Chương 12 - Bác sĩ nói: vì tình yêu, tôi phải tranh thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô làm gì thế?" Lúc Giang Bình tự lấy chìa khóa ra để mở cửa, dự cảm xấu vốn có trong lòng Dương Hi nhất thời tăng lên. Vì thế trong lòng tràn ngập đề phòng, lập tức đem một chút xíu tình cảm nho nhỏ vừa được bồi dưỡng ở bệnh viện tiêu diệt sạch sẽ.

"À? Dương đổng không nói cho cô biết?" Giang Bình tiếp tục mở cửa, đầu cũng không ngẩng lên, mở cửa ra. Cô như không có chuyện gì xảy ra rất tự nhiên đi vào nhà, sau đó đưa tay mở đèn, rồi lui về sau đỡ Dương Hi vào nhà.

Dương Hi bất động, lòng tràn đầy kinh ngạc cùng với nét mặt không vui :"Cô tại sao có chìa khóa nhà tôi?"

"Vào nhà hãy nói, đứng lâu sẽ mệt." Thanh âm Giang Bình đầy thân thiện, tựa hồ không một chút phát hiện Dương Hi đang không vui.

Nhìn sự bình thản của Giang Bình mà Dương Hi cứ ngỡ mình đã nhầm lẫn, giống như đây là nhà của cô ấy chứ không phải nhà mình, nhưng Dương Hi không rời khỏi, có phải nhà của mình hay không thì vẫn phân biệt được, tóm lại là sự phẫn nộ không kiềm chế nổi, "Ai cho phép cô cầm chìa khóa nhà tôi, vào nhà của tôi?"

Nhà là một nơi tư mật, đối với Dương Hi mà nói, không thích người xa lạ tùy tiện đi vào.

"Đương nhiên là Dương đổng." Giang Bình tiếp tục giả ngu, đưa tay qua đỡ Dương Hi, dìu nàng vào nhà, để nàng ngồi trên ghế salon, sau đó đem cây nạng để qua một bên, "Đói bụng không? Để tôi đi xem trong nhà bếp có gì không, làm một chút gì đó cho cô ăn."

"Không cần, cô có thể về rồi." Mặt Dương Hi lạnh lùng, hạ lệnh trục khách.

Giang Bình có vẻ như lúc này mới ý thức được nét mặt của Dương Hi, cô có chút lúng túng há miệng, sau đó ngồi vào bên cạnh Dương Hi, "Tôi đi vậy cô làm sao?"

"Ở đây là nhà của tôi, không hoan nghênh cô." Ba mẹ cũng không ở nhà, việc này có chút không bình thường, công việc của ba bận rộn, thường xuyên về muộn là bình thường, nhưng mà lúc này hẳn là mẹ đã tan việc rồi mà. Huống chi hôm nay mình xuất viện, ba mẹ không chỉ không đến đón mình, cũng không ở nhà chờ mình, cái này rất không hợp lý. Tuy nhiên, phải nhanh chóng làm cho người ngoài tên Giang Bình này đi, chuyện này mới là quan trọng.

Giang Bình ủy khuất nhìn Dương Hi, "Xem ra Dương đổng bận quá, còn chưa nói cho cô biết. Bởi vì muốn phát triển một hạng mục rất quan trọng, trong khoảng thời gian này Dương đổng sẽ không ở nhà, về phần bà Dương, Dương đổng đặc biệt nhờ tôi nói lại với cô, bà Dương mấy năm nay bận rộn việc giảng dạy, sức khỏe có chút không tốt, đúng lúc ông ấy đi đến một nơi có bác sĩ giỏi, vì giúp bà Dương có thể mau trị hết bệnh nên ông ấy đã dẫn bà theo rồi."

"Cái gì?" Điều này sao có thể? Ba mẹ đều đi, để một mình mình ở nhà? Ba mẹ sao có thể bỏ lại một mình mình chứ? Nhất là mẹ, trước đây hận không thể mỗi ngày đều coi chừng mình, sao có thể đi được? Huống chi, mẹ rất thích học sinh của mẹ, nhiều năm như vậy cho đến bây giờ chưa từng có suy nghĩ muốn bỏ việc giảng dạy mà.

Giang Bình mỉm cười, có chút ngượng ngùng: "Mặc dù tôi chăm sóc Dương tiểu thư không tính là chu đáo, nhưng mà vợ chồng Dương đổng cũng coi như hài lòng, cho nên, Dương đổng nói, hai vợ chồng họ trong những năm qua hiếm khi có thời gian riêng tư như vậy, nhân cơ hội này coi như hưởng thụ một chút thế giới hai người, vì thế, sẽ để cô lại cho tôi chăm sóc."

Giang Bình nói dối không đỏ mặt, dù sao, muốn làm cho một bác sĩ tâm lý đỏ mặt, chuyện này rất không có khả năng.

Dương Hi nhìn vào mắt Giang Bình, có nói dối hay không, gọi điện thoại liền biết được, tuy nhiên lúc này Dương Hi ngược lại có chút lo lắng cho mẹ, nếu như Giang Bình nói là sự thật, vậy sức khỏe của mẹ rất có thể đã không tốt rồi, dù sao mẹ bỏ đi công việc mình yêu thích, cùng đi với ba, cái này không hợp với lẽ thường.

Dương Hi gọi điện thoại cho Dương Khanh, "Ba, ba ở đâu? Con xuất viện rồi."

"A...Hi nhi, ba bận đến chóng mặt rồi, ba ở đây có hạng mục rất quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn đến Phổ Dương, lần này sẽ rất bận, cho nên không có nhiều thời gian đi gặp con, con xuất viện mà ba cũng không thể về đón, Hi nhi, con đừng giận ba nha." Dương Khanh là người làm ăn lão luyện, đã quyết định cùng Giang Bình diễn trò, nên rất tự nhiên nói ra những lời này.

"Mẹ đâu?" Xem ra Giang Bình nói là sự thật rồi. Hy vọng mẹ không có chuyện gì.

"Mẹ con đang ở cùng với ba, ba bận rộn công việc nhiều năm như vậy rồi, cũng không có nhiều thời gian bên bà ấy, hôm nay rất khó khăn để mẹ con không đi làm nữa, mặc dù công việc nhiều nhưng mẹ con và ba ở cùng nhau, coi như bù đắp một chút tiếc nuối lúc trước bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều."

Được rồi, xem ra là thật, "Sức khỏe của mẹ sao rồi?"

"Không sao, chỉ là mệt mỏi nhiều năm, ở đây có bác sĩ giúp mẹ con điều dưỡng sức khỏe. Đúng rồi, ba kêu Giang Bình chăm sóc con, cô ấy có ở đó không?"

"Có."

"Có cô ấy thì ba yên tâm, con bé này rất có trách nhiệm. Ba và mẹ con khi có thời gian sẽ về thăm con. Con phải nghe lời, dưỡng thương cho tốt đó."

"Con biết rồi." Cúp điện thoại, Dương Hi một bụng phiền não. Sao mà cứ hết chuyện này rồi đến chuyện khác vậy? Cái kẹo da trâu này hôm nay chắc làm thế nào cũng xé không ra rồi. Hiện tại cô ấy lại nhận được tín nhiệm của ba mẹ, để cho cô ấy ở trong nhà mình luôn rồi. Cùng ở chung dưới một mái nhà, những ngày sắp tới làm thế nào để qua đây!

Dương Hi tựa lưng vào ghế salon, tạm thời không nghĩ ra biện pháp, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ chấp nhận cái cô gái đáng ghét này chính thức gia nhập cuộc sống trong nhà này.

"Thứ nhất, ba cho cô bao nhiều tiền lương, tôi cho cô thêm một phần, điều kiện là cô phải đi. Tôi sẽ không nói cho ba biết cô không có ở đây. Thứ hai, cô ở lại, nhưng tôi sẽ nói với ba là cô rất không hợp tác, để ông ấy khai trừ cô. Hai lựa chọn, cô chọn cái nào?" Bên lợi bên hại, người thông minh cũng biết phải chọn cái gì, Dương Hi quyết định dùng lý trí giải quyết vấn đề này.

Giang Bình không trực tiếp trả lời, nhưng dùng loại phương thức tỏ rõ lập trường: "Hi nhi đói bụng không? Tôi đi nấu cơm."

"Cô xem lời nói của tôi là gió thổi qua tai hả?" Dương Hi cảm giác mình không cách nào giữ bình tĩnh được nữa rồi.

"Dĩ nhiên không có, nhưng cô đưa ra lựa chọn một chút ý nghĩa cũng không có." Giang Bình mới vừa đứng lên, giờ lại đặt mông ngồi xuống ghế salon lại.

"Lựa chọn rất đơn giản." Dương Hi kiên trì.

"Nếu như tôi không có ở đây, Dương đổng gọi điện thoại hỏi tình hình, hoặc là muốn cô nghe điện thoại, vậy trong một phút kia sẽ bị lộ. Tôi ở lại chăm sóc cô là chức trách công việc của tôi, cô phải nhớ kỹ, tôi là nhân viên của Phổ Dương, là trợ lý của Dương đổng, tôi trước tiên là phục tùng chỉ thị của ông ấy, chứ không phải cô." Được rồi, cùng cô luận sự vậy.

"Tôi không cần cô. Làm việc không cần phải cứng nhắc như vậy." Dương Hi nghiến răng nghiến lợi. Trong đáy lòng không ngừng tự trấn an mình.

"Tôi cần cô." Mặt dày vô cùng, không ngờ Giang Bình lại có thể nói ra những lời này một cách thuận miệng như thế.

Dương Hi thở một hơi thật dài nhằm cố dập tắt lửa giận, "Tóm lại, đây là nhà tôi, tôi không hoan nghênh cô."

"Vì tình yêu, tôi phải tranh thủ." Lại tiếp tục mặt dày, đánh ván bài tình yêu, tất cả cũng là hợp lý.

"Tôi vĩnh viễn không thể nào thích cô." Dương Hi hừ lạnh, mang theo tia khinh miệt.

"Tương lai tất cả đều có khả năng. Không thử qua làm sao cô biết sẽ không yêu tôi." Sử dụng luôn câu slogan của hãng Li-Ning(*). Hiện tại lúc này hẳn là phải dùng hết mọi nguồn lực sẵn có rồi.

Dương Hi lần nữa bị đánh bại, nàng quyết định câm miệng, tranh luận với Giang Bình thì mình luôn không chiếm được thượng phong, cô gái này không chỉ nói nhiều, hơn nữa mặt dày, thần kinh còn không ổn định, cho dù cố ý dùng lời nói kích thích đả thương cô ấy, nhưng cũng không có chút hiệu quả nào.

"Tôi đi nấu gì đó cho cô." Giang Bình thấy nên dừng lại rồi. Đây là ngày thứ nhất hai người cùng nhau ở chung, tốt nhất không nên phá hỏng.

Dương Hi vẫn không nói, làm như không nghe thấy.

Giang Bình đứng dậy, rất tự nhiên đi rót ly nước nóng cho Dương Hi, mở TV, sau đó nhanh nhẹn đi vào nhà bếp.

Thời điểm Giang Bình sắp biến mất ở cửa nhà bếp, rốt cuộc ánh mắt Dương Hi cũng lướt qua cái bóng lưng của cô. Rồi sau đó nàng lấy cây nạng, một mình đi về phòng ngủ ở lầu hai.

Giang Bình ở nhà bếp thuần thục làm việc, làm cái gì đó đơn giản thôi, một tô mì là được. Tuy nhiên lúc cô đi ra thì đã không nhìn thấy Dương Hi.

Theo tính cách Dương Hi, nàng dĩ nhiên sẽ không ra khỏi cửa. Giang Bình bưng tô mì lên lầu hai, đẩy cửa từng phòng ra, cho đến phòng của Dương Hi.

Phòng của Dương Hi đã khóa trái rồi.

"Hi nhi ăn một chút gì đi. Tôi làm xong rồi. Bữa tối tình yêu á." Giang Bình điều chỉnh tâm tình, gõ cửa, sau đó bắt đầu hướng trong phòng gọi.

Dương Hi nằm ở trên giường, trực tiếp bỏ qua tạp âm ngoài cửa. Như vậy cô ấy sẽ phải đi thôi. Không mở cửa, không nói lời nào, không để ý đến cô ấy, cứ mặc kệ cô ấy ở bên ngoài, trong phòng của mình cũng không thiếu thức ăn, trước kia bởi vì mình không thường ra khỏi cửa, luôn trốn trong phòng, mẹ không còn cách nào, lại sợ mình đói bụng không muốn xuống lầu, nên ở trong phòng mình đã chuẩn bị không ít thức ăn rồi.

Vì thế dù ba năm ngày không ra ngoài, cũng không có vấn đề gì.

Thanh âm ngoài cửa vang lên ba lần, sau đó yên tĩnh trở lại. Tiếng bước chân nhẹ nhàng dần dần đi xa. Dương Hi nghiêng người, hài lòng với sách lược của mình.

Tuy nhiên, Giang Bình không có chút nổi giận nào như tưởng tượng của nàng, càng không bị tổn thương. Cô bưng tô mì thản nhiên xuống lầu, cũng không đi phòng ăn, trực tiếp ngồi trên ghế salon, vừa xem tiết mục trên TV, vừa hưởng thụ tô mì còn nóng hổi trước mặt.

Mì thôi mà, cũng không phải cái gì hiếm hoi, nhưng Giang Bình thật sự làm mì rất ngon đấy nhé, việc này cũng là nhờ người mẹ đúng chuẩn hiền thê lương mẫu trong nhà ban tặng. Bà luôn kiên định để trở thành một cô gái tốt thì phải thạo công việc trong nhà, mà việc nhà thì quan trọng nhất chính là trong nhà bếp. Cho nên, từ nhỏ, ở gia đình mà phụ nữ làm chủ này đã đem con gái thường xuyên vào nhà bếp, hơn nữa còn lập chí phải bồi dưỡng con gái thành người phụ nữ chăm lo gia đình ưu tú nhất.

Sở An là người thừa kế công việc kinh doanh của Sở gia, làm những việc này có chút miễn cưỡng, vì thế, bà đặt hết tâm trí trên người con gái cùng họ với bà. Đương nhiên, Giang Bình đối với những việc trong nhà bếp cũng ít nhiều có chút bản lĩnh.

Ăn mì xong, sau khi Giang Bình thu dọn này nọ, cũng không thèm để ý Dương Hi, một mình xem TV. Cô cũng không tin Dương Hi có thể ở trong phòng mãi không ra!

Suy nghĩ một chút, trong phòng trên lầu đều có phòng tắm, phòng nàng hẳn là cũng không ngoại lệ, vậy tắm không có vấn đề, uống nước chắc cũng không có vấn đề, Giang Bình không nghi ngờ chút nào về các trang thiết bị trong phòng, tuy nhiên Giang Bình có thể khẳng định, trong phòng nàng không thể nào có nhà bếp, cho dù có, đoán chừng nàng cũng không vào, con người thì phải đói bụng. Nàng nhất định sẽ xuống.

Mở TV đến hơn mười hai giờ đêm, mí mắt Giang Bình có chút không chịu nổi, đáng tiếc cái người kiêu ngạo cộng thêm tâm lý có vấn đề trên lầu kia vẫn không có động tĩnh. Giang Bình bắt đầu hoài nghi sách lược của mình có phải có vấn đề hay không, có lẽ mình hẳn là phải điều chỉnh chiếc lược một chút. Tuy nhiên, đói một buổi tối, cô ấy hẳn là có thể kiên trì, điều này không có gì ngạc nhiên, sang ngày thứ hai thì cô ấy chắc sẽ chủ động mở cửa, chủ động xuống tìm mình nói là muốn ăn thôi.

Vì thế, Giang Bình bình tĩnh trở lại.

----------

(*) Tên một thương hiệu kinh doanh hàng thể thao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net