Chương 59 - Tâm tư của Giang Bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không ngờ Dương tiểu thư chơi bóng giỏi như vậy, tôi vẫn hay nghĩ nhân vật như Dương tiểu thư sẽ có hứng thú chơi golf này nọ." Trương Tử Thanh vỗ vỗ bụi trên tay: "Nhưng mà chơi bóng rổ thật đúng là đã thiệt. Cảm giác rất sảng khoái."

Dương Hi cười: "Tôi cũng không nghĩ tới hôm nay ở đây mà có thể gặp được bác sĩ Trương, thật sự trùng hợp. Hơn nữa, phòng cố vấn kia của bác sĩ Trương để lại cho tôi ấn tượng rất sâu——làm cho người ta yên tĩnh, làm cho người ta thả lỏng, vì vậy, tôi nghĩ bác sĩ Trương là một người rất trầm tính, không ngờ năng động như vậy."

Giang Bình thu dọn bóng rổ xong quay lại: "Được rồi, đừng thổi phồng nhau nữa. Hôm nay chơi thật sự rất vui, bác sĩ Phương, cô xem tình trạng của Hi nhi hẳn là rất tốt lắm nhỉ."

Phương Bồi gật gật đầu: "Cũng khá tốt, quan sát tiếp vài ngày, nếu không có vấn đề gì, như vậy có thể nói là khôi phục hoàn toàn."

"Rất tốt, chức trách của bác sĩ Phương đã xong, Hi nhi, chúng ta cùng nhau đi ăn trưa, thế nào?" Giang Bình vừa cười vừa bồi thêm một câu: "Tử Thanh và bác sĩ Phương cũng cùng đi đi, khó có được một ngày mọi người đều rãnh."

Phương Bồi do dự một chút, còn chưa mở miệng, Trương Tử Thanh cũng đã ha ha cười: "Được rồi bạn học cũ, cám ơn ý tốt của cậu, chúng ta hẹn lần sau được không? Hôm nay không làm phiền cậu và Dương tiểu thư, mình muốn mời bác sĩ Phương đi ăn trưa, sau đó đi đến phòng cố vấn của mình ngồi một lát."

"Nhưng mà......" Phương Bồi không ngờ Trương Tử Thanh sẽ đưa ra lời mời mình, lòng của nàng vẫn còn đặt trên người Dương Hi.

"Bác sĩ Phương chắc sẽ không không nể mặt chứ? Đây chính là lần đầu tiên tôi chân thành mời bác sĩ Phương. Chúng ta hữu duyên như vậy, hai ngày ngắn ngủi mà gặp nhau đến hai lần, hơn nữa cũng còn chơi thân, không phải sao?" Trương Tử Thanh nhanh nhẹn lên tiếng.

Giang Bình cười: "Nếu là như vậy, tôi và Hi nhi đi hưởng thụ bữa trưa của chúng tôi đây. Còn có......" Giang Bình nhìn Phương Bồi: "Chuyện hồi sáng, thật xin lỗi."

Phương Bồi nhìn nhìn Giang Bình lại nhìn Dương Hi: "Vậy đi, tôi sẽ đem tình trạng của Hi nhi báo chi tiết cho Dương đổng."

Vì thế sau đó, Dương Hi lên xe Giang Bình, Phương Bồi lên xe Trương Tử Thanh, bốn người đi hai hướng.

"Muốn dẫn em đi đâu ăn cơm?" Dương Hi vừa cài dây an toàn, vừa hỏi Giang Bình.

"Hi nhi không biết là, nơi vĩnh viễn tốt nhất chỉ có một sao?" Ánh mắt dịu dàng của Giang Bình nhìn qua Dương Hi.

Trong mắt Dương Hi hơi nghi hoặc, sau đó liền sáng lên: "Bình muốn dẫn em đến nhà Bình?"

"Bảo bối của tôi chẳng phải muốn hiểu rõ tôi sao? Nhưng cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa có cơ hội cho em đến thăm nhà tôi, đợi sau khi em hoàn toàn tốt hẳn, chúng ta công khai, vậy có lẽ sẽ là nhà của chúng ta." Trong thanh âm của Giang Bình tràn đầy khát vọng.

Dương Hi cũng có chút kích động: "Nhà thuộc về hai người chúng ta, mỗi ngày có thể ăn thức ăn do Bình nấu. Mỗi ngày cùng nhau ngủ dậy, cùng nhau đi dạo trong ánh hoàng hôn......a.... thật sự là cuộc sống tuyệt vời."

"Đương nhiên, bất luận là thế nào, chỉ cần có em bên cạnh, cuộc sống chính là mỹ mãn."

Hai người trong xe tràn ngập ngọt ngào, thời gian cũng qua rất mau, nói vài câu xong, Giang Bình đã đậu xe ngoài siêu thị."

"Muốn mua cái gì?" Dương Hi tràn ngập tò mò.

"Mua thức ăn, mua thêm chút rượu. Lần đầu tiên cùng Hi nhi ở nhà ăn cơm, tôi nhất định phải chuẩn bị bữa ăn thật ấm áp và lãng mạn." Giang Bình kéo tay Dương Hi đi vào siêu thị.

Rau củ, hoa quả, một ít thịt tươi, thêm hai chai rượu, giỏ hàng bị chất cũng gần đầy.

"Bình hôm nay nói những lời chắc chắn với Phương Bồi như vậy, làm em còn chút nữa nghĩ đến Bình không phải bác sĩ tâm lý." Dương Hi nắm tay Giang Bình, theo cô đi vào trong quầy thu ngân.

"Đứa ngốc, nếu lúc đó tôi thừa nhận, ở trước mặt cô ta, tôi không tiện giải thích với em, hơn nữa nói không chừng cô ta còn có thể gây phiền toái cho tôi, huống chi, đây là chuyện của chúng ta, tôi có thân phận gì, không cần chịu trách nhiệm với bất luận kẻ nào, ngoại trừ em." Giang Bình lấy thực phẩm trong giỏ xe ra.

"Bình cũng nhiều mưu mô thiệt." Dương Hi nhéo lên cánh tay Giang Bình một cái.

Giang Bình hô đau, tay lấy thực phẩm cũng ngừng lại: "Đau quá, em không thể nhẹ tay chút sao?"

"Được rồi, chờ về nhà mới phạt Bình đàng hoàng, hừ, em còn chưa hết giận đâu!" Dương Hi kiêu ngạo.

Cô nhân viên trong quầy thu ngân cố ngậm miệng nhịn cười, nhưng đến lúc báo giá, giọng nói không ổn định cũng đã bán đứng cô rồi.

Giang Bình vội vàng trả tiền, Dương Hi ngay lập tức cúi đầu giả vờ sắp xếp túi mua hàng, lấy hành động này che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.

"Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến." Cô gái thu ngân ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc.

Giang Bình vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh của mình, không hề có chút ngượng ngùng nào mà gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh Dương Hi, nhận lấy mấy túi hàng từ trong tay nàng.

"Đều tại Bình!" Dương Hi thầm oán.

"Sao trách tôi? Lần này hình như là em đã làm mà, Hi nhi không thể không phân rõ phải trái nha." Giang Bình buồn cười: "Đỏ mặt rồi? Thật đáng yêu!"

Giang Bình nói xong, vươn tay xoa tóc Dương Hi, người cũng dựa sát vào nàng: "Nếu lúc này ở nhà, thì có thể thân mật một chút rồi."

"Được rồi được rồi, mau chóng rời khỏi nơi này, sau này không bao giờ đến đây nữa, em đường đường là Dương đại tiểu thư, trên thương trường sát phạt quyết đoán, trước núi băng sắp vỡ cũng không thay đổi sắc mặt, giờ đều bị Bình phá hủy hình tượng hết rồi!" Dương Hi bước nhanh về phía trước.

"Cả đời đều làm một người như vậy, chẳng lẽ không mệt sao? Ở trước mặt người yêu, làm chính mình có gì không tốt, Hi nhi bảo bối của tôi, tôi nguyện ý làm một người khiến cho em đỏ mặt mọi lúc." Giang Bình vẫn còn trêu chọc theo sát phía sau.

"Ok ok, sợ Bình, bác sĩ tâm lý thật sự khủng bố. À, đúng rồi, em thấy Trương Tử Thanh đối với Phương Bồi có ý, phải không?"

"Đúng vậy. Ánh mắt Hi nhi rất chuẩn nha. Nhưng mà như vậy cũng tốt, tôi đây, có thể giảm bớt một tình địch."

"Bình nói gì? Ai là tình địch của Bình?" Dương Hi mơ hồ.

Giang Bình dùng bả vai huých Dương Hi một cái, một bộ dáng khó có thể tin: "Em đừng nói cho tôi biết, em không biết Phương Bồi thích em."

"Buồn cười quá, Phương Bồi thích em? Em biết cô ta rất nhiều năm, cô ta cho đến bây giờ chưa từng nói qua là thích em. Bình quá nhạy cảm rồi." Dương Hi nhớ lại, Phương Bồi quả thật chưa nói qua cái gì mà.

"Cô ta làm bác sĩ gia đình của em bao lâu rồi?"

"Hai năm. Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng y thuật giỏi lắm, mẹ em có lần bị bệnh, cô ta tham gia hội chẩn, trình độ rất cao. Sau khi em xảy ra chuyện kia, có bệnh lớn bệnh nhỏ gì, cũng đều không muốn đi bệnh viện, ba bất đắc dĩ, mới cần phải tìm một bác sĩ gia đình, chủ yếu là vì em, bởi vì cô ta là con gái của bạn mẹ, y thuật cũng cao, hơn nữa nghĩ đến tuổi cũng tương đương với em, có lẽ có thể chơi thân, nên ba em mới mời cô ta." Dương Hi nghĩ nghĩ, trừ lần đó ra, vốn là không có gì khác.

"Lúc xem bệnh cho em không có thừa cơ ăn bớt chứ?" Ánh mắt Giang Bình tà ác, tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên không có, Bình cho rằng ai cũng giống Bình hả."

"Cũng không có nói với em là cô ta thích em?" Giang Bình mở to hai mắt, đối với Phương Bồi biểu hiện vô cùng khó hiểu.

"Đương nhiên, nếu cô ta nói thích em, nói không chừng em sẽ làm cho cô ta không bao giờ muốn đến nhà em nữa." Dương Hi cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Giang Bình ha ha cười rộ lên, vừa cười vừa mở sau xe bỏ thức ăn vào.

"Cười cái gì?"

"Cười Phương Bồi không có can đảm, em vô tâm. Nếu là tôi nha, thích em liền khiêu khích em, tìm mọi biện pháp để ăn bớt, thời điểm thích hợp nhất định sẽ thổ lộ với em." Giang Bình ngồi trở lại vào vị trí, nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Dương Hi, nhịn không được chồm qua hôn lên mặt nàng một cái.

"Bình cho là ai cũng giống Bình vừa vô lại vừa xấu xa như vậy á."

"Chính là vô lại và xấu xa này, mới có thể xuyên qua lớp cửa sổ giấy kia, cho chú thỏ trắng như em biết được tâm tư của tôi. Cũng là nhờ sự vô lại này, mới có thể cho em biết cái tốt của tôi, mới có thể làm em chú ý đến tôi, nếu không tôi chẳng phải sẽ giống Phương Bồi, im lặng thích em rất lâu, nhưng em lại hoàn toàn không biết gì cả. Việc này chẳng phải quá mức bi ai sao. Tình yêu, có đôi khi cần nhất là dũng khí. Nói ra có lẽ là kết thúc, nhưng nếu không nói, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có bắt đầu. Ngay cả McDull (chú lợn hoạt hình rất được yêu thích ở Trung Quốc) cũng biết nói, người khác không phải là bạn, không biết bạn muốn cái gì, cho nên đừng cho rằng đối phương nhất định sẽ biết tình cảm của bạn, vì vậy, xấu xa thì xấu xa, cũng là cách truyền đạt tốt nhất, một khi nói ra, sẽ làm cho em hiểu được tôi. Làm người dũng cảm, có gì không tốt." Giang Bình vừa nói vừa khởi động xe.

"Nhưng sao Bình biết Phương Bồi thích em?" Dương Hi đem đề tài kéo trở về.

"Ánh mắt Phương Bồi nhìn em không đúng, nhưng mà hơn phân nửa là em không chú ý rồi, cô ta thích em hẳn là không phải một hai ngày, đáng tiếc, em tự nhốt mình trong không gian của em, căn bản không cảm giác được sự tồn tại của cô ta, huống chi cô ta không có can đảm thổ lộ với em, có lẽ, cô ta sợ thổ lộ liền bị cự tuyệt. Nhưng mà, Phương Bồi không thích tôi." Giang Bình cười mỉm phân tích.

"Tình địch" Dương Hi mở to hai mắt nhìn Giang Bình.

"Đúng vậy, Phương Bồi hẳn là nghĩ em là một ngọn núi không thể vượt qua, nghĩ đến tình cảm chôn sâu của em vào hai năm trước, cho rằng bất luận kẻ nào cũng không thể có được em, sự phong bế của em làm cô ta chú ý, nhưng không dám đến gần. Nhưng mà, tôi đến gần em, hơn nữa chiếm được tình cảm của em, đối với cô ta mà nói, chuyện này đương nhiên là đả kích rất lớn. Cô ta hối hận, bất bình, ghen tị, ủy khuất, phẫn nộ, tất cả những cái này đều là phản ứng của một cô gái bình thường dưới tình trạng như vậy." Giang Bình phân tích xong thì nghiêng đầu nhìn Dương Hi.

"Vậy Bình nói cho em biết chuyện này để làm gì? Em đã có Bình, cũng không cho Phương Bồi được cái gì, hơn nữa, tâm tư của cô ta, em không thể suy đoán, cũng không giúp gì được."

"Tôi nói với em, là muốn cho em biết, tôi cũng không chán ghét Phương Bồi, đứng lập trường của bên thứ ba mà nói, người này không có gì xấu, chỉ là hơi chấp nhất, hơi nhát gan chút. Đương nhiên, tôi còn muốn nói với em là, Trương Tử Thanh thích Phương Bồi. Mà Phương Bồi có lẽ còn chưa biết. Nhưng mà, Trương Tử Thanh hẳn là sẽ mau chóng triển khai tấn công."

"Vậy cũng rất tốt, em thấy Trương Tử Thanh cũng tốt." Dương Hi ngập ngừng: "Dù sao bị người thích nhìn chằm chằm, cũng không phải chuyện gì tốt, hai người kia nên sớm có đôi có cặp một chút thì hay hơn."

Giang Bình nở nụ cười: "Nếu em là Phương Bồi, sau khi biết được ý đồ của Trương Tử Thanh, em sẽ thế nào?"

"Em sẽ suy nghĩ cùng cô ấy bên nhau. Tuy rằng Bình nói Phương Bồi thích em, nhưng mà em dù sao cũng không thể cùng Phương Bồi bên nhau, em đã có Bình rồi." Dương Hi rất lạc quan.

Giang Bình nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Hi nhi, tình cảm thường không phải như thế, giống như trước đây tôi thích em, cố gắng đi vào trái tim em, trong lòng em có Sở An, cho dù chị ấy vĩnh viễn sẽ không cùng em bên nhau, nhưng em vẫn như cũ mà cự tuyệt tôi. Tôi thật sự không hy vọng Phương Bồi có tâm tư như vậy, nếu cô ta đối với em chưa từ bỏ ý định, như vậy cô ta căn bản sẽ không chấp nhận Trương Tử Thanh."

"Em sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Phương Bồi, cho cô ta biết em thích Bình." Dương Hi nhíu mày, thật đúng là phiền phức, mình chưa từng nghĩ qua, trong chuyện tình cảm có nhiều rối rắm như vậy, cho tới nay, Dương Hi xem tình yêu chính là: Yêu, đơn giản mà yêu, không yêu thì nói rõ ràng, sau đó muốn làm gì thì làm.

"Không cần phải đặc biệt tìm cơ hội nói chuyện, nếu tôi đoán không sai, Trương Tử Thanh sẽ theo đuổi Phương Bồi, rồi Phương Bồi sẽ tìm đến em, muốn từ nơi em tìm lý do để kiên trì phần tình cảm này, Phương Bồi......hẳn là người như thế, nếu không sẽ không âm thầm thích em thời gian dài như vậy. Hi nhi, đối với Phương Bồi mà nói, tôi là tình địch, lời tôi nói, cô ta tất nhiên sẽ không nghe, nhưng vì tốt cho cô ta, sau này khi hai người gặp nhau, em cần suy nghĩ cách thích hợp để nói cho cô ta hiểu." Đây là mục đích lớn nhất trong lời nói của Giang Bình.

"Em hiểu rồi." Dương Hi có chút đăm chiêu gật đầu, sau đó lại thâm tình nhìn Giang Bình: "Bình đối với người ta thật tốt, cho dù là người không có quan hệ gì, Bình cũng lo lắng cho cảm nhận của người đó."

"Bởi vì, tôi không muốn bất kỳ kẻ nào cảm thấy em phụ bạc cô ta, thiếu nợ cô ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net