Chương 100: Tạm biệt, ánh sáng của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 100

Từ sau khi cuộc chiến ở hòn đảo kia, cả thế lực của trấn Đồng Hỗ cũng thay thiên địa. Đã từng hai đầu xỏ lớn bởi vì Trình gia sa sút mà khiến Tư gia một nhà độc đại, Tư Hướng Nhan tiếp quản địa bàn và thế lực còn lại của Trình gia, càng là dùng quyền thế không thể địch nổi của Tư gia đem quy tắc của trấn Đồng Hỗ triệt để tẩy bài, trở thành bá đạo trong đạo

Đứng ở trước cửa, Chung Cẩn Lan gõ cửa một phút, lại chậm chạp không từng có người mở cửa. Dưới tình thế bất đắc dĩ, cô ấy có thể cùng Long Vọng phá cửa ra, đem Tư Hướng Nhan bên trong uống bất tỉnh nhân sự kéo lên. Nhìn theo dáng dấp tinh thần sa sút của con người kia, Chung Cẩn Lan chỉ tiết mài sắt không nên kim cầm lấy thùng đá ở một bên đổ trên mặt cô, khối đá đem lớp da chạm đến sinh đau, cũng để thần trí mê li của Tư Hướng Nhan phục hồi một chút

"Hai người đến rồi a" Tư Hướng Nhan cũng không có chất vấn Chung Cẩn Lan thế nào phải làm như vậy, là như bùn nhão ở bên bò lên, cực kì không có hình tượng nằm lên trên giường. Thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của cô, Long Vọng nhíu chặt chân mày. Tình hình như vậy đã duy trì nữa tháng rồi, mà tất cả sự vụ gần đây của Tư gia cũng đều là do chính mình và Chung Cẩn Lan xử lý

Tư Hướng Nhan đánh bại Trình gia, vốn nên là thời điểm xuân phong đắc ý, nhưng người mất đi người yêu, lại đáng thương giống như con sâu. Kéo Tư Hướng Nhan say khướt đến phòng tắm, rồi mở ra nước lạnh không ngừng xối trên mặt cô. Bị đối đãi như vậy, Tư Hướng Nhan cuối cùng khởi lên phát cáu. Cô dùng sức đẩy Chung Cẩn Lan ra, xuyên qua sợi tóc rối loạn hung hăng trừng lấy cô ấy

"Tư Hướng Nhan, ngươi đừng nhìn ta như vậy, cho dù ngươi nhìn ta, người ngươi muốn cũng không trở lại. Ta thật sự không ngờ được ngươi sẽ vô dụng như vậy, nếu đã không muốn cùng cô ấy tách ra tại sao không đi tìm cô ấy? bây giờ ngươi mỗi ngày uống rượu đem bản thân làm đến giống như kẻ điên, Ông Lẫm Nhiên thì sẽ trở về? cùng với diễn loại khổ nhục kế này, ngươi chi bằng quỳ ở trước mặt cô ấy cầu xin cô ấy"

"Ta không hiểu" nghe thấy lời của Chung Cẩn Lan, Tư Hướng Nhan vô lực gục ngã ở trên đất, dùng hai tay kéo lấy tóc dài ướt át. Ngày đó sau khi chiến đấu kết thúc, Ông Lẫm Nhiên được mình đưa đến bệnh viện, nhưng ở ngày thứ hai khi cô đến thăm, đối phương lại đã làm xong thủ tục xuất viện, trở về địa phương nàng sống ban đầu

Dùng thời gian ba ngày, Tư Hướng Nhan cuối cùng đem tất cả chuyện liên quan đến Ông Lẫm Nhiên điều tra rõ ràng, lúc này mới biết, thì ra hai người từng học chung tiểu học. Tâm tư và kí ức đan xen hô ứng ở trong não, thì giống như công kích không thể chống lại được không lưu lại một chút đường thở dốc để Tư Hướng Nhan nhớ đến chuyện cô quên đi. Thì ra, năm đó đứa nhóc thích đi theo phía sau cô, người vì cứu cô mà bị thương, còn hôn cô, là Ông Lẫm Nhiên

Mỗi lần nhắm mắt lại, trong não luôn có gương mặt của Ông Lẫm Nhiên hiện lên. Nàng cười nói với cô yêu mình rất lâu rồi, lại vừa khóc nói nàng mệt rồi, thật sự không có sức lực theo đuổi mình nữa rồi. Hai mươi năm, phần thời gian này không thể nói là ngắn, chính mình đem Ông Lẫm Nhiên quên đi sạch sẽ, nhưng nữ nhân đó từ đầu đến cuối vì theo đuổi mình mà nổ lực

Em ấy chịu khổ, nhận tội, em ấy gánh vác tất cả trên lưng, nhưng chính mình lại hồn nhiên không biết. Thậm chí mỗi một lần đều đem tình yêu của em ấy coi là lời ngon tiếng ngọt, mà không có thật sự suy nghĩ qua là thật không. Nghĩ đến những chuyện này, nghĩ đến những chuyện mình làm đối với Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan nhìn chính mình trong gương, một đấm đánh người trong đó, máu tươi phân tán, rồi lại cười ra

Là cô đánh mất Ông Lẫm Nhiên, đem hạnh phúc tốt nhất vốn có đẩy ra, chuyện đến như hôm nay, cô không có mặt mũi đi tìm người đó nữa, cũng không biết chính mình lấy mặt mũi gì đối mặt với Ông Lẫm Nhiên. Chỉ có thể mỗi ngày dựa vào cồn rượu làm tê liệt đại não, để tất cả cảm giác trở nên đần độn không biết gì. Chỉ có như vậy, cô mới ở trong mộng cảnh và ảo giác nhìn thêm Ông Lẫm Nhiên một chút

"Tư Hướng Nhan, nếu như ngươi bây giờ thật sự bỏ mặc cô ấy không quản ngươi mới là nên bị phỉ nhổ. Hai người các ngươi rõ ràng còn đối với đôi bên có cảm giác, tại sao phải để mấy quá khứ kia cản trở các người? ngươi nghe rõ đây, bây giờ thì đến nhà cô ấy tìm cô ấy, cầu xin cũng được, cưỡng ép cũng được, ngươi đều phải dẫn cô ấy trở lại, nếu không thì để ta và Long Vọng đi thay ngươi"

Chung Cẩn Lan vừa nói, đem Tư Hướng Nhan kéo lên ném đến giữa tủ áo. Thấy dáng vẻ chật vật của chính mình trong gương, Tư Hướng Nhan sửng sốt ngồi ở trên đất, một cử động cũng không động. Cho đến qua hơn mười phút, cô mới thổi khô tóc, thay quần áo, lần nữa ra khỏi phòng

"Ta đưa ngươi đi" thấy Tư Hướng Nhan ra ngoài, Chung Cẩn Lan trong lòng có mấy phần an ủi, thời điểm này, Tư Hướng Nhan lắc lắc đầu, cản Chung Cẩn Lan lại

"Không cần đâu, một mình ta qua đó thì được rồi"

"Vậy ngươi chạy xe cẩn thận"

Tư gia cách nhà của Ông Lẫm Nhiên không xa, rất nhanh thì đến nơi rồi. Đó là một tiểu khu vẫn tính là lớn, Tư Hướng Nhan báo tên của Ông Lẫm Nhiên, phát hiện biểu tình của bảo an có chút kì quái, lại không có nói gì nhiều để mình đi vào. Mang theo tâm trạng thấp thỏm từng bước từng bước lên lầu, thì ở thời điểm cô cho chính mình thả lỏng tâm trạng chuẩn bị ấn chuông cửa, lại phát hiện cánh cửa này căn bản không có khóa

Bất an trong lòng để Tư Hướng Nhan nhịn không được đẩy cửa đi vào, nhưng đập vào màn mắt không phải dấu vết thuộc về Ông Lẫm Nhiên, mà là căn phòng đã dọn sạch cùng từng cái từng cái lớp vải màu trắng. Sự thật chứng minh, Ông Lẫm Nhiên đi rồi, em ấy đang che giấu mình, che giấu tất cả tình hình rời khỏi trấn Đồng Hỗ, thậm chí cả một cơ hội gặp mặt cuối cùng cũng không cho mình

"Thì ra, đây chính là lựa chọn của em sao?" chậm rãi đi ở trong căn phòng, Tư Hướng Nhan cười khổ, tham quan căn phòng trống không này. Đây vẫn lưu lại thanh hương nhàn nhạt, là phần mùi vị trên người thuộc về Ông Lẫm Nhiên để chính mình yên tâm, phòng bếp trống rỗng, phòng ngủ cũng trống, tất cả cửa phòng đều mở, hình như cố ý cho chính mình xông vào biết, cô đã mất đi cơ hội cứu vãn

Thì ở lúc này, một cánh cửa nhỏ có chút cũ kĩ dẫn đến chú ý của Tư Hướng Nhan, cô chậm rãi đi qua, lại phát hiện duy nhất cánh cửa này là khóa lại. Nếu như là lúc trước Tư Hướng Nhan tuyệt sẽ không làm ra chuyện phá cửa mà vào, nhưng hiện tại cô không quản nhiều như vậy, cô muốn biết Ông Lẫm Nhiên đi đâu, trong căn phòng nàng từng ở, còn lưu lại cái gì

Lấy ra súng trong túi đem cửa bắn nát, đẩy cửa mà vào nghênh đón liền là từng trận hương cỏ nhàn nhạt. Căn phòng này hiển nhiên là một loại đồ vật như phòng chứa đồ, nhưng sau khi bước vào, Tư Hướng Nhan cuối cùng cũng hiểu rõ lý do Ông Lẫm Nhiên khóa nó lại. Trên tường trong căn phòng này dán đầy các loại bài báo, mà nội dung phía trên, không chỗ nào không liên quan mình

Có tin tức chính mình bị cảnh sát nghi ngờ, cũng có một ít ảnh mình tham gia hội nghị, càng nhiều là một số văn bản tài liệu của cảnh sát dùng để phá án. Ngoại trừ những thứ này ra, còn có rất nhiều đồ vật bình bình lọ lọ. Đồ bên trong cũng không đáng tiền, dùng rác rưởi hình dung cũng không là quá. Cúc áo trên quần áo, đầu thuốc là hút qua, sợi tóc nhẵn nhụi. Nhưng Tư Hướng Nhan biết, chủ nhân của những món đồ này, cũng đều là mình

Khóe miệng khơi lên độ cong không thể lý giải được, cảm nhận được lại là cay đắng mặn mặn. Tư Hướng Nhan cũng không biết chính mình là làm sao rồi, rõ ràng vẫn là cười, nhưng sóng mũi lại chua như vây đau như vậy, ngay cả buồng tim cũng là kéo kéo khó chịu. Tới lui đâm chĩa lấy địa phương mềm nhất của buồng tim kia, trong đó giấu đi tình cảm và tự trách của mình đối với Ông Lẫm Nhiên, hơi vừa đụng vào, hai người cùng nhau hòa tan, chính là đau đớn đâm tới trong xương

Đúng như Ông Lẫm Nhiên nói, em ấy theo đuối mình rất lâu, lâu đến em ấy cũng quên mệt mỏi là cảm giác gì. Nhớ một người, chú ý cuộc sống của cô, hành động của cô, tình yêu của cô. Vì tiếp cận cô không tiếc thân mình lao vào hiểm cảnh, vứt bỏ đi tôn nghiêm và nhát gan của người con gái, chỉ là vì theo đuổi kề vai. Tình cảm như vậy, đã không có cách dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung ở trên thế giới nữa

Quỳ ở trên sàn gỗ giữa phòng, Tư Hướng Nhan không biết chính mình hiện tại nên làm cái gì, chỉ muốn ở địa phương này của Ông Lẫm Nhiên và mình gần chút. Khi cô chống lấy cái bàn đứng dậy, một hàng chữ của góc bàn thu hút chú ý của Tư Hướng Nhan. Cô lần nữa ngồi xổm xuống, dùng điện thoại chiếu sáng trong đó. Khi tầm mắt nhìn rõ mấy chữ kia trở nên mơ hồ, dùng mu bàn tay lau đi vật che chắn (chỉ nước mắt), rồi lại lần nữa mông lung

Chị là ánh sáng của em, không có chị, em chỉ là kẻ mù

Tư Hướng Nhan chưa nghĩ qua chính mình có ngày sẽ khóc chật vật như vậy, giống như đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, không cách ngừng lại nước mắt kia. Dẫu cho hàng xóm cách vách vì nhận thấy được không đúng mà đến, cô cũng không cách phục hồi bình tĩnh

"Vị tiểu thư này, cô..."

"Ông Lẫm Nhiên, em đi đâu rồi...có phải thật sự không cần chị nữa rồi không? "

"Vị tiểu thư này, cô là muốn tìm chủ nhà Ông tiểu thư ở đây sao? cô ấy vừa mới rời khỏi đến phi trường, nếu như cô..."

"Em ấy đi phi trường nào, anh biết không!"

"Chuyện này...chuyện này tôi không quá rõ, nhưng hình như chiếc xe là chạy hướng sân bay trung tâm"

"Cám ơn anh, cám ơn anh"

Nghe được lời của hàng xóm, Tư Hướng Nhan không kịp lau nước mắt thì chạy ra ngoài, thậm chí đang xuống lầu bị sái chân cũng không chịu dừng lại. Cô chạy xe đến rất nhanh, xông vô số đèn đỏ, cuối cùng dùng thời gian ngắn nhất đuổi đến trung tâm phi trường. Cô bất chấp hình tượng xông vào đám người qua lại, cũng hỏi nhân viên lễ tân có nhìn thấy Ông Lẫm Nhiên không, lại không có ai có thể nói cho cô biết Ông Lẫm Nhiên ở đâu

Dưới tình thế cấp bách, Tư Hướng Nhan bất chấp nhiều như vậy, cô không để ý nhân viên phi trường ngăn cản nhanh chóng xông vào phòng truyền thanh, thậm chí dùng súng uy hiếp tất cả người để họ đứng ở trong góc, cầm lên microphone của phòng phát thanh

"Ông Lẫm Nhiên, thật xin lỗi, tuy em...em sớm thì từng nói với chị không thích chị nói ba chữ này đối với em, nhưng bây chị vẫn là muốn nói với em, thật xin lỗi. Chị yêu em, luôn cho đến giờ chị rất ít nói ba chữ này, thực ra chị chỉ là sợ hãi...sợ sau khi em có được tình yêu của chị thì sẽ đối với chị không ôm cảm giác chinh phục và mới mẻ nữa, cũng là chị không sở trường biểu đạt, cho nên chị luôn giấu những lời này ở trong lòng"

"Chị thật sự là đáng chết, nếu như chị thông minh một chút nữa, chị sẽ không quên đi chuyện lúc trước chúng ta từng phát sinh. Chị ngốc như vậy, cái gì cũng...cũng sẽ không nói. Đem trái tim của em một lần lại một lần tổn thương, kết quả lại giống như hiện tại mặt dày vô sĩ như vậy trở lại tìm em. Chị vô dụng lại ích kỷ, chị không có biện pháp để em rời khỏi, càng không cách giương mắt để em đi"

"Cầu xin em, ở lại có được không? hoặc giả bất luận em đi đâu, cũng dẫn chị theo như vậy, có được không? chị...chị không biết nói cái gì mới tốt...cũng không biết nên làm sao mới có thể níu kéo lại em. Chị thấy căn phòng dọn trống của em, chị cảm thấy chị giống như không có biện pháp năn nỉ em tha thứ cho chị, nhưng chị vẫn là...muốn để em cho chị một cơ hội. Nếu như em nguyện ý ở lại, thì ở cửa ra của phi trường đợi chị"

Tư Hướng Nhan nói xong, nhìn nhân viên công tác ở gốc trong trợn mắt ngoắc mồm, nhanh chống chạy ra hướng cửa. Rất nhiều người nhìn theo cô, đem dáng vẻ của cô nhìn ở trong mắt. Đáng tiếc, 10 phút, 20 phút....30 phút trôi qua, người cô đợi, cuối cùng không có xuất hiện. "Xem ra, em thật sự bỏ rơi chị rồi" vô lực quỳ ở trên đất, Tư Hướng Nhan nhìn theo chiếc nhẫn đeo trên tay mình, thấp giọng nói. Lúc này cảnh sát đuổi đến, ở dưới dẫn dắt của nhân viên công tác, dẫn Tư Hướng Nhan ra ngoài

"Ông tiểu thư, phi cơ của cô thì phải cất cánh rồi, xin cô nhanh chóng lên phi cơ" ở phòng nghỉ VIP, nhân viên phục vụ nhìn theo Ông Lẫm Nhiên đứng ở bên cửa sổ luôn nhìn dưới lầu, không hiểu nói ra. Cho đến khi phát hiện nước mắt trong suốt thuận theo cằm của nàng từ từ chảy xuống, mới thức thời đi ra. Ngóng nhìn Chung Cẩn Lan và Long Vọng kịp thời đến đón Tư Hướng Nhan, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của đối phương, Ông Lẫm Nhiên siết chặt vé máy bay trong tay, xoay người lên phi cơ

"Tạm biệt, ánh sáng của em"

Hết chương 100


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net