Chương 18 - Bác sĩ nói: cô là đóa hoa tự nhiên nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo bối, chúng ta ra ngoài mua rượu đi. Rất mau sẽ quay lại mà." Giang Bình vẫn duy trì âm điệu trầm tĩnh có một chút hiệu quả thôi miên của cô, thanh âm này cũng không phá vỡ không gian yên tĩnh, ngược lại giống như tăng thêm sắc thái nhẹ nhàng cho không gian yên tĩnh này.

Dương Hi cự tuyệt: "Cô đi đi, tôi đảm bảo không khóa cửa phòng."

Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Dương Hi rồi, Giang Bình vốn có một năng lực đặc biệt, có thể sau mỗi một lần xung đột, trong nháy mắt làm cho không khí đầy mùi thuốc súng trở nên yên tĩnh đến nỗi không người nào có thể tức giận. Bất luận trong thanh âm của cô tràn đầy ôn hòa, hay là trong ánh mắt là sự ôn nhu thản nhiên, thậm chí bao gồm cả động tác cực nhỏ như lúc cô giơ tay nhấc chân. Tóm lại cả người cô, trông như là trong một cái không gian, nổi lên một loại men gọi là thoải mái, nhanh chóng làm cho không khí lên men thành trạng thái yên tĩnh thư thái.

Không khí như vậy, không thích hợp đối lập, cũng không có dục vọng xung đột đối lập lần nữa, Dương Hi cảm thấy, ngay cả đến tiếng nói của mình cũng trở nên bình tĩnh hơn.

"Vậy cô xem TV một chút đi, tôi lập tức quay lại, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi." Giang Bình biết cái gì là có thể dừng, thời điểm như vậy, không thích hợp lại đi ép nàng, mặc dù kích thích cảm xúc mới có thể buộc nàng thoát khỏi sự tự kỷ, nhưng cảm xúc kịch liệt kéo dài quá lâu cũng sẽ bẻ gãy thần kinh của nàng.

Giang Bình chậm rãi rời khỏi người nàng, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt của nàng, cuối cùng, lại hôn một cái lên trán của nàng. Lúc này mới đứng dậy, đổi lại quần áo, chuẩn bị ra cửa.

"Mang theo chìa khóa xe. Trong ngăn kéo thứ nhất ở cái tủ bên tay phải cô có tiền." Dương Hi tựa vào trên ghế salon, yên lặng nhìn Giang Bình.

Giang Bình ngẩn người, trên mặt nở một nụ cười cảm kích, Dương Hi là đại tiểu thư quen kiêu ngạo, hôm nay có thêm chướng ngại tâm lý, nhưng tâm tư cô ấy vô cùng tỉ mỉ, điều này làm cho dưới đáy lòng Giang Bình sinh ra chút cảm động: "Dương đổng đã đưa tôi tiền sinh hoạt của hai chúng ta. Đủ cho chúng ta xài một thời gian dài."

Dương Hi không nói gì nữa. Nghĩ cũng phải, nếu ba để cho cô ấy chăm sóc mình, tất nhiên cũng đã chuẩn bị tốt những chuyện này, đã nhiều năm rồi, cho dù ba bận rộn nhiều việc thế nào, đối với chuyện của mình, ba vẫn luôn để tâm như vậy.

Giang Bình leo lên xe Dương Hi nhanh chóng chạy đi, lúc ra cửa tiểu khu thì gặp lại anh chàng đẹp trai đã cho mình mượn cái thang hôm trước. Anh chàng này cao cũng phải một mét tám, nặng một trăm bốn mươi cân, đứng thẳng tắp ở cửa ra vào tiểu khu, lúc nhìn thấy Giang Bình, nở một nụ cười thật tươi như ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, sau đó rất phấn chấn mà cúi đầu chào Giang Bình.

Giang Bình mỉm cười lại, coi như là đáp lễ. Chẳng qua là nụ cười này của Giang đại mỹ nhân, nhất thời làm cho sắc mặt anh chàng bảo vệ càng thêm hớn hở.

Rời khỏi tiểu khu, Giang Bình thả chậm tốc độ trên một con đường yên tĩnh, mở điện thoại di động ra phát hiện rất nhiều tin nhắn chưa đọc——sau khi tiếp nhận bệnh nhân là Dương Hi, vì để tránh cho thân phận bại lộ, cô đã chủ động thông báo với người bên Mỹ Diệp và bên phía Trương Tử Thanh, là những người có khả năng làm bại lộ thân phận mình nhất, khi có gì thì chỉ cần gửi tin nhắn cho mình, không cho phép gọi điện thoại, dù sao, với tính cách của Dương Hi, tuyệt đối sẽ không mở đi động của mình mà xem.

Một đống tin nhắn, có Phương Mậu Sinh, có Vương Kiệt - người quản lý nhân sự ở Mỹ Diệp, Long Vân Phi bên quản lý tài vụ, còn có mấy người quản lý của Mỹ Diệp, đều nói là có chuyện báo cáo hoặc là xin chỉ thị, ngoài ra còn có Trương Tử Thanh.

Gọi điện thoại cho Phương Mậu Sinh: "Nhận được tin nhắn của ông rồi, nói."

"Giang tổng, tôi đã làm cặn kẽ phương án cải cách rồi, cô xem khi nào thì cô có thời gian rảnh." Phương Mậu Sinh trong điện thoại cung kính nói.

"Gửi cho tôi bản tài liệu qua mail. Có ý kiến gì thì tôi sẽ liên lạc với ông sau." Giang Bình nói xong, cúp điện thoại.

Gọi điện cho Vương Kiệt, Giang Bình vừa gọi thì lập tức được bắt máy.

"Giang tổng."

"Nói đi." Giang Bình dừng xe ở ven đường, chuẩn bị nhanh chóng xử lý xong những chuyện này.

"Giám đốc bộ phận thu mua, cùng với Giám đốc hậu cần đã từ chức rồi. Vì là tầng lớp quản lý, bọn họ từ chức, tôi nghĩ cần phải báo cho Giang tổng biết." Vương Kiệt trong điện thoại tựa hồ không biết nên nói như thế nào.

"Anh đã nói chuyện với họ chưa?" Giang Bình trong đáy lòng thở dài một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi, có chút nhức đầu.

"Nói rồi, Giám đốc bên thu mua là bởi vì nguyên nhân gia đình, tuy nhiên cũng không có nói rõ ràng, bên Giám đốc hậu cần nói là sức khỏe không tốt, nhưng mà thái độ của hai người họ cũng rất kiên quyết." Vương Kiệt nói.

"Anh cảm thấy thế nào?" Giang Bình không muốn nói nhảm.

Vương Kiệt do dự mở miệng: "Nhân viên công ty nghỉ việc đã không phải ngày một ngày hai, nguyên nhân có nhiều mặt, lần này, tôi cũng đang suy nghĩ nguyên nhân thật sự mà họ nghỉ việc, chỉ nhưng mà có những thứ gốc rễ đã cắm sâu, Giang tổng, tôi có lòng mà không có sức. Vì vậy, chỉ có thể báo với cô."

"Tôi biết rồi." Giang Bình cúp điện thoại, thất thần trong chốc lát.

Giám đốc bộ phận thu mua và hậu cần đều là tầng lớp quản lý trung cấp trong công ty, tầng lớp trung cấp khi nghỉ việc cần phải báo với Tổng giám đốc, nhưng đây cũng chỉ là hình thức mà thôi, dù sao, tầng lớp trung cấp cũng không phải là tầng lớp quản lý quan trọng trong công ty. Nhưng mà, trước khi Giang Bình đi đã trao quyền lại cho Phương Mậu Sinh, có biến động về nhân sự, báo Tổng giám đốc thì cũng chỉ là cần một chữ ký của Phương Mậu Sinh mà thôi. Mà Vương Kiệt còn đặc biệt gọi điện thoại cho mình, hiển nhiên là muốn đặc biệt báo cho mình biết.

Nhân sự thay đổi trong hai năm qua cơ hồ đã phản ánh sự xuống dốc của Mỹ Diệp. Nhân viên quản lý bỏ đi dẫn đến xuất hiện lỗ hỏng về mặt quản lý, và rồi phương diện nhân sự lục đục lẫn nhau làm cho tình hình càng không có cách nào khống chế. Giang Bình biết, Vương Kiệt gọi điện cho mình tất nhiên là bởi vì hai người trung cấp này nghỉ việc cũng là kết quả của cuộc đấu tranh quyền lợi. Mà đấu tranh quyền lợi cùng với Phương Mậu Sinh có thể là có liên quan, cho nên Vương Kiệt mới có thể đặc biệt báo cho mình.

Giám đốc bên khâu thu mua và hậu cần cũng không phải là chức vụ gì quá lớn, nhưng trên tay cũng nắm giữ thực quyền. Trong việc này cũng có chút quan hệ đến lợi ích. Nhưng Giang Bình không biết nên xử lý như thế nào. Loại chuyện này, cho dù là trong lòng biết rõ, nhưng khó có thể bắt được nhược điểm. Huống chi mạng lưới liên lạc bên trong hết sức phức tạp, một khi phanh phui tất nhiên dính líu rất lớn. Mình căn bản cũng không có năng lực quét sạch quan hệ nhân sự trong Mỹ Diệp.

Giang Bình khôi phục một chút cảm xúc phiền não của mình, gọi điện thoại cho Long Vân Phi. Long Vân Phi tìm Giang Bình nói tài chính có chút ít khó khăn. Mà mấy tầng lớp quản lý khác gọi cho mình chủ yếu là kể khổ, bao gồm bộ phận bán hàng thì hy vọng tăng chi phí tiêu thụ, bộ phận nhà xưởng thì muốn cấp mới trang thiết bị, vân vân.

Cuối cùng đến lúc gọi điện thoại cho Trương Tử Thanh, Giang Bình cảm giác mình có chút kiệt sức.

"Tình hình như thế nào rồi?" Điện thoại vừa thông, thanh âm trong trẻo của Trương Tử Thanh truyền đến, có chút khẩn cấp.

"Cái gì như thế nào?" Giọng Giang Bình lười nhác, vẫn còn chưa thoát khỏi tâm tình về chuyện của Mỹ Diệp.

"Dương Hi a, là Dương đại tiểu thư khó giải quyết đó." Trương Tử Thanh có chút oán giận Giang Bình đột nhiên đần độn.

"Đang tiếp tục điều trị, đúng là một ca bệnh khó đối phó." Giang Bình nhìn đồng hồ, mấy cuộc điện thoại này mặc dù nói ngắn gọn, nhưng cũng đã gần nửa tiếng rồi, Giang Bình sợ Dương Hi chờ lâu, cũng từ từ khởi động xe, vừa lái vừa cùng Trương Tử Thanh trò chuyện.

"Nói tình hình cụ thể một chút. Cậu đến bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy, loại bệnh này mình cũng rất quan tâm nha, muốn xem Giang đại chuyên gia đây giải quyết như thế nào." Trương Tử Thanh rất hào hứng nói.

"Không rãnh, đợi khi nào rãnh thì nói sau." Giang Bình cũng không muốn vừa lái xe vừa giải thích với Trương Tử Thanh về chuyện này. Mất công mất sức. Dứt khoát quyết định kết thúc cuộc nói chuyện.

Cúp điện thoại, Giang Bình tăng tốc độ, vội vàng mua rượu, chuẩn bị trở về Dương gia, nhưng nghĩ lại, cô ghé vào tiệm hoa.

Chẳng quan tâm bà chủ tư vấn tào lao này nọ, Giang Bình chọn mấy chiếc lá xanh không biết tên gọi là gì, rồi lại thấy chỉ như vậy hơi đơn điệu nên lấy thêm vài cành bách hợp.

Giang Bình vội vàng nên cũng không gói hoa, chỉ tùy tiện dùng sợi dây buộc lại. Lại mua một bó cây trúc Phú Quý, cầm luôn một bình bông thủy tinh hình vuông. Bà chủ nhìn thấy cô đi xe tốt, người cũng đẹp, mua không hỏi giá, biết ngay là khách quý, vừa giúp cô buộc lại bó hoa vừa dặn dò trúc Phú Quý nên chăm sóc như thế nào.

Sau khi mua xong, Giang Bình vội vã lái xe chạy về, lúc ở cửa tiểu khu, anh bảo vệ đẹp trai lại nhiệt tình nở nụ cười, Giang Bình cũng chỉ có lệ cười một chút, sau đó như cơn bão mà chạy vào tiểu khu. Đến khi cô về đến trước cổng lớn Dương gia, cũng đã mất hết một tiếng đồng hồ.

Giang Bình ôm bó hoa tươi lớn trước ngực, cùng với một bình Phú Quý trúc, cộng thêm hai chai rượu, hay tay đều bận rộn nên mở cửa vô cùng khó khăn. Sau đó xuyên thấu qua khe hỡ của Phú Quý trúc trên tay, dùng ánh mắt tìm kiếm Dương Hi.

Ánh sáng phòng khách có chút tối, không có mở đèn, rèm cửa sổ dày cộm rủ xuống, đem ánh mặt trời ngăn lại ngoài cửa sổ, TV cũng đã tắt, cả phòng là một sự yên lặng vắng vẻ.

Dương Hi không lên lầu, còn lẳng lặng ngồi trên ghế salon, hai tay vòng quanh hai chân lại, cả người khẽ nghiêng tựa vào ghế salon, cổ chiếc áo len mỏng rộng rãi bị lệch xuống, lại làm cho bờ vai trắng nõn lộ ra ngoài.

Ánh sáng ảm đạm, căn phòng thanh tĩnh, người kia có chút cô đơn lạc lõng, làm cho người ta không nhịn được muốn ôm vào trong ngực mà yêu thương.

Trong đáy lòng Giang Bình thở dài một tiếng, đứa nhỏ này vẫn không thể một mình ngốc quá lâu, nếu không sẽ rơi vào trạng thái tâm tình lại bị xuống thấp, hơn nữa loại trạng thái này thường kéo dài, không cho phép người khác phá vỡ. Giang Bình quyết định sau này tận lực giảm thiểu thời gian để nàng ở một mình.

Giang Bình đá giày trên chân xuống, trên mặt nở nụ cười tươi chào hỏi Dương Hi, nhưng nụ cười tràn đầy ánh nắng bị bó hoa đang ôm trong lòng che bớt khá nhiều. Tuy nhiên, bó hoa tươi đột ngột này, cộng thêm thanh âm sảng khoái của cô, làm cho cả gian phòng cũng tươi tắn đẹp đẽ hơn, cô có chút oán trách mở miệng: "Tôi quả nhiên chưa quen thuộc hoàn cảnh xung quanh đây, đi ra ngoài mua rượu, nửa ngày cũng tìm không được đường, nếu như cô đi cùng với tôi, nói không chừng chúng ta lúc này đang ngồi thưởng thức rượu ngon rồi. Hi nhi, mau đến đây giúp tôi một chút. Tôi sắp cầm hết được rồi."

Dương Hi xoay đầu nhìn cô, khẽ nhíu mày, cô gái này đi ra ngoài mua rượu thôi, sao lại mang nhiều thứ ngổn ngang mà về vậy. Tuy nhiên thấy hai tay cô bận rộn, quả thật khó khăn, cũng cầm cây nạng đi đến, giúp cô cầm chai rượu trong tay để xuống bên cạnh.

Tay Giang Bình cũng đã rãnh một chút, sau đó đem bình hoa để xuống, trên tay kia ôm một bó hoa lớn không có bao lại, chân thành thâm tình nói với Dương Hi: "Hi nhi, trong suy nghĩ của tôi, cô giống như một đóa hoa tươi chưa gói lại, tràn đầy hơi thở tự nhiên và tươi đẹp, hoàn toàn không giống với những người khác, lòng của cô như vì sao lấp lánh trên bầu trời đen thẫm, làm cho con người nảy sinh vô số ảo tưởng. Nơi ấy như là đã từng trải qua nhiều sự biến đổi vô thường, nhưng lại có một sự tự tin vào bản thân từ trước đến nay không thay đổi."

Gương mặt vốn lạnh nhạt của Dương Hi giờ lại biểu hiện dở khóc dở cười. Lời nói chân thành thâm tình lần này của Giang Bình thật sự rất có hiệu quả chọc cười. Nhưng nghĩ kỹ đến những biến đổi lớn đó thì lại đột nhiên nhớ đến quá khứ đã từng...

Cuộc đời ngắn ngủi, dường như quả thật trải qua rất nhiều. Còn bản thân mình, vẫn còn là mình sao?

---

Rất thích khi Giang Bình lạnh lùng với người ngoài nhưng chỉ dịu dàng với một mình Hi nhi :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net