Chương 99: Phát hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hầu Phái là buổi trưa tới, khi đó ánh nắng sáng lạn, gió nhẹ lá bay, có thể dạo chơi.

Chẳng qua ngồi đợi hồi lâu, mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời nhiệt liệt trở nên suy yếu, ấm áp ánh trên cửa sổ, đã nói lên lúc này không còn sớm.

Hạ Hầu Phái đi đến bên cửa sổ lẳng lặng đứng một lát, quay đầu lại, dừng mắt trên người Thái hậu, nàng vẫn còn ngủ say, vẻ mặt lúc ngủ điềm nhiên mà dịu dàng, khiến Hạ Hầu Phái cong cong khóe môi, trái tim tràn đầy bình yên.

Nhưng đã đến lúc uống thuốc, không tốt trễ nải.

Hạ Hầu Phái nghĩ, đi đến cạnh giường, đang muốn gọi Thái hậu tỉnh lại, đột nhiên nghĩ đến Thái hậu một mực không chịu để cho cô bắt mạch. Lúc này đúng là cơ hội tốt.

Hạ Hầu Phái nhìn về phía Thái hậu, nàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Chậm rãi thở ra một hơi, dọc theo giường ngồi xuống, đem ống tay áo Thái hậu kéo lên, ngón tay đặt lên mạch của nàng.

Hạ Hầu Phái y thuật cũng không tinh thông, chẳng qua là biết da lông. Nhưng chút da lông cũng đủ phân rõ bệnh này có phải phong hàn hay không.

Ngón tay ấm áp hạ xuống, mạch đập một chút một chút, thông qua da thịt kề cận mà bị cô cảm nhận. Thân thể Hạ Hầu Phái dần dần cứng ngắc, trong mắt cô, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, đây không phải phong hàn, cô liên tục xác nhận, đây không phải phong hàn!

Hạ Hầu Phái mờ mịt luống cuống, cô cuống quít mà xem lại một lần, không cam lòng mà xem một lần lại một lần, đây không phải phong hàn!

"Hoàng hậu điện hạ mặc dù trúng độc hôn mê, đã có thái y chăm sóc..."

"Loại độc này tên 'Bàn thạch ', kịch độc vô cùng, không có thuốc nào chữa được, Thánh nhân một đi không trở lại đã lâu..."

"Ngươi khóc cái gì? Biết ngươi lo lắng, ta như thế nào đưa mình vào hiểm cảnh."

"Điện hạ, quốc không thể một ngày không có vua, điện hạ là thái tử, thích hợp làm Hoàng đế, định nghiệp thống nhất giang sơn, an thiên hạ!"

...

Đoạn thời gian kia, hỗn loạn mà vọng trong đầu Hạ Hầu Phái, hết lần này tới lần khác làm cho cô hiểu được cuối cùng xảy ra chuyện gì.

Thái hậu vẫn còn yên giấc, nàng cái gì cũng không biết, không biết cô đã hiểu toàn bộ rồi, cũng không biết cô giờ phút này như bị sét đánh, như bị châm chùy.

Nàng gạt cô, giấu giếm tốt như vậy, trước chế phục thái y, lại đẩy cô ra, cách rất xa, cái gì cũng không cho cô biết, nếu không phải hôm nay cô tự mình bắt mạch, cô sẽ vĩnh viễn mơ mơ màng màng, thẳng đến khi nàng...không còn ở đây, cô vẫn như cũ cái gì cũng không biết!

A nương, ngươi quá tàn nhẫn!

Nước mắt cuồn cuộn hạ xuống.

Cô oán sao? Oán. Oán chính mình, hậu tri hậu giác, oán chính mình bất lực. Cô không bảo vệ được nàng, từ khi còn bé, đến bây giờ, cô cho tới bây giờ đều không bảo vệ được nàng, dù cô rút cuộc đã thành Hoàng đế, rút cuộc không bị người áp chế nữa, cô vẫn như cũ không bảo vệ được nàng!

Cô sợ sao? Cô sợ. Cuộc sống dài đằng đẵng, cô có thể mất đi hết thảy, duy chỉ có không thể mất đi nàng. Đã không có A nương, còn có cái gì để cô mong đợi?

Hạ Hầu Phái lệ rơi đầy mặt, cô che miệng lại, quỳ xuống trước giường thái hậu. Ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào, cô trải qua sa trường chém giết, trải qua cung đình âm mưu, trải qua quan trường đả kích ngấm ngầm. Lưng đều thủy chung bất khuất không bao giờ còng xuống, nhưng giờ nó run rẩy, ở trên mặt đất ám ảnh thật lâu, cô nằm ở trên ghế dài, khóc đến không kềm chế được.

"Trọng Hoa...''

Có người ở bên tai gọi.

Là A nương!

Hạ Hầu Phái ngẩng đầu, hai mắt đều là nước, thanh âm của nàng, nghẹn ngào mà khàn giọng, lại cố gắng làm ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì: "A nương, ngài tỉnh?"

Lúc này, cô không muốn A nương lại vì cô mà lo lắng, cô vội vàng lau nước mắt, lại càng bôi càng nhiều, trong lòng bi thương, sớm đã không cách nào dìm xuống.

Thái hậu than thở một tiếng, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hạ Hầu Phái, ôm đến trong lòng ngực của mình an ủi.

Cô rút cuộc vẫn biết rồi.

Thời gian không đủ, nàng chỉ có thể sắp xếp đến trình độ kia, quả nhiên không cách nào một mực giấu giếm cô.

Hạ Hầu Phái ở trong ngực nàng nghẹn ngào, toàn bộ người đều run rẩy, cô bi thương rất nhiều, Thái hậu cũng cảm động lây.

Trọng Hoa như vậy không muốn xa rời nàng, làm cho nàng như thế nào yên tâm. Tâm Thái hậu bi thương, cũng muốn khóc rống, ánh mắt lại khô khốc mà không một giọt nước mắt. Nàng há hốc miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, một chút một chút khẽ vuốt lưng Hạ Hầu Phái.

A Kỳ hướng thái y lấy thuốc, trở về nghe nói Thánh nhân ở trong phòng điện hạ, nàng hoảng sợ, vội vàng nhìn, liền thấy Thái hậu ôm Thánh nhân dịu dàng an ủi.

Nàng yên lặng lui ra ngoài. Đem cửa điện khép lại, để các nàng an bình.

Dù sao, ngày giờ đã không còn nhiều.

Khóc rống xong, Hạ Hầu Phái từ trong ngực Thái hậu đi ra, Thái hậu đưa khăn cho cô, cô qua loa lau, liền nói: "A nương, ngươi nên dùng thuốc."

Thanh âm vẫn là khàn, mà tâm tình đã ổn rồi. Thái hậu nhìn cô, gật đầu.

"A nương, ta lập tức hạ chiếu, gọi danh y vào cung, sẽ có biện pháp." Hạ Hầu Phái con mắt đỏ bừng, cô làm sao chịu buông tha, cô phải cứu Thái hậu. Dân gian nhiều kỳ tài, nhất định có biện pháp giải độc.

Thái hậu nhẹ gật đầu: "Tốt."

Thấy nàng không phản đối, tâm Hạ Hầu Phái lo sợ không yên thoáng ổn định, vội vàng đi.

Thái hậu nhìn thân ảnh cô hơi có vẻ hốt hoảng mà biến mất, sững sờ nhìn cửa điện.

Nếu là Trọng Hoa chỉ coi nàng là mẫu thân thì tốt rồi. Mỗi người đều có số, mẫu thân luôn luôn sẽ một ngày già đi, như thế, tuy có bi thương, cũng sẽ không gục ngã.

Cô còn còn trẻ như vậy, dường như hôm qua nàng mới từ trong tay cung nhân mà tiếp nhận cô vẫn còn trong tã lót, cô còn cuộc sống dài như vậy, còn có những thứ tốt đẹp kia, không nên vì nàng mà bị ràng buộc.

A Kỳ bưng thuốc tiến đến.

Thuốc kia nhiều khổ, Thái hậu một chút cũng phát hiện không ra.

Hạ Hầu Phái đi bất quá nửa canh giờ, liền vội vàng trở về. Chiếu thư vừa ban xuống, liền không dừng lại chút nào mà trở về.

Cô trở về, sau lưng còn mang theo một chuỗi thái y.

Thái hậu thấy vậy, cũng nghe lời chẩn bệnh.

Hoàng Đế đã biết rồi, che dấu cũng che dấu không được nữa. Đám thái y nói lời thật: "Độc bàn thạch, không thuốc nào chữa được, may Thái hậu uống không nhiều lắm, mới có thể đợi ngày này..." Độc dược, chính là muốn hại người, làm sao có thể lưu lại cách giải độc? Không chỉ...bàn thạch, Hạc Đỉnh Hồng, thạch tín, đều như thế.

"Đã là uống không nhiều lắm, thì phải có cách giải." Hoàng đế ngồi bên cạnh thái hậu, thần sắc căng thẳng.

Thái y khó xử, lại lo sợ không yên, liên tục do dự, thấy ánh mắ Hoàng đế sáng ngời mà tập trung nhìn, cũng biết tránh không khỏi, hắn nói: "Khó giải, bàn thạch, dính vào một chút cũng khó giải. Thái hậu ngũ tạng đều hư, sớm đã là hết cách xoay chuyển."

Trước khi hắn mở miệng, Hạ Hầu Phái liền chuẩn bị kỹ càng, nếu có một chút khả năng, A nương đã không gạt cô, cô đã đoán được thái y sẽ nói cái gì, nhưng lúc nghe được, cô vẫn cảm thấy, toàn thân máu huyết đều lạnh.

Thái hậu quay đầu nhìn cô một cái, liền nói: "Thánh nhân đã hạ chiếu, gọi danh y thiên hạ, sẽ không đến mức không có một tia khả năng, các khanh chờ đến lúc đó cùng nhau dùng sức."

Đám Thái y không nghĩ tới Thái hậu dễ nói chuyện, ứng thanh không dứt.

Ngực Hạ Hầu Phái phập phồng, cô cũng nhịn xuống, chỉ muốn nhanh chóng đốc thúc người đi xử lý, nhất định sẽ có biện pháp.

Nhất định sẽ có biện pháp, cái này là ý niệm duy nhất trong đầu, khả năng kia, cô một chút cũng không dám nghĩ, chỉ toàn tâm toàn ý mà chắc chắc, nhất định sẽ có biện pháp!

Thái y có một... không...rất nhiều người, nghe thấy vậy, liền hiện ra một chút do dự. Thái hậu ngôn từ đã rất rộng lượng, nhưng đồng liêu bốn phía thần sắc lo lắng vẫn chưa giảm.

Thánh nhân đối với Thái hậu yêu mà kính, nếu cuối cùng Thái hậu không tốt, bọn hắn không đường sinh cơ.

Thái y cắn răng, khát vọng sinh cơ chiếm thượng phong, hắn tiến lên quỳ, bái nói: "Bàn thạch mặc dù không có thuốc nào chữa được, nhưng thần biết có một người, có thể giải bách độc thiên hạ."

Trong điện lập tức quỷ dị trầm mặc. Thái hậu nhìn về thái y kia, mặt hiện lên 1 chút phức tạp, chỉ trong chốc lát liền lại yên lặng.

Hạ Hầu Phái lập tức vui vẻ, vội hỏi: "Người phương nào?"

Thái y nói: "Người này trước mắt nhậm chức thái y ở Việt Quốc, là một nhân vật thập phần lừng danh, bệ hạ hạ quốc thư, Việt Quốc nhất định đem người này chắp tay dâng lên."

Giống như trong sa mạc thấy được ốc đảo, chẳng quan tâm phân rõ đây là ảo ảnh hay là sự thực, Hạ Hầu Phái mừng rỡ không thôi, cô liên tục gật đầu, quay đầu nhìn Thái hậu, Thái hậu cũng sắc thái vui mừng.

"Việc này không nên chậm trễ, ta đi nghĩ chiếu." Hạ Hầu Phái lập tức nói.

Thái hậu ngăn cô: "Hai nước bang giao, để đám đại thần biết được mới tốt, Việt Quốc rút cuộc vẫn là 1 quốc gia, tùy tiện hạ chiếu, chưa hẳn đã chịu dâng."

Hạ Hầu Phái cũng kịp phản ứng, muốn gọi thừa tướng vào cung.

Thái hậu thở dài nói: "Thời điểm không còn sớm, ngày mai nhắc lại cũng không muộn."

Hạ Hầu Phái khó có khi phản bác lời nàng: "Sớm làm, sớm an tâm, còn việc gọi danh y vào cung, cũng không thể khinh thường." Cô lại tràn đầy tin tưởng.

Chữa tốt cho Thái hậu, đã thành ý niệm duy nhất trong đầu.

Thái hậu không lại ngăn cô, mặc cho cô đi.

Thừa tướng vừa nâng...lên bát cơm, liền nghe Hoàng đế tuyên triệu, vội đặt bát xuống, thay đổi triều phục, vào cung.

Hạ Hầu Phái dăm ba câu kể chuyện, thừa tướng vội nói: "Như thế, Việt Quốc nhất định sẽ nhắc đến điều kiện, phải cẩn thận chọn sứ thần." Tìm biết kẻ ăn nói, tùy cơ ứng biến.

Hạ Hầu Phái nghĩ, liền nói: "Gọi Ngụy Hội đến."

Ngụy Hội làm Đại Hồng Lư nhiều năm, các quốc gia trong thiên hạ hắn đều biết, mà người này xưa nay miệng lưỡi khuynh thiên hạ.

Hoạn quan vội đi Ngụy phủ gọi người.

Ngụy Hội đương nhiên không dám trì hoãn mà tới.

Hạ Hầu Phái cùng hắn nói rõ: "Tất cả mọi thứ ngừng lại, trẫm muốn tên thái y kia nhanh chóng xuất hiện, không cho phép có nửa ngày đến trễ."

Ngụy Hội sau khi nghe xong, như có chút khó hiểu, vẫn là đáp ứng.

Để thừa tướng lui ra, Hạ Hầu Phái lưu lại Ngụy Hội, đối với hắn nói: "Ngụy Sư ở Giang Nam, chắc hẳn hết sức quen thuộc tình thế, ngươi cùng hắn thương lượng xử lý, hoàng tộc Việt Quốc có yêu cầu gì, đều đáp ứng, nếu hắn chẳng qua là muốn kéo dài, muốn từ chối, thì đừng để Ngụy Sư nhàn rỗi."

Thủ hạ Ngụy Sư có ba mươi vạn tinh binh, ba mươi vạn đối với Đại Hạthì không coi vào đâu, nhưng đối với Việt Quốc, lại đủ phá vỡ toàn bộ quốc gia.

Ngụy Hội đã hiểu, cho bọn hắn chút ít lợi ích, nhưng nếu Việt Quốc không chịu đưa người, trực tiếp dụng binh, dù đoạt cũng phải cướp được người.

Này khả năng không lớn, nhưng Hạ Hầu Phái đề phòng vạn nhất cho nên vẫn cân nhắc đến.

Không thể bỏ sót bất kì cái gì. Độc trong thiên hạ có nhiều cái so với bàn thạch lợi hại hơn, người nọ nếu như có thể giải tất cả độc, tất nhiên cũng có thể giải được bàn thạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net