Chương 67 - Ngày đầu đến Côn Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Côn Minh bên kia, ba đã sắp xếp người công ty đến đón, sáng nay ba đã gọi điện xác nhận, khách sạn cũng đã đặt rồi, cũng đã sắp xếp hướng dẫn viên, mọi người có thể tùy theo tình hình mà quyết định ở Côn Minh bao lâu, sau khi xác định thời gian cụ thể rồi mới đặt tiếp vé máy bay từ Côn Minh đến Shangri-La. Đến lúc đó, bao gồm vé máy bay này nọ bọn họ cũng sẽ chuẩn bị. Hi nhi, trên đường có vấn đề gì, nhớ rõ phải gọi điện cho ba." Dương Khanh hiếm khi nói đi nói lại như vậy. Dù sao hai năm qua, đây là lần đầu tiên con gái độc nhất của mình rời khỏi nhà, vì vậy, ngay cả chuyện đưa Dương Hi đến sân bay, Dương Khanh cũng tự mình làm.

"Cám ơn ba. Con lớn rồi mà, ba làm con có cảm giác như học sinh ngày đầu đến ở ký túc xá vậy á?" Dương Hi cười khi thấy ba luôn xem mình là con nít.

"Con đó, mặc kệ lớn thế nào, ở trong lòng ba mẹ, đều là con nít, vĩnh viễn cũng không lớn." Dương mẹ cảm khái. Hi nhi phải ra ngoài, bà có chút lo lắng lại có chút không nỡ. Nhưng ông chồng đã sắp xếp mọi thứ rất tốt, nên cũng không phải quá lo lắng.

"Với lại, vì an toàn của con, ba đã mời Phương Bồi xin nghỉ phép nửa tháng, cùng đi với con, có lẽ cô ấy cũng đã đến sân bay rồi." Dương Khanh trực tiếp nói thẳng, ánh mắt lại lơ đãng nhìn kính chiếu hậu, muốn nhìn xem biểu tình của Dương Hi.

"Cái gì? Phương Bồi cũng đi, cô ta đi làm gì.......con khỏe lắm rồi, đây chẳng phải thêm nhiều chuyện sao!" Dương Hi rõ ràng không vui.

Giang Bình ngồi ở ghế sau vội vàng đè tay Dương Hi, sau đó nở nụ cười: "Hi nhi chính là tính trẻ con như vậy, Dương đổng và dì quan tâm em, có bác sĩ bên cạnh, ra ngoài du lịch càng tốt hơn."

"Đúng vậy, như vậy mẹ và ba con cũng yên tâm. Con có biết, con lâu lắm rồi không đi xa nhà như vậy......Mẹ và ba con làm sao có thể không lo lắng." Dương mẹ xoay đầu nhìn, trong ánh mắt vẫn luyến tiếc không nỡ.

Dương Hi nhìn ánh mắt của mẹ cũng không biết phải nói tiếp gì, chỉ có thể thấp giọng nói: "Nhưng con ra ngoài, chẳng phải vẫn là hy vọng của ba mẹ sao?"

"Đương nhiên. Đương nhiên là hy vọng của ba mẹ, cho nên con đi ra ngoài, mẹ và ba con đều rất vui." Dương mẹ yêu thương cười.

"Tóm lại trên đường cẩn thận chút." Dương Khanh nói lời tổng kết. Mà cũng đã đến sân bay.

Sau khi Dương Khanh và Dương mẹ lái xe rời đi, Dương Hi liếc mắt nhìn Giang Bình: "Không ngờ bóng đèn lớn kia cũng có thể theo tới đây."

"Được rồi, ngoan, gặp vấn đề thì từ từ suy nghĩ cách giải quyết, đừng giống con nít như vậy, để ý mấy việc nhỏ này." Giang Bình xoa xoa gương mặt Dương Hi.

"Nhưng mà........nhưng mà, em đã tính hết rồi, đây là thế giới hai người chúng ta mà......." Dương Hi bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.

"Nửa đời sau, chúng ta còn có mấy chục năm thế giới hai người mà. Chỉ ba năm ngày hiện tại thì không sao cả." Giang Bình cười nói: "Hi nhi, đã có Phương Bồi làm bóng đèn lớn, vậy không ngại tôi rủ thêm Trương Tử Thanh đến chứ. Bốn người đi vẫn tốt hơn so với ba người."

"A?" Dương Hi mở to mắt, lóe lên tia sáng hưng phấn: "Tốt, kêu cô ấy đến đi, đem Phương Bồi giao cho cô ấy."

"Đúng thế! Vậy em còn gì phải lo lắng nữa." Giang Bình cười lấy di động ra gọi điện cho Trương Tử Thanh.

"Tử Thanh. Cô gái của cậu lại đến làm bóng đèn lớn giữa mình và Hi nhi nè." Giang Bình mở miệng liền nhắc đến tội danh kia.

"Vụ gì nữa đây." Trương Tử Thanh vừa pha một tách trà Khôi Long Châu, chưa kịp thưởng thức đã nhận được cáo trạng của Giang Bình.

"Mình và Hi nhi muốn đi Vân Nam, rất không may, cô gái của cậu cũng đến đây. Mình đề nghị cậu lập tức đóng cửa phòng cố vấn, ngồi chuyến bay gần nhất bay đến Côn Minh tụ họp với tụi mình." Giang Bình nháy mắt tình cảm với Dương Hi.

"Bay gì trời, mới sáng sớm." Trương Tử Thanh nói thầm, quả thật là kế hoạch mà một khi thay đổi thì đúng là trở tay không kịp.

"Quyết định vậy đi. Động tác nhanh lên dùm cái. Mình và Hi nhi đưa cô gái của cậu đi Côn Minh trước. Còn nữa, mình nhắc nhở cậu, lần này là du lịch, trên đường có rất nhiều cơ hội đó nha!" Giang Bình nói xong còn cười nham hiểm.

"Thật phiền phức. Được rồi, mình lập tức ra sân bay. Đến Côn Minh sẽ liên lạc với cậu." Trương Tử Thanh nhìn tách trà, cau mày mang nó đi đổ.

Cúp điện thoại, Giang Bình và Dương Hi nhìn nhau cười, xem thời gian cũng đã đến giờ, liền cùng nhau đi đến khu hải quan kiểm tra.

"Xin chào, bác sĩ Phương." Giang Bình thấy Phương Bồi đang đến chỗ dòng người xếp hàng ở khu an ninh, cô mỉm cười đến chào hỏi: "Cám ơn cô nói rõ tình trạng của Hi nhi cho Dương đổng, chúng tôi mới có thể khởi hành sớm như vậy."

Ánh mắt Phương Bồi đảo qua Giang Bình, lại lướt qua đầu vai cô nhìn đến Dương Hi phía sau, sau đó lại phóng tầm mắt trở về trên mặt Giang Bình, muốn nhìn ra một ý suy nghĩ trong lòng cô, nhưng Phương Bồi thất bại. Ánh mắt của cô gái này và nụ cười trên mặt cô ta lúc nào cũng mang vẻ bình tĩnh: "Tôi chỉ làm việc của một bác sĩ, báo cáo lại chi tiết tình trạng của Hi nhi cho Dương đổng biết mà thôi."

"Bất luận nói thế nào, dọc đường đi này, có cô đi chung, trong lòng yên tâm rất nhiều, thân thể Hi nhi không tốt lắm, tôi cũng lo lắng em ấy bởi vì khí hậu không tốt mà khó chịu hoặc ăn uống không đúng mà sinh bệnh." Giang Bình cười rất chân thành.

Phương Bồi ngược lại có chút không thể thích ứng, theo lý, mình cùng hai người họ đi chung tuy rằng là Dương Khanh tính kế, nhưng Giang Bình hẳn là rất không thích mình mới đúng, dù sao, quan hệ của họ, ba người đều rất rõ ràng. Nhưng lời nói cử chỉ của Giang Bình rất lễ phép, thực sự nhìn không ra cô ta có chút gì không vui. Có lẽ bác sĩ tâm lý chính là như vậy đi, luôn thâm sâu khó đoán, làm cho người ta không thể nào nhìn thấu được.

"Đương nhiên, Dương đổng để tôi cùng đi, chính là bởi vì sợ thân thể Hi nhi có vấn đề gì, nhất là lần này chỉ sợ đi bộ sẽ rất nhiều, chân Hi nhi tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng lặn lội đường xa cũng không biết có thể chịu nổi hay không. Dương đổng rất lo lắng." Phương Bồi thu hồi địch ý, dù sau ở phía sau Giang Bình, Dương Hi cũng đang nhìn mình.

"Được rồi, chúng ta đi vào thôi." Giang Bình xoay người kéo tay Dương Hi, Dương Hi và Phương Bồi gật đầu chào nhau, rồi ba người cùng đi vào khu kiểm tra an ninh.

Lúc đến Côn Minh thì đã là giữa trưa, ánh mặt trời sáng rực, không khí ấm áp. Dương Khanh sắp xếp người đến đón đã đứng trước cổng chờ đợi.

"Cô chính là Dương tiểu thư? Hân hạnh! Dựa theo phân phó của Dương đổng, đã chuẩn bị tốt khách sạn cho ba vị. Ngoài ra công ty bên này đã chuẩn bị xong tiệc chào mừng, sau khi ba vị về khách sạn nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ đưa ba vị đến đó." Người đến đón là một thanh niên cao gầy trẻ tuổi, ăn mặc chỉnh tề, tươi cười chào hỏi.

"Tiệc chào đón gì, không cần đâu, không cần chuyện bé xé ra to. Phiền anh đưa chúng tôi đến khách sạn là được rồi. Những việc sau đó, chúng tôi tự sắp xếp." Dương Hi không thích một chuyến du lịch lại bị làm cho giống như đi công tác.

"Dạ......Chắc Dương tiểu thư đi đường cũng vất vả rồi, bằng không thế này, tôi cùng ba vị ăn cơm chiều. Sẵn tiện giới thiệu một ít phong cảnh ở Vân Nam." Anh bạn này nhìn thấy thái độ của Dương Hi liền biết nàng đối với việc phô trương không có hứng thú, vội vàng sửa lại sắp xếp. Cô gái này tuy rằng không có nhận chức gì ở Phổ Dương, nhưng là con gái cưng của Dương đổng, là người thừa kế duy nhất của Phổ Dương, cho nên anh bạn này đương nhiên phải tay chân lanh lẹ, không dám chậm trễ.

"Không sao cả, tôi và bạn tôi tùy tiện đi dạo là được, nếu có gì cần tôi sẽ liên lạc với anh." Dương Hi cảm thấy có chút phiền.

"Vậy được rồi, không quấy rầy ba vị. Đây là danh thiếp của tôi, ở Vân Nam nếu có chuyện gì có thể liên lạc tôi, tôi sẽ hết sức sắp xếp tốt cho ba vị." Anh bạn này lấy danh thiếp ra, hai tay cung kính đưa cho Dương Hi.

Dương Hi lịch sự nhìn, trên danh thiếp ghi là Đổng Khoan - quản lý bộ phận hành chính công ty Phổ Dương chi nhánh Vân Nam. Nàng thuận tay bỏ danh thiếp vào trong túi xách: "Vậy làm phiền."

"Vậy chúng ta bây giờ đi đến khách sạn thôi." Đổng Khoan tươi cười đầy mặt, trong xanh giống như bầu trời Côn Minh.

Ba người lên xe của Đổng Khoan, chỉ một lát sau đã đến khách sạn.

"Khách sạn này phục vụ rất chu đáo, tiện nghi cũng rất tốt, trước khi các vị đến, tôi đã khảo sát tất cả các khách sạn năm sao trong thành phố, cá nhân tôi cảm thấy khách sạn này được đánh giá tốt toàn diện. Quan trọng nhất là, khách sạn này cách công ty rất gần." Đổng Khoan vừa dẫn ba người vào đại sảnh khách sạn, vừa giới thiệu.

Dương Hi cười nói: "Làm gì mà phải ở gần công ty."

"Đại tiểu thư, việc này đương nhiên là cần cân nhắc đầu tiên. Hiếm khi cô đến Côn Minh, trên dưới trong công ty đều hy vọng cô có thể đến xem, cũng có thể đưa ra một chút ý kiến, mặt khác cũng coi như là ủng hộ sĩ khí. Hơn nữa, nơi này cách công ty rất gần, có gì cần dặn dò, tôi có thể đến bất cứ lúc nào." Đổng Khoan hào hứng nói.

"Được rồi, cứ như vậy đi, có chuyện gì, tôi sẽ gọi điện cho anh." Dương Hi nói lời kết thúc.

"Đúng rồi, tôi đi đặt thêm phòng." Giang Bình nói câu xin lỗi, sau đó định đi về hướng quầy lễ tân.

"Giang tiểu thư còn có bạn sao? Tôi không biết trước việc này, vậy để tôi đi đặt thêm phòng." Đổng Khoan vội vàng tiến lên, chuyện như vậy, đương nhiên mình phải sắp xếp cho tốt.

"Còn có người?" Phương Bồi thốt lên.

"Đúng vậy, hôm qua tôi nói cho Trương Tử Thanh biết tôi và Hi nhi muốn đi Vân Nam, cô ấy nói đã lâu không có ra ngoài, vừa vặn có thể đồng hành cùng chúng ta đi chơi. Nhưng hôm nay trước khi đến sân bay tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói không còn vé cùng chuyến với chúng ta, cho nên sẽ đến sau. Tuy nhiên thời gian cách nhau cũng không lâu, hẳn là cũng sắp đến rồi." Giang Bình thuận miệng nói ra, trên mặt mỉm cười.

Phương Bồi có chút nói không ra lời, đột nhiên nhớ tới Giang Bình và Dương Hi dường như không thèm để ý đến sự xuất hiện của mình, thì ra họ đã sớm biết có người đồng hành.

"Các người......hôm qua đã hẹn rồi?" Trong lòng Phương Bồi cảm thấy có chút nghi ngờ, sao lại trùng hợp như vậy? Quan hệ của Trương Tử Thanh và Giang Bình chẳng phải rất bình thường sao? Gần đây mới gặp lại thôi, hôm qua chơi bóng tuy rằng đã thân hơn một chút, nhưng dường như còn chưa đến mức cùng nhau đi du lịch mà!

"Đúng vậy. Vé máy bay của chúng tôi là Dương đổng đặt, vé máy bay của Tử Thanh là do cô ấy đặt, kết quả động tác của người này chậm quá, không mua được vé, nếu không, chúng ta có thể cùng đi rồi." Giang Bình xem như không có gì lấy điện thoại ra gọi cho Trương Tử Thanh. Rồi sau đó cười nói với Dương Hi và Phương Bồi: "Tắt máy rồi, chắc còn trên máy bay, nhưng chắc sắp đến rồi. Đến lúc đó cô ấy sẽ liên lạc với tôi."

"Được rồi, ba vị, phòng đặt thêm cũng cùng dãy với phòng của ba vị." Đổng Khoan vẫy vẫy thẻ phòng, sau đó đưa cho Dương Hi.

"Cám ơn anh!" Dương gật đầu cảm ơn. Sau đó đoàn người đi vào thang máy.

"Hướng dẫn viên thì cũng đã chuẩn bị rồi, số điện thoại có ghi ở mặt sau danh thiếp của tôi, tôi đã dặn cô ấy sáng mai đến khách sạn đón ba vị......à, bốn vị. Nếu như mọi người muốn thay đổi hành trình gì, có thể gọi điện báo cho cô ấy." Đổng Khoan cẩn thận truyền đạt.

"Được."

"Đương nhiên, quan trọng nhất là, nếu Dương tiểu thư có thời gian, mời cô đến công ty nhìn một chút." Biểu hiện của Đổng Khoan vô cùng nhiệt tình.

"Tôi biết rồi." Dương Hi thở dài trong lòng, đàn ông con trai gì mà dài dòng thế này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net