Chương 46: Giải vây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại như tiến vào ảo cảnh.

Thái tử khẳng định không phải hắn làm, nhưng lại không chứng minh được mũi tên là bị ai nhặt.

Hạ Hầu Phái ở một bên nhìn, đáy lòng phát lạnh, người bố trí ván này thật là lòng dạ độc ác mà tâm mịn như bụi. Cả sảnh đường lặng im, lũ triều thần ánh mắt đều rơi trên người Thái tử, hoặc là lo lắng hoặc là thất vọng hoặc dụng tâm kín đáo, Thái tử mắc cỡ mặt đỏ rần, nôm thanh nói: "Ta như thế nào làm chuyện như vậy? Ta như thế nào ra tay với huynh đệ? Mũi tên kia là ta có, nhưng như thế nào kết luận là ta?" Phản phản phục phục vài câu, lại cầm không ra được chứng cứ thoát khỏi bị tình nghi.

Hoàng đế hạ mắt, từ từ đảo qua triều thần cả sảnh đường, đến tột cùng là ai làm? Sự nghi ngờ đen kịt giăng đầy trong lòng hoàng đế, hắn nhìn khắp bốn phía, khuôn mặt đám đại thần lần lượt từng cái một hiện vào tầm mắt của hắn, loại trừ nguyên một đám, suy đoán lợi hại một đám, nhưng vẫn đoán không ra là ai, tại lúc mà hắn không phát hiện, tâm tư lũ triều thần đã thoát khỏi sự khống chế của hắn ư!

Hoàng đế cuối cùng nhìn về phía Thái tử, Thái tử vẫn là quẫn bách cùng kinh sợ. Hoàng đế trong lòng ngưng lại, sự việc bỗng xảy ra tuy là gièm pha, nhưng cảm giác như ép Thái tử rèn luyện năng lực? Thái tử ứng đối, quả thực khiến hắn thất vọng. Hắn thất vọng vô cùng, nhưng lại không thể không bảo trụ Thái tử. Thái tử không thể mất, càng không thể lâm vào cảnh bất nhân tàn bạo.

Tâm niệm chuyển động, Hoàng đế lập tức có đối sách.

Hạ Hầu Phái một mực chú ý đến thần sắc Hoàng đế, đợi đến lúc ánh mắt Hoàng đế dần dần trấn tĩnh. Trong lòng cô bỗng nhiên hoảng hốt một chút, cô ý thức được một vấn đề, Thái tử nhất định phải hoàn hảo không tổn hao gì, nếu Thái tử có chút tổn thương, lại bởi vì cô, dù Thái tử không phải bị cô làm hại. Nhưng ngày sau Hoàng đế nhớ tới việc này, sẽ không nghĩ đến chân tướng sâu không thấy đáy, chỉ nghĩ Thái tử bị oan uổng còn cô là người công kích.

Hạ Hầu Phái liền trịnh trọng ra khỏi hàng, cúi người bẩm: "Thánh nhân, nhi thần cho rằng không phải Đại lang."

Lời vừa nói xong, Thái tử nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt hoảng sợ trấn định một chút. Quần thần đều vì đột biến này mà xôn xao, không biết vì sao Quảng Lăng vương bỗng nhiên xuất đầu.

Hoàng đế đôi mắt sóng yên gió lặng, có chút rũ xuống, nhìn thân ảnh nho nhỏ nằm trên mặt đất kia, nói: "Như thế nào?"

"Động cơ." Hạ Hầu Phái vĩnh viễn nói trúng tim đen. Thái tử không có động cơ giết cô.

Thái tử lập tức chuyển buồn thành vui. Nguyên bản mọi người hoài nghi lập tức như có điều suy nghĩ.

Hoàng đế hơi chớp mắt, nói: "Đứng lên, nói tiếp."

Hạ Hầu Phái cũng không chối từ, chỉnh đốn trang phục, trên eo cô đeo Huyền Ngọc ám quang, bình tĩnh mà hướng nội. Hạ Hầu Phái đứng lên, chắp tay trả lời: "Đại lang coi nhi là ấu đệ, có nhiều chăm sóc, nhi kính Đại lang là huynh trưởng, cũng chưa từng khinh nhờn. Huynh hữu đệ cung như vậy. Đại lang cần gì vẽ vời cho thêm chuyện, ra tay với nhi? Việc phí sức lại chẳng có kết quả tốt, kẻ ngốc cũng không chịu làm."

Không tệ, Thái tử không cần phải giết một cái đệ đệ đối với hắn có nhiều cung kính. Mọi người đều chấp nhận. Muốn lật ngược, Hạ Hầu Trung cấp bách cho một cái ánh mắt, liền có người nói: "Nhân tâm khó lường, Thái tử biết Quận vương, Quận vương chưa hẳn biết Thái tử." Nếu như Thái tử hư tình giả ý? Huynh hữu đệ cung đều là diễn kịch?

Hạ Hầu Phái nhìn sang, liền thấy một lão già lạ lẫm chòm râu hoa râm, tức giận bất bình. Hạ Hầu Phái liền hỏi: "Xin hỏi Tôn giả người phương nào?"

Lão ông liền nói: "Không dám nhận một tiếng Tôn giả của Quận vương. Thần là Thái Bộc Thiếu Khanh, Mẫn Hướng Luân."

Hạ Hầu Phái gật gật đầu, nói: "Kì quái, Mẫn Thiếu Khanh là ngoại thần, nói tiểu Vương không biết Thái tử, ngược lại Mẫn Thiếu Khanh biết Thái tử sao?" Gần gũi cô không dám nói, nhưng sơ sơ về Thái tử thì cô cũng nên biết, Thái tử đến người Đột Quyết cũng thương xót, bảo hắn chủ động đi giết huynh đệ là không thể nào.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều cười.

Mẫn Hướng Luân sắc mặt đỏ bừng, nói: "Quận vương bao biện!"

Hạ Hầu Phái trên môi nhàn nhạt cười, cô đẹp mắt, vui vẻ lại càng đẹp, càng làm cho cô chói lọi: "Có phải bao biện hay không, Mẫn Thiếu Khanh nói xem, ngươi quả thật so với ta hiểu Thái tử hơn?"

Mẫn Hướng Luân làm sao nói? Quảng Lăng vương cùng Thái tử là huynh đệ, hắn chỉ là một ngoại thần, sao so được với Quảng Lăng vương hiểu rõ Thái tử hơn?

Hoàng đế sắc mặt cũng đã có mỉm cười.

Hạ Hầu Trung thấy vậy vội muốn chết, lúc này không phải thời điểm nên "Huynh đệ đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim" (huynh đệ đồng lòng, cắt được cả vàng) đem Thái tử kéo xuống? Thập nhị lang loạn cái gì! Không đem Thái tử kéo xuống, như thế nào làm chủ Đông cung? Hắn không tin Thập nhị lang vô tâm với đế vị!

Hạ Hầu Phái quyết tâm muốn bảo vệ Thái tử, Thái tử nếu bởi vì cô mà bị phế, ngày sau Hoàng đế đau lòng trưởng tử, cô phải làm như thế nào?

Bầu không khí bởi vì Hạ Hầu Phái khéo léo và Mẫn Hướng Luân ngậm miệng mà dễ dàng hơn. Thái tử cảm kích nhìn Hạ Hầu Phái, cảm thấy Thập nhị lang thật sự là người tốt. Hoàng đế cũng thật hài lòng, suy nghĩ của hắn cùng Hạ Hầu Phái giống nhau, Thái tử tâm tính đơn thuần, chắc sẽ không phái người ám sát đệ đệ. Thập nhị lang có thể làm rõ sai trái, thay huynh trưởng bênh vực lẽ phải, chứ không bỏ đá xuống giếng là rất tốt.

Mẫn Hướng Luân nói không ra lời.

Thật vất vả mới có cục diện như vậy, Hạ Hầu Trung cùng Hạ Hầu Thứ như thế nào cam tâm để cho Thái tử thoát tội?

Tô Sung dứt khoát ngắm mũi nhọn vào Hạ Hầu Phái, không có ý tốt nói: "Quảng Lăng Quận vương như vậy là đã tính trước, xem ra biết rõ người phương nào gây chuyện?"

Hạ Hầu Phái liếc mắt nhìn hắn. Khóe môi như trước cười nhạt, không nhanh không chậm nói: "Không biết, nhưng có chỗ hoài nghi."

Hoàng Đế hứng thú, hỏi: "Là người phương nào?"

"Hẳn là Nam Sở quấy phá." Hạ Hầu Phái mặt không hồng tim không đập nói, cố gắng vì Thái tử tẩy đi tình nghi, "Sở đế mưu đồ bắc tiến, muốn quân thần của ta đại loạn. Ta nhỏ, phòng bị yếu, giết ta, bên trên sẽ công kích lẫn nhau, đây là động cơ." Nói xong, không nặng không nhẹ mà nhìn Mẫn Hướng Luân một lần, bày tỏ đây không phải chuyện giật gân. Mẫn Hướng Luân lập tức mặt đỏ tới mang tai.

Hạ Hầu Phái nói tiếp, "Nam Sở là đại quốc, cả nước không khó tìm ra mấy người võ nghệ cao cường, có thể vào ngự uyển ám sát, cũng có thể vào Đông cung trộm cướp, giá họa Đại lang dễ như trở bàn tay, đây là điều kiện."

Hoàng đế cười ha ha, vỗ tay: "Đúng vậy, chắc chắn là Nam Sở! Đáng tiếc chứng cứ chưa đủ, không thể phát quốc thư hỏi a." Một câu đẩy hết tội danh cho nước láng giềng.

Hoàng Đế đã nói thế, đám đại thần còn có thể nói cái gì? Liền nói không phải Thái tử, đúng là Nam Sở rồi. Ai dám đuổi tận giết tuyệt? Hạ Hầu Trung đại hận, thầm nghĩ bị bám mùi. Hạ Hầu Thứ nhìn cũng là tiếc nuối thật sâu.

Nam Sở thật sự là oan uổng, Sở đế tuổi già, năm tháng xóa nhoà đi của hắn không chỉ là thể trạng khỏe mạnh, mà còn tiêu tan đi hùng vĩ chí hướng. Hắn mấy năm gần đây nghiên cứu Phật học, tháng trước còn xuất gia ở chùa Bạch Mã Đế Đô, bị đám đại thần góp vốn chuộc mới trở về, chơi đùa thập phần mãn nguyện, còn đâu tâm tư bắc tiến?

Nhưng Hạ Hầu Phái nói là Nam Sở, Hoàng đế cũng nhận định là Nam Sở, dù sao hai nước không thể yên, tất sẽ có một trận chiến phải đánh, oan uổng liền oan uổng đi.

Hạ Hầu Phái kể chuyện chọc cười, Hoàng đế cũng đồng ý, tình nghi Thái tử triệt để tẩy đi. Về phần hung phạm là ai, không tra được, dù là nội tâm mỗi người đều có một nỗi băn khoăn, cũng không tra được.

Thứ nhất, Thái tử bị mất mũi tên xảy ra đã lâu không thể tra được; thứ hai, nhân chứng, vật chứng đều thiếu. Không thế tra, chỉ có thể như thế.

Nhưng đám đại thần trong nội tâm ngừng suy đoán, Hoàng đế nghi ngờ cũng càng thêm ngưng trọng.

Hồi kinh, Hạ Hầu Phái sai người đến nhà cấm quân bị chết kia, dâng vàng bạc nuôi dưỡng người nhà hắn, cho con cái hắn có thể trưởng thành, cũng hậu táng hắn. Hắn bởi vì cô mà chết.

Hành động rất đẹp, so với việc Hạ Hầu Trung luôn miệng nói "Ngày sau nhất định không quên khanh", cô thành khẩn đền bù dường như càng khiến người tín nhiệm hơn.

Những thứ này đều là Hạ Hầu Phái cho người đi làm. Cô trở về cung, liền đến thẳng Trường Thu Cung.

Chẳng qua là chỉ là ba ngày xa cách, Hạ Hầu Phái lại cảm thấy cong tâm cong phổi mà nhớ nhung, vừa đi vào cửa chính Trường Thu cung, cô lại cái gì cũng không lo lắng, lại là Thập nhị lang vô ưu vô lo của Hoàng hậu.

Hoàng hậu sớm đã đợi cô, bất cứ lúc nào, Hạ Hầu Phái muốn gặp Hoàng hậu, nàng luôn tại đó đợi cô, giống như tâm linh tương thông, hơn mười năm chưa bao giờ từng làm cô thất vọng.

Hạ Hầu Phái vui sướng từ đáy lòng, cô chạy nhanh đến trước thân Hoàng hậu. Hoàng hậu lúc cô khom người hành lễ giữ chặt tay của cô, từ trên xuống dưới đánh giá.

Tuy rằng nàng cái gì cũng chưa từng nói, nhưng Hạ Hầu Phái biết rõ, A nương đang kiểm tra cô có hoàn hảo hay không. Hạ Hầu Phái cười nói: "A nương, nhi không có việc gì."

Hoàng hậu thu hồi ánh mắt, rơi xuống mặt Hạ Hầu Phái, nàng như cũ cái gì cũng chưa nói, thế nhưng thân thiết trong đôi mắt trấn định để lộ ra quan tâm của nàng.

"A nương..." Hạ Hầu Phái thanh âm thấp xuống. Hoàng hậu vẫn là cẩn thận nhìn nhìn cô, cái nhìn này, phảng phất là là xác định cô thật sự có chuyện gì không.

Hạ Hầu Phái cảm thấy mềm nhũn, cầm ngược tay Hoàng hậu. Hoàng hậu thư giãn, cười cười, dịu dàng như nước: "Không có việc gì."

Thấy Hoàng hậu tươi cười, Hạ Hầu Phái cảm thấy thỏa mãn, cũng cười rộ lên.

Hoàng hậu mỉm cười, nói: "Thật là khờ khạo."

Hạ Hầu Phái mặc kệ, cô ôm lấy cánh tay Hoàng hậu, cái trán đặt lên, cười đến càng vui vẻ: "Có thể làm cho A nương cười là tốt rồi."

Hoàng hậu cong khóe môi, vuốt vuốt đầu cô, nói: "Nhanh ngồi."

Hạ Hầu Phái lưu luyến mà cọ xát, sau đó buông ra, ngẩng đầu lên, hỏi: "Trong nội cung không sao chứ "

"Hết thảy như trước." Hoàng hậu cúi đầu nhìn cô.

Hạ Hầu Phái cười, đem việc mấy ngày nay nói một lần.

Thuộc hạ thân tín thuật lại, cũng không tường tận mà toàn diện bằng cô. Hoàng hậu nghiêm túc nghe xong, Trọng Hoa xử lý rất tốt. Thái tử có thể bị phế, nhưng không thể vì cô mà bị phế. Hoàng đế dù sao cũng ưa thích Thái tử, trước mắt bởi vì ám sát ấu đệ mà trách tội Thái tử, ngày sau nhớ tới việc này, liền vì Thái tử oan uổng mà giận chó đánh mèo Trọng Hoa, như thế cái được không bù đủ cái mất.

Hạ Hầu Phái nói xong, hỏi: "A nương cho là ai?"

"Trừ Thái tử, trừ ngươi, người nào có lợi ích lớn nhất, thì chính là người đó." Hoàng hậu nói.

Hoàng hậu chỉ điểm, Hạ Hầu Phái cảm thấy sáng tỏ thông suốt.

Cô cân nhắc một chút, liền có một người. Hạ Hầu Trung! Kẻ được lợi ích lớn nhất nên là Hạ Hầu Thứ mới phải, hai cậu ấm đều trừ đi, hắn chính là thứ tử lớn nhất, theo lễ thì phải lập hắn, nhưng trong tay Hạ Hầu Thứ chỉ có một người. Huống hồ, Hạ Hầu Thứ là kẻ nhát gan, Hoàng đế cũng chưa bao giờ coi trọng hắn, căn bản là có thể bỏ qua.

Nhưng Hạ Hầu Trung lại bất đồng, hôm nay Tô Sung lên tiếng bỏ đá xuống giếng, Mẫn Hướng Luân công kích, đều là những kẻ đi theo Hạ Hầu Trung.

Lúc này, có cung nhân đến bẩm: "Điện hạ, Thập nhị lang, bệ hạ hạ ban chiếu."

Hạ Hầu Phái cùng Hoàng hậu liếc nhau, cùng nhau ngồi dậy nghênh đón.

Hoàng đế hạ chiếu, tấn phong Hạ Hầu Phái là Tần vương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net