Chương 34 - Giang Bình mất kiểm soát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày yên bình hạnh phúc trôi qua không được mấy ngày, điện thoại của Dương Khanh lại tiếp tục gọi đến. Chạng vạng, lúc Giang Bình chuẩn bị nấu cơm.

Về chuyện quan hệ ái muội giữa Giang Bình và Dương Hi, Phương Bồi đã nói cho Dương Khanh biết, đương nhiên bao gồm việc Giang Bình bị thương. Phương Bồi kỳ thật không cần thêm mắm thêm muối gì, chỉ cần nói với Dương Khanh, Giang Bình ở phòng Dương Hi, ở trên giường Dương Hi, phía sau lưng và sau ót có vô số vết thương có móng cào gây ra, Dương Khanh đương nhiên liền hiểu được là tình huống gì.

"Tôi hy vọng cô nhớ rõ cô từng hứa những gì." Ngữ khí của Dương Khanh không tốt lắm, ông không muốn quanh co lòng vòng, chuyện này không cần phải nể mặt, ở trên thương trường, Mỹ Diệp căn bản không phải là đối thủ của Phổ Dương. Ông cần chính là con gái mình được khỏe mạnh.

"Cám ơn Dương đổng nhắc nhở, tuy nhiên, trí nhớ của tôi rất tốt. Những lời đã nói qua, sẽ không quên." Giang Bình đứng ở ban công, khóe môi có chút cười khổ. Đây thật sự không phải lời nói trong lòng mình, nhưng ngoài những lời này thì mình còn có thể nói gì.

"Vậy cô có phải nên cho tôi một lời giải thích hay không?" Ngữ khí Dương Khanh sắc bén.

Giang Bình đương nhiên biết Dương Khanh có ý gì, Phương Bồi lại đi cáo trạng, mà hiện tại Giang Bình phải làm cho Dương Khanh tin tưởng mình, nếu không, đầu tư của Phổ Dương đối với Mỹ Diệp chỉ có thể là công dã tràng, mà mình rất có khả năng sẽ bị Dương Khanh mời ra khỏi nhà: "Tôi nghĩ, tôi cần phải nói rõ tình hình của Hi nhi với Dương đổng."

Dương Khanh tuy rằng trong lòng không vui, nhưng ông vẫn đồng ý.

"Mấy hôm trước, tôi trở về Mỹ Diệp một chuyến, lúc quay lại đây, đụng phải một con chó, tôi gọi điện thoại cho Hi nhi, nói với cô ấy tôi có tai nạn xe, cô ấy liền vội vàng chạy đến. Khi đó là giữa trưa, gần mười hai giờ, trời nắng." Giang Bình không tiếp tục nói, cô lắng nghe phản ứng bên kia điện thoại.

"Cái gì?" Dương Khanh không kìm được kinh ngạc thốt lên. Hi nhi hai năm nay chưa bao giờ muốn ra khỏi cửa, cho dù là cần phải đi ra ngoài, cũng tất nhiên phải là ngày trời mưa, Hi nhi rất sợ ánh mặt trời! Nếu Giang Bình nói là sự thật, như vậy chỉ có thể nói rõ hai khả năng, một là vấn đề tâm lý của Hi nhi đã được cải thiện, hai là Hi nhi vô cùng quan tâm Giang Bình, thế cho nên mới có thể vượt qua chướng ngại tâm lý của mình.

"Đúng vậy, cô ấy đã ra ngoài ngay lúc ánh mặt trời mãnh liệt nhất. Nhưng, tôi không phải muốn nói với Dương đổng là Hi nhi có bao nhiêu quan tâm tôi, tôi chỉ là muốn nói cho Dương đổng biết, vấn đề tâm lý Hi nhi có liên quan đến tai nạn xe, liên quan đến ánh sáng. Cho nên hôm đó sau khi tôi đưa cô ấy về, cô ấy có chút không tự khống chế được. Bác sĩ Phương đến khám vết thương của tôi, đó chính là vết thương bị gây ra lúc cô ấy mất kiểm soát, tôi vì khống chế cô ấy, bị cô ấy làm bị thương." Thanh âm Giang Bình bình thản.

Dương Khanh có chút yên tâm, Dương Hi cũng không phải bởi vì rất lo lắng cho Giang Bình mới ra ngoài. Vết thương của Giang Bình cũng không phải do hai người có cái gì ái muội mà gây ra. Nhưng Dương Khanh lại khó tránh khỏi thất vọng. Dù sao nghe nói Hi nhi ra ngoài, ông thật sự rất vui vẻ. Dương Hi là con gái duy nhất của ông, nếu hỏi Dương Khanh cả đời này kiêu ngạo nhất là cái gì, đó tất nhiên là ông đã có một người con gái vĩ đại, mà nếu hỏi ông tiếc nuối nhất là cái gì, đó tất nhiên là ông đã có một người con gái tự phong bế bản thân mình.

"Cho nên, tôi và cô ấy, không phải giống như tưởng tượng của bác sĩ Phương. Tôi muốn nói với Dương đổng, sau khi Hi nhi trải qua việc lần này, tình hình rõ ràng chuyển tốt, làm cho cô ấy một lần nữa xuất hiện dưới ánh mặt trời, chỉ còn là vấn đề thời gian. Điểm ấy, mong Dương đổng yên tâm." Thanh âm Giang Bình thản nhiên, lại tràn ngập tự tin.

Dương Khanh ở bên kia điện thoại trầm mặc một chút: "Cô còn có thời gian, tuy nhiên, đừng để xảy ra những chuyện không nên xảy ra. Tôi hy vọng có thể có một người đàn ông chăm sóc Hi nhi."

"Đã hiểu." Giang Bình nói xong cúp điện thoại, tựa vào lan can, trong lòng vô cùng phức tạp.

Từ ngày nhìn thấy Dương Hi vào ngày hôm đó, cô biết nếu không dùng thủ đoạn khác thường, rất khó mở ra cái kết của nàng. Người vì yêu đến đau, cách tốt nhất chỉ có thể dùng tình yêu để hóa giải. Mình và Dương Khanh lúc đó có ước định, mình muốn nhanh chóng làm cho cô ấy giải phóng khỏi lao tù của bản thân. Phương pháp đơn giản nhất đương nhiên là làm cho cô ấy chuyển dời lực chú ý đến trên người mình, sau đó mình sẽ từng bước dẫn đường cô ấy quay về xã hội.

Lúc đó, mình chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương cô ấy hay không.

Bởi vì cho dù tổn thương cô ấy, mình cũng căn bản không cần để tâm. Chỉ cần cô ấy trở lại Phổ Dương, trở lại dưới ánh mặt trời, cho dù mình để lại cho cô ấy một vết sẹo, đối với mình mà nói thì có liên quan gì? Dù sao, cô ấy chính là người mà mình hận nhất đời này. Mình để lại nỗi đau cho cô ấy hẳn là sự trả giá tốt nhất dành cho cô ấy.

Nhưng hiện tại thì thế nào?

Mỗi một ngày ở chung, mình bắt đầu tiến vào cuộc sống của cô ấy, tiến vào không gian cá nhân của cô ấy, thậm chí trong lúc cô ấy bất tri bất giác đã bắt đầu tiến vào thế giới nội tâm của cô ấy, cô ấy bắt đầu mở rộng một ít cảm xúc đối với mình, bắt đầu có thói quen mình bên cạnh, ỷ lại mình, mà mình cũng đã có thể dễ dàng nắm chắc cảm xúc của cô ấy, cũng có thể dẫn đường cho cảm xúc của cô ấy. Tất cả mọi thứ đều tiến triển theo như dự tưởng ban đầu.

Nhưng mà mình......lại tựa hồ càng ngày càng trầm luân rồi. Nếu như giờ hỏi lại mình, có muốn gây cho cô ấy một vết thương đến nỗi hận mình hay không, mình đã không thể trả lời.

Giang Bình cười khổ, luyến tiếc, làm sao buông tay đây?

Nếu như tất cả bắt đầu trở lại một lần nữa, mình vẫn sẽ lựa chọn như cũ hay không, Giang Bình tự hỏi chính mình. Lại phát hiện, mỗi một lần có thể lựa chọn, mình đều sẽ có lựa chọn thích hợp nhất, cơ hồ không có điều kiện nào có thể làm cho mỗi người đều hạnh phúc. Cuộc đời cũng như lòng người, phức tạp rối rắm, ban đầu và cuối cùng thường không giống nhau.

Như vậy cho đến cuối cùng, mình cần phải lựa chọn như thế nào?

Giang Bình không có được đáp án, chỉ có thể thở dài một tiếng dưới đáy lòng, tận lực áp chế phần rối rắm kia, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình, đến phòng bếp làm món ăn mà nàng thích. Hiện tại mình có thể làm, chính là việc này.

Dương Hi đang ngồi trên ghế salon, máy vi tính trước mặt, vì để có thể cứu vớt Mỹ Diệp, nàng mỗi ngày đều chú ý đến tin tức tài chính. Lúc Giang Bình đi qua, nàng ngẩng đầu nhìn cô một cái, không biết vì sao, tâm tình Giang Bình tựa hồ không tốt lắm. Đây là rất hiếm.

Dương Hi bị Giang Bình hấp dẫn, ánh mắt không khỏi đi theo cô, bóng dáng của cô, cao gầy, dường như luôn có sức sống vô tận, vẫn luôn ở bên người mình, nhưng mà hôm nay ngoại lệ......

Bóng dáng Giang Bình biến mất ở cửa phòng bếp, Dương Hi cũng lười để ý cô, lực chú ý lại quay về trên máy tính. Tuy nhiên xem tư liệu chưa được bao lâu, trong lòng liền thầm kêu đứng lên——lao động trí óc cũng rất hao phí thể lực, Dương Hi tràn đầy cảm xúc: đói, khát, mệt, Dương Hi không thể tiếp tục xem được nữa. Ngược lại là vừa lúc bóng dáng Giang Bình xẹt qua trong đầu.

Dương Hi đứng dậy, duỗi tay, quyết định đi hỏi cô xem khi nào có thể ăn cơm.

Tại phòng bếp, Giang Bình thẫn thờ nấu cơm, vấn đề lúc nãy vẫn đi theo cô, có những rối rắm không phải nói buông là có thể buông. Loại cảm giác này làm cho người ta phiền muộn, cũng làm cho người ta cảm thấy vô lực và tức giận đối với bản thân mình.

"Cô hôm nay đã quên mặc tạp dề." Đột nhiên, ở cửa phòng bếp truyền đến thanh âm trầm thấp của Dương Hi. Lúc Giang Bình nấu cơm luôn luôn mặc tạp dề hình chú gấu con, có chút đáng yêu, hôm nay không mặc, Dương Hi lập tức liền chú ý đến.

Giang Bình bất ngờ xoay đầu, nhìn thấy Dương Hi với vẻ mặt đạm mạc đứng ở cửa, tay của nàng cắm trong túi quần, thân mình hơi hơi dựa vào khung cửa. Trong lòng Giang Bình trào ra cảm giác phức tạp, nhìn nàng một lát, cúi đầu, đột nhiên buồn cười, mình quả thật quên mặc tạp dề. Thật sự rất hiếm thấy. Làm bác sĩ tâm lý, Giang Bình rất có thể khống chế cảm xúc của mình, rất nhiều chuyện đã không thể làm cho cảm xúc cô dao động, lại càng sẽ không làm cho cô thay đổi thói quen. Xem ra hôm nay mình quả thật không ổn.

Giang Bình tự cười giễu: "Vội vàng nấu cơm, thật đúng là đã quên. Cô sao lại chạy đến phòng bếp?"

Trên mặt Dương Hi vẫn thản nhiên như cũ: "Đói bụng, đến xem tối nay ăn gì." Cửa sổ phòng bếp được mở ra, mặt trời đã sắp lặn, ánh sáng phòng bếp vẫn sáng rực, Dương Hi có chút không thích ứng, đang suy nghĩ có nên quay về phòng khách hay không.

Nhìn dáng vẻ điềm đạm kia của Dương Hi, tâm trạng rối rắm đang cố kìm nén của Giang Bình lại không biết vì sao xuất hiện trở lại——người con gái này, là kẻ thù của mình, là bệnh nhân của mình, là lợi thế mình dùng để tranh thủ sự đầu tư cho Mỹ Diệp, nhưng mà tất cả đã muốn trở thành quá khứ, mình quan tâm cô ấy, thậm chí khao khát cô ấy mà bản thân cũng không hay biết, nhưng mà lời nói của Dương Khanh vẫn còn quanh quẩn bên tai.

Mỗi một lần nhớ về quá khứ, thời điểm trong lòng rối rắm, Giang Bình đều dùng thời gian ngắn nhất để điều chỉnh lại tâm tình, sau đó dùng gương mặt vui vẻ để đi đối mặt với nàng. Nhưng mà lúc này đây, thời điểm mà vẫn chưa chuẩn bị xong trạng thái tốt nhất, Dương Hi đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đối với cảm xúc không thể nắm trong tay làm cho Giang Bình có chút không biết làm sao.

"Cô sao vậy?" Dương Hi nhíu mày, Giang Bình quả nhiên có gì đó không bình thường.

Giang Bình không trả lời, lại đột nhiên ném cái xẻng, tắt lửa, bước hai bước chân dài đi đến trước mặt Dương Hi, sau đó một tay ôm lấy nàng, không đợi Dương Hi lên tiếng, liền một ngụm hôn lên.

Ánh mặt trời chiều tà từ cửa sổ chiếu vào phòng, Dương Hi thế nhưng không còn tinh lực đi để ý đến phần ánh sáng chói mắt kia, cảm quan của nàng nhanh chóng bị Giang Bình chiếm cứ toàn bộ, có chút tức giận, có chút bất ngờ, có chút kháng cự, nhưng lại có chút mong mỏi khó hiểu. Vô số cảm xúc phức tạp chồng chất trong lòng, làm cho Dương Hi cự tuyệt cũng không mãnh liệt.

Giang Bình ôm nàng, dùng thân thể áp nàng lên vách tường, không để ý đến sự kháng nghị của nàng, hôn môi một cách nặng nề như muốn hả giận, đều là cô! Đều là cô gây họa!

Trong đầu Giang Bình chỉ còn ý nghĩ đơn giản này, tuy rằng cô không thể không thừa nhận suy nghĩ này của mình là vô căn cứ, là ấu trĩ. Đối với việc bản thân không thể tiếp nhận càng làm cho cô muốn đem cảm xúc phát tiết trên người Dương Hi, cô hôn môi nàng, bàn tay đột nhiên vén chiếc áo rộng thùng thình của Dương Hi lên, sau đó đột nhiên vùi đầu vào trước ngực Dương Hi.

Xúc cảm ôn nhu, mùi thơm tự nhiên, miệng Giang Bình dán trên ngực Dương Hi, mút thật mạnh, là đòi lấy, là trừng phạt.

Dương Hi bị đau hô lên một tiếng, thật sự có chút nổi giận, tuy rằng biết Giang Bình lớn mật, nhưng không ngờ cô sẽ vô lễ như vậy: "Buông ra, cô điên rồi."

Giang Bình quả thật cảm thấy mình điên rồi, khi không có cách nào có thể giải quyết cảm xúc tiêu cực trong lòng, Giang Bình tình nguyện lựa chọn cách thức điên cuồng làm cho mình phát tiết. Cô mặc kệ Dương Hi kháng cự, tiếp tục ở trước ngực Dương Hi tàn sát bừa bãi.

Dương Hi chỉ cảm thấy đau đớn đột nhiên kéo đến, trong loại đau đớn này mang theo một loại khoái cảm làm cho tim đập nhanh chạy sâu vào trong cơ thể, muốn lùi bước nhưng phía sau là khung cửa, làm cho nàng không thể lui. Nàng chỉ có thể nắm lấy tóc Giang Bình mà dùng sức kéo, muốn kéo cô ra.

Đau đớn làm cho Giang Bình buông tha ngực Dương Hi, ngẩng đầu lên cùng ánh mắt Dương Hi giao nhau. Dương Hi vốn chuẩn bị cho Giang Bình một cái tát nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô thì sự phẫn nộ đã lắng xuống đột ngột, ánh mắt Giang Bình lúc này đột nhiên trở nên bình tĩnh dị thường, trong bình tĩnh có chút bi thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net