Chương 13 - Bác sĩ nói: cũng có lúc tôi sẽ mất thân phận của mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác sĩ nói : cũng có lúc tôi sẽ quên mất thân phận của mình, là bác sĩ? hay là..."
---

Sự bình tĩnh này kéo dài đến buổi tối ngày thứ hai, bắt đầu biến thành lo âu.

Dương Hi vẫn không có động tĩnh.

Giang Bình mặc áo ngủ, cầm ly nước ở trong phòng khách đi tới đi lui, ngó cầu thang đi lên lầu hai với tần suất năm lần một phút.

Cái người này bộ muốn thành tiên hay sao ! "Cạch" một tiếng, Giang Bình đặt ly nước lên trên bàn trà, bao vây công kích không thành thì công kích mạnh mẽ vậy. Dù sao, tình trạng tâm lý của Dương Hi, Giang Bình vẫn chưa hoàn toàn nắm trong tay, nàng có phải sẽ trốn mãi trong phòng của mình mặc cho bệnh tình trở xấu hay không, mặc cho mình đói bụng hay không, về việc này Giang Bình không chút nào nắm chắc được.

Điều làm cho Giang Bình không yên lòng nhất chính là, Trương Tử Thanh đã từng rõ ràng nói với cô : Dương Hi từng có khuynh hướng tự sát.

Mặc dù đã tiếp xúc qua nhiều ngày, Giang Bình vẫn cảm thấy phòng tuyến trong lòng Dương Hi rất chắc chắn, không phải dễ dàng bị người khác đánh bại như vậy, nhưng vấn đề tâm lý của nàng từ trước đến giờ, có lẽ đã sớm làm cho người ta khó có thể thấy được bản chất rõ ràng, phòng tuyến mặc dù chắc chắn, nhưng bên trong có thể đã yếu ớt như một tờ giấy. Mà người có dục vọng sống hay không, cũng thường chỉ là lựa chọn trong nháy mắt mà thôi.

Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, Giang Bình quyết định cẩn thận hành động. Dù sao, tốt xấu gì của Dương Hi đều sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Mỹ Diệp, bất kể trong lòng mình, cô ấy có phải là người thứ ba phá hủy gia đình của chị hay không, nhưng ít ra, là một bác sĩ tâm lý, đạo đức nghề nghiệp của Giang Bình không cho phép cô để Dương Hi xảy ra chuyện.

Thay một bộ đồ thể thao, Giang Bình trực tiếp đi ra cửa sau đó đi một vòng quanh nhà, khảo sát địa hình—— phòng của Dương Hi, không có mở đèn.

Biệt thự hai tầng của Dương gia ẩn mình trong một rừng cây xanh tươi, tường đá ở tầng đầu tiên là màu đá xanh, tường lầu hai thì là màu trắng sạch sẽ, môi trường rất trong xanh, mật độ kiến trúc thấp, là khu biệt thự thanh tịnh.

Giang Bình ước lượng khoảng cách từ mặt đất đến ban công của phòng Dương Hi, xác định dùng một cái thang bình thường là có thể leo lên, Giang Bình nhìn xung quanh, phát hiện có camera chống trộm làm Giang Bình trực tiếp bỏ đi ý định tìm thang để leo lên lầu. Dù sao lát bị bảo vệ bắt lại thì mất mặt không hay ho cho lắm.

Dương Khanh này khá là biết chọn chỗ. Giang Bình cảm khái một tiếng, sau đó đi về hướng phòng bảo vệ trong tiểu khu.

"Xin chào, xin hỏi có gì có thể hỗ trợ cô không?" Bảo vệ là một anh chàng đẹp trai khoảng hai mươi mấy tuổi, đã làm bảo vệ nhiều năm nên hắn đã sớm luyện được nhãn lực tinh tường, một cái đã nhìn ra, cô gái này là khách của nhà họ Dương. Dương Khanh trước khi đi đã có căn dặn lại, hai vợ chồng họ ra ngoài, trong nhà chỉ còn đứa con gái, còn có một người chăm sóc con gái họ.

"Tôi mới vừa ra ngoài bỏ rác, kết quả phát hiện quên mang chìa khóa, Dương tiểu thư đang ở lầu hai, có lẽ đã ngủ rồi, tôi gọi điện mà cô ấy không bắt máy, tôi ở dưới lầu kêu cũng không có phản ứng..." Giang Bình lộ ra vẻ khó khăn.

"Nếu như chủ nhà đồng ý, chúng tôi có thể giúp cô phá cửa để vào nhà." Anh bảo vệ này rất nhiệt tình. Sống ở đây không phú cũng quý, phí quản lý ở đây so với nơi khác mắc hơn rất nhiều, tiền lương bảo vệ cũng cao hơn những nơi khác, tuy nhiên, ở chỗ này, đầu tiên phải nhớ kỹ là tận tình phục vụ các chủ nhà ở đây.

"Không cần phải phiền phức như vậy, cho tôi mượn cái thang một chút là được rồi, Dương tiểu thư không thích gặp người ngoài, sợ các anh vào sẽ làm cô ấy tức giận." Giang Bình vẫn đạt được mục đích của cô.

"Rất vui lòng giúp đỡ." Anh chàng đẹp trai cười nói, vào phòng công cụ lấy cái thang, sau đó đi theo Giang Bình đến dưới lầu Dương gia.

Dựng thang cho thật chắn chắn xong, anh chàng đẹp trai ba lần bốn lượt dặn dò Giang Bình phải cẩn thận, sau đó, giúp cô giữ chặt cái thang, muốn đợi cô an toàn leo lên ban công tầng hai rồi mới đi.

Ban đêm trời mùa thu, ánh sáng mờ ảo, Giang Bình bề ngoài ôn hòa bình tĩnh, mỉm cười cảm ơn, nhưng đồng thời lúc đang leo tường thì trong lòng oán thầm Dương Hi tên khốn kiếp này!

Dương Hi, đúng là tên khốn kiếp, làm cho mình đêm khuya leo tường! Chờ tôi lên rồi, xem tôi xử lý cô thế nào đây. Trong lòng Giang Bình nhớ lại mười đại cực hình ở thời cổ đại. Tuy nhiên, lầu hai cũng không tính là cao lắm, còn chưa nhớ kỹ cách thức xử phạt thì đã nắm được tay vịn lan can rồi.

Giang Bình nhanh nhẹn nhảy qua lan can, sau đó xoay người hướng xuống mặt đất vẫy tay cảm ơn với người đang giữ cái thang.

Khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời nhìn Giang Bình ý bảo không cần khách sáo, sau đó thẳng lưng khiêng chiếc thang rời đi.

Giang Bình xoay người lại, một sự yên tĩnh trước khi cơn bão táp bắt đầu nổi lên.

Đẩy ra cánh cửa thủy tinh, vén lên tấm rèm màu tím dày nặng bao trùm cả mặt tường. Ánh sáng rất tối, trong phòng rất yên tĩnh, Giang Bình ngăn không được chút bất an đang nổi lên trong lòng. Đứng trước bức rèm vải, Giang Bình phải mất vài giây trong bóng tối mới nhìn ra được một chút bày biện trong phòng.

Dương Hi ở trên giường, không có động tĩnh, thật sự là đã ngủ rồi.

Một bụng lửa giận của Giang Bình bị cái loại không khí an tĩnh này đè ép trở lại, trong lòng thế nhưng lại nổi lên một loại ảm đạm không nói nên lời. Là bố trí trong căn phòng này làm cho tinh thần người ta cảm thấy ảm đạm, là trên thân người đang nằm trên giường kia để lộ ra sự cô độc dung nhập với bóng đêm làm cho người ta cảm thấy ảm đạm.

Giang Bình từ từ đi đến bên giường Dương Hi, đồ dùng trên giường cũng là màu tím u buồn, giường rất lớn, cái chăn cũng lớn, lớn đến nỗi làm cho người ta cảm thấy trống trải mà tịch mịch. Dương Hi nằm ở phía trên, ngược lại có vẻ rất hư ảo và yếu ớt.

Muốn mở miệng gọi nàng, nhưng Giang Bình lại cảm thấy có loại cảm xúc gì đó đang ngăn lại trong ngực, cô buông bỏ nỗi tức giận trước lúc vào phòng, chuyên tâm vào sự tối tăm có thể khiến người ta sa lầy.

Căn phòng như vậy, làm cho người ta bình tĩnh, mà chính là căn phòng như vậy cũng làm cho người ta không ngừng sa vào nỗi cô đơn ưu thương. Đến cuối cùng, bị sự nặng nề bao trùm, khó có thể tự kiềm chế. Lòng người là thứ kỳ diệu, có thể vô cùng mạnh mẽ, cũng có thể yếu ớt vô tận, nó có thể ứng phó hoàn cảnh ác liệt, lại không thể thoát được nỗi bi thương dây dưa quấn lấy.

Giang Bình tin chắc, căn phòng như vậy, thích hợp để bệnh nhân nghỉ ngơi, nhưng không thích hợp cho một người mang vết thương nội tâm sâu sắc không thể khép lại, nó giống như là tự sát mãn tính.

Người trên giường hô hấp vững vàng, mặc dù không có nói chuyện hay nhúc nhích, nhưng chính là không có phòng tuyến trong nơi an tĩnh thế này đã bại lộ sự yếu ớt của nàng, nàng nằm nghiêng người, dáng nằm cong vẹo ấy khiến người khác nhìn vào có chút đau lòng.

"Hi nhi." Lửa giận của Giang Bình đã sớm tiêu tan, tiếng gọi của cô lộ ra vẻ ôn nhu, Dương Hi đã một ngày một đêm không xuống lầu, hẳn là nên đánh thức nàng, để cho nàng ăn chút gì, để cho nàng xuống lầu xem TV, ít nhất là phải có một chút hoạt động thân thể đơn giản.

"A!" Dương Hi bị tiếng gọi đột ngột này làm tỉnh lại, hét lên một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, trong nỗi hoảng sợ, trên mặt tràn đầy khủng hoảng cùng mê mang. Nơi này là phòng ngủ của mình, không có sự cho phép của mình, bất luận kẻ nào cũng không được vào, bao gồm cả ba mẹ. Nơi này là chỗ an toàn nhất, là nơi tư mật nhất của mình, là nơi mình có thể bỏ xuống ngụy trang và phòng tuyến của mình.

Giang Bình thấy đã dọa nàng, vội vàng đến đầu giường mở cái đèn nhỏ, ánh sáng mờ mờ nhu hòa làm cho trong phòng sáng lên một chút, cũng làm cho biểu tình trên mặt Dương Hi không có cách nào che giấu.

"Ai cho cô vào?" Dương Hi lúc này mới phát hiện là Giang Bình, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức sinh ra lửa giận khôn cùng, một loại oán giận bị xâm phạm riêng tư làm cho nỗi kích động dưới đáy lòng nàng trào ra ngoài.

"Cô cả ngày không có ăn gì cũng không có xuống lầu, tôi lo cho cô." Đây là lời nói thật, Giang Bình quả thật lo lắng rất lâu, mới quyết định vào phòng.

"Đi ra ngoài!" Thanh âm Dương Hi có chút run rẩy, cũng có chút không thể nào khống chế cảm xúc của mình.

"Cô hẳn là nên xuống lầu, ăn chút gì đó đi." Giang Bình nhìn ánh mắt có chút hỗn loạn của Dương Hi, còn có lồng ngực của nàng không ngừng phập phồng, ý thức được trạng thái của nàng không tốt, tuy nhiên, Giang Bình vẫn kiên trì ý kiến của mình.

"Cút! Cút! Cút!" Không thể điều khiển cảm xúc khiến cho Dương Hi bắt đầu tiến vào trạng thái điên cuồng. Nàng liên tục lặp lại một từ này.

Đây là thời khắc Dương Hi lần đầu tiên để lộ tâm tình khủng hoảng của mình! Đối với bác sĩ tâm lý mà nói, đây là khảo nghiệm cũng là cơ hội. Đại đa số bác sĩ tâm lý vào thời điểm này để tránh cho bệnh nhân quá mức kịch liệt, đều sẽ chọn cách rời xa chủ đề mà xâm phạm đến tâm lý của bệnh nhân, lui lại mấy bước, tiến hành trấn an tâm tình, nhưng cũng chính vì làm vậy, mà rất dễ dàng mất đi cơ hội xé mở vết thương trong lòng bệnh nhân.

Giang Bình dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Dù sao, dưới tình huống nàng hoàn toàn không chuẩn bị mà tiến vào không gian của nàng, đối với nàng mà nói là sự đả kích cực kỳ lớn, cơ hội như thế chỉ sợ sẽ không có lần thứ hai. Chờ đến lúc nàng trải qua thời gian này, khôi phục bình tĩnh, đến lúc đó muốn phá vỡ phòng tuyến của nàng, chỉ sợ phải sử dụng tên lửa mới được.

Dương Hi ngồi tựa vào đầu giường, hai tay nắm chặt chăn, dưới ánh sáng của đèn vàng, đốt ngón tay của nàng trở nên tái nhợt dị thường.

Giang Bình không nói gì, chỉ nhìn đôi mắt với cảm xúc hỗn loạn của nàng, đột nhiên nhấc chân lên, nhảy lên giường.

"A!" Dương Hi khủng hoảng hét lên một tiếng chói tai, trong đôi mắt bắt đầu tràn ngập tia máu, đôi tay đang nắm chặt tấm chăn bắt đầu có động tác xé rách rõ ràng, mặc dù tấm chăn này hiển nhiên không phải là thứ nàng có thể xé được, nhưng cái dấu vết muốn xé kia làm cho Giang Bình rõ ràng nhìn thấy Dương Hi là đang dùng hết khí lực cả người.

"Bảo bối, đừng sợ!" Giang Bình mặc kệ tất cả, vươn tay ra, lập tức đem Dương Hi ôm vào trong ngực.

Dương Hi bắt đầu điên cuồng giãy dụa, dùng cả tay chân, nhưng mà Giang Bình gắt gao ôm lấy nàng, nàng không tìm được đường thoát, chỉ có thể không ngừng dùng nắm đấm đánh vào phía sau lưng Giang Bình. Rồi sau đó từ cuồng loạn bắt đầu khóc thét lên.

"Bảo bối, đừng sợ, tôi sẽ ở bên cạnh cô, sẽ bảo vệ cô, sẽ chăm sóc cô." Sự hỗn loạn cùng nước mắt của Dương Hi làm Giang Bình đau lòng, không tự chủ được một tay khống chế nàng, một tay bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng.

"Tôi không cần cô bên cạnh, không cần cô bảo vệ, càng không cần cô chăm sóc cho tôi." Dương Hi vừa nói vừa mãnh liệt khước từ.

"Cô đã nói, tôi có quyền tranh thủ tình yêu của mình, cô cũng phải hiểu, cô có nghĩa vụ giải phóng đời mình. Sinh mệnh ngắn ngủi, cần phải mở rộng lòng mình để có thể nhìn thấy những người yêu mình, cần phải mở ra cảm giác của cô, cô sẽ thấy thế giới rất đẹp, có rất nhiều thứ đáng giá để cô đi yêu." Giang Bình cau mày tùy ý để nàng phát tiết.

"Tôi không yêu, tôi không yêu ai nữa, tôi không bao giờ muốn yêu bất luận kẻ nào nữa, cô tha cho tôi đi." Trong sự kháng cự mãnh liệt là tiếng khóc nức nở.

"Nếu như tôi đi, không chỉ là buông tha cho cô, cũng là buông tha cho chính mình, sẽ hối hận cả đời. Tôi không biết cô đã từng trải qua chuyện gì làm cho cô trở thành như vậy, nhưng tôi tin tưởng không có vết thương nào không thể trị khỏi, nếu như không thể vượt qua, tôi cũng có thể cùng cô gánh chịu, vì thế tôi cũng có thể cùng cô đối mặt với bóng tối trong lòng, tôi sẽ bên cạnh cô đối mặt với tất cả khủng hoảng, tôi sẽ không để cho cô phải một mình chịu đựng sợ hãi mà làm cho cô mất đi niềm tin đối với cuộc sống này."

"Cô làm không được! Lòng tôi sớm đã chết rồi. Tôi từ lúc sinh ra chỉ yêu một người kia, chỉ yêu chị ấy, không có ai có thể thay thế được. Cô tránh ra!"

"Tôi và cô sẽ cùng nhau tồn tại, tôi không cần phải thay thế bất kỳ người nào, tôi chính là tôi, cô cứ ôm hồi ức của cô, tôi cũng sẽ đối mặt với quá khứ của cô, nhưng mà tôi có quyền theo đuổi tình yêu. Cho tôi một cơ hội, tôi sẽ làm cho cô trở lại là chính cô." Giang Bình ôm chặt Dương Hi, giống như lời hứa hẹn từng câu từng chữ thốt lên.

Dương Hi có hơi chút bình tĩnh lại.

Mà Giang Bình, cũng đã có chút không rõ ràng lắm, đây rốt cuộc là trị liệu của một bác sĩ tâm lý đối với bệnh nhân, hay là sự hy sinh cần thiết vì lợi ích của Mỹ Diệp.

Đương nhiên, cũng có thể là, là một tia rung động kia ở dưới đáy lòng của mình làm cho mình nói ra lời muốn nói nhất lúc này.

Muốn ôm nàng. Muốn bảo vệ nàng. Muốn vì nàng phá vỡ bóng tối. Mang nàng đi tìm ánh sáng mặt trời. Giờ khắc này, Giang Bình quên mất, cô gái trong ngực này, là người đã làm cho chị cô tan nhà nát cửa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net