, đáng tiếc không như mong muốn. Thái tử tinh thông lễ nghi, hiếu học hiếu nhân, không bao lâu quần thần đối với hắn cũng ký thác kỳ vọng. Nhưng mà Thái tử lớn tuổi, theo Đột Quyết nhiều lần vi phạm, theo Nam Triều Sở thay đổi trong nháy mắt. Nhân từ rộng lượng, ấm áp cẩn thận là thứ khiến hắn bị thương. Vết thương trí mệnh lúc hắn xuất chinh thất bại cùng với thái độ lúc gặp đặc phái viên Đột Quyết là không thể nghi ngờ.

Mà lúc này, Hạ Hầu Thứ cùng Hạ Hầu Trung cũng không cam lòng yếu thế, nhiều lần gặp triều thần, tình cảnh của Thái tử biến thành đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Vì vậy, lần này Ngự sử Vương Nghiệp dâng tấu mời chư vương ra trấn, mặc dù khiến mọi người trở tay không kịp, nhưng không tính là quá ngoài ý muốn.

Vương Nghiệp xuất thân hàn môn, có thể xuất đầu là nhờ Hoàng đế coi trọng. Nhưng dù Hoàng đế coi trọng, hắn làm quan mười lăm năm, cũng chỉ là Ngự sử mà thôi. Ngự sử, đắc tội với rất nhiều quan lại. Vương Nghiệp cũng lại không quen nhìn những kẻ dựa vào ông, cha mà làm quan đồng liêu với mình kia. Hắn cho là mình đầy bụng kinh luân, chỉ vì bị những kẻ ngồi không ăn bám này chiếm mất vị trí tốt, nên hắn mới có tài mà không gặp thời. Vậy nên hắn bốn phía vạch tội người, bốn phía làm chút việc khiến người ta không thích. Hoàng đế nhìn trúng hắn vì không sợ đắc tội người, cho là hắn ngay thẳng, nhiều năm qua nghe không ít người bảo Vương Nghiệp nói bậy, nhưng cũng không giáng chức hắn.

Lần này Vương Nghiệp xuất đầu, là bởi vì hắn thấy dấu hiệu chư vương tranh chấp, bất tài suy nghĩ, liền quyết tâm chọn một nhà làm phụ tá, đoạt một loạt công, mượn chuyện này tiến thân, sau đó triệt để thay đổi địa vị. Làm cho Vương thị quang huy rực rỡ, được dân chúng hâm mộ. Lại nói tiếp, Vương Nghiệp dù rất xem thường những kẻ có chức quan nhờ vào gia thế, nhưng xem thường là xem thường, bản thân hắn cũng rất muốn có thể như vậy đấy.

Đúng lúc Ngụy Đạt tìm tới. Thế nên Vương Nghiệp liền đứng ở bên Thái tử.

Trên đại điện, cả triều văn võ, Vương Nghiệp cao giọng dâng sớ.

Chúng thần nín thở tập trung suy nghĩ, Thái tử như ngồi trên đống lửa. Việc này, hắn không biết rõ tình hình, nhưng nếu Thánh nhân đồng ý với Vương Nghiệp, người được lợi lớn nhất là hắn. Vương Nghiệp thanh âm vang dội, không hề che dấu, tỏ ra hắn cực kỳ công bằng quang minh, Thái tử lông mày càng ngày càng nhăn, cảm thấy sau lưng vô số ánh mắt phức tạp đang nhìn hắn.

Vương Nghiệp đọc xong rồi, Hoàng đế không có lên tiếng, trên đại điện yên tĩnh làm cho người khác kinh hãi, Thái tử lông mày xoắn thành một cục, gắt gao nhìn chằm chằm Vương Nghiệp, hai tay ở dưới ống tay áo nắm thành quyền. Nếu không phải ở trên đại điện, thì dù xưa nay hắn kềm chế tốt, cũng muốn mắng ầm lên!

Người mở miệng đầu tiên chính là thừa tướng Cao Tuyên Thành. Lão nhân gia ra khỏi hàng, hướng về phía ngai vàng cong thân cực thấp, trong miệng rõ ràng mà nói: "Bệ hạ, Vương Ngự sử nói không ổn."

Hoàng đế trên mặt nhất quán bình tĩnh, hắn như giếng cổ, ánh mắt thâm trầm chậm rãi đảo qua, cuối cùng rơi trên người Thái tử, một lát lại dời đến người Cao Tuyên Thành.

Cao Tuyên Thành đứng yên cầm hốt (cái thẻ mà mấy ông quan hay cầm lúc lên triều á) , hình tượng bất loạn, Vương Nghiệp liền có chút sốt ruột. Hắn ủng hộ Đông cung, sau khi hắn xuất đầu, tiếp theo phải có người đồng thuận với hắn mới đúng, sao lại có người phản đối đây? Cao thừa tướng có cháu gái gả cho Thái tử, không giúp đỡ Thái tử, lại phản là đạo lý gì?

Cao Tuyên Thành nói xong cũng không tiếp tục, trên đại điện vắng lặng im ắng.

Bầu không khí căng thẳng đến hết sức căng thẳng. Lúc này, bất luận đại thần nội tâm như thế nào, cũng sẽ không dễ dàng nói chuyện.

"Trẫm có tám con, lớn tuổi như Thái tử năm nay đã hai mươi, tuổi nhỏ như Quảng Lăng vương cũng là chín tuổi. Chư vương đi đâu đã được quyết định rồi, việc này không phải chuyện đùa, chư khanh hãy nghị luận kĩ càng." Hoàng đế nói ra.

Chúng thần vẫn như cũ không dám thở mạnh, thành thành thật thật nói phải.

Bãi triều, tin tức này liền truyền ra ngoài.

Sóng to gió lớn không thiếu được, đám đại thần ở trên điện không nói một lời. Vừa lui xuống, liền nhanh chóng gom lại một chỗ thương nghị.

Thái tử hồi Đông cung liền đập chén trà: "Tiểu nhân! Dám gièm pha! Để ta ở chỗ nào!"

Thái tử phi Cao thị nghe tiếng vang, liền tới, mắt nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, lại thấy cung nhân bốn phía như rừng, nhướng mày, nâng cằm nói: "Lui ra."

Cung nhân lui xuống.

Thái tử phát tiết xong cũng hơi tỉnh táo lại, thấy Cao thị, thần sắc dừng một chút, nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Cao thị đi đến bên cạnh hắn, ôn nhu nói: "Ta đã nghe được... Lo lắng lang quân, nên tới đây."

Thái tử miễn cưỡng cười cười, an ủi: "Không sao, ai cũng biết Vương Nghiệp không phải người tốt, ta thường ngày cũng chưa từng nói chuyện với hắn, chắc không có ai cho rằng ta sai khiến đâu. Ngươi đừng lo lắng, đi nghỉ ngơi đi."

Hắn là người ôn nhu, đối với nhi nữ cũng quan tâm, Cao thị ấm lòng được hắn săn sóc, nhưng vẫn lo lắng việc tiền triều. Có thể được Hoàng đế chọn làm Thái tử phi, cũng không phải nữ tử bình thường. Cao thị nói trúng tim đen, nói: "Chuyện cho tới bây giờ, không phải người bên cạnh như thế nào nhìn lang quân, mà là vương Ngự sử nói có được hay không. Nếu có thể thực hiện, dù có đánh đổi đại giới cũng đáng, nếu không thì..." Cao thị lo lắng mà nhìn Thái tử, nhỏ giọng nói: "Lang quân đồng thời đắc tội Thất Vương, con đường phía trước khó khăn."

Mặc kệ Vương Nghiệp có phải hắn sai khiến hay không, mặc kệ người ngoài có nghĩ hắn sai khiến Vương Nghiệp hay không, sự việc đã phát sinh, không thể đền bù, trước mắt cần thúc đẩy chuyện này thành sự thật.

Thái tử ngực đập nhanh, chưa từng nghĩ cuối cùng vẫn là hắn xuất thủ trước. Hai mắt hắn nhắm nghiền, Cao thị hít một tiếng, xuất thần mà nhìn Thái Cực điện, lẩm bẩm nói: "Không biết Thánh nhân nghĩ thế nào..."

Hoàng đế nghĩ thế nào, ai cũng muốn biết.

Hạ Hầu Phái vừa từ Thái Học về, nghe thấy tin dữ cũng không gấp, chuyện này cũng chỉ sớm hay muộn mà thôi. Đưa thư cho Đặng Chúng để xuống, nói: "Lấy bản đồ đến."

Đặng Chúng đi ra ngoài, chốc lát sau liền đem bản đồ mang tới.

Đây là 1 cái bản đồ không được tiêu chuẩn cho lắm, hôm nay Thái Học dạy đến bản đồ. Chỗ nào ở nơi nào, giáp với chỗ nào đều nói, cho nên cô liền có một cái bản đồ.

Hạ Hầu Phái tìm được Quảng Lăng, ở Trường Giang, chỗ đó có bốn mươi vạn đóng quân của Đại Hạ, thống lĩnh bốn mươi vạn đại quân là Phiêu Kỵ tướng quân Dương Vi Tai. Lại nhìn Nghiễm Bình, địa thế bằng phẳng, thổ nhưỡng phì nhiêu, là vùng đất giàu có và đông đúc, có danh xưng là thiên hạ kho lúa. Lại xem Hoài Hóa, dù không giàu có và đông đúc, nhưng lại là vùng đất dân phong dũng mãnh, nơi đây cung cấp binh sĩ thường thường hung hãn không sợ chết nhất. Đối với Nhạc Thiện, Tể Trữ, Vĩnh Bình, Nam Khang, đều xem 1 chút, mỗi 1 chỗ đều phân tích qua, đâu vào đấy, không vội chút nào.

Nước đến chân, sốt ruột sợ hãi đều vô dụng, Hạ Hầu Phái so với năm trước cao lớn hơn không ít, chắp tay đứng phía trước bản đồ, Đặng Chúng hầu hạ ở bên, khom người giơ nến, thay cô chiếu sáng.

Nhìn ước chừng có một canh giờ, ngực rộng thoáng đứng lên, Hạ Hầu Phái bỗng nhiên mở miệng: "Đặng Chúng, ngươi là người của mẫu hậu, mẫu hậu mỗi khi trở về, sẽ làm cái gì?"

Đặng Chúng tay run lên, nến lắc lư, ánh đèn cũng bất ổn. Bản đồ bị một mảnh tối tăm chiếm đoạt, một lát, Đặng Chúng ổn lại, bản đồ khôi phục sáng chói.

"Đã qua nhiều năm, thần giờ là người của điện hạ." Đặng Chúng trả lời, giọng nói bình tĩnh như ngày thường khích lệ Hạ Hầu Phái ăn cơm.

Hạ Hầu Phái biết rõ Đặng Chúng là người của Hoàng hậu, mà còn là tâm phúc, bằng không thì Hoàng hậu sẽ không yên tâm để hắn bên người cô. Chẳng qua là không nghĩ tới, Hoàng hậu lại trực tiếp cầm người cho cô.

Hạ Hầu Phái nhếch môi, nói: "Ta cùng với mẫu hậu, tuy hai mà một, ngươi nghe lệnh ta, là nghe lệnh Hoàng hậu."

Đặng Chúng sững sờ, đáp ứng. Hạ Hầu Phái vốn là muốn hỏi Đặng Chúng về chuyện Hoàng hậu, trong lúc xem qua tình huống các nơi. Không nghĩ nghe được một tin tức như vậy. Không biết như thế nào, Hạ Hầu Phái có chút không thoải mái. A nương cần gì phải chia cắt sạch sẽ như thế với cô? Chẳng lẽ nàng có thể hoài nghi cô sao? Các nàng vốn là phân không rõ đây.

Ở trước mặt hoàng đế, cô trấn định tự nhiên. Nghe thấy có người muốn đuổi mình khỏi kinh, cô cũng không rối loạn trận tuyến. Nhưng một chuyện nhỏ như thế lại khiến Hạ Hầu Phái đứng ngồi không yên.

Cô đứng lên, đi đến bên ngoài, A Trịnh tiến lên hỏi: "Thập nhị lang muốn dùng bữa rồi?"

Hạ Hầu Phái vừa muốn nói không, liền thấy ngoài điện có người chạy đến, bẩm: "Thập nhị lang, Hoàng hậu điện hạ đã đến ngoài cửa."

Hạ Hầu Phái vui vẻ, muốn nhanh ra ngoài nghênh đón, bỗng nhiên nghĩ đến cô còn chưa ăn cơm nữa. Không đúng hạn ăn cơm, sẽ bị A nương nói, sẽ khiến cho A nương lo lắng. Liền nghiêng qua A Trịnh, nói: "Biết rõ nên nói như thế nào?"

A Trịnh nín cười, nói: "Nô hiểu được, chẳng qua là không có lần sau đâu đấy."

Hạ Hầu Phái chuyển cười, nói: "Biết rõ A Trịnh đáng tin." Dưới chân đã cực kỳ nhanh đi ra ngoài rồi.

Vừa thấy Hoàng hậu, Hạ Hầu Phái vốn định nói "A nương muốn cùng ta phân rõ, A nương không muốn thương ta rồi" liền bị ném đến chín từng mây, sung sướng mà nhảy vào ngực Hoàng hậu, nói: "A nương làm sao tới nha?"

Hoàng hậu dừng lại bước chân, đứng vững rồi mới nói: "Tới thăm ngươi một chút, đang làm cái gì."

"Đương nhiên là suy nghĩ A nương rồi ~" Hạ Hầu Phái con mắt cũng không nháy.

Hoàng hậu liền nhìn cô, nhu hòa cười cười, đi vào, Hạ Hầu Phái tự nhiên tiến lên dắt rồi tay Hoàng hậu, cùng nàng kề vai sát cánh mà đi.

Hai mẹ con biết rõ trước mắt cần nhất là cái gì, nhưng ai cũng không vội nhắc đến.

Vào trong điện, mắt nhìn mọi nơi, Hoàng hậu hỏi: "Đã dùng bữa tối?"

Hạ Hầu Phái gật gật đầu: "Đã dùng, đầu bếp tay nghề không tệ, nhi..." Cô nói thập phần kỹ càng, cũng không có phát hiện phía sau cô, A Trịnh đối diện Hoàng hậu lắc đầu bé không thể thấy.

"Mẫu hậu dùng chưa?" Hạ Hầu Phái miêu tả qua một lần bữa tối mà cô chưa từng gặp, rồi sau đó tri kỷ quan tâm Hoàng hậu.

Hoàng hậu đem ánh mắt từ chỗ A Trịnh thu hồi, hời hợt nói: "Chưa, có muốn cùng A nương ăn thêm... một ít?"

Ồ? Hạ Hầu Phái chậm rãi nháy nháy mắt, hôm nay A nương dùng bữa chậm a. Bất quá, vừa vặn cô bụng rỗng, liền vội nói: "Nhi cũng không có no bụng, vừa vặn thêm...nữa."

A Trịnh liền hợp thời tiến lên trước nói: "Nô cho người bày thiện."

Cơm canh đều đã xào nấu tốt lắm, đặt ở trong lồng hấp nhiệt, không cần bao lâu liền xếp lên. Hoàng hậu không có ý tứ vạch trần Hạ Hầu Phái, bưng chén cơm cũng không động, đa số thời điểm đều là nhìn Hạ Hầu Phái đưa vào miệng thứ gì đó. Thỉnh thoảng, còn vì cô gắp thức ăn.

Một bữa cơm, đều là Hạ Hầu Phái ăn, Hoàng hậu chỉ động một cái, đợi đến lúc cơm xong, Hạ Hầu Phái cũng phục hồi tinh thần, thẹn thùng đỏ mặt lúng ta lúng túng nói: "Nhi lại để cho A nương hao tổn tâm trí rồi."

Hoàng hậu chỉ nói: "Còn có lần khác?"

"Không có, nhi nhất định đúng hạn làm việc nghỉ ngơi." Hạ Hầu Phái thành thành thật thật nói, thật sự nhớ kỹ, vui lòng phục tùng, còn có một loại vui vẻ "A nương hiểu ta nhất".

Hoàng hậu liền hài lòng, hai người lúc này mới ngồi xuống, nói đến việc chư vương ra trấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net