Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66

"Cho nên nói, mấy tin tức kia của Tư gia gần đây, đều là ngươi tiết lộ" quả lắc đồng hồ dao động lạch cạch lạch cạch, tiếng vọng thanh thúy của nó trái lại đem sự tịch mịch trong căn phòng làm nổi lên càng thêm rõ ràng. Ngồi trên sofa, Tư Hướng Nhan nhìn theo nam nhân nữa quỳ ở trước người mình, Lạc Kỳ. Hắn là hôn phu tương lai của mình, là người mình yêu, nhưng hiện tại tất cả lại đáng cười như vậy

"Đúng vậy, là anh làm" cho dù tất cả việc làm bị vạch trần, ngữ điệu Lạc Kỳ vẫn như cũ bình đạm trả lời. Hắn tóc ngắn màu đen có chút rối loạn, trên người mặc áo sơ mi trắng cũng trong lúc chạy trốn làm dơ, nhưng trong mắt lại không có tia sợ hãi hoặc hoảng sợ

"Cho ta một lý do không giết ngươi" mạnh mẽ khống chế lấy hô hấp, mới miễn cưỡng duy trì lời nói lưu loát. Tư Hướng Nhan sít sao trừng lấy tên nam nhân, muốn từ trong mắt đối phương nhìn thấy mấy tia khổ não hoặc khổ sở bị bức ép, đáng tiếc, cũng không có

"Hướng Nhan, anh chỉ là không hy vọng vợ tương lai của anh làm một phạm nhân giết người hai tay dính đầy máu, anh biết cái chết của ba mẹ em đối với em đả kích rất lớn, nhưng cũng không đại diện em cần phải gánh trách nhiệm em không nên gánh. Tư gia có nhiều tiền như vậy, em hoàn toàn có thể từ bỏ hắc đạo, tìm kiếm đường thẳng khác, anh có thể giúp em. Nhưng anh thật sự nhìn không quen em của hiện tại, em..."

"A, cho nên nói, ngươi bán đứng ta, cao mật với cảnh sát và hắc đạo khác, mấy lần để ta lâm vào nguy hiểm đều là vì nguyên nhân, ngươi yêu ta?' nghe thoái thác của Lạc Kỳ, Tư Hướng Nhan giống khư nghe thấy chuyện cười gì khơi lên khóe môi. Cô hơi híp mắt, nghiêm túc đánh giá Lạc Kỳ. Không biết bắt đầu từ khi nào, người con trai luôn cười của ánh mặt trời này đã trở thành nam nhân để chính mình không cách suy đoán thông suốt. Mà lý do hắn phản bội mình, cư nhiên là vì yêu...

"Hướng Nhan, em xem đi bây giờ em trở thành bộ dạng gì rồi? vô lý, tự mình, tự tư tự lợi tàn nhẫn, thậm chí vì đạt được mục đích của mình mà bất chấp thủ đoạn. Bây giờ em tùy ý sát hại người khác, sớm muộn có một ngày, cũng sẽ có người đến đối phó em. Anh chính là không muốn thấy được ngày đó, anh mới sẽ..."

"Lạc Kỳ, thực ra những lời nói này ngươi rất sớm thì muốn nói với ta rồi chứ, từ khi ta bắt đầu phái người bảo vệ ngươi, để ngươi dọn đến Tư gia, ngươi thì bắt đầu đối với ta không hài lòng nữa. Một năm qua để ngươi uất ức thay ta, ngươi chắc là chịu không ít uỷ khuất"

"Hướng Nhan, nếu như em nhất định phải cho rằng như vậy anh cũng hết cách. Thực ra, anh nhìn không quen mấy cách làm kia, suy cho cùng em chỉ là một nữ nhân, anh không cách ở dưới sự bảo vệ của em yên ổn làm nam nhân của em, nhưng quan trọng hơn là, anh hy vọng em rút khỏi hắc đạo, đừng đi con đường không thể về được"

"Ta nên đi thế nào là chuyện của ta, không liên quan ngươi. Ngươi nói, ta nên xử trí ngươi thế nào" từ trên sofa đứng dậy" Tư Hướng Nhan chậm rãi bước đến trước mặt Lạc Kỳ, Nhìn theo sự xa lạ trong mắt nam nhân đối với mình, cô cắn chặt hàm răng, lộ ra một nụ cười nhạt. Thì ra, người thân cận hơn nữa, cũng sẽ biến chất, người tin tưởng hơn nữa, cũng sẽ vì ham muốn của bản thân mà bán đứng mình

"Hướng Nhan, nếu như em thật sự không suy nghĩa tình cảm của chúng ta mấy năm, vậy thì giết anh đi" trong lúc này, biểu tình của Lạc Kỳ mới có chút động dung. Thấy hắn nhắm mắt lại, một bộ dạng chờ đợi mình giải quyết. Tư Hướng Nhan chỉ có thể cảm thấy không biết làm sao lại mắc cười, không sai, chính mình xác thực không cách xử lý anh ta giống như giết phản đồ khác. Thế nhưng, hắn nói phần tình cảm mấy năm, chẳng lẽ chỉ có một mình hắn ta có, chính mình thì không có sao?

"Ngươi đi đi"

Hồi ức dây dưa đau âm ỉ hiện lên ở trong não, từng cảnh từng cảnh phản chiếu ở trước mắt lúc này lại quen thuộc như thế. Tay phải siết chặt cây súng đã phát run, máu tươi nhuộm qua băng gạc, từ từ nhỏ ở trên giường, nhưng cùng lúc, lại còn có một loại vật chất khác lai tạp ở trong. Gương mặt của Ông Lẫm Nhiên trở nên càng mơ hồ, giống như bị nước phủ một tầng mỏng, để chính mình nhìn không thông suốt

Tựa hồ là cảm nhận ra được cái gì, Ông Lẫm Nhiên đang lúc ngủ mơ động rồi động, tiếp đó vươn tay tìm kiếm chính mình, lại chỉ ôm trúng cái gối của mình. Thấy nàng giống như tìm được an ủi ôm chặt cái gối, lại hôn lấy mấy cái. Tư Hướng Nhan cười ra, đưa tay lau hướng gò má ướt đẫm của mình, giống như chịu phải hoảng sợ lùi ra sau mấy bước. Không khí trong phòng càng thêm đè nén, giống như nhiễm phải virut để cô không cách thở dốc, cô che lấy miệng, dùng sức đè ép hô hấp không bình ổn, lảo đảo đẩy cửa mà ra

"Ha...ha a..." quỳ ở trên sàn của phòng khách lầu một, Tư Hướng Nhan chật vật mở miệng thở gấp. Cô không biết bản thân là làm sao, chỉ cảm thấy trái tim đau đến giống như vỡ ra, giống như bị người ta gắt gao dùng dao cắt ra một đạo vết thương, hận cô hận không thể ở trên đất đánh mấy cái. Nước mắt trong mắt không chịu khống chế lăn xuống, từ sau khi ba mẹ chết, cô sớm thì quên khóc là loại cảm giác thế nào. Ngay cả Lạc Kỳ phản bội cô, thậm chí là sau khi cầm tiền rời khỏi cũng không có thất khống giống hiện tại như vậy

Thế nhưng, toàn thân đều đang phát đau, trong lòng là hối hận là vô lực, càng nhiều còn có sự chán ghét đối với chinh mình. Tư Hướng Nhan làm sao có thể vô dụng, ngươi không tàn nhẫn được ngươi làm sao giao phó với Tư gia, ngươi không loại trừ mấy người phản bội này ngươi làm sao phục hồi lại được bộ dạng kiên cường như trước? nhưng mà...Ông Lẫm Nhiên, Ông Lẫm Nhiên, tràn đầy trong não đều là hình bóng của con người đó. Bộ dáng nàng nói chuyện, bộ dáng nàng tươi cười, cái ôm của nàng để mình lưu luyến, thậm chí mỗi câu tình thoại của nàng từng nói đều để mình tới lui nhớ lại, thậm chí còn không ý thức được cười ra

"Mình nên phải làm sao...nên làm sao mới có thể...để bản thân phục hồi lại bình thường đây" Tư Hướng Nhan thấp giọng nỉ non, sau đó liền không lên tiếng nữa. Cô cuộn tròn thân thể lại với nhau, ủ ở trong một góc của sofa, rõ ràng đã đến đầu rồi, lại còn không ngừng nhích đến hướng bên trong. Cô cảm thấy lúc này chính mình thật sự quá mắc cười rồi, lại có thể cả hai lần đều bị cùng một chuyện làm khó

Ở phòng khách ngây người cả đêm, cho đến trời gần sáng, Tư Hướng Nhan mới cảm thấy cơ thể phục hồi được một chút khí lực, cô cầm lên điện thoại, nhìn cuộc gọi chưa nhận của Long Vọng trên màn hình, gọi điện trở lại

"Chuyện gì"

"Tư tỷ, rạng sáng một giờ hôm qua bắt được người rồi, hắn căn bản không biết thân phận đã bại lộ, còn muốn tiếp tục ẩn núp ở Tư gia, kết quả bị tôi bắt được tại trận. Khảo vấn cả đêm, tên cứng đầu này vẫn là nói rồi, nội dung, chị vẫn là tự mình đến nghe một chút đi"

"Bây giờ tôi qua"

Ngắt điện thoại, Tư Hướng Nhan nhắm mắt lại mở ra, cô nặng nề thở dài một hơi, lần nữa trở về căn phòng tối qua cô xem như địa ngục. Ông Lẫm Nhiên trên giường còn ôm lấy gối của mình ngủ say, hoàn toàn không nhận ra được đó không phải là mình. Giúp nàng đem chăn rối loạn đắp xong, Tư Hướng Nhan cuối cùng vẫn là không cách làm đến triệt để nhẫn tâm. Cuối cùng liếc nhìn gương mặt ngủ của Ông Lẫm Nhiên, ở trên trán của nàng nhẹ nhàng hôn xuống một cái

"Chị đi đây" Tư Hướng Nhan nói xong, thay đổi y phục xong đẩy cửa rời khỏi. Cô biết, một khi bản thân từ chỗ này rời khỏi, khi lần nữa quay lại, thì sẽ không có bất cứ lý do nào thuyết phục bản thân tin tưởng Ông Lẫm Nhiên nữa. Nụ hôn vừa rồi, hiện trường vui vẻ của tối qua, đều sẽ trở thành quá khứ, có một ngày sẽ bị chính mình quên đi, không nhớ lại

"Tư tỷ, chị không sao chứ" Tư Hướng Nhan vội vàng đến, cũng không có tâm trạng trang điểm, tuy không phải rất chật vật, nhưng dung mạo tiều tụy lại dễ dàng thấy được. Thấy cô gương mặt nhợt nhạt đứng trước cửa, Long Vọng có chút thấp thỏm hỏi ra, rất sợ đối phương sẽ không cách chấp nhận đối thoại tiếp theo

"Người đâu, tôi muốn cùng hắn nói chuyện"

"Vâng, người đã dẫn đến phòng thẩm vấn"

Cùng Long Vọng nói chuyện xong, Tư Hướng Nhan một đường đi đến căn phòng bên trong nhất, chỗ này là cơ địa thẩm vấn coi là bí mật nhất của Tư gia, xây dựng ở dưới đất của thương trường lớn. Độ dày mỗi một bức tường hợp kim nhôm chế tạo của căn phòng trung bình khoảng 50cm, một khi bị nhốt vào, ngoại trừ Tư Hướng Nhan đồng ý thả đi, nếu không căn bản không có bất kì đường nào có thể trốn ra

"Ngươi tên gì" vào đến phòng thẩm vấn, Tư Hướng Nhan nhìn theo con người bị treo giữa không trung, toàn thân đều là vết thương, thấp giọng hỏi ra. Tâm trạng đồng tình của cô luôn rất ít, sự ôn nhu chỉ có cho Ông Lẫm Nhiên, loại cục diện này sớm thì không thấy làm lạ rồi

"Dương...Dương Nhạc"

"Ta nói là tên thật"

"A, Tư tiểu thư, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi bây giờ còn có sức lực hoặc lá gan nói tên giả sao? tôi tên Dương Nhạc, tuy là cảnh sát nằm vùng bên này, nhưng cũng không có tài liệu lý lịch tư pháp, cùng giống như Ông cảnh quan, không cần thay tên khác, trái lại sẽ khơi lên hiềm nghi"

"Đừng nói lời nhảm" nghe thấy Dương Nhạc nói ba chữ Ông cảnh quan, Tư Hướng Nhan nhíu chặt chân mày, cho dù đã là nhận định sự thật, cô vẫn là cảm thấy chói tai

"Được, Tư tiểu thư hỏi cái gì, tôi trả lời cái đó thì được rồi"

"Ông Lẫm Nhiên và ngươi là quan hệ gì, các đến ngươi mai phục mục đích là gì, hay là có nội ứng khác, đem mấy giao phó hôm qua của ngươi, thành thành thật thật nói lại một lần nữa" còn chưa đợi Tư Hướng Nhan hỏi, Long Vọng đã mở miệng trước một bước. Anh ta hút lấy điếu thuốc dựa ở bên cửa, ý vị cảnh cáo trong mắt rất rõ

"Được, tôi nói. Ông cảnh quan là tuyến người cùng tôi được cảnh sát chọn trúng, ở Tư gia mai phục đã vượt quá một năm. Tôi là trợ thủ của cô ấy, mà nhiệm vụ chủ yếu của cô ấy là tiếp cận Tư tiểu thư, giành lấy sự tin tưởng của cô. Còn về nội ứng, thì chỉ có hai chúng tôi, người khác chúng tôi cũng không rõ. Bây giờ xem ra, Ông cảnh quan ngược lại là làm đến rất thành công"

"Đừng nói nhảm! " phát hiện sắc mặt của Tư Hướng Nhan sau khi Dương Nhạc nói xong trở nên càng thêm khó coi, Long Vọng đem điếu thuốc hút xong ấn trên người hắn, nhìn đối phương lộ ra biểu tình đau khổ, lần này mới đem đầu thuốc lấy ra

"A, thủ đoạn của Long tiên sinh, vẫn thật sự là không thể không bội phục. Tư tiểu thư, nếu như tôi nói, tôi còn biết một bí mật liên quan đến Ông cảnh quan, cô có thả tôi một con đường sống không chứ?" Dương Nhạc vừa nói, mười phần thành khẩn cười rồi cười, hắn không muốn vì một công việc mà bỏ tính mạng, chung quy, hắn cũng không phải người tốt gì

"Nếu như là ta cần biết, ta có thể suy nghĩ giữ lại ngươi một mạng"

"Vậy tôi thì nói, Tư tiểu thư, trước mắt thủ hạ cô xem trọng nhất, cũng chính là Ông cảnh quan trong miệng tôi, cô ấy không phải cảnh sát, cũng không phải tuyến người chân chính. Cô ấy từ đầu đến cuối đều là kẻ thù sống chết của cô, người của bên Trình gia, ha ha ha" Dương Nhạc nhìn theo biểu tình của Tư Hướng Nhan thay đổi tiếp sau lời nói của mình, vui vẻ cười ra. Quả nhiên, quan hệ của Tư Hướng Nhan và Ông Lẫm Nhiên khác thường

"Long Vọng, để hắn căm miệng. Chí ít trong khoảng thời gian này, tôi không hy vọng hắn còn có thể cười ra" nghe qua lời của Dương Nhạc, Tư Hướng Nhan lạnh giọng nói ra. Cô xoay người qua, đem môi dưới cắn đến xuất huyết thả ra, từ từ đi ra phòng thẩm vấn. Tư Hướng Nhan không biết chính mình thời khắc này nên may mắn Ông Lẫm Nhiên cũng không có cơ hội nói ra mấy cái lý do ra vẻ đạo mạo kia, hay là nên tức giận nàng từ khi bắt đầu toan tính mọi cách lừa gạt

Nhưng bất luận ra sao, cũng bất luận lòng của Ông Lẫm Nhiên rốt cuộc thế nào, tình cảm của em ấy đối với mình rốt cuộc có bao nhiêu phần tình cảm chân chính ở bên trong

Giữa họ, không trở về được rồi
 
Hết chương 66


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net