Chương 37 - Có thể chia xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi Giang Bình xuống lầu, Dương Hi sớm đã điều chỉnh tâm tình.

Giang Bình thay đồ mặc một chiếc quần zean đơn giản, áo sơ mi màu đen cùng với áo khoác ngoài màu xám càng làm vẻ đẹp anh tuấn của cô tăng thêm gấp bội. Mái tóc ngắn được chải một cách tùy ý, một phần rủ xuống trước trán xẹt qua khóe mắt, làm cho góc cạnh rõ nét, gương mặt ngũ quan rõ ràng trở nên kiên cường cá tính.

Dương Hi nhìn cô, ngây người một giây——Giang Bình thật sự rất đẹp, đó là nét đẹp sáng rực, giống như các diễn viên minh tinh dưới ánh đèn sân khấu, làm cho người ta không thể dời ánh mắt. Chẳng qua, ánh mắt của nàng nhanh chóng rơi xuống bàn tay phải của Giang Bình ——trên tay Giang Bình đang cầm một cái túi không lớn lắm. Trong lòng cả kinh: "Cô muốn ra ngoài?"

Giang Bình phải đi?

Không biết từ đâu, trong lòng Dương Hi cư nhiên sinh ra một tia bối rối. Cô ấy phải rời khỏi đây sao? Sói xám thật sự phải rời khỏi sao?

Không, hẳn là không phải.

Túi này không lớn, hiển nhiên không đủ để chứa hết quần áo của Giang Bình, có lẽ là do ở cùng với mình quá buồn, muốn đi ra ngoài một chút thôi.

Nhưng mà ở cùng với mình, thật sự không thú vị như vậy sao? Trong lòng Dương Hi lại đột nhiên sinh ra một cỗ tức giận. Ở cùng mình không thú vị, cho nên muốn dứt bỏ mình đi hưởng thụ không khí bên ngoài?

"Hơi buồn, đi ra ngoài dạo một chút." Giang Bình không có gì để giải thích. Nhưng một câu lạnh nhạt này, lại phù hợp với ý nghĩ trong lòng Dương Hi. Cô ấy thật sự cũng cho rằng ở cùng với mình rất buồn.

Đúng là những ngày qua rất chán rồi. Bất luận cô ấy làm ầm ĩ như thế nào, mình chung quy cũng đều là một cái đầm nước yên lặng, không thú vị, lại nhàm chán, bất luận cô ấy đối với mình như thế nào, mình đều chỉ biết sống trong thế giới của mình, côi cút một chỗ, không thể làm cho cô ấy cảm thấy vui vẻ.

Dương Hi há miệng thở dốc, muốn chất vấn cô, hỏi cô có phải đã mệt mỏi với mình rồi hay không, lại cảm thấy mình không có lý do gì để chất vấn. Cô ấy là người tự do, có quyền đi bất cứ đâu. Cho dù cô ấy là trợ lý của ba, cho dù cô ấy đến chăm sóc mình là vì công việc, nhưng cô ấy cũng có quyền nghỉ ngơi, cũng có cuộc sống tự do.

Cũng muốn hỏi khi nào Giang Bình sẽ trở về, nhưng rốt cuộc cũng không thể nói ra miệng. Làm cho cô ấy rời đi, còn không phải là kết quả mà mình vẫn muốn sao? Bây giờ cô ấy sửa soạn chỉnh tề rời đi, tuy rằng không có túi lớn túi nhỏ, xem ra cũng không phải một đi không trở lại, nhưng ít nhất đêm nay cô ấy hẳn là sẽ không về, vậy là mình sẽ lập tức được trở lại yên tĩnh.

Nhưng mà trong lòng lại trào ra một nỗi mất mát cùng phẫn nộ, không có lý do gì, không nói ra miệng, rồi sau đó dần dần biến thành phiền não. Lúc Giang Bình đi đến trước mặt Dương Hi thì nàng cũng không thể nói được gì. Chính là cảm thấy tức giận mà quay đầu đi không hề nhìn cô——muốn rời khỏi sao? Vậy đi đi, đi thật xa đi.

"Điện thoại của cô, mang theo bên người, đừng ném lung tung nữa." Giang Bình cầm điện thoại đưa tới trên tay Dương Hi. Nội dung nói chuyện giống như bàn giao hậu sự.

Dương Hi không nói chuyện, nhận lấy di động bỏ sang bên cạnh, ánh mắt lại tránh tiếp xúc với Giang Bình.

"Chờ điện thoại của tôi." Giang Bình cười cười, cũng không quan tâm cảm xúc đột nhiên trở nên cực kém của Dương Hi, cầm lấy túi xách đi đến trước cửa, thay giày xong liền đi ra ngoài.

Kịch một tiếng, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Dương Hi cảm thấy tim mình, cũng theo đó vang lên một tiếng, cơ thể không tự chủ mà giật mình một cái, toàn bộ căn phòng nhất thời lâm vào một loại yên lặng làm cho người ta hít thở không thông.

Cô ấy đi rồi.

Đột ngột như vậy.

Ngay lúc mình không hề phòng bị.

Từng vô số lần làm cho cô ấy rời đi, thế như cô ấy vẫn chờ đợi bên người mình, giống như kẹo da trâu dán chặt vào mình, giống như Đường Tăng suốt ngày làm phiền mình, thế cho nên mình đã hầu như dần dần cho rằng, cô ấy sẽ vẫn như vậy mãi mãi ở lại trong cuộc sống của mình, vĩnh viễn tồn tại, vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Nhưng cô ấy lại rời khỏi như vậy. Sau khi cô ấy nói cô ấy yêu mình; Sau khi mình đã muốn có thói quen cô ấy ở bên cạnh mình; Sau buổi ăn tối có thể gọi là lãng mạn, không nói nguyên nhân, không nói khi nào thì trở về, cứ như vậy mà rời khỏi......

Dương Hi tựa vào ghế salon, đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, nhà lớn như vậy, đột nhiên trở nên trống rỗng lạ thường, lúc có Giang Bình, toàn bộ không gian tựa hồ bị dồn nén lại, vô lại, hài hước, đùa dai, lải nhải...... Tất cả đều trong lúc bất tri bất giác mà thay đổi, bao gồm chính mình, đã quen với không gian yên tĩnh, cơ hồ đã bị cô ấy ảnh hưởng làm mất đi sự dũng cảm chống chọi cô đơn, sự cô đơn cư nhiên không còn là sở thích của mình nữa, khi chỉ còn một mình cô độc bỗng chốc làm cho trong lòng Dương Hi sinh ra một tia khủng hoảng.

Dương Hi đứng dậy, không hề có mục đích mà đi đảo quanh trong nhà, sự bực bội làm cho nàng khó có thể bình tĩnh.

Giang Bình đi rồi.

Không nói thêm gì về thời gian trở về.

Giang Bình đi rồi.

Cũng không nói vì sao lại đi.

Màu xanh lá đậm nơi góc tường rất bắt mắt, trúc Phú Quý xanh tươi yên tĩnh mà đầy sức sống. Mà cái người mang chúng nó về đây thì đã đi rồi.

Vì sao phải rời khỏi? Vì sao? Dương Hi không biết từ khi nào đã đi đến phía trước chậu trúc Phú Quý, sau khi nhìn thật lâu, thân người hơi hơi nghiêng, cả người ngã vào bức tường màu trắng. Mặt của nàng dán lên trên bức tường lạnh như băng, nhẹ nhàng cọ qua, nước mắt yên lặng không một tiếng động in trên vách tường, trong lòng, có chút đau......

Cô ấy cuối cùng cũng muốn đi rồi! Cô ấy không phải là người gì của mình. Cô ấy chỉ là đến chăm sóc cuộc sống của mình, Giang Bình, chẳng qua là một người đi ngang qua cuộc đời của mình mà thôi.

Cần gì phải để ý, cần gì phải chấp nhất?

Hai người chỉ là một màn gặp gỡ, sau khi gặp thoáng qua, tất nhiên phải rời xa. Lần rời đi này chính là diễn tập, lại nhắc nhở mình tất nhiên sẽ có kết cục như vậy, sói xám trong hiện thực tất nhiên sẽ đi, hơn nữa sẽ không có trở về, chuyện xưa dù sao cũng là chuyện xưa, sự thật vĩnh viễn không có kết cục mỹ mãn như vậy.

Mà mình hẳn là phải sống một mình, một mình cô độc trong căn nhà to lớn này, cũng giống như lúc cô ấy chưa từng xuất hiện.

Cho dù, đã xảy ra một ít biến hóa, cho dù mình đã dần dần bị thay đổi, như căn nhà này được trang trí bằng cây xanh ở khắp mọi nơi, phá tan không gian u buồn lúc trước, mang đến sức sống cho nơi này.

"Là ai, đã gõ cửa nhà tôi; Là ai, đã chạm vào dây đàn; Quãng thời gian bị lãng quên đó; Dần dần trỗi dậy trong tâm khảm tôi......" Trong điện thoại, bài hát 'Thời gian bị lãng quên' của ca sĩ Thái Cầm thản nhiên vang lên.

Dương Hi sửng sốt...... Nhạc chuông này, là bài hát rất cũ, giọng hát trầm thấp sâu lắng, làm cho lòng người chậm rãi bị mở ra một màn hồi ức. Nhạc chuông này, là do Giang Bình đổi?

Do dự một chút, Dương Hi cầm lấy di động, mặt trên điện thoại hiện lên tên: Giang Bình.

Tiếng chuông di động liên tục vang lên, Dương Hi nhìn tên trên di động, trong lòng lại sinh ra một sự bối rối khó hiểu, một loại cảm xúc không rõ làm cho nàng như đứa ngốc nhìn chằm chằm màn hình, ngón cái đặt trên nút nhấn nghe, nhưng lại chậm chạp không nhấn xuống.

Cô ấy muốn nói với mình là cô ấy đã không thể chịu đựng mình nữa rồi sao? Hẳn là vậy rồi, nhưng nếu như vậy, cô ấy vì sao còn trêu chọc mình, nói yêu mình, động tay động chân đối với mình?

Những lời cô ấy nói, câu nào là thật câu nào là giả? Cô ấy thật sự quan tâm mình sao? Nếu quan tâm, cô ấy vì sao lại dễ dàng rời đi như vậy.

Dương Hi suy sụp ngồi trở lại trên ghế salon, tùy tiện ném điện thoại di động sang một bên, nhắm lại hai mắt, muốn làm cho mình tĩnh tâm lại——vì sao lại để ý đến việc cô ấy rời đi như vậy? Cô ấy chính là bảo mẫu chăm sóc mình. Vì sao phải để ý đến việc cô ấy có quan tâm mình hay không? Cô ấy chỉ là người qua đường trong cuộc đời của mình mà thôi!

Cô ấy nói yêu, chẳng qua là thuận miệng mà thôi. Mình làm gì phải để ý? Vì một người qua đường không hề có sự giao tiếp mà rung động thì không giống mình. Dương Hi một tay đè lại ngực mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

Tiếng chuông di động đã ngừng, trong phòng lại lâm vào tĩnh mịch. Dương Hi than nhẹ một tiếng, lúc này, Giang Bình ước chừng đã sắp ra khỏi tiểu khu rồi. Cuối mùa thu, cũng không biết cô ấy có lạnh hay không. Lúc nãy hẳn là phải đưa chìa khóa xe cho cô ấy, dù sao mình cũng không ra ngoài, không cần xe. Mà cô ấy đi ra ngoài lúc này, ngoài tiểu khu không có xe công cộng, cũng không có xe taxi đến đón, phải đi bộ một đoạn đường dài mới được, lúc này đã sắp khuya rồi, cũng không biết có an toàn hay không.

Chỉ trôi qua một lát thôi, mà cô gái này đã chiếm đầy trong đầu mình, Dương Hi cảm thấy có chút thất bại. Mình đang......nhớ cô ấy sao? Bắt đầu từ khi nào, cô ấy đã trở nên quan trọng như vậy? Nhưng cô ấy đi rồi, không phải sao? Đã bỏ lại mình rồi! Mình còn nhớ cô ấy làm gì?

"Là ai, đã gõ cửa nhà tôi......" Tiếng chuông di động lại vang lên

Là Giang Bình.

Dương Hi hơi hơi do dự, cầm lấy di động nhấn nút nghe. Vốn định kêu Giang Bình trở về lấy chìa khóa xe, nhưng khi điện thoại thông rồi, lại đột nhiên cảm thấy không mở miệng được.

Bên kia điện thoại, một mảnh im lặng. Chỉ có tiếng rất nhỏ, không biết là tiếng hít thở, hay là tiếng gió.

Dương Hi há miệng, nhưng lại không biết phải nói gì, đến cuối cùng vẫn là bỏ cuộc. Nàng vốn so với Giang Bình càng am hiểu trầm mặc hơn.

"Ngày xưa, có một con sói xám lớn, nó yêu một con thỏ trắng là vua trong rừng rậm....." Bên kia điện thoại, truyền đến thanh âm ôn nhu trầm thấp của Giang Bình. Thanh âm kia giống như mang theo ma lực, làm cho Dương Hi đột nhiên có một loại xúc động muốn rơi lệ.

"Sói xám mỗi ngày đều ở bên cạnh thỏ trắng, nấu cơm cho thỏ trắng, làm cho thỏ trắng vui vẻ, có một ngày, sói xám rốt cuộc hỏi thỏ trắng: ta thích ngươi, ngươi thích ta không?" Thanh âm Giang Bình vẫn trầm thấp như cũ, tiết tấu lại càng thong thả, làm cho mỗi lúc cô lên tiếng, dường như mỗi một âm thanh đều kích thích đến trái tim của Dương Hi, có một chút đau, còn có một chút chua xót đang tăng dần lên, làm cho người ta bất tri bất giác trầm luân.

"Thỏ trắng nói, không, ta thích là một thỏ trắng khác mà đã đi rồi." Trong thanh âm Giang Bình mang theo bi thương, đôi môi Dương Hi run run, tay cầm điện thoại không nhịn được mà dùng sức nắm chặt, muốn nói lời an ủi, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

"Sói xám đau lòng bỏ đi, kỳ thật sói xám rất muốn hỏi thỏ trắng, sau khi đi rồi, không có sói xám bên cạnh nữa, thỏ trắng có không quen hay không?" Những lời này cuối cùng dừng lại trong gió đêm, trong điện thoại lại là một mảnh yên tĩnh.

Đôi môi Dương Hi khẽ nhếch, một hồi thật lâu sau, mới dùng thanh âm khàn khàn phun ra một từ: "Ừ."

Là không quen, đã có thói quen có cô bầu bạn, đã có thói quen trong phòng luôn có cô mang đến ánh sáng, đã có thói quen cô luôn ở bên cạnh nàng, cô vừa rời đi, không khí xung quanh nàng dường như cũng bị rút đi, làm cho người ta bị đè nén.

"Sói xám còn muốn hỏi, thỏ trắng có nhớ nó hay không?" Giang Bình ở trong gió đêm, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

Dương Hi trầm mặc, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng nói một chữ: "Ừ."

"Không biết thỏ trắng có nghĩ tới muốn mang sói xám trở về hay không?"

Dương Hi lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Sói xám đã đi rồi, muốn hay không thì có gì khác nhau? Thỏ trắng và sói xám vốn là hai loài, không nên ở bên nhau. Chúng nó chẳng qua là một lần ngẫu nhiên gặp nhau trong cuộc đời mà thôi."

Bên kia điện thoại, Giang Bình khẽ cười một tiếng, lại chặt đứt đề tài này: "Bảo bối, cô có nghe được tiếng gió đêm không? "

Dương Hi không nói gì, cùng Giang Bình trò chuyện có một loại cảm giác như đang xuyên qua thời gian và không gian, tất cả đều bỏ lại phía sau, chỉ còn ý nghĩ sâu thẳm trong tâm hồn là dần dần bị kích thích. Lúc này nàng thật sự không muốn làm gì cả, chỉ nghiêm túc mà đi cảm nhận tiếng gió đêm kia.

"Gió đêm miên man da diết nhất, cũng như tình cảm của tôi đối với cô, chậm rãi xâm nhập, mãi mãi không dừng, Hi nhi, nếu như cô nhớ tôi, hãy bước ra ngoài ban công, tôi và cô sẽ ở bên nhau." Thanh âm Giang Bình mang theo mê hoặc, lời nói tan biến, điện thoại cũng cắt đứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net