Chương 62 - Lời bộc bạch trong bữa tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có ánh mặt trời, không biết mấy giờ.

Di động ở trên tủ đầu giường, nhưng hai người không ai muốn động đến nửa đầu ngón tay mà đi lấy.

Giang Bình nghiêng đầu nhìn vẻ mặt phiếm hồng của Dương Hi, khẽ cười nói: "Tôi đoán nhạc mẫu đại nhân rất nhanh sẽ triệu hồi em về."

"Miệng quạ." Mí mắt Dương Hi cũng không muốn nâng lên, vì vậy cánh tay đang để trên người Giang Bình vẫn không nhúc nhích.

Miệng quạ hai phút sau đã ứng nghiệm.

Tiếng chuông di động vang lên, Giang Bình buồn cười một tiếng, lấy điện thoại đặt bên tai Dương Hi, nhấn nút nghe.

"Mẹ, con không về ăn cơm chiều. Mẹ va ba ăn trước đi......Không cần để lại cho con, con và Giang Bình sẽ cùng nhau đi ăn......Đúng vậy, cô ấy nói gần nhà có quán ăn khá ngon, tụi con định đi ăn thử......Dạ, mẹ, đã vào trong quán rồi......Con ăn xong sẽ về." Dương Hi liếc Giang Bình một cái.

"Đừng nói tôi là miệng quạ, bây giờ đã hơn năm giờ, nhạc mẫu đại nhân không tìm em thì tìm ai?" Giang Bình giảo hoặc cười.

"Trời tối thui, ai biết mấy giờ." Dương Hi miễn cưỡng nói.

"Đương nhiên biết!" Giang Bình ha ha cười, giơ tay lên trước mặt Dương Hi: "Bởi vì, cánh tay đáng thương của tôi sắp tàn phế rồi."

"Giang Bình.......Sao chị lại xấu xa như vậy a!" Dương Hi nghiến răng nghiến lợi vươn tay ôm chầm lấy Giang Bình đang nằm bên người mình rồi ở trên vai cô cắn xuống một ngụm.

Giang Bình thét lên vội vàng vùng thoát, Dương Hi xoay người ngồi dậy đuổi theo, một cái giường đôi lớn, hai người chạy tới chạy lui, hưng phấn rượt đuổi, chỉ chốc lát sau cả hai đều thở hồng hộc.

"Thôi thôi, bảo bối, tôi chịu thua." Giang Bình triển khai dáng vẻ vận động viên quyền anh gắt gao giữ chặt Dương Hi, ôm vào trong lòng.

"Hừ, sớm chịu thua một chút không phải tốt hơn sao, làm em mệt chết." Dương Hi thả lỏng cả người, ngồi phịch vào trong lòng Giang Bình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên cái đùi mịn màng của cô.

"Được rồi, em chẳng lẽ không nhìn ra, tướng công nhà em là tôi nhường cho em à?" Giang Bình vừa nói, vừa không e dè mà bắt đầu xoa ngực Dương Hi.

"Em biết, em còn biết Bình sẽ nhường em cả đời." Dương Hi kiêu ngạo cười, mang theo niềm thỏa mãn.

"Này này này..... Dựa vào cái gì mà cả đời phải nhường em?" Giang Bình nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, nhìn không được hôn lên mặt nàng một cái.

"Ai kêu Bình luôn áp em! Cũng không cho em cơ hội phản công nữa." Tay đang vuốt ve đùi Giang Bình dần hướng lên trên.

"Ừ." Giang Bình không chút lưu tình cầm tay Dương Hi rời đi: "Đúng vậy, đó là vấn đề vô cùng nghiêm túc. Hay là chúng ta phân tích một chút đi."

"Phân tích cái gì?" Dương Hi lại rơi vào cạm bẫy giả đứng đắn của Giang Bình, quên mất nhiệm vụ của bàn tay vốn đang chuẩn bị tiến công kia.

"Công không thể thụ, là vì tiểu thụ sẽ không công. Hoặc là nói, tiểu thụ không đủ sức để thành công." Giang Bình tỏ vẻ như là người bị hại.

"Nhưng mà, ai kêu Bình lúc đụng vào người em, mỗi lần đụng vào, Bình liền làm cho em...... cái đó...... không phải lỗi của em mà. Bình đã lớn vậy rồi, sao không biết kiểm soát tay chân của mình, sao Bình không chịu ngoan ngoãn nằm trên giường để cho em nghiên cứu chứ? Bình cũng không phải không biết, em chưa chạm qua người khác bao giờ, sao mà có kinh nghiệm?" Dương Hi nói xong, âm cuối dần thấp xuống, cuối cùng dùng thanh âm nói thầm mà chỉ một mình nàng có thể nghe: "Em cũng chưa biết rõ vị trí chỗ đó......"

Giang Bình phốc một tiếng, cười rộ lên: "Đây là lý do?"

"Đúng rồi, em còn chưa thẩm tra Bình, sao Bình lại có kinh nghiệm như vậy? Có phải trước kia thường xuyên làm loại chuyện này phải không? Mau thành thật đi!" Thanh âm hung tợn của Dương Hi cùng với bộ dáng ngoan ngoãn của nàng nằm trong lòng Giang Bình có chút không phù hợp.

"Được rồi, tôi nói tôi nói.......Ở trước mặt Hi nhi bảo bối của tôi, còn có gì mà tôi không dám nói? Cả đời này của tôi nha, chỉ yêu một người là em thôi!" Giang Bình đem môi dán lên lỗ tai Dương Hi, thanh âm trầm thấp, từng chữ từng chữ chui vào lỗ tai của nàng.

"Gạt người, làm sao lần đầu tiên mà có thể làm được tốt như vậy." Dương Hi chớp ánh mắt, có chút tò mò nghiên cứu.

"Ừm, trọng điểm của những lời này hình như không phải là tôi làm rất tốt, mà là Hi nhi bảo bối của tôi lần đầu tiên rất hưởng thụ a!" Giang Bình lại xấu xa cười lên.


"Đứng đắn chút, đứng đắn chút. Bổn quan tòa đang chờ cô cung cấp chứng cứ. Bổn quan hỏi lại cô lần nữa, trước Dương Hi đã có bao nhiêu bạn gái?" Dương Hi vội vàng đổi đề tài.

"Không có mà. Quan tòa đại nhân, mỗi câu của tiểu dân đều là thật. Trước khi gặp Hi nhi bảo bối của tôi, tôi chưa từng yêu qua một lần nào. Nếu như có lừa gạt, bị thiên lôi đánh đi!" Giang Bình cũng hùa theo lời của Dương Hi mà đùa.

Dương Hi lại nghiêng đầu thật sự nhìn cô: "Thật không?"

Giang Bình dịu dàng cười: "Đương nhiên là thật. Trừ em ra, còn có ai có thể đáng giá khiến tôi động tâm? Về vấn đề chuyện kia làm rất tốt, hoàn toàn đến từ thiên phú của tôi, cùng với kiến thức lý thuyết vững chắc của tôi."

"Nghe có vẻ là sự thật." Trong ánh mắt Dương Hi lóe lên tia sáng mạo hiểm: "Vậy Bình dạy em."

"Hả, dạy thế nào?'

"Đầu tiên, Bình nằm yên đừng lộn xộn, để cho em nghiên cứu triệt để. Thứ hai, Bình cần phải nói cho em biết phải làm sao cho Bình thoải mái." Dương Hi như chú mèo nhỏ mang theo niềm hứng thú vô tận.

"Nhưng mà Hi nhi ơi, mẹ em hối em về nhà kìa. Chúng ta có phải nên rời giường hay không nhỉ." Giang Bình thuận lý thành chương thay đổi đề tài.

Dương Hi cầm lấy tay Giang Bình, nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy cũng được. Lần sau, nhớ rõ nha, lần sau, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời."

"Được rồi, Hi nhi bảo bối của tôi, hạnh phúc của tôi phụ thuộc vào em hết." Giang Bình vừa nói vừa rời giường.

Kéo màn ra, ánh sáng tiến vào, cư nhiên đã là hoàng hôn.

"Bảo bối, tôi sẽ nấu món em thích ăn, sau đó đưa em về nhà." Giang Bình ôm phía sau Dương Hi, nhẹ giọng nói bên tai nàng.

Dương Hi đương nhiên không thể cự tuyệt, thế giới hai người yên tĩnh, làm cho người ta không muốn rời đi.

Giang Bình đeo tạp dề, thuần thục rửa rau cắt củ, Dương Hi thì dựa vào cửa nhà bếp, lẳng lặng nhìn cô.

Bắt đầu từ thời khắc Giang Bình xuất hiện trong cuộc đời của mình, mình đều không thể bình tĩnh, bởi vì, một khắc kia, mình cơ hồ nghĩ rằng Sở An đã trở lại.

Sau đó từ một khắc cô ấy nói yêu mình, mình đã không còn có thể xem nhẹ cô ấy. Khi đó mới phát hiện, trong lúc bất tri bất giác, cô ấy đã tiến vào trong lòng mình, ở một góc mà sinh sôi nảy nở. Cô ấy không phải Sở An, cô ấy là Giang Bình, cô ấy có sự hài hước cùng rộng lượng, bao dung cùng cơ trí mà chỉ Giang Bình mới có.

Sở An đã mất. Sở An đã đi xa rồi. Quá khứ đã qua, mà hiện tại, mỗi một ngày cùng Giang Bình bên nhau, đều vui vẻ như vậy......

"Giang Bình." Dương Hi thấp giọng lên tiếng.

"Ừ? Sao vậy? Đói bụng sao?" Giang Bình vội vàng xào rau, không chú ý đến cảm xúc phức tạp trong mắt Dương Hi.

"Bình chẳng phải vẫn muốn biết hai năm trước đã xảy ra chuyện gì sao?" Dương Hi dừng một chút, rốt cuộc vẫn nói ra.

"Hả?" Tay Giang Bình cầm xẻng khựng lại, có chút kinh ngạc xoay đầu nhìn Dương Hi.

"Cẩn thận coi chừng phỏng, Bình cứ nấu ăn trước đi." Dương Hi cười nhạt, xoay người đi ra phòng khách, chỉ để lại Giang Bình trong nhà bếp với nội tâm cuồn cuộn như sóng trào.

Em ấy...... là muốn nói cho mình biết sao? Em ấy đã chuẩn bị tốt để đối mặt với quá khứ rồi sao? Nếu là như thế, thật tốt biết bao.

Giang Bình nhanh chóng nấu xong thức ăn, sau đó đem bữa tối bố trí ở ban công bên ngoài phòng khách.

Ban công rộng rãi, được đặt một chiếc bàn gỗ màu nâu sẫm và trên đó là một chiếc đèn bàn bằng gỗ cao, bên cạnh là hai chiếc ghế gỗ với chiếc gối mềm lót phía trên. Giang Bình mở đèn, ánh sáng mờ nhạt, một sự yên tĩnh bao trùm.

Hai món rau củ xào bơ hấp dẫn mê người, đương nhiên đều là món mà Dương Hi thích.

"Hay là, chúng ta uống chút rượu đi." Dương Hi đề nghị.

Giang Bình vốn định cự tuyệt, bởi vì lát nữa còn phải lái xe đưa nàng về nhà, nhưng nghĩ đến lời nói kia của nàng ở nhà bếp, cô hơi do dự, sau đó cũng đứng dậy đi lấy chai rượu nho.

Rượu vang đỏ màu sắc quyến rũ được rót vào hai ly đế dài, Dương Hi cầm ly rượu đảo nhẹ, hương rượu bay khắp nơi, uống một ngụm, hương rượu ngập tràn vị giác.

"Hai năm rưỡi trước, trong một buổi hội nghị của giới kinh doanh, em đã gặp Sở An." Dương Hi hơi cúi đầu, biểu tình bình tĩnh.

Giang Bình gắp thức ăn cho nàng, không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe nàng kể tiếp.

"Chị ấy là một người rất có sức hấp dẫn......lôi cuốn......Giang Bình, Bình biết không? Sức hấp dẫn của con gái, cũng giống như một loại rượu nho, bắt mắt, nhưng quan trọng hơn là, làm cho người ta muốn nếm thử. Khi nhìn thấy người như chị ấy, thật sự sẽ rất khó quên." Dương Hi thong thả tự thuật, nàng cần lựa chọn từ ngữ để nàng có thể biểu đạt gì đó.

Giang Bình gật đầu, đúng vậy, chị là một người phụ nữ rất có sức hấp dẫn, chị có sự mạnh mẽ giỏi giang của một nữ cường nhân trên thương trường, cũng có phong tình của một người phụ nữ thành thục. Đó là một loại cao quý làm cho người ta tự biết xấu hổ.

"Khi một người như vậy xuất hiện trong cuộc đời của Bình, sẽ làm Bình không thể bỏ qua, hơn nữa..... nhất là khi chị ấy phát hiện ra Bình, hơn nữa đến gần Bình. Chị ấy cùng Bình nói chuyện, gương mặt ẩn tình, sự thành thục kia giống như ly rượu đỏ làm cho người ta choáng váng đầu óc. Chị ấy mạnh hơn em, em đã cho rằng em là ngôi sao sáng trên thương trường, nhưng khi gặp được chị ấy, em mới biết chị ấy mới chính là kỳ tài trên thương trường." Dương Hi khẽ cười một tiếng, khẽ chạm vào ly của Giang Bình.

Đôi khi có những chuyện không muốn quên thì lại quên, còn có những người muốn quên đi quá khứ thì không thể nào quên được, từng chuyện từng chuyện nổi lên trong lòng. Chỉ có người trước mặt này, khi người này ở trong tầm mắt của mình, mình mới có dũng khí và thản nhiên như thế mà nhắc lại chuyện quá khứ.

Dường như trong ánh mắt của cô ấy, mình có thể tìm được một cảm giác an toàn——cô ấy đang nhìn mình, mình bị cô ấy bao quanh, vì vậy, không có gì là không thể, cũng không có gì không thể đối mặt.

"Khi đó em không biết chị ấy đã kết hôn, hai người gặp gỡ, giống như bạn bè, rõ ràng tình cảm đã vượt quá mức tình bạn, muốn nhìn thấy, muốn nắm tay......Lần đầu tiên em và chị ấy hẹn nhau là ở ngoại ô, khi lần đầu tiên hôn môi, chị ấy nói, chị ấy đã kết hôn." Dương Hi nở nụ cười bất đắc dĩ: "Em nói em đã có bạn trai, nhưng em thích chị, Sở An."

"Sau đó em và chị ấy có một ước hẹn, em chia tay bạn trai, chị ấy thì ly hôn. Ngay hai năm trước, em và chị ấy đều làm được lời hứa của mình. Tình yêu dẫn đường cả hai đi tìm cuộc sống hạnh phúc của mình. Mà hạnh phúc chỉ cách em và chị ấy một bước nữa thôi." Dương Hi cúi đầu dùng bữa, toàn bộ ban công lâm vào một mảnh yên lặng, nàng đang tích tụ dũng khí để đi đối mặt với quá khứ mà nàng vốn không thể đối mặt.

Ánh mắt Giang Bình chú ý phản ứng của Dương Hi. Sau đó đem ghế của mình mang đến sát bên cạnh nàng. Giang Bình biết, lúc này, Dương Hi cần mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net