Chương 50 - Một cặp vợ vợ dìu dắt con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ddil

"Hứa tổng, ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy?" Dương Dương bất ngờ phát hiện mình nhìn thấy Hứa Hiền Vũ ở trong văn phòng, từ sau khi Hứa Hiền Vũ từ chức anh ta cũng chưa từng bước vào đây, đây thật sự là lần đầu tiên.

Lúc Dương Dương mới vào công ty, Hứa Hiền Vũ là cấp trên của cô. Hứa Hiền Vũ làm sếp thì rất được, con người trung thực, lại không quá cứng nhắc cổ hủ, trong nguyên tắc làm việc đều rất bao dung cấp dưới. Lúc trước Dương Dương thích anh ta cũng là vì xem trọng điểm này của anh ta và tác phong thái độ luôn hướng về mặt tích cực. Nhưng làm việc là làm việc, thái độ làm việc và tình cảm là trái ngược nhau.

Hứa Hiền Vũ là sếp đồng thời cũng là một người đàn ông, đàn ông thì đều có những vấn đề nhỏ, bị thế giới này chiều hư, luôn tự đề cao bản thân, ông trời cho dáng người của bọn họ cao hơn phụ nữ một chút thì họ luôn cảm thấy phụ nữ hẳn là nên nhìn lên bọn họ. Tom Cruise – thần tượng yêu thích nhất của Dương Dương là một người đàn ông tốt, nhưng một khi đã là đàn ông thì đều có tật xấu, cho nên Dương Dương hiển nhiên đóng gói vị thần tượng này lại rồi ném vào trong thùng rác.

Biểu hiện của Dương Dương sau khi vào công ty được một thời gian có thể nói là 'cái kim trong bọc cuối cùng cũng lộ ra', không hề giấu giếm tham vọng của mình.

Áp lực của Hứa Hiền Vũ đến từ việc Dương Dương ở bên cạnh anh ta lại ngoan cố không chịu cởi giày cao gót nhìn lên anh ta, tình cảm trở nên cực kỳ nhỏ bé, giữa hai người chỉ có sự so đo.

Sau khi chia tay Dương Dương có tự kiểm điểm lại hành vi của mình, làm người không thể quá cực đoan, làm phụ nữ cũng vậy, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô phải khom người cong lưng với đối phương. Tình yêu như một đôi giày cao gót, đẹp đẽ lại thoải mái, khi cô mang vào đôi cao gót này thì mỗi một bước trên đường đều như đang thưởng thức, chân của cô xứng đáng được che chở một cách cao quý trong đôi giầy. Nhưng nếu đôi giày cao gót đẹp đẽ ấy làm chân cô rướm máu, khiến mỗi một bước cô đi như đang chịu tra tấn, cô thà rằng vứt bỏ.

Cho nên Dương Dương vui vẻ hát khúc chia tay, nói lời tạm biệt với Hứa Hiền Vũ.

Sau khi chia tay với Hứa Hiền Vũ, Hứa Hiền Vũ liền rời khỏi công ty đi tạo dựng sự nghiệp, không được bao lâu thì kế thừa gia nghiệp lên làm tổng tài trẻ tuổi.

Mà tất cả những này đều là sau khi Dương Dương buông bỏ anh ta, bao nhiêu người thấy tiếc cho Dương Dương, hận bản thân không thể thay thế Dương Dương làm ra lựa chọn đúng đắn hơn.

Đối với việc này, Dương Dương nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm, một đôi giày cao gót khiến cho cô không thoải mái thì cho dù nó có được nạm đầy kim cương, cô cũng sẽ không mang vào chân.

Tòng An ở đây à? Dương Dương nháy mắt với Tòng An bé nhỏ, Tòng An thì lại làm mặt xấu với cô, rõ ràng là không thể che giấu được được cái gì, hai người giả bộ làm thái độ lặng lẽ, sau đó lại thầm vui vẻ.

Hứa Hiền Vũ đứng lên: "Tôi tới đây để tìm em."

Dương Dương suy nghĩ, có phải vì chuyện của Lisa hay không. "Tôi không nói việc riêng ở công ty, nếu được thì buổi tối có thời gian chúng ta ngồi xuống rồi nói."

"Là việc công, tôi đem cho em một mối làm ăn, em có muốn làm không?" Hứa Hiền Vũ cười nói.

"Có mối làm ăn không làm thì không phải là ngốc sao?" Nói tới kinh doanh thì Dương Dương lại hào hứng.

Cô gọi Lý Khê Du bưng tới hai tách cà phê và trà nóng với một món tráng miệng. Trà nóng là cho cô, cà phê là cho Hứa Hiền Vũ, cô cũng không quên chuẩn bị bánh ngọt cho Tòng An để tránh cho con bé thấy chán mà chạy lộn xộn.

Tòng An dùng nĩa xiên món bánh ăn, khóe miệng dính một vòng kem, Dương Dương không hề suy nghĩ mà lấy khăn giấy ra chùi vết kem trên khóe miệng cho Tòng An, nói: "Nhìn xem cái vẻ mặt tham ăn của con, y như con mèo con vậy."

Bộ dạng Tòng An liếm nĩa ăn càng giống mèo con, "Mị Mị a di giống dê."

Hứa Hiền Vũ càng ngày càng thích đứa bé này: "Bé là con của người thân em à?"

"Con của bạn." Dương Dương không muốn thảo luận sâu vào vấn đề này, liền đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

"Tôi thật sự muốn có một đứa con gái, trông giống Lisa sẽ rất tốt." Bộ dạng hứng khởi này của Hứa Hiền Vũ giống như đã nhìn thấy đứa trẻ trong bụng Lisa chào đời, là một cô gái đáng yêu.

Dương Dương nói: "Anh có tiền như vậy thì sinh vài đứa đi , sinh đến khi anh thấy phát ốm thì ngừng."

"Tôi cũng tính như vậy. Chỉ là như vậy đối với Lisa mà nói có quá nhiều áp lực, tôi nghĩ sinh ba đứa là đủ rồi."

"Ba đứa? Anh còn ngại ít? Thật sự là..."

"Tôi thích trẻ con, lúc trước khi quen em tôi còn lo lắng vấn đề con cái, nhìn em có vẻ như là không thích trẻ con. Nếu sau khi chúng ta kết hôn, em không muốn sinh con thì biết phải làm sao bây giờ."

"Cho nên chúng ta vốn là không thích hợp ở bên nhau." Dương Dương nhẹ nhàng nói.

"Mẹ." Tòng An nhìn thấy Nhan Hâm đang đứng ở cửa thì kêu lên, cô bé đã ăn bánh xong rồi.

Dương Dương chuyển hướng qua nhìn nàng, hôm nay là lễ tốt nghiệp của Tòng An, Nhan Hâm mặc một chiếc váy màu nude, làn váy kia đẹp tựa một màn sương, đôi chân thon thả ở trong khói sương lại làm cho người ta vô thức muốn ngắm thêm vài lần. Buổi sáng tận mắt thấy Nhan Hâm mặc vào, trong khoảnh khắc chỉ thấy người mặc quần áo vào rất tốt. Nhưng trong một khoảng thời gian không thấy nàng thì trong lòng cô lại không thể không sinh ra cảm xúc đẹp đẽ thoát tục như vậy.

Cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người bị Nhan Hâm nghe được, người yêu của mình với người yêu cũ của cô ấy ngồi lại với nhau để nói chuyện quá khứ, hài hòa tốt đẹp như thế, cho dù là ai cũng đều cảm thấy không thích, chỉ cần nàng còn yêu người kia.

Nàng nghĩ thì ra người yêu cũ có thể ngồi lại với nhau tâm sự chuyện con cái, thái độ của Dương Dương không hề có bất kỳ khúc mắc nào làm cho Nhan Hâm không thể đoán được suy nghĩ của cô, cô ấy thật ra đã quên tình hay là tâm hồn vẫn còn lưu luyến?

Tình yêu sẽ làm người ta đa sầu đa cảm, tâm trạng của Nhan Hâm vô thức cảm thấy bất ổn và thăng trầm, mà tất cả đều đến từ Dương Dương.

Dương Dương thật đúng là nguồn gốc của mọi tội lỗi mà.

Dương Dương đứng dậy: "Sớm như vậy đã muốn đi?"

"Ừ, tôi sợ đến lúc đó lại kẹt xe." Nhan Hâm khẽ nói, ánh mắt của nàng dừng trên người Hứa Hiền Vũ. Nàng không nhớ rõ có người này, nhưng nàng từng nghe qua chuyện xưa của Dương Dương. Đại khái nghe đồn là trước khi nàng đến, Dương Dương từng quen với sếp rồi sau khi lợi dụng xong thì đá người đi.

Từng có lúc nàng cảm thấy được Dương Dương là loại người hiếm hoi trên thế giới này, có rất ít phụ nữ có thể có mục đích rõ ràng mà tràn ngập tính xâm lược như vậy. Lúc đó nàng nghe về Dương Dương từ trong miệng của người khác, đối với Dương Dương có chút tò mò, lại có chút chán ghét. Đồng thời cũng không thể không ngưỡng mộ cô, cảm thấy được cô là một người phụ nữ cao tay.

Dương Dương đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hứa Hiền Vũ vội nói: "Em có chuyện gì phải vội như vậy? Chuyện hợp tác của chúng ta giờ làm sao?"

"Buổi chiều anh có thời gian không? Tôi tự mình đem hồ sơ và hợp đồng đến công ty của anh, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện, anh thấy được không? Dương Dương nói với Hứa Hiền Vũ.

"Chuyện em cần làm quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức em để việc làm ăn qua một bên, trước đây em sẽ không phải là như vậy..."

Dương Dương nhéo mặt Tòng An, nói: "Trước đây là trước đây, với hiện tại không nhất thiết phải giống nhau, lễ tốt nghiệp của Tòng An chỉ có một lần, tôi muốn đi với con bé."

Nhan Hâm nói: "Nếu cô đang bận, tôi đưa Tòng An đi trước, cô từ từ đến."

Đây không phải là tuyên bố tước quyền tham dự của Dương Dương sao? Dương Dương đầu tiên ra phản đối: "Không bận, tôi có nhiều thời gian, hơn nữa tôi và Hứa Hiền Vũ thân như vậy, mối làm ăn sẽ không chạy mất, có đúng hay không?"

Lúc Dương Dương đối diện với Hứa Hiền Vũ thì mặt luôn mỉm cười, nhưng Hứa Hiền Vũ giống như nghe được lời nói trong lòng cô: Đồ khốn, nói được đi, không nói tôi sẽ giết anh.

Dương Dương trở nên đáng sợ. Đáy lòng Hứa Hiền Vũ thở dài bất lực, anh ta nên sớm nhận ra, sự thay đổi của Dương Dương lớn như vậy. Cô ấy đối với một cô gái dịu dàng như vậy, cũng đã đủ nghi ngờ, sự cẩn thận phát ra từ nội tâm ấy chưa từng xuất hiện trên người cô ấy nay đột nhiên lại chạy ra tới.

Anh ta nói với Nhan Hâm: "Không sao, đúng lúc tôi có chút việc, tôi đi xử lý trước rồi có gì nói sau, dù sao việc làm ăn này nhất định phải làm rồi."

Dương Dương vui vẻ hào hứng thay đổi quần áo cùng Nhan Hâm mang theo Tòng An lên đường đến trường mẫu giáo.

Bầu không khí giữa hai người trở nên có chút huyền diệu, mặc dù hai người ngồi sóng vai nhau, nhưng lại không cảm giác được tâm trạng của đối phương, giống như người bên cạnh cách mình một con sông, nhìn không thấy được cuối sông.

Thật ra hiện tượng này sáng sớm đã xuất hiện rồi, Nhan Hâm vẫn là đang tính toán với hành động tối hôm đó của Dương Dương, cho nên đối với cô vẫn không được dịu dàng.

Buổi sáng Dương Dương còn làm riêng một bữa sáng thịnh soạn cho nàng vui vẻ, bữa sáng Nhan Hâm vẫn ăn nhưng lại không có tha thứ cho Dương Dương.

Dương Dương đem cất món đồ chơi, lần này cô đã có kinh nghiệm, không được sự đồng ý của Nhan Hâm cô sẽ không bao giờ lấy ra nữa. Mặc dù cô cho rằng bất ngờ là chuyện cần thiết, nhưng bất ngờ với cô còn là hi vọng hai người có thể đểu vui vẻ.

Trường mẫu giáo hôm nay nhộn nhịp như một cuộc biểu tình, các bạn nhỏ sắp tốt nghiệp mang ba mẹ, bà ngoại, ông ba, cô dì đến, bên cạnh một đứa trẻ lại có nhiều người lớn, làm cho hội trường đông nghẹt người.

Ở trong đám đông Dương Dương cầm tay Nhan Hâm, Nhan Hâm bất ngờ mất cảnh giác đã bị cô bắt lấy, muốn trốn cũng trốn không thoát.

"Đừng vì chuyện tối hôm qua mà giận nữa có được không?" Dương Dương thì thầm với nàng.

"Em không giận." Nhan Hâm sớm không để tâm hành động buổi tối hôm đó của Dương Dương được gọi bằng cái tên mỹ miều là bất ngờ nhưng thật ra lại gây hoảng sợ. Dương Dương nhắc lại nàng mới để ý vừa rồi nàng vốn không có suy nghĩ chuyện đó, trong đầu nàng đều chỉ nghĩ tới cái người tên Hứa Hiền Vũ mà thôi.

Hứa Hiền Vũ có phải là tình cũ khó quên hay không, tại sao nhất định phải tới tìm Dương Dương nói chuyện làm ăn. Lòng của phụ nữ tinh tế như sợi tóc, trong mắt không chứa nỗi dù chỉ một hạt cát.

"Em không tức giận là tốt rồi." Dương Dương nhéo nhéo lòng bàn tay của nàng, nói: "Tôi vừa mới nhìn một vòng, ở trong đây em chắc chắn là người mẹ xinh đẹp nhất."

"Em không muốn nghe lời ngon tiếng ngọt." Nếu Dương Dương cho rằng một câu như vậy có thể làm cho Nhan Hâm vui vẻ, vậy thì sai lầm rồi.

"Tôi nói hoàn toàn là sự thật, không tin em xem thử một vòng, ở đây có ai hấp dẫn và đẹp hơn em đâu. Cái tên đàn ông kia sao lại như thế, vợ và con đều ở bên cạnh mà còn dám mở to mắt như vậy nhìn em." Đôi mắt sắc sảo của Dương Dương tìm được một người đàn ông háo sắc giữa ban ngày ban mặt.

Nhan Hâm lúc này mới thật sự nở nụ cười, nàng nói với Dương Dương: "Đừng giỡn, em cũng không muốn cho người khác chú ý." Nụ cười này xóa sạch mọi sự bối rối trước đó.

Hết Chương 50

Hâm Hâm dễ bị dụ ghê =,=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net