Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây rõ ràng đã là khoảng cách gần gũi nhất, nhưng cảm giác thỏa mãn vẫn không thể nào lấp đầy được, bắt đầu khát vọng có thể càng gần sát hơn nữa. Cảm giác như một người ở trên sa mạc vài ngày đột nhiên chạm vào dòng suối ngọt ngào thơm mát, không để ý hết thảy, giống như mất đi lý trí mà đoạt lấy. Đầu óc trống rỗng, liều chết dây dưa. Thầm muốn càng nhiều hơn nữa, đại tướng quân bị động mềm nhũn ra, nhưng lại đồng dạng kích động mà nhiệt tình hưởng ứng, thỉnh thoảng lại tràn ra vài tiếng thở dốc, vài tiếng rên khẽ càng làm người nghe thêm mất hồn. Lòng tham của con người khiến ta càng thêm bất mãn với hiện trạng, càng thêm vội vàng đi đoạt lấy công chiếm, ngay cả việc cả hai song song ngã lên giường khi nào cũng không biết, chỉ đến khi lá phổi nghiêm trọng kháng nghị khiến cơ thể không thể chịu đựng nổi nữa mới đành phải chia lìa trong phút chốc, chẳng qua là, ngắn ngủi chia lìa lại đổi lấy càng thêm nhiệt liệt đoạt lấy về sau.

Hơi thở thô ráp gấp gáp, ngẩng đầu, nhìn đại tướng quân bên dưới, nhẹ nhàng thở dốc, đôi môi đỏ tươi ướt át, hai má đỏ ửng, đôi mắt mê ly mang theo khát cầu nào đó.

"Khuynh ~ Thần......" Một loại cảm xúc mềm mại, nồng đậm, khó kiềm nén nở rộ nơi đáy lòng; Thỏa mãn và vui sướng tràn ra bên ngoài; Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

"Ân!" Thanh âm mang theo cảm xúc giống nhau, ngữ điệu nhu hòa uyển chuyển, đáy mắt là tình ý dạt dào khó có thể nào khống chế.

Cố nén cảm giác nhộn nhạo nơi đáy lòng, cúi đầu xuống, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi đại tướng quân:" Khuynh Thần, thật tốt, có thể gặp được nàng, được yêu nàng!"

Ánh mắt đại tướng quân lấp lánh, đưa tay nâng đầu ta lên, hai tay khẽ vuốt chân mày ta, đầu ngón tay trượt nhẹ từ chân mày tới cánh môi, lưu luyến một lát rồi dời sang cằm, hai tay tách ra, một tay lướt qua vành tai rơi xuống sau cổ, một tay tiếp tục trượt xuống rồi dừng lại trước ngực ta, sau đó, trong lúc ta còn đang rung động và có chút khó hiểu, cánh tay choàng sau cổ dùng sức, cánh môi mềm mại liền dán lên trên.

Sau ngỡ ngàng là sự đáp lại một cách nồng nhiệt và vui sướng, vội vàng dây dưa đổi lại là sự thiếu dưỡng khí khiến lồng ngực kịch liệt phập phồng. Không nỡ mà buông ra đôi môi đại tướng quân, gợi lên khóe miệng, mang theo hơi thở thô ráp gấp gáp vùi đầu vào hõm vai đại tướng quân, vừa lắng nghe tiếng thở dốc bên tai của đại tướng quân,vừa tham lam khẽ cắn, khẽ liếm, khẽ chạm lên vành tai nóng đỏ của nàng, đắc ý cảm thụ được nàng bởi vì động tác của mình mà nhẹ nhàng run rẩy.

"Ngô ~" Đột nhiên lỗ tai bị tập kích, ta nhịn không được khẽ hừ một tiếng, bất mãn trả lễ cho nàng một chút. Có qua có lại một hồi, quần áo nhẹ nhàng trượt xuống, đầu vai quyến rũ nửa che nửa đậy, xương quai xanh hoãn mỹ được bày ra một cách khêu gợi.

Cố nén cảm giác muốn khinh bạc người dưới thân, áp chế xung động muốn kéo bung những thứ quần áo kia ra, nắm chặt lấy tay đại tướng quân, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt cũng đang mơ màng của nàng, thở phì phò ảo não nói:"Khuynh ~ Thần...... Làm sao ~ làm?" Bước kế tiếp đây?

" Ân?" Đại tướng quân nhẹ nhàng thở dốc, ánh mắt mơ màng mang theo khó hiểu.

" Làm ~ làm ~ sao đây ~" Nhìn đại tướng quân lúc này, ngọn lửa mới vừa rồi thật vất vả áp chế đi nay lại bùng lên kịch liệt, khó chịu mấp máy đôi môi đang nóng rực lên.

" Làm sao vậy?" Giọng đại tướng quân dịu dàng lại trầm thấp, bên trong nồng đậm khát cầu.

" Ta ~" Dùng sức cắn cắn đầu lưỡi, hy vọng áp chế được luồng cảm xúc này, khó nhịn nhìn đại tướng quân nói:"Kế tiếp...... Ta, ta không biết!" Cho dù là xem qua quyển đồ thư kia, đại khái cũng biết được vài thứ, nhưng điều ta muốn chính là đem lại cho đại tướng quân cảm giác tốt đẹp nhất.

Hào quang lưu chuyển nơi đáy mắt, đôi môi khẽ cong tạo nên một nụ cười phong tình cực hạn trên khuôn mặt thánh khiết của đại tướng quân, vào lúc tâm trí ta bị lạc lối thì một bàn tay khẽ choàng lên cổ ta, nhẹ nhàng kéo đầu ta xuống đồng thời ngẩng đầu lên đón chào. Một tay kia lại bắt lấy tay ta, dẫn dắt ta chạm lên cánh cửa mở ra trái tim nàng.

Cảm thụ được nhịp nảy mãnh liệt dưới bàn tay, bắt lấy mỹ thực được dâng lên tận cửa, cuối cùng,một chút lý trí còn sót lại đã hoàn toàn tan biến trước sự chủ động một lần nữa của đại tướng quân, thứ duy nhất còn lại chỉ là dục vọng và khao khát đoạt lấy sâu thẳm nơi đáy lòng.

Thật sự tập trung lắng nghe thanh âm trên đỉnh đầu, dưới sự va chạm ma sát, quần áo tan mất. Lần theo sự dẫn dắt trong vô tình lại như cố ý của người dưới thân, thăm dò bảo tàng chỉ thuộc về mình ta, vụng về mở ra từng chút từng chút tốt đẹp chỉ thuộc riêng mình mình.

Có một số việc, cho dù ban đầu có ngây thơ ngu ngốc đến đâu, một khi đã bắt đầu thì sẽ biến về bản năng nguyên sơ nhất, liều chết triền miên, cho đến khi đạt tới rung động cực hạn hòa cùng tiếng nhạc tấu lên vang động lòng người......

Tóc mây lượn, trâm vàng mặt ngọc;Màn phù dung ấm áp trải đêm thâu; Đêm xuân ngắn ngủi ngày nhanh tới, từ đấy quân vương chậm buổi chầu.(Trường hận ca- Bạch Cư Dị)

Trong mơ hồ, cảm giác sự mềm mại trong lòng như muốn trốn khỏi vòng tay ta, bất mãn dùng sức ôm chặt, kéo vào trong ôm ấp.

"Ngô ~" Bên tai vang lên một tiếng thở nhẹ.

"Ngô......" Dùng sức mở mí mắt nặng trịch lên, chớp mắt vài cái, ta còn chưa kịp ngẫm xem sao lại thế này thì người trong lòng ta lại cựa quậy một chút.

Khó hiểu cúi đầu nhìn xuống, chớp mắt vài cái, khóe miệng vểnh lên:"Phu nhân, nàng tỉnh rồi?" Cảm thấy cực kì thỏa mãn ôm lấy đại tướng quân đang đỏ mặt xấu hổ.

"Người ~" đại tướng quân hồng trước ngay cả, hờn dỗi liếc nhìn ta một cái:"Nên tỉnh dậy!"

"Nha ~" Cảm giác mềm mịn nhẵn nhụi trong lòng bàn tay, hình ảnh đêm qua lại như thủy triều ào tới, mặt nóng lên, sau đó nhớ tới hiện giờ chúng ta đang ở sau trạm nghỉ, vành tai cũng đỏ cả lên. Ta ôm lấy đại tướng quân hỏi:"Phu nhân, hiện tại nàng ân...... Cảm thấy ~ thế nào ~ dễ chịu hơn chưa?"

"Người ~" Trên mặt đại tướng quân cũng là một mảng đỏ tươi.

"Phu, phu nhân " Ta có chút ngượng ngùng né tránh ánh mắt của đại tướng quân:"Nàng chờ một chút, ta kiếm chút nước ấm mang vào ~" Ngâm nước ấm hẳn sẽ giảm bớt mỏi mệt ~

Nói xong, không đành lòng buông đại tướng quân ra, thân thể hơi động một chút, toàn thân bủn rủn, ngã về lại ổ chăn.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ của đại tướng quân.

"Phu nhân ~" Ta đỏ mặt, bất mãn nhìn đại tướng quân.

"Khó chịu lắm sao?" Đại tướng quân lo lắng hỏi.

"Ngô ~" Gật đầu sau đó lắc đầu, bây giờ ta rốt cuộc cũng đã hiểu được tình huống võ lâm cao thủ trọng thương không dậy nổi, yêu một võ lâm cao thủ như đại tướng quân cũng sẽ trọng thương không dậy nổi, về sau nhất định phải nghiêm túc luyện võ với Tư Hàn, tuyệt đối sẽ không lười biếng nữa.

"Ta đi bảo Thị Kiếm mang nước ấm đến!" Đại tướng quân nói xong liền chuẩn bị đứng dậy.

"Chờ chút!" Đưa tay ôm lấy đại tướng quân, ta không quên bộ dáng không thoải mái khi nãy của đại tướng quân, sau khi ngăn đón nàng liền nói:"Phu nhân chờ chút, ta đi một lát sẽ về!" Có vẻ tối qua đại tướng quân bị ham muốn mãnh liệt của ta ép buộc tương đối thảm.

Nói xong, cố chịu đựng cảm giác bủn rùn toàn thân, nhặt đống quần áo bị quăng ở góc giường lên, lung tung tròng lên người,đè xuống cảm giác có chút khó chịu rồi đi ra ngoài, mở cửa phòng, không biết khi nào thì Thị Kiếm đã bưng đồ rửa mặt đứng chờ bên ngoài:"Thị Kiếm, có thể giúp ta mang vài thùng nước ấm lại đây được không?"

Thị Kiếm hồ nghi nhìn ta một lượt từ đầu đến chân, sau đó mở to hai mắt, ánh mắt dừng tại vị trí cằm của ta vài giây, sau đó gật đầu, bưng thau rửa mặt xoay người rời đi.

"A, Thị Kiếm ~" Sao lại bưng cả đồ rửa mặt đi luôn vậy?

Thị Kiếm thẳng lưng, xoay người, trên mặt có một mảng đỏ ửng, bất mãn trừng mắt nhìn ta:" Cô gia, có chuyện gì?"

Chỉ chỉ những món đồ trên tay nàng nói:"Ân, Thị Kiếm, có thể đưa mấy thứ kia cho ta trước được không?" Sao mới sáng sớm đã thất thường như vậy a?

Thị Kiếm sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống, vội vã đi tới, nhét đồ vào tay ta, sau đó không nói một câu nào mà cúi đầu vội vàng chạy mất.

Lắc đầu, ôm vật trên tay về phòng.

"Phu nhân ~ Chút nữa sẽ có nước ấm!" Ngây ngốc nhìn đại tướng quân đang ngồi trước bàn trang điểm, trên người khoác một bộ trung y mỏng manh, phủ bên ngoài là một lớp áo bào trắng. Da thịt lộ ra bên ngoài cũng điểm xuyết vài dấu vết đậm nhạt không đồng nhất, nuốt nước bọt một cái,lấc cấc chạy tới, đặt thứ trên tay qua một bên, tiến đến bên cạnh đại tướng quân, chột dạ nhìn những dấu vết trên cổ nàng nói:"Phu nhân, cái kia......Nàng......" Lo lắng nhìn đại tướng quân.

"Không có việc gì!" Đại tướng quân nói xong liền đứng lên, nhưng mà mày liễu vẫn khẽ cau lại một chút.

"Phu nhân......" Có chút hối hận việc tối qua tham lam liên tục quấn quýt lấy nàng.

Đại tướng quân khẽ nhíu mày một cái, sau đó xoay sang cười trấn an ta.

"Phu nhân, lát nữa có nước ấm mình tắm chung nha ~ Ta sẽ giúp nàng xoa bóp toàn thân để nàng cảm thấy thoải mái ~"Xoa bóp ở trong nước ấm sẽ giúp gân cốt thả lỏng, toàn thân thư thái a.

"Không được!" Đại tướng quân giận dỗi liếc ta một cái, sau đó khuôn mặt đang cười đỏ ửng lên.

"Tại sao?" Lúc chưa thành thân, vì học cưỡi ngựa mà ta bị mệt đến rã rời xương cốt, nhưng khi ngâm mình bên trong làn nước ấm rồi tự xoa bóp cho bản thân thì cơ thể hồi phục rất nhanh a.

"Người ~" Đại tướng quân mím môi, đôi mắt ngượng ngùng nhìn ta nói:" Thứ đồ xấu xa, ban ngày ban mặt không được rục rịch ý đồ đen tối!" Nói xong liền xoay người đi về phía tịnh phòng.

"Phu nhân?" Lần này ta thật sự không có rục rịch ý đồ đen tối gì a!!

"Nếu phu quân có rảnh, không bằng bây giờ ngẫm lại xem nên giải quyết những thứ kia thế nào, một hồi nữa Thị Kiếm sẽ vào đây đó!" Trong khi nói đại tướng quân lại đảo mắt vài lần về phía chăn mền hỗn độn trên giường, vẻ mặt giảo hoạt, nhưng nét ửng đỏ trên mặt lại đậm thêm vài phần.

"Ngạch......" Quay đầu nhìn bãi chiến trường hỗn độn kia, đau đầu, mặt cũng nóng lên, quay đầu nhìn bóng dáng đại tướng quân biến mất trong tịnh phòng.

Nhìn hai đóa hồng mai nở rộ trên tấm trải giường, mặt lại nóng lên, lột tấm trải giường ra rồi cuộn lung tung lại, nhét vô một bộc quần áo nhỏ rồi giấu vào cái rương mang theo trên đường.

Ta vừa lung tung thu dọn chiến trường xong thì Thị Kiếm và Thị Vũ mang theo tiểu Thúy tới, ba người gõ cửa rồi tiến vào, nhìn nhìn ta, rồi lại nhìn nhìn chiếc giường lớn thiếu mất tấm trải giường, Thị Kiếm hiểu rõ liếc nhìn ta một cái, Thị Vũ lại lạnh lùng đảo mắt qua người ta, còn tiểu Thúy lại hồ nghi dòm ta một hồi, sau đó há miệng thở dốc muốn nói gì đó, cuối cùng dưới sự ra hiệu ám chỉ một cách trắng trợn của Thị Kiếm thì tiểu Thúy đành phải kiềm lòng xách thùng nước ấm theo sau Thị Vũ tiến vào tịnh phòng.

Một hồi sau, ba người bước ra khỏi tịnh phòng, chẳng qua là, Thị Vũ vẫn mặt lạnh như cũ, nhưng Thị Kiếm và tiểu Thúy lại đỏ bừng mặt xách thùng nước đi thẳng ra ngoài, cũng không thèm nhìn ta lấy một cái.

Ba người không nhìn tới sự hiện diện của ta tới tới lui lui vài lần, rốt cuộc đến lần thứ tư thì Thị Kiếm đỏ mặt bước ra khỏi tịnh phòng rồi tức giận nhìn ta:" Cô gia, mau đến phòng cách vách!" Nói xong liền mở tủ quần áo bên cạnh, lôi trong tủ ra một bao quần áo, từ trong bao quần áo lại lấy ra một bộ đồ được gấp chỉnh tề.

"A? Tại sao?" Ta ngơ ngác ôm đống quần áo Thị Kiếm nhét vào lòng ta, khó hiểu hỏi.

"Tiểu thư phân phó, để cô gia dời bước sang phòng cách vách tắm rửa!" Thị Kiếm cố ý cường điệu hai chữ tắm rửa, nói xong còn bổ sung một câu:"Tịnh phòng cách vách cũng đã chuẩn bị nước nóng rồi!" Nói xong lại lôi ra một bao quần áo khác, lấy ra một bộ quần áo.

"Nha ~" Ôm quần áo do dự nhìn về phía tịnh phòng, đại tướng quân đang tắm, nhưng Thị Vũ vẫn còn ở bên trong chưa ra......

Nhìn Thị Kiếm ôm đồ vào tịnh phòng, dưới tác động của tính nhỏ nhen, ta bắt đầu ghen tị.

" Cô gia, xin dừng bước!" Khi ta vừa lết đến cửa phòng thì thanh âm lạnh lùng của Thị Vũ vang lên sau lưng.

"Chuyện gì!" Ta hưng phấn xoay người chờ mong nhìn Thị Vũ đang đi về phía ta.

"Đây là thuốc tiểu thư phân phó giao cho cô gia!" Thị Vũ đưa một bình sứ nhỏ màu đen cho ta.

"A?" Ta thất vọng nhận lấy bình sứ nhỏ, không phải đại tướng quân hồi tâm chuyển ý muốn ta tắm chung sao? Thuốc này để làm gì a? Nhìn Thị Vũ khó hiểu.

"Làm tan máu bầm!" Thị Vũ nói xong lạnh lùng xoay người trở lại phòng tắm.

"......" Máu bầm? Theo bản năng sờ sờ cổ, mặt nóng hết cả lên!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net