Chương 15 - Lý trí chiến thắng cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lanna Nguyễn
Beta: Ddil

Trước kia có rất nhiều chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng chuyện cứ như thế mà xảy ra.

Dương Dương ngồi trên ghế sô pha trong nhà, nhận lấy ly nước lạnh từ tay Nhan Hâm.

Nhan Hâm ngồi xuống phía trước cô, vừa mới thay một bộ đồ ở nhà, thay bộ đồng phục thành váy dài mềm mại, bên trên mặc một chiếc áo T-Shirt rộng thùng thình, xương quai xanh theo cổ áo rộng lộ ra, bên cạnh cổ áo có thêu một bông hoa tường vi nhìn như trên cổ nàng có hình xăm vậy.

Cảm giác khi nhìn thấy người trước mắt đã thay đổi, phát hiện không còn chán ghét nữa, đâu đâu cũng đều là kinh diễm.

Dương Dương cầm ly nước uống ừng ực, hỏi: "Cô còn phải làm chuyện gì à?"

"Tôi? Không có gì, ngồi xem tv, nghe vài bài hát, sau đó tới 10h thì đi ngủ." Nhan Hâm lần đầu tiên cảm thấy được căn phòng của mình quá nhỏ, Dương Dương ngồi ở đây lúc nào cũng lọt vào tầm mắt của nàng. Nàng thầm nghĩ, người này hỏi nàng vì cái gì cơ chứ, Dương Dương người này cũng thật là vô liêm sỉ, chẳng bao giờ nói rõ ràng cái gì cả, trong lời nói luôn khiến nàng có ít nhiều hiểu lầm.

"Tôi cũng không có việc gì làm. Buổi tối không biết đi nơi nào, cho nên hỏi thử xem cô có ý định gì không."

"Cô hẳn nên về nhà mình." Nhan Hâm thản nhiên nói.

Dương Dương nghe được ý tứ của Nhan Hâm liền cười: "Thế nhưng tôi có nhà mà không thể về a, mẹ của tôi đang ở nhà."

Chuyện đó thì có quan hệ gì với tôi chứ? Nhan Hâm định thốt lên nhưng rồi lại nuốt vào trong bụng.

Dương Dương ngửa người tựa vào ghế sô pha mềm mại, nói: "Ghế sô pha này ngồi xuống thật là thoải mái, ngồi xuống rồi không muốn đứng dậy nữa."

"Chưa thấy ai vô sỉ như cô..." Nhan Hâm nói thầm.

Nàng nói: "Tùy cô muốn ngồi đến khi nào thì ngồi."

Nàng quyết định không thèm để ý đến sự tồn tại của Dương Dương, việc gì cần làm thì tiếp tục làm, có lẽ cứ để Dương Dương solo một mình đến chán rồi cô ấy sẽ đi. Nàng ôm suy nghĩ như vậy.

Nhan Hâm quyết định coi cô như cái bóng, ánh mắt của Dương Dương dán trên người Nhan Hâm như hình với bóng, xem cách nàng bố trí phòng, thu dọn sửa sang lại đồ đạc, kể cả khi nàng vào bếp cũng không rời mắt.

"Cô luôn luôn coi đồ trong nhà người khác như đồ trong nhà mình sao?" Nhan Hâm nhìn Dương Dương ngồi ở ghế sô pha xem TV nhịn không được đành lên tiếng.

Dương Dương rời tầm mắt khỏi TV nhìn sang khuôn mặt nàng, Nhan Hâm nhíu mày, hơi có vẻ hờn giận.

Cô cười cười, nói: "Cô rốt cục cũng nhìn đến tôi?"

"Một người to như vậy ở trong này, tôi không muốn chú ý đến cũng khó."

Dương Dương nói: "Tôi không muốn về nhà. Muốn ở đây." Dương Dương kỳ thật luôn luôn chờ đợi phản ứng Nhan Hâm, là chấp nhận hay cự tuyệt, nhưng Nhan Hâm lại vĩnh viễn cho cô một đám sương mù, không quả quyết cự tuyệt, cũng không khẳng định.

Dương Dương đang đợi Nhan Hâm phát tiết. Cô nghĩ có lẽ tới lúc đó cô sẽ thấy được suy nghĩ thật lòng của Nhan Hâm.

Trời chạng vạng tối, Nhan Hâm đang ở trong bếp nấu cơm, những lúc Tòng An không có nhà nàng đều tự xuống bếp nấu phần ăn cho mình, hôm nay nguyên liệu nấu ăn lấy ra vượt mức bình thường, hơn nữa lại còn ngoài ý muốn, mà những điều này đều vượt ra khỏi tiềm thức của nàng.

Nhan Hâm tức giận đem những nguyên liệu kia cất bớt đi, chỉ làm phần ăn cho một mình mình thôi, nhưng rồi lại nghĩ nếu không đủ thì phải làm sao bây giờ.

Buổi chiều hôm nay Dương Dương đã xem hết ba bộ phim, nội dung cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa, đơn thuần chỉ muốn giết thời gian.

Nhan Hâm bưng mấy đĩa thức ăn đi ra, ít có cảm thông, cô đọc được ý tứ của Nhan Hâm, cô thật sự là không khí vô hình với nàng ấy.

Dương Dương có chút lạc lõng, hụt hẫng, trong lòng khó chịu.

Nhan Hâm ăn chưa được vài miếng, lại nhìn thấy vẻ mặt kia của Dương Dương, lớn già đầu rồi còn làm bộ đáng thương, ngoài xa cách còn có rối rắm nói không nên lời.

Nhan Hâm buông đũa, nói: "Cô có đói bụng không?"

"Đói." Dương Dương không từ bỏ bất cứ khả năng nào.

Nhan Hâm đem đồ ăn đi hâm nóng lại rồi bưng ra, nàng coi như thỏa hiệp với Dương Dương, cũng coi như thỏa hiệp với chính mình, thầm nghĩ có lẽ chính vì nàng không quyết đoán nên mới có thể dung túng Dương Dương kiêu ngạo càn rỡ đến như vậy, cứ thế mà nhanh chóng chiếm cứ một nửa giang sơn của nhà nàng.

"Đã có ai từng nói cô là mẹ hiền vợ đảm chưa?"

"Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?"

Trong không gian chỉ có 2 người, câu nói này thốt ra làm người ta có cảm giác không sao nói rõ được, khiến bầu không khí trong nháy mắt rớt xuống cực âm.

Dương Dương cầm đũa chọc chọc vào đĩa súp lơ xào, cô chán ghét cà rốt màu đỏ, thế nhưng cà rốt thoạt nhìn lại trông rất tươi ngon. Lời nói của Nhan Hâm làm cho đầu cô trống rỗng, tai không ngừng lặp lại những vấn đề vừa nghe được, đầu lại không nghĩ ra được đáp án nào.

Nhan Hâm ăn một miếng cơm, thời gian chờ đợi nàng giống như lữ khách đi trên sa mạc cạn nước, cổ họng khô khốc. Cơm làm dịu đi cổ họng nhưng không cách nào làm dịu đi lòng của nàng.

Dương Dương gắp một miếng cà rốt-thứ có hương vị mà cô ghét nhất nhét vào trong miệng, cố gắng nuốt xuống.

Dương Dương nói: "Tôi muốn hiểu thêm về em."

"Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?" Ánh mắt Nhan Hâm như một thanh kiếm đâm thẳng vào trong lòng Dương Dương, như muốn phá đi tầng sương mù trong lòng cô, muốn nhìn đến ý nghĩ thuần túy sâu xa nhất.

"Thái độ của tôi đối với em trước đây là không đúng, đã xem nhẹ rất nhiều thứ, tôi cảm thấy chúng ta càng có nhiều thời gian tìm hiểu thì sau này càng có thể xóa tan mọi hiểu lầm."

"Tôi hỏi cô đến cùng là muốn làm cái gì?"

"Tôi muốn theo đuổi em." Dương Dương nói xong liền sửng sốt, cô thật sự không nghĩ tới bản thân sẽ nói ra lời giật mình như vậy.

Không thể tưởng tượng được có thể đi đến bước này, chính cô vẫn còn đang tự đấu tranh tư tưởng, trước đó cô còn có đủ loại lý do ngăn cản chính mình tới gần Nhan Hâm, ví dụ như quan hệ của hai người cho tới bây giờ cũng không tốt, tính cách Nhan Hâm lạnh nhạt khó gần, thoạt nhìn ở chung sẽ không tốt, hai người lại còn là đồng nghiệp...

Nhưng giờ phút này toàn bộ đã bị cảm giác xúc động đánh bại, cô muốn theo đuổi Nhan Hâm. Trước kia cô chưa từng dùng ánh mắt thiện cảm nhìn đến thân thể cùng tâm hồn của Nhan Hâm, ánh mắt của cô bị đố kỵ cùng chán ghét che mờ, chuyện xảy ra buổi tối ngày sinh nhật kia bỗng biến thành đầu một sợi dây, mà cô xuất phát từ tò mò đã nắm lấy sợi dây đó, đi một bước lại một bước bỏ xuống những thành kiến trong lòng.

"Dương Dương, cô đừng đùa với tôi." Nhan Hâm không tin, nếu hai người chỉ có hiểu lầm cùng thành kiến, nàng ngược lại sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, ít nhất nàng sẽ tương đối thích ứng. Tại sao Dương Dương lại muốn theo đuổi nàng? Vì tình cảm đột nhiên mãnh liệt đó hay vì nguyên nhân nào khác?

Một người có thể vô duyên vô cớ hận một người, giống như mấy năm trước đây Dương Dương đối với nàng chán ghét. Nhưng nàng không tin có người có thể vô duyên vô cớ mà yêu một người.

Dương Dương tiếp tục ăn miếng cà rốt thứ hai, cô rõ ràng không thích ăn cà rốt, thế nhưng vẫn gắp lên.

Dương Dương nói: "Em có muốn nghe cảm giác của tôi đối với em không? Chúng ta làm đồng nghiệp lâu như vậy, tôi từng có vài lần ảo tưởng với em, nhưng ngoại trừ chuyện đó ra trong đầu chưa từng phát sinh ý nghĩ cùng em biến thành mối quan hệ ngoài đồng nghiệp."

"Tôi biết." Nhan Hâm tin tưởng bầu không khí tràn ngập khói thuốc súng giữa hai người, chán ghét đối phương còn không kịp, nào có tâm tình đi nói chuyện yêu đương.

"Nhưng ngày đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn, về sau tôi biết em cũng có thể có khả năng thích tôi, tôi càng muốn kiểm soát những ý nghĩ trong đầu, bên trong càng không ngừng thoát ra đủ loại suy nghĩ. Trong chốc lát nghĩ tại sao lại không phát hiện sớm một chút, trong chốc lát lại nghĩ kỳ thật em không phải hoàn toàn chính là khẩu vị của tôi sao."

Nhan Hâm buông đũa xuống: "Cô đừng nói thêm gì nữa, đến bây giờ tôi mới biết trong đầu cô chứa nhiều suy nghĩ cặn bã như vậy."

"Là hoang tưởng." Dương Dương nở một nụ cười nhạt, nói: "Em thật sự không có một chút suy nghĩ nào về quan hệ với tôi sao?"

Nhan Hâm trầm mặc một lát, đặt lý trí sang một bên, nói ra lời trong lòng: "Có. Ngày hôm đó lúc cô đến tìm tôi, lúc cô thật yên lặng theo sát tôi, biết được suy nghĩ của cô lúc đó, tôi cũng không giống chính mình, không thể chán ghét cô, thậm chí là có chút vui mừng, tôi cũng từng âm thầm tự hỏi mình. Lúc cô cùng tôi đi đón Tòng An, tôi đã nghĩ nếu như là cô thì cũng tốt."

Trong lồng ngực Dương Dương phát ra tiếng trống ngày càng dồn dập, máu chảy càng lúc càng nhanh, sự chờ mong của cô sắp đạt đến đỉnh điểm.

—————-

Dù chỉ một phút Dương Dương cũng không dừng lại, cô rất nhanh sửa sang lại văn kiện, đem hồ sơ xếp chồng như núi căn cứ vào thời gian sắp xếp theo thứ tự, đây vốn là việc của trợ lý, kết quả hôm nay ngoài ý muốn bị cô đoạt lấy, chính mình vùi đầu tự làm khổ bản thân, hy vọng có thể dùng sự bận rộn mà thanh thản trong phút chốc

Cô nhớ rõ ngày đó Nhan Hâm đã trả lời như thế nào, nàng nói cám ơn cô, nhưng thật có lỗi, nàng ấy không có cách nào tiếp nhận.

Từ đầu đến cuối Nhan Hâm bình tĩnh đến đáng sợ, nàng phân tích nguyên nhân hai người không thể cùng một chỗ, Nhan Hâm theo đuổi ổn định, cô lại thích sự tự do, nàng ấy hy vọng tình cảm là một đối với một, so với hôn nhân càng vững chắc, cả hai đều coi tình cảm giống như tín ngưỡng, hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Mà Dương Dương lại không có cách nào khiến cho nàng yên tâm. Nhan Hâm lại không muốn một đoạn tình cảm không có kết quả.

Dương Dương bỏ mạnh văn kiện vào hộp, âm thanh mạnh mẽ vang lên giống như một bàn tay đánh lên mặt của nàng.

Không cần soi gương cũng biết khi đó trông cô buồn cười cỡ nào, ở thời điểm không lãng mạn nhất thổ lộ với người ta, không đầu không cuối chỉ là sau khi ăn xong miếng cà rốt nói ra những lời tùy tiện.

Những lời từ chối Dương Dương đã nghe qua vô số lần, lúc tìm việc làm luôn bị từ chối, bọn họ nói với cô thật có lỗi, cô tốt lắm nhưng lại không phải người chúng tôi muốn tìm, lúc nói lời thương yêu đối phương cũng nói như vậy, cô tốt lắm, nhưng chúng ta không thích hợp.

Dương Dương tự nói với mình cô chắc chắn có thể tìm thấy vị trí thích hợp cũng như người quan trọng của mình. Ở một nơi nào đó vẫn luôn có một người đang đợi cô.

Lần này cô bị Nhan Hâm từ chối, thế nhưng lại không biết làm thế nào để thoát khỏi cảm giác đau đớn này.

Lớp bụi mờ phủ trên chồng hồ sơ bay lên, thổi vào mắt làm cho mắt của cô cảm thấy nóng lên, có cảm giác xúc động đến muốn khóc.

Hết Chương 15

Có người nói, khi yêu một người, việc đầu tiên bạn muốn làm chính là đổi xưng hô ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net