Chương 44: Hành thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng đế vọt dậy, lật mền gấm lên, xuống giường.

Triệu Cửu Khang cúi đầu, quỳ ở nơi đó, không đợi Hoàng đế đặt câu hỏi, không nói nửa câu vô ích mà thuật lại: "Thập Nhị điện hạ vào rừng, truy đuổi một con thỏ, cấm quân hộ vệ ở bên vốn không có việc gì, nhưng đến một bờ sông, chợt có tên bắn lén từ sâu trong cánh rừng..."

Hoàng đế khóe mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Triệu Cửu Khang, vội hỏi: "Thập nhị lang như thế nào?"

Triệu Cửu Khang quỳ bẩm: "Thập Nhị điện hạ kịp thời tránh thoát, chỉ chết một cấm quân ..."

Hoàng đế mặt mũi buộc chặt đã trầm tĩnh lại, một lát sau hắn cắn răng, lửa giận ngập trời: "Người nào dám hại Hoàng tử!"

Triệu Cửu Khang gục ở chỗ này, nói xong rồi một chữ cũng không dám nhiều lời, e sợ Hoàng đế đem tức giận phát tiết trên người hắn.

Hoàng đế ngồi ở chỗ kia đầy giận dữ, đôi mắt của hắn âm trầm lóe ra lửa giận cùng hoài nghi, tích chứa mây đen vừa dày vừa nặng, sấm sét vang dội. Hắn đang nghĩ, Thập nhị lang vẫn còn học ở Thái Học, có thể đắc tội ai? Có ai muốn hắn chết... Dám ở trong ngự uyển hại Hoàng tử, khó không dám hành thích hắn!

Nghĩ đến đấy, Hoàng đế lập tức giận không kìm được, mãnh liệt đứng lên, đi nhanh đi ra ngoài, Triệu Cửu Khang vội vội vàng vàng từ trên mặt đất bò lên, chạy nhanh theo.

Bên ngoài lều ánh mặt trời chói mắt, nhưng trong mắt Triệu Cửu Khang, lại là mưa gió sắp đến!

Đã có không ít người biết tin tức, tới trước chính là Thái tử.

Thái tử vội vàng mà chạy đến, cái trán trơn bóng thấm ra một tầng mồ hôi, thấy Hoàng đế, qua loa hành lễ, liền lo lắng nói: "A cha, Thập nhị lang..."

Hoàng đế khoát tay, ngăn lại, nói: "Ta biết rõ."

Thái tử ngẩng đầu thấy Hoàng đế mặt không đổi sắc thần sắc cùng cặp mắt như vạn năm không đổi, như băng sơn đông lạnh, dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng chỉ có thể câm như hến. Hắn ngậm miệng, nhìn về phía rừng rậm rạp xanh tươi, nơi đó một mảnh đen nhánh, bên trong phảng phất như có một đôi mắt ma quỷ đang dòm ngó bên này.

Tỉnh táo lại, Thái tử phương dần dần rút đi lo lắng, trong đầu của hắn phát hiện ra nghi vấn giống Hoàng đế, là ai muốn đẩy Thập nhị lang vào chỗ chết, lúc này, đến tột cùng là hướng vào ai?

Không bao lâu, đám đại thần cũng nghe nghe thấy việc này, Hoàng tử bị ám sát, là việc không nhỏ, vội vàng chạy tới chỗ Thánh nhân. Xin Hoàng đế sớm hạ lệnh mạng cấm quân lục soát, cũng phái người đem những người săn bắt trong rừng gọi về.

Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không dám lãnh đạm, đại thần vào rừng săn bắn nghe nói, da đầu cũng đều căng thẳng, giục ngựa chạy về. Ngay cả Xa Kỵ tướng quân Thôi Chất Đạo, trên mặt có thể thấy được thần sắc lo lắng.

Tất cả mọi người sửa sang lại y phục tùy tùng thánh giá, Hoàng đế thủy chung chưa nói một từ, chờ đợi Hạ Hầu Phái trở về mới xử trí. Triều thần thấy vậy, cũng không dám nhiều lời.

Đột Quyết có rất nhiều tuấn tú tài giỏi, nhưng trong chiến đấu đã mất hơn phân nửa, lúc này đến kinh chính là cận thần của Không Ai Tự Khả Hãn. Hắn có sở trường nghiền ngẫm tâm ý Khả Hãn, cũng là một kẻ Đột Quyết không biết việc đời. Hôm qua trận diễn tập kia, làm hắn khiếp sợ, sớm đã quyết định, vô luận như thế nào, không thể để hai bang giao chiến.

Trước mắt nghe nói Hoàng tử điện hạ tôn quý bị ám sát, liền có chút không biết làm sao, Phan Tuy cũng để tâm tình thế của Quảng Lăng vương, nhưng chức trách bên người, không thể không khuyên nhủ: "Đây là nội chính, tôn sứ là ngoại bang, không thích hợp can thiệp quá sâu."

Những lời này khiến đặc phái viên cảm thấy như có người tâm phúc, vội nói: "Đúng đúng, Thiếu Khanh đại nhân nói có lý."

Hôm nay đại cục đã định, Phan Tuy liền dừng lại hành động lừa dối người Đột Quyết. Quang minh chánh đại lấy chức quan tứ phẩm bị Thái tử cưỡng bức ra tiếp đãi đặc phái viên.

Hắn trấn an đặc phái viên xong liền lập tức xoay người đi diện Thánh.

Trước Thánh nhân, triều thần mỗi người đều thần sắc ngưng trọng. Hắn cố hết sức thu lại hơi thở, bước nhỏ vọt đến bên cạnh Ngụy Hội, nhỏ giọng nói: "Đại Hồng Lư, đặc phái viên đã dàn xếp xong."

Ngụy Hội vốn tập trung tinh thần mà nhìn phía trước, thấy hắn liền quay đầu lại, cười nói: "Có Thiếu Khanh, lão phu tất nhiên là an tâm." Bản lĩnh của Phan Tuy hắn là biết rõ, làm người khéo léo, đầu óc linh hoạt, tiền đồ đều có. Đáng tiếc a, Phan thị cùng Thôi thị thân thiết, không tốt lôi kéo.

Hai người nói 1 chút, liền nghe thấy một hồi nặng nề móng ngựa.

Hai người đồng thời im ngay, thuận theo mọi người đồng loạt nhìn chăm chú.

Xa xa xuất hiện một đoàn người ngựa, Quảng Lăng vương ngồi trên ngựa, dây cương bị cấm quân nắm, chạy nhanh đến. Một đoàn người càng chạy càng gần, mọi người lúc này mới thấy rõ, Quảng Lăng vương sắc mặt tái nhợt, đôi môi khẽ nhếch. Chắc là bị kinh hãi, gặp phải việc sinh tử, cho dù là ai cũng không thể thản nhiên. Chẳng qua là cặp mắt kia, bình tĩnh không có chút nào kinh hoảng, ngược lại là cực kỳ kiên nghị.

Ngụy Hội vừa nhìn thấy Hạ Hầu Phái, ở trong lòng gật đầu, khi gặp nạn có thể... nhìn ra phẩm tính một người, là lo là sợ, là luống cuống, là thản nhiên hoặc căm hận trả thù, đều có thể thấy được 1 chút. Quảng Lăng vương như vậy, một thời gian nữa sẽ trưởng thành kiệt xuất. Ánh mắt của hắn từ xa thu hồi, dời đến bên người Thái tử, Thái tử cực dương mắt nhìn xa, dù đã sớm làm cha, dù thân ở Đông cung, khuôn mặt sống an nhàn sung sướng vẫn hiện ra một chút khờ khạo cùng yếu đuối.

Tâm Ngụy Hội một hồi lo âu.

Hạ Hầu Phái đã đến trước trướng, không có bảo người hầu đỡ mình, mà tự bản thân lưu loát mà nhảy xuống, bước đến trước mặt hoàng đế, quỳ gối: "Nhi thần bái kiến Thánh nhân."

Hoàng đế lập tức nói: "Miễn lễ, đứng lên nói!"

Hạ Hầu Phái cũng không đứng dậy, mà là ngẩng đầu, mắt xấu hổ mà nhìn Hoàng đế: "Nhi tùy hứng, khiến A cha lo lắng."

Dù có một chút muốn trách tội Hạ Hầu Phái không nghe lời hắn mà tuỳ ý, trước mắt cũng đều tiêu tán rồi. Hoàng đế tiến lên một bước, nâng Hạ Hầu Phái dậy, nói: "Trách không được ngươi! Người có ý gây chuyện, không ở bãi săn cũng sẽ ở nơi nào đó!" Hắn bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn hắn chọn hơn hai mươi tên cấm quân cho Thập nhị lang, bằng không thì hậu quả thật không tưởng tượng nổi!

Không nói đến chuyện khó giải thích với Hoàng hậu, còn có đau xót mất con thấu triệt nội tâm. Hoàng đế nhìn Hạ Hầu Phái ánh mắt nhu hòa, khiến người sau lưng càng thêm ghét cay ghét đắng.

Hạ Hầu Phái được Hoàng đế nâng dậy, thấy quần thần ngay tại đây liền nhìn quanh một vòng, cao giọng hỏi: "Phái gặp nạn, được Thánh nhân phù hộ mới được toàn thân, chư vị chỗ đó có gặp bất trắc không?"

Mọi người đều nói chưa, trong lòng sớm đã suy nghĩ cuối cùng là ai xuống tay? Quảng Lăng vương cùng ai kết thù đến mức có người mạo hiểm cả nhà cũng muốn hạ sát?

Kẻ kia đơn thuần nhằm vào cô đúng không? Hạ Hầu Phái xoay chuyển nhanh chóng, không đúng, cũng có khả năng là muốn thông qua hành thích cô mà đạt được cái gì!

Hạ Hầu Phái thần sắc nghiêm túc quay đầu lại, chắp tay nói: "A cha, cho nhi bẩm báo."

Trừ sắc mặt tái nhợt, ai cũng nhìn không ra cô vừa mới trải qua một cuộc tử kiếp. Thân thể cô thẳng tắp, thần sắc trấn định mà chặt chẽ cẩn thận, phong thái khoan dung rộng rãi mà nhìn toàn cục. Hoàng đế nhìn, đột nhiên cảm thấy đứa bé này so với đám huynh trưởng của hắn càng giống hắn lúc còn trẻ hơn. Đồng dạng là thứ tử, đồng dạng không thỏa hiệp, không cam chịu số phận, gặp nạn không hoảng hốt, bình tĩnh nhạy cảm, vừa về liền hỏi có phải hay không chỉ một người bị ám sát, bắt được trọng điểm.

Hoàng đế không tự chủ được mà đem Thái tử cùng Hạ Hầu Phái so sánh một chút, trên miệng liền nói: "Ngươi cẩn thận nói."

Tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, nhớ lại khiến mồ hôi đầm đìa.

Hạ Hầu Phái sắc mặt đoan chính, kỹ càng nói lên.

Đã là săn bắn, tự nhiên muốn tìm con mồi, vào rừng đi dạo vài vòng, liền gặp được một con thỏ. Nghĩ đến mình trùng trùng điệp điệp có hai mươi mấy người, sợ tiểu động vật nghe thấy động tĩnh mà chạy mất. Hạ Hầu Phái không chê con thỏ nhỏ, kéo cung muốn bắn, còn chưa chờ cô đem mũi tên đặt lên dây, con thỏ liền chạy, không suy nghĩ nhiều Hạ Hầu Phái liền thúc ngựa đuổi theo. Con thỏ nhảy cực nhanh, mà bên cô lại có cấm quân không ngừng nhắc nhở "Quận vương lưu ý, Quận vương cẩn thận, Quận vương chậm một chút", lải nhải dài dòng đuổi theo.

Đến bờ sông, Hạ Hầu Phái tìm không thấy thỏ , liền định kiếm con mồi khác, đang lúc đó giác quan thứ sáu nhạy cảm của cô bất an. Lập tức, cô nghe được một tiếng xé gió rất nhỏ vang lên. Hạ Hầu Phái mỗi ngày đều bắn trên trăm mũi tên, thanh âm này cô rất quen thuộc! Xuất phát từ bản năng, cô không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng nhảy qua một bên né tránh, trong chốc lát, bên tai liền nhe thấy một trận gió gào thét, như có thể đâm thủng hết mọi lực lượng, lướt qua mặt cô!

Tiếp theo là một tiếng kêu đau, một người cấm quân phía trước té xuống ngựa.

Hạ Hầu Phái ngồi cao trên ngựa, bốn phía cấm quân, hoặc là kỵ binh hoặc là bộ binh đều sợ ngây người. Hạ Hầu Phái trước tiên phục hồi tinh thần lại, ngực kịch liệt nhảy lên, toàn bộ lồng ngực đều nhảy lên. Nếu không phải cô cảnh giác, ngã xuống ngựa là cô!

Hạ Hầu Phái sắc mặt trắng bệch mà nhìn chằm chằm vào cấm quân té trên mặt đất, khôn khéo thông minh trong nháy mắt đều trở về. Cô quyết đoán nói: "Nhanh! Đi tìm người biết y thuật, ngay tại chỗ cứu chữa!" Cô biết rõ trong cấm quân có người hiểu một ít băng bó, trước mắt chỉ có thể cầm máu ổn định.

Tiếp theo phái người đuổi theo kẻ hành thích, rồi cho người trở về doanh, bẩm báo việc này cho Hoàng đế, mang ngự y cùng cáng cứu thương đến. Người nọ vì cô mà chết, cô không thể vứt bỏ hắn không để ý!

Kết quả, người bị trúng tên mất mạng tại chỗ, người phái đi tìm thích khách cũng không thu hoạch được gì.

Phía sau là mặt sông sóng ánh sáng lăn tăn, mùa thu nước chảy, cũng không chảy xiết, cũng không lạnh như băng, chiếu đến hai bên bờ sông bãi cỏ khô héo, hiện ra một loại màu vàng ấm áp; trước mặt là cánh rừng sâu không thấy đáy, ánh mặt trời xuyên qua cánh rừng rậm rạp, chỉ có chút sang lờ mờ.

Một nửa sáng chói một nửa âm u, Hạ Hầu Phái ngồi trên ngựa, trước người của cô năm bước là một thi thể người vô tội uổng mạng. Con ngựa bất an chấn động, bốn phía lặng ngắt như tờ, bởi vì thân phận Hạ Hầu Phái cùng với khí tràng của cô, cô đâu vào đấy mà hạ mệnh lệnh, hơn hai mươi tên cấm quân đều nghiêm nghị đứng trang nghiêm, nghe hiệu lệnh.

Hạ Hầu Phái miệng nói rõ ràng, mấy câu liền đem cảnh lúc ấy nói minh bạch.

Hoàng tử ở trong ngự uyển bị ám sát, còn là trước mắt Thiên tử, thời điểm có cả triều công thần, đúng là đại sự!

Bởi vì có đi săn, ngự uyển sớm hai ngày đã cẩn thận kiểm tra, con mồi số lượng cũng là khống chế tốt. Ngự uyển bốn phía, đều có quân Hổ Bí đóng giữ, đừng nói là người, dù là chim muốn bay vào cũng không được. Hoàng đế từ chìm đắm trong âm mưu đi ra, lòng nghi ngờ bắt đầu gieo xuống, từ lúc nghe nói Hạ Hầu Phái bị ám sát, hắn đã hạ lệnh ở trong ngự uyển điều tra, cũng truyền chiếu Hổ Bí Trung Lang Tướng nghiêm tra bốn phía, không cho bất kì cái gì đi ra ngoài.

Ngự uyển diện tích khá lớn, cho dù người nọ vừa sẩy tay tán loạn muốn tránh né, muốn tìm đường cũng không thể đi ra. Người nọ, tất nhiên còn ở trong ngự uyển.

Phân tích xong, Thái tử liền lo lắng nói: "Thánh giá không sợ quỷ quái, nhưng Thánh nhân vẫn nên cẩn thận thân thể, đề phòng hiểm cảnh khiến thánh giá rối loan."

Hoàng đế mặt u buồn, vốn không muốn đáp lại, nhưng bởi vì yêu con nên trả lời một câu: "Không sao."

Hạ Hầu Trung cũng cười: "Hổ Bí và ngự lâm đều ở đây, lại có chư vị tướng quân, có gì phải sợ?" Bởi vì Hoàng đế ưu ái Hạ Hầu Ký, Hạ Hầu Trung liền cho rằng Hoàng đế là ưa thích khí chất giống Hạ Hầu Ký, hữu ý vô ý mà bắt chước cái loại hiền hậu như ngọc này, nhưng hào hoa phong nhã ở từng khu vực cũng khác nhau.

Phụ cận Ngự uyển bởi vì diễn tập mà đồn trú hơn mười vạn đại quân, muốn hành thích thánh giá, giống người si nói mộng, huống chi,Hoàng đế xuất thân quân nhân, thân thủ rất tốt, đúng là không sợ có người cùng hắn động võ.

Hoàng đế vung tay lên, đập bàn nói: "Không sợ! Trẫm muốn nhìn, đến tột cùng là người phương nào, dám ở trước mắt trẫm hành thích hài nhi!"

Hoà bình tự trị chưa gặp qua khiêu khích như vậy, hắn như thế là điều dễ hiểu!

Hoàng đế không chịu đi, lũ triều thần ai cũng không dám phản đối.

Bên ngoài lều, cấm quân đầy khắp núi đồi mà điều tra, trong lều quần thần câm như hến.

Hạ Hầu Phái đã đứng ở chính giữa đám huynh trưởng của cô, nhìn một người lại một người đến báo, không thu hoạch được gì. Mũi tên dùng để hành thích cũng nhìn rồi, cũng không có dấu hiệu rõ ràng, nhưng mũi tên là đồ vật trong quân đội, không phải người bình thường có thể lấy được. Nếu muốn tra, nhất định có thể tra ra ngọn nguồn. Tuyến đường này không thể cắt đứt, Hoàng đế đã cho người đi thăm dò.

Quân thần ngồi nửa ngày, thẳng đến khi màn đêm buông xuống vẫn không có tiến triển.

Hạ Hầu Thứ liền nhìn về phía Hạ Hầu Phái nói: "Thập nhị lang ngẫm lại, đã chọc người nào?"

Thái tử nói: "Hắn có thể chọc người nào?" Có thể ở trong ngự uyển hành thích, là người chức cao, Thập nhị lang lên triều còn chưa từng lên, có thể nhắm trúng ai?

Bị Thái tử bác bỏ, Hạ Hầu Thứ ngượng ngập cười, nói: "Khó mà nói a, có người chính là cái gì cũng không làm, từ nhỏ cũng có thể chọc ai đó."

Nghe thế Thái tử cùng Hạ Hầu Phái đều nhướng mày. Hoàng đế lại như có điều suy nghĩ.

=============================

Mọi người năm mới vui vẻ, an khang phát đạt

Mùng 1 lì xì 10 chương a 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net