Chương 48 - Vợ nhỏ cũng sẽ nổi bão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ddil

Sáng sớm Nhan Hâm đi làm thấy máy tính không khởi động được, ở trong tin nhắn cũng tình cờ nhắc đến chuyện này, một lúc sau Dương Dương đã xuất hiện ở trước mặt nàng.

"Máy tính của em có vấn đề sao không nói với tôi?" Dương Dương hờn trách, nếu không phải cô thông tinh tìm được điểm mấu chốt trong đoạn tin nhắn thì lần này cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không tới phiên cô.

Nhan Hâm nói: "Nói cho Dương biết cũng không được gì, cho nên em gọi người của công ty máy tính lại sửa."

"Tôi tới trước để giúp em xem nó bị gì." Đầu tiên Dương Dương lôi thùng CPU ra để bấm nút nguồn, phát hiện đèn không có sáng lên, nghi ngờ là vấn đề của dây điện, không nói không rằng đã kéo váy ngồi xổm dưới bàn.

Nhan Hâm cúi xuống nhìn thấy cô đang bận rộn làm: "Dương làm được không?"

"Chút chuyện nhỏ, máy tính của công ty trước đây đều là do tôi sửa." Dương Dướng nói Nhan Hâm yên tâm đi, bây giờ cô có thể trở thành một người phụ nữ vạn năng, lắp máy tính, diệt virus, ra được phòng khách xuống được nhà bếp, cũng vất vả công ty đã bồi dưỡng. Tiêu chí của công ty là đào tạo con gái như con trai, đào tạo con trai như dã thú, lại đào tạo Dương Dương như không phải con người. Trong mấy năm tôi luyện chịu nhiều khổ cực, có thể nói Dương Dương đã được mài dũa thành một người có kỹ năng vô cùng chuyên nghiệp.

Cô đụng đến ổ điện, công tắc không có vấn đề, vấn đề có thể là do phích cắm sau lưng máy.

"Được không?"

"Còn chưa được, để tôi thử lại xem sao." Dương Dương thấy tư thế ngồi xổm của mình ở giữa hai chân Nhan Hâm thật không đẹp mắt. Tầm mắt của hai người giao nhau, Nhan Hâm vốn không có suy nghĩ gì cũng tự nhiên nghĩ đến mấy thứ không nên.

Nhan Hâm vội nói: "Mau đứng lên."

"Giám đốc Nhan, bây giờ cô có rảnh không?" Không sớm không muộn đúng lúc có người đẩy cửa phòng. Người tới là Tần Hoài, cô ấy cầm thư thông báo một phần công tác tìm đến thảo luận với Nhan Hâm. Sau khi Tần Hoài đến thì cũng có vài vị giám đốc điều hành đến cùng.

Nhan Hâm nói: "Có việc gì thế?"

"Danh sách đào tạo tháng sau có cô, cô ký vào đây, ngày mai phải phát tư liệu của cô cho mọi người. Và còn thảo luận với chúng tôi để sắp xếp nhân sự trong quá trình đào tạo." Tần Hoài để ý thấy lúc cô ấy mới vừa vào cửa thì Nhan Hâm giống như bị giật mình, mà thái độ của Nhan Hâm bây giờ lại càng kỳ quái hơn, làm cho Tần Hoài nổi lên lòng nghi ngờ.

Tần Hoài nghi ngờ hỏi: "Có phải thời gian đào tạo không hợp lý? Chúng ta còn thiếu giám đốc Dương, bây giờ cô ấy cũng không có trong phòng làm việc, chúng ta phải đợi cô ấy đến đây mới họp sao?"

"Tôi sẽ xem lại, buổi chiều giao cho cô." Nhan Hâm kiêng tránh vì Dương Dương vẫn còn ở dưới bàn, dù sao để cho người ta nhìn thấy giám đốc công ty phải làm mấy chuyện vất vả như vậy trong phòng làm việc của nàng sẽ làm tổn hại đến thể diện của Dương Dương.

Nhiều người vây xung quanh như vậy, nàng rơi vào thế bế tắc, bị bao quanh bởi sự bối rối.

Nhan Hâm hy vọng Tần Hoài và các đồng nghiệp của công ty có thể đi sớm một chút.

"Giải quyết xong rồi." Dương Dương chui ra từ dưới bàn.

Tất cả mọi người bị cảnh tượng này làm giật nảy mình, hai mắt mở to há hốc mồm, vẫn giữ nguyên tư thế không động đậy, không hẹn mà giống như cùng biến thành đầu gỗ.

Giám đốc Dương làm gì dưới bàn? Tầm mắt mọi người đổ dồn lên người Nhan Hâm.

Nhan Hâm dằn xuống buồn phiền trong lòng, giả bộ như không có xảy ra chuyện gì hết mà nói với mọi người: "Vừa nãy giám đốc Dương giúp tôi sửa máy tính."

"Đúng vậy." Dương Dương chứng minh là Nhan Hâm không có nói dối, cô vuốt thẳng váy của mình xuống, sau đó bình tĩnh nói với mọi người: "Nếu tôi đã ở đây rồi thì bây giờ họp luôn đi."

Mọi người đối với cảnh tượng xảy ra trước mắt mặc nhiên vẫn giữ im lặng, cuộc họp ngắn ngủi kết thúc trong một bầu không khí gần như nghẹt thở.

Sau khi bàn xong chuyện sắp xếp nhân sự có liên quan đến việc đào tạo, mọi người nối đuôi nhau rời đi. Lúc Dương Dương đi ra khỏi văn phòng của Nhan Hâm thì Tần Hoài tức giận nói với cô một cậu: "Các người thật sự làm càn quá rồi."

"Hả?" Dương Dương tỏ thái độ khó hiểu, "Giám đốc Tần, cô nói ai làm càn? Tôi đã làm gì đâu?"

"Đừng hỏi tôi tại sao. Việc cô làm tự cô rõ nhất." Thái độ của Tần Hoài đan xen giữa ghét bỏ và kiêng kị, nói với Dương Dương giống như đang ăn một chén canh bỏ thêm nửa ký đường và nửa ký muối.

"Giám đốc Tần, có phải cô đã hiểu lầm chuyện gì hay không?" Dương Dương vẫn mỉm cười hiền hòa.

"Cô nói thử xem?" Dáng vẻ của Tần Hoài làm cho Dương Dương như nhận ra được gì đó. Đối với chuyện này Dương Dương có để tâm, cô vốn định nói với Nhan Hâm, nhưng lại cảm thấy là không ổn. Có lẽ là do cô đa nghi, chỉ là suy đoán mà không có bắng chứng thì lại làm cho Nhan Hâm đa nghi theo.

Cô lắc đầu quay trở về văn phòng của mình để làm việc.

*********

Nhan Hâm quyết định thay Tòng An đến một trường tiểu học gần đó để đăng ký, trường tiểu học ở gần căn hộ cũng có chút tiếng tăm ở khu vực này, hơn nữa cũng tương đối gần nhà của Nhan Hâm. Tòng An có thể ở nhà, Nhan Hâm đưa đón con bé cũng sẽ thuận tiện hơn.

Trước khi đi đăng ký, Nhan Hâm đến Lý gia, nói chuyện này nói với hai người lớn trong nhà, cũng hi vọng có thể đối mặt bàn bạc với Lý Tường.

Cha mẹ chồng cũ của Nhan Hâm ngồi ở dối diện, cho dù bây giờ đã trở thành quá khứ, Nhan Hâm vẫn luôn kính trọng hai người. Lần này nàng đến là muốn tỏ rõ chủ ý của nàng cho hai người nghe, hi vọng hai người họ có thể ủng hộ quyết định của nàng.

Mẹ chồng cũ của Nhan Hâm nói bà có thể hiểu ý định của Nhan Hâm, nhưng mà chuyện này muốn hay không cũng phải để cho Lý Tường đứng ra làm chủ. Tòng An mặc dù họ Nhan, nhưng cũng là cháu gái của Lý gia. Lý Tường lại yêu thương Tòng An vô cùng, tất nhiên cũng không nỡ buông tay.

Đồng thời, bọn họ cũng mong Lý Tường đừng tiếp tục cố chấp, vợ mới cũng đã vào cửa, vốn tưởng rằng lần này ít nhất cũng có thể bồng một đứa cháu đích tôn. Sau này mới biết Lý Tưởng chỉ muốn Tòng An, không muốn để cho vợ mình sinh con, hai người già lại càng thêm buồn rầu.

Bọn họ không phải không yêu Tòng An, yêu thì có yêu, nhưng mà Tòng An cũng không hoàn toàn là người của Lý gia, Lý Tường làm như vậy khiến cho bọn họ rất đau lòng.

Quyết định của Lý Tường không ai có thể thay đổi, hai người làm cha mẹ cũng đành mặc anh ta. Cho nên lúc Nhan Hâm tới đây nói chuyện hai người cũng không có hứa gì, bọn họ hi vọng để cho Lý Tường quyết định.

Hai người nói cho Nhan Hâm biết thời gian Lý Tường trở về, hẹn một ngày, hai người ngồi lại bàn bạc cho tốt chuyện trường lớp của con cái.

*********

Ngày này cũng đã đến, Nhan Hâm tự nhiên mà vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, đường này rất khó đi, nhưng mà nàng chỉ có thể không ngần ngại mà bước về phía trước.

Có điều ngoài dự kiến của nàng đó là trước một ngày Lý Tường xuất hiện thì Sở Tư Nghiên lại đến gặp nàng trước.

Sở Tư Nghiên hẹn Nhan Hâm ra ngoài gặp mặt. Đối với lời mời này, Nhan Hâm không rõ ý đồ của Sở Tư Nghiên, nhưng nàng vẫn đồng ý hẹn.

Đợi sau khi Nhan Hâm ngồi xuống, Sở Tư Nghiên hỏi nàng có đặc biệt muốn ăn món gì hay không. Nhan Hâm nói: "Tôi không quen chỗ này, cứ theo ý cô là được rồi."

Sở Tư Nghiên gọi vài món ăn, trong lúc gọi thực đơn xong chờ món ăn bưng lên, hai người vẫn vờ như đang bận làm chuyện riêng của mình mà không nhìn đối phương.

Sở Tư Nghiên nói: "Cô Nhan, tôi nghĩ rất lâu mới quyết định đến tìm cô, mong là hành động của tôi không mang lại phiền phức cho cô."

"Không có. Tôi chỉ là không hiểu, vì sao cô lại muốn một mình đến tìm tôi."

"Ừ, tôi cũng biết, tôi nên xuất hiện chung với Lý Tường mới phải đúng không? Thế nhưng lần này tôi muốn nói chuyện với cô, tôi không có nói cho Lý Tường biết, Lý Tường cũng không biết chuyện tôi về nước trước." Sở Tư Nghiên nói.

Điều này làm cho Nhan Hâm thắc mắc nghi ngờ: "Tại sao cô lại muốn tìm tôi?"

"Vì chuyện con cái. Không chỉ là con của cô, mà còn có con của tôi."

"Cô có thai?" Nhan Hâm ngạc nhiên vì tin này.

Sở Tư Nghiên mỉm cười lắc đầu: "Trước mắt còn chưa có, nhưng kế hoạch của tôi là muốn có một đứa. Là con của tôi, tôi rất thích trẻ con, vẫn muốn có một đứa con. Nhưng mà cô cũng biết, Lý Tường anh ta không muốn tôi sinh con cho anh ấy. Anh ấy nói con của anh ấy chỉ có một, chính là Tòng An. Tôi vốn tự an ủi bản thân, không sao, nghĩ thoáng một chút, tôi đã có một gia đình, con cái xem như là một mong ước xa vời. Tôi sẽ xem Tòng An như chính con ruột của mình mà thương yêu. Nhưng mà, tôi làm không được. Lúc trước Tòng An bị sốt là do tôi sơ suất. Tôi nghĩ mình thật sự là một người phụ nữ ích kỷ."

Những ngón tay mảnh khảnh Sở Tư Nghiên khuấy vào khăn ăn, đây là biểu hiện nội tâm của cô ấy rối bời.

"Tôi không muốn làm mẹ kế của Tòng An, tôi không có cách nào thôi miên chính mình làm cho bản thân thật sự tin rằng con bé là con gái của tôi. Tòng An là con của cô, tôi có thể nhìn thấy dấu vết của cô ở khắp mọi nơi trên người Tòng An. Tôi không có cách nào thay cô chăm sóc con bé. Nhưng sau khi nhìn thấy Tòng An, tôi lại càng khao khát có một đứa con của mình, cho nên mấy ngày qua tôi luôn suy nghĩ chuyện này."

"Cô đã có dự tính." Nhan Hâm đã nắm được suy nghĩ từ những lời Sở Tư Nghiên nói, và lý do lần này mời nàng đến.

Nàng nghĩ Sở Tư Nghiên hẳn là một người phụ nữ nhu nhuợc không có chính kiến, mà điều này cũng đúng là loại Lý Tường muốn.

Sở Tư Nghiên xoay chiếc nhẫn kim cương: "Đúng vậy, tôi có ý định của riêng mình. Tôi tới đây là muốn nói cho cô biết, tôi không muốn làm mẹ Tòng An. Cho nên mặc kệ như thế nào, mong cô mang Tòng An đi."

"Điều gì đã làm cô đổi ý?" Nhan Hâm nhìn Sở Tư Nghiên, cô ấy vẫn là một đóa hoa thủy tiên mỏng manh, đã có vài phần không khuất phục.

"Không biết, tôi cũng không biết là điều gì đã làm cho tôi nghĩ lại, chỉ là đột nhiên tôi cảm thấy không quan trọng. Tôi yêu anh ấy thì sao, tôi yêu anh ấy nhưng không muốn nghe lời anh ấy mà để bản thân chịu thiệt thòi."

Nhan Hâm nhìn ra được, sự kiên cường của Sở Tư Nghiên có một nửa là giả bộ, cô ấy không có can đảm như là cô ấy muốn. Cô ấy chỉ đang cố ra vẻ*, dù là như vậy, Sở Tư Nghiên cũng đáng để cho nàng đứng lên vỗ tay vì cô ấy.

*Từ gốc là Hư Trương Thanh Thế: phô bày lực lượng một cách rầm rộ đáng kể mà thật ra chẳng có gì.

*********

Dương Dương để ý thấy tâm trạng của Nhan Hâm hôm nay có chút mất mác, đúng lúc trong radio đang có dự báo thời tiết, Dương Dương viết một đoạn ở trong lòng; hôm nay trời âm u có mưa nhỏ, một số khu vực có mưa to, gió Bắc cấp tám, cần phải làm tốt công tác phòng chống thiên tai.

"Dương đang lẩm bẩm nói cái gì đó?" Nhan Hâm nghe thấy Dương Dương đang nói chuyện, nhưng mà cô nói rất mập mờ, nàng không nghe ra được những gì Dương Dương nói. Có điều với giác quan thứ sáu thì nàng có thể cảm giác được chuyện mà cô nói có liên quan đến mình.

Dương Dương nói: "Đang nói tâm trạng em hôm nay rất xấu, để ý mà né."

"Không phải là xấu, chỉ là có chút phức tạp."

"Thế à, em nói nghe xem, phức tạp như thế nào?" Dương Dương quyết định làm một người tri kỷ của nàng.

"Em vừa mới gặp mặt Tư Nghiên, cô ấy nói rất nhiều, hoàn toàn khác hẳn so với những gì em đoán trước đó. Cho nên em mới ngạc nhiên đến giờ cũng chưa có lắng xuống." Nhan Hâm còn đang cố gắng bỏ đi cái cảm giác này, trong nỗi sợ vừa có niềm vui lại vừa có lo lắng.

"Cô ấy nói gì, mà em lại nghĩ đến cái gì?

"Cô ấy nói cô ấy muốn sinh con."

"Chà, cô ấy thật sự nghĩ như vậy sao? Một con thỏ nhỏ cũng có lúc nổi bão." Dương Dương có cái nhìn mới đới với kiểu phụ nữ hiền ngoan này. Phụ nữ một khi đã làm mẹ đều sẽ dũng cảm hơn, có lẽ đây là nguyên nhân vì sao nhân loại có thể sinh sôi nảy nở.

"Em lo lắng Lý Tường sẽ không đồng ý cô ấy làm như vậy, kết quả người bị tổn thương chắc chắn là Tư Nghiên. Lý Tường người đó..."

"Bạo quân." Dương Dương đưa ra kết luận.

"Cũng không thể nói như thế, anh ta rất mạnh thế, có thói quen mọi chuyện đều do anh ta quyết định. Anh ta sẽ phản đối mạnh mẽ việc làm của Tư Nghiên."

Lo lắng của Nhan Hâm rơi vào trong mắt Dương Dương, điều cô quan tâm không phải Sở Tư Nghiên và Lý Tường đến cùng sẽ như thế nào. Chuyện gia đình phức tạp*, hạnh phúc đều là do bản thân con người tự mình phấn đấu mà có được, người ngoài cũng chỉ là khán giả, có quan tâm cũng chẳng được gì. Cô so đo là vì Nhan Hâm có suy nghĩ lo lắng cho bọn họ. Chồng cũng đã là chồng của người khác, mà người thứ ba muốn làm gì có liên quan gì đến vợ trước. Nỗi lo này của Nhan Hâm đúng là dư thừa, trong ngực Dương Dương thấy chua chát rầu rĩ.

*Câu gốc là thanh quan cũng khó kham việc nhà, ý nói chuyện trong nhà phức tạp, quan có tốt cũng không giải quyết được.

Này gọi là ghen đó đồ ngốc. Dương Dương nghĩ trong lòng.

Cho nên khi Nhan Hâm nhắc tới chuyện này một lần nữa, Dương Dương không hài lòng mà chặn miệng của nàng lại. Hi vọng Nhan Hâm có thể hiểu được, đôi môi xinh đẹp của nàng không phải chỉ dùng để nói những chuyện không vui vẻ, mà là dùng để hôn môi. Làm cho hai người hôn đến choáng váng, như người say rượu không còn biết được gì nữa.

Nhan Hâm suýt chút nữa bị cô hôn đến nghẹt thở, khó khăn lắm mới giãn ra được khoảng cách, mở miệng hít thở không khí trong lành.

Đã mấy chục tuổi rồi, còn điên cuồng giống như một cô bé, nàng sợ tim với phổi của mình thật chịu không nỗi.

"Em là của tôi..." Dương Dương nhìn Nhan Hâm cũng không có suy nghĩ gì, thì thầm bên môi nàng.

Nhan Hâm hỏi: "Sao vậy?"

"Không gì." Miệng Dương Dương thì phủ nhận, nhưng hai tay lại càng ôm chặt lấy Nhan Hâm hơn.

Hết Chương 48

Chương sau là chương người ta không thích nhất cho nên là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net