Chương 67: Túi thơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phía trước cô phải vui vẻ, phải cười đến chân tâm thật ý, còn đã về sau, Hạ Hầu Phái liền không có ý định miễn cưỡng bản thân.

Đặng Chúng đã đi xa, hôm nay là ngày vui của cô, có lẽ cửa cung sẽ đóng muộn một ít, nghĩ còn kịp đưa đi.

Hạ Hầu Phái đứng lên, phủi phủi vạt áo, quay người đi vào phòng tân hôn.

Cung nhân trong phòng đều đã đi. Hạ Hầu Phái nhìn chung quanh một chút, rượu hợp cẩn đặt ở trên bàn, một đôi nến đỏ đốt đang mạnh, Tần thị một bộ hỷ phục, ngồi ở giường.

Hạ Hầu Phái đi tới, xốc lên hỷ khăn, Tần thị giương mắt nhìn cô, trên mặt nàng hiện lên một chút do dự, cuối cùng vẫn còn ôn nhu nói: "Lang quân đã trở về?"

Hạ Hầu Phái ừ một tiếng, ngồi xuống bên người nàng, không có ý đi lấy rượu hợp cẩn, cũng không có ý muốn làm sự tình khác. Tần thị liền hơi luống cuống, mấy lần gặp mặt, nàng cảm thấy Tần vương khó đoán hỉ nộ, cô đang cười, ngươi không biết cô có cao hứng thật không. Cô không cười, ngươi cũng không biết cô có không vui hay không.

Tần thị chờ trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Lang quân có muốn đi ngủ?" Nói đến đi ngủ, nàng có một chút rung động không rõ.

Hạ Hầu Phái đang suy nghĩ đến cái túi thơm kia, đang hơi nôn nóng lại nghe được Tần thị nói chuyện với cô, liền muốn chuyển đi một ít lực chú ý. Đêm dài đằng đẵng, dù sao cũng phải có việc làm, có chuyện nói. Hạ Hầu Phái nhớ lại một chút: "Vừa mới thấy Tam tẩu, khí sắc vẫn không tốt, lần trước đẻ non không được điều trị tốt?"

Tần thị khuôn mặt hơi cứng ngắt, một hồi lâu, mới nói: "Ta không biết, một mực không..."

Hạ Hầu Phái nhíu nhíu mày, thanh âm trầm xuống, hiện ra thoáng kinh ngạc: "Nàng đẻ non, ngươi không đi nhìn?" Không đợi nàng trả lời, Hạ Hầu Phái liền thở dài, "Ta đi rồi, thập phần bi thương."

Lời này, khiến cho Tần thị đứng ngồi khó khăn. Nàng nghĩ tới, lúc trước nhận được tin tức liền biết nàng không tốt. Thai nhi 6 tháng sớm đã thành hình, xảy rồi, đối thân thể mẫu thân là tổn thương lớn. Nữ tử có con vốn đã gian nguy, tình trạng kia nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá đáng.

Nàng lo lắng muốn chết, đêm không thể ngủ, ngồi không thể an, cũng bởi vậy mới nghĩ đến xa hơn. Hồng nhan mất sớm cũng không ít, Tấn vương bất chấp gia tộc của thê tử sớm đã không phải bí mật. Nàng chỉ mong hôn nhân này là Thánh nhân ban cho, Tấn vương dù bất mãn cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với Vương phi. Có Thái tử chăm sóc, tỳ nữ hầu hạ, nàng sẽ khá hơn. Cho nên không có tưởng tượng thảm trạng của Chu thị.

Hiện tại, lại bị Hạ Hầu Phái nói toạc ra.

Đã qua hơn một năm, nàng không có khôi phục sao? Tần thị hoảng sợ mà nhìn về phía Hạ Hầu Phái, kỳ vọng cô nói cho nàng một chút. Hạ Hầu Phái không nói, cô đứng lên tháo dây thắt lưng.

Tần thị đè xuống chua xót, cũng theo đứng lên, bước đến bên cạnh Hạ Hầu Phái, âm thanh nhẹ xuống, nói: "Thiếp đến hầu hạ lang quân." Nói xong, liền đặt tay lên đai lưng, muốn cởi.

Hạ Hầu Phái hết sức ngạc nhiên mà quay đầu nhìn nàng, động tác Tần thị dừng lại, trong lòng rùng mình, nàng khiếp đảm nhưng trên mặt vẫn bảo trì bình thường, cười cười hỏi: "Vì sao lang quân nhìn ta như vậy?"

"Không phải ngươi nghĩ đến Tấn vương phi sao?"

Tần thị lập tức luống cuống, chẳng biết lúc nào tay chân buông thõng. Nàng bây giờ là thê tử Tần vương, đương nhiên không ai nguyện thê tử mình cưới hỏi đàng hoàng nghĩ đến người khác. Tần thị há hốc miệng, cố hết sức làm ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì: "Ta..."

"Ngươi muốn a, không có việc gì, ngươi muốn thấy nàng cũng có thể đưa thiếp mời cho nàng, đừng làm cho người ta biết rõ là tốt rồi." Hạ Hầu Phái rất hòa khí nói. Thừa dịp ngay từ đầu nói rõ, miễn cho tương lai phải giải thích nhiều.

Tần thị triệt để chấn kinh rồi.

"Tâm ngươi không có ở đây, ta cũng không miễn cưỡng, ngươi chỉ cần quản lý phủ đệ, đối nhân xử thế tốt là được. Về phần Chu thị, đó là Tấn vương phi, đừng động là được." Hạ Hầu Phái không nhanh không chậm nói.

Thấy Tần thị càng kinh nghi bất định, Hạ Hầu Phái cười cười nhàn nhạt, cô coi như là nói chuyện bình dị gần gũi, nhưng khí chất cả người đều là xa lánh : "Ta không đến mức ép buộc. Ngươi gả cho ta, đem Tần thị làm môn hạ của ta, ta liền hồi báo ngươi đầy đủ chuyện Chu thị. Về mặt khác, " Hạ Hầu Phái quét qua giường rộng thùng thình một lần, nói, "Cũng không cần ."

Nói xong, liền thấy Tần thị như cũ, không có vui mừng. Hạ Hầu Phái nói: "Ngươi đang nghĩ gì?"

Tần thị đè xuống khiếp sợ, sửa sang lại một chút, nói: "Con nối dõi thì sao đây? Tuy có thứ thiếp, nhưng Thánh nhân vẫn ưa thích cháu ruột, Hoàng hậu điện hạ..."

Nghe nàng nhắc tới Hoàng hậu, thần sắc Hạ Hầu Phái không có gì thay đổi, hít thở lại vừa chậm vừa mềm.

"Hoàng hậu điện hạ cũng phải nói rõ."

"Ta biết rõ." Hạ Hầu Phái thừa dịp hôm nay nói hết, "Bên ngoài đi đi lại lại, ngươi cần biết rõ, ngươi là Tần vương phi, đại biểu cho ta, về phần trong phủ, nhất định phải sạch sẽ, không thể hôm nay trong phủ ta gặp ai, ngày mai bên ngoài liền bay lả tả... Cụ thể, ngươi hỏi Đặng Chúng cùng A Trịnh là được." Vương phi 1 chút cũng không dễ làm, hai người các nàng muốn cùng tiến cùng lùi thì phải dựa vào lẫn nhau. Bên ngoài ngôn từ thỏa đáng, ai muốn giao hảo, nàng phải biết, chỗ nào muốn tránh, cũng phải hiểu, không thể đắc tội người, cũng không thể bỏ lỡ uy nghiêm; trong phủ không thể sơ hở, sẽ có gian tế đầy đất, việc bếp núc cũng phải thỏa đáng.

"Muốn Chu thị thoát khỏi vũng bùn Tấn vương phủ cũng không khó." Môi Hạ Hầu Phái có chút dáng vẻ hớn hở nhẹ nhàng, nhưng nhìn lại làm cho người khác toàn thân phát lạnh, "Trọng điểm ở chỗ, nàng phải triệt để cùng Tấn vương phân rõ giới hạn, thanh thanh bạch bạch mà còn sống."

Cô cùng Tấn vương quan hệ đã sớm tạo thành ngươi chết ta sống. Từ Hoàng hậu cùng Ngụy quý nhân đến cô cùng Tấn vương, đã sớm là thủy hỏa bất dung, chẳng qua hôm nay còn Thái tử, đẩy Thái tử xuống đài là chuyện quan trọng hơn nên mới để đó. Chứ Tấn vương phi là phu nhân, muốn xá tử tội cho một vị phụ nhân có gì khó? Khó là về sau thu xếp sinh hoạt.

Nói đến nước này, Tần thị tất nhiên là đã hiểu, những đạo lý này nàng đã sớm hiểu được, chẳng qua là lúc này nghe Hạ Hầu Phái nói đến, càng thêm giác ngộ mà thôi. Nàng theo Tần vương là giúp Chu thị, giúp bản thân. Có thể đem Chu thị từ Tấn vương phủ ra, chỉ có cô mới làm được. Nàng chỉ có thể làm tốt Tần vương phi.

Thấy Tần thị trịnh trọng gật đầu, Hạ Hầu Phái hài lòng, cô chỉ chỉ giường, nói: "Dỡ trâm cài tóc, đi ngủ đi."

Hình thức ở chung của hai người, như vậy xác định.

Một ngày sau, Vương mang theo Vương phi vào cung bái kiến phụ mẫu.

Hoàng đế sớm đã đến Trường Thu cung, uống trà con trai cùng con dâu dâng, xem hai người xứng đôi, Long tâm cực kỳ vui mừng: "Nhi tốt, phụ tốt!"

Hạ Hầu Phái cười cười, lúc đến phiên Hoàng hậu, cô liền căng thẳng cực kỳ, cực kỳ chú ý mà quan sát khí sắc, bộ dạng Hoàng hậu.

Hoàng hậu cười ôn hòa, nàng vẫn giống như thường ngày, phong thái bình thản uống trà, chỉ nói một cái "Tốt", không nhiều lời, cũng không lạnh nhạt.

Bình thường hơn hết.

Tâm Hạ Hầu Phái nhấc lên thật cao, không khỏi nhìn bên hông Hoàng hậu, chỗ đó, không có túi thơm của cô.

Hoàng đế nói các nàng vài câu liền muốn đi, thuận đường mang theo Hạ Hầu Phái, lưu lại Tần thị cùng Hoàng hậu.

Hạ Hầu Phái không biết Hoàng hậu có mở túi ra nhìn không. Ở phía sau Hoàng đế, liên tiếp quay đầu lại.

Hoàng đế thấy vậy, cười cười: "Không nỡ bỏ nương tử? Thật sự là tân hôn yến nhĩ."

Hạ Hầu Phái: "..." Ta không nỡ bỏ mẹ ta.

Hoàng đế cũng không có giữ cô quá lâu, vốn là lấy ra một vài tấu chương cùng cô thảo luận. Độ mẫn cảm của Hạ Hầu Phái với chính trị cực cao, nói chuyện thực tế, càng hay chính là cô có thể cùng Hoàng đế không mưu mà hợp. Làm Hoàng đế cảm thấy thương lượng với cô, rất là hài lòng.

Nói xong chính sự, còn nói đến chuyện của Hạ Hầu Phái: "Những bộ kia, ngươi dùng có thuận tay?"

Khai phủ xong, liền có các bộ thuộc thần của mình. Từ Trường sử, đến Lang trung lệnh, đến Xá nhân, đến Thường tùy tùng, đến Yết nhân,..., đều là một phần của phụ tá Tần vương. Trên người bọn họ đều có phẩm hàm nghiêm chỉnh, được bổng lộc triều đình.

Hạ Hầu Phái nói: "A cha nhìn người, há có không tốt?" Các bộ của Chư vương, đều là Hoàng đế phân phối.

Hoàng đế liền cao hứng, hắn nhìn trọng người tự nhiên không kém. Sẽ không hiền hoặc là quỷ tâm, hắn là lo lắng cho con trai a. Hạ Hầu Phái thăm dò, cũng có tài cán tài ba, về phần trung thành, đã vào Tần vương phủ, còn muốn thế nào? Bỏ ra hai tháng công phu, đã có bộ, đã có thể yên tâm dùng.

Để một đôi vợi chồng xa cách quá lâu, Hoàng đế cũng thấy không ý nghĩa, nhắc nhở vài câu rồi nói cho cô ba ngày sau lên triều xem chính, xong thả Hạ Hầu Phái đi.

Hạ Hầu Phái thật vui vẻ mà trở về.

Hoàng đế thấy cô vui vẻ, không khỏi thở dài: "Thập nhị lang có thể cùng Vương phi cử án tề mi, không uổng công ta tứ hôn rồi." Tấn vương cùng Tấn vương phi hôm nay như vậy, thật khiến cho kẻ làm phụ thân như hắn khổ sở.

Triệu Cửu Khang nghe xong, liền cười nịnh nọt nói: "Trạch gia khổ tâm, Thập Nhị điện hạ sao lại không biết?"

Hoàng đế nghe thấy, cười cười.

Hạ Hầu Phái trở về Trường Thu cung, liền thấy Ngụy quý nhân phẩm hạnh tốt đã ở đây.

Một đám cung phi, khi còn bé thì không việc gì, trước mắt cô đã lớn, phải tránh hiềm nghi rồi. Đi vào hành lễ, nhìn lướt qua rồi lui đi.

Rẽ qua hậu viện trong đình, Hạ Hầu Phái hỏi Đặng Chúng: "Túi thơm đêm qua, Hoàng hậu tự tay nhận?" Cô biết rõ cô đưa đồ gì đó, A nương phần lớn sẽ không mượn tay người khác, đều là tự mình nhận, nhưng nếu có ngoài ý muốn thì sao?

Đặng Chúng không đề phòng cô hỏi, nhưng vẫn cẩn thận đem việc đêm qua nói một lần: "Là Điện hạ tự tay tiếp nhận. Lúc thần đến, Điện hạ còn chưa thu xếp, đang cùng Kỳ cô cô nhìn sổ sách, thần dâng túi thơm, điện hạ tự mình ngồi dậy tiếp nhận. Lại hỏi thần tình hình trong phủ cùng tình hình của Thập nhị lang, rồi cho thần lui xuống."

"Mở ra nhìn sao?" Hạ Hầu Phái truy vấn.

Đặng Chúng nhớ lại một phen, lắc đầu: "Lúc thần đi ra cũng không thấy."

Vậy về sau có mở không? Nội tâm Hạ Hầu Phái bất ổn, túi thơm chính là đồ trang trí, bên trong phần lớn là hoa cỏ hoặc hương liệu phơi khô lưu mùi, có lúc chỉ dùng để trừ tà hoặc xua đuổi côn trùng.

A nương chưa chắc sẽ mở ra xem. Hạ Hầu Phái không xác định mà nghĩ.

Nghĩ đến Hoàng hậu sẽ không mở ra, sẽ không biết bên trong có cái gì, Hạ Hầu Phái mất mát, mơ hồ rồi lại nhẹ nhàng thở ra. Thật mâu thuẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net