Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi xe đến chân núi, Bộc Dương có chút lưu ý tới địa hình xung quanh mới phát hiện Mang Sơn cách chỗ nàng gặp chuyện khá xa. Không trách được tại sao Trương Đạo Chi điều tra cẩn thận nhưng lại không nghĩ tới Mang Sơn.

Xuống xe, nàng không ngồi kiệu mà đi bộ, dọc theo thềm đá đi lên trên núi.

Lạc Dương có khí hậu khô ráo, ngày xuân nhiều gió, vừa vào mùa hè thì trời nắng chói chang không dứt. Chỉ mới đi vài bước đã có cảm giác nóng bức, cũng may là mấy ngày nay trời có đổ mưa xuống khiến cho khí trời thoáng đãng hơn, còn có chút mát mẻ không khiến những người đi hôm nay cảm thấy quá mệt mỏi.

Bộc Dương rất có hứng thú đi dưới bóng cây. Mang Sơn cũng giống như những ngọn núi khác, rừng sâu với nhiều cây cối, trong núi chim bay thành đàn, đôi khi có sóc, thỏ linh tinh chạy nhảy qua lại.

Đi hết các bật của thềm đá cũng không tới được giữa sườn núi, đoạn đường tiếp theo là đường đất dốc đứng lên, khó đi hơn rất nhiều.

Thái giám sợ Bộc Dương mệt, khuyên nàng nghỉ một chút.

Bộc Dương ngẩng đầu, nhìn đường núi gập ghềnh, lại đi vài bước nhìn về phía trước. Xa xa là màu xanh của rừng cây rậm rạp, một màu xanh trải dài như vậy cũng khiến người hoang mang không biết còn phải đi bao lâu.

Vết thương vừa khỏi, nàng thật sự không thích hợp đi đường xa mệt mỏi như vậy. Nghĩ một chút, Bộc Dương mới tìm một tảng đá to ngồi nghỉ, rồi sau đó tiếp tục lên đường.

Bộc Dương cũng không miễn cưỡng bản thân, mệt thì nghỉ, khỏe rồi lại đi. Vừa đi vừa nghỉ cũng đã gần tới nhà tranh của Vệ Tú. Lúc này, nàng lại nhìn thấy một thiếu niên thanh tú đi cùng hai tên tùy tùng, dáng vẻ thư sinh, bước đi nhẹ nhàng khoan thai, từng bước từ xa tiến lại gần.

"Nơi ở của tiên sinh sao có người khác?" Bộc Dương thầm nghĩ nhưng chân không dừng bước.

Mang Sơn rậm rạp mênh mông, thế núi hiểm trở cùng rừng xanh thăm thẳm, đường núi khúc khuỷu quanh co, đi bộ lên núi tốn rất nhiều sức lực. Bộc Dương đi tới đây đã gần như là sức cùng lực tận, nhưng nàng vẫn điều chỉnh hô hấp cùng bước chân của mình, quần áo lất phất bay, dáng vẻ đoan trang.

Thiếu niên nhìn thấy Bộc Dương từ từ tiến tới, sắc mặt nhìn rất vui vẻ, càng bước nhanh tới chỗ nàng hành lễ. Chỉ là một thủ lễ đơn giản nhưng trên mặt giữ nụ cười tươi sáng lại có vẻ rất thân mật.

"Công chúa biểu tỷ sao lại đến đây?" Thiếu niên vừa hỏi xong đã nhìn thấy phía sau nàng là vài tên thái giám đang ôm lễ vật, cũng tự hiểu lại cười nói "Hóa ra tỷ đích thân tới ban thưởng cho Vệ tiên sinh."

Bộc Dương vừa nhìn thấy hắn, trong lòng đã dấy lên một tầng lo lắng nhưng trên mặt vẫn tươi cười.

"Biểu đệ sao cũng tới đây?"

Thiếu niên này là biểu đệ của Bộc Dương, Vương Thuần, thứ tử của Vương Cổn, trong nhà đứng hàng thứ năm. Bộc Dương và nhà cậu nàng xưa nay thân cận, chơi cùng với mấy vị huynh đệ tỷ muội đều rất tốt, cho nên Vương Thuần không sợ nàng chút nào. Tuy ngoài miệng gọi nàng một tiếng biểu tỷ nhưng thật sự hắn chỉ sinh sau Bộc Dương mười ngày thôi, là người gần bằng tuổi nàng nhất trong mấy vị huynh đệ tỉ muội trong nhà.

Hoàng đế cũng từng muốn Bộc Dương gả cho Vương gia, chủ yếu là do Vương gia thuộc họ ngoại của nàng, sẽ không bạc đãi nàng, nàng cũng thoải mái hơn một chút. Sau này không biết tại sao Hoàng đế lại cảm giác Vương Thuần không xứng với Bộc Dương, công tử nhà nào cũng không thể xứng với Bộc Dương, Hoàng đế liền giữ nàng lại. Những vị công chúa khác đều đã xuất giá từ năm mười lăm, mười sáu tuổi, Bộc Dương năm nay đã mười bảy vẫn còn ở trong cung. Nàng cũng không gấp, lại thích lưu lại Tuyên Đức điện cùng phụ hoàng của mình nói chuyện phiếm, trò chuyện nhiều cũng có nói tới chính sự.

Hoàng đế thấy nàng thích, cũng biết nàng xưa nay hiểu rõ cái gì có thể nói cái gì không nên nói, hơn nữa, Hoàng đế cho rằng tuy Bộc Dương là công chúa nhưng cũng không thể không biết gì về chính sự, biết nhiều một chút cũng có lợi nên chuyện gì cũng nói với nàng một chút. Từ chuyện nhỏ như chuyện lao dịch trong một huyện, cho tới chuyện lớn như phòng thủ ngoài biên cương, người đều có thể cùng nàng tán gẫu.

Hiện tại Vương Thuần nghe Bộc Dương hỏi cũng lập tức trả lời.

"Phụ thân kêu đệ tới. Ngày trước, lúc đi đón công chúa tỷ tỷ hồi kinh có thoáng nhìn tới Vệ tiên sinh, phụ thân đã không thể không chú ý, muốn mời Vệ tiên sinh trở thành môn khách của Vương gia. Đáng tiếc, phụ thân mấy hôm nay đều bận việc, không có thời gian nên để ta tới trước gặp mặt."

Trong giọng hắn có sự tán thưởng, có lẽ khi trở về khẳng định sẽ nói nhiều lời khen ngợi.

"..." Bộc Dương không nói tiếng nào nhưng trong lòng tự hỏi cậu của nàng tại sao gấp gáp như vậy.

Vương Thuần ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy hôm nay trời nhiều mây, không thấy mặt trời liền lên tiếng.

"Tỷ nên đi nhanh đi, nhìn trời hôm nay có lẽ sẽ mưa, đệ cũng phải nhanh xuống núi."

Bộc Dương không ngăn cản hắn, chỉ bảo hắn trên đường cẩn thận, lại hỏi hắn có mang theo dù hay không, để thái giám đưa cho hắn một cây.

Vương Thuần thấy bọn họ cũng chỉ vừa đủ dùng, nếu cho hắn mượn thì sẽ thiếu, vì vậy lập tức từ chối.

"Không sao, ta lên núi có thể mượn Vệ tiên sinh." Bộ Dương nói.

Nghe vậy, Vương Thuần mới nhận lấy.

Bộc Dương nói xong câu này thì cảm giác ý này rất hay. Mượn dù. Nếu lần này tiên sinh vẫn không muốn theo nàng vào kinh, nàng có thể nhờ tiếng trả dù để đến lần nữa.

Bộc Dương tiếp tục đi, Vương Thuần ở phía sau thấy nàng đi xa rồi mới xuống núi.

Tới nơi ở của Vệ Tú, chỗ này vẫn như lúc nàng rời đi, chỉ là rừng trúc ở hậu viên dường như càng xanh mướt thêm rồi.

Hạ nhân nghe tiếng đi ra, thấy nàng lập tức quỳ xuống hành lễ rồi sau đó mới vào phòng báo lại.

Bộc Dương đứng ở bên ngoài cổng tre theo đạo làm khách, đợi Vệ Tú xuất hiện, nàng tươi cười bước nhanh tới, hai bên cùng hành lễ chào hỏi.

"Hôm nay đến nhà bái phỏng là vì cảm tạ tiên sinh." Sau khi hai người cùng vào nhà, Bộc Dương mới nói.

Nàng vừa nói xong đã có vài tên thái giám tiến lên trình lễ vật. Bộc Dương từ trong mấy hòm lễ vật cầm lên một chiếc hộp màu xanh biếc.

"Những rương kia, là phụ thân của ta chuẩn bị cho tiên sinh." Sau đó, nàng có hơi chờ mong đưa cho Vệ Tú chiếc hộp trên tay. "Còn đây là quà ta cảm tạ tiên sinh."

"Vương công tử mới rời đi không lâu, điện hạ có gặp không?" Vệ Tú cảm ơn, hai tay tiếp nhận, vẫn không lập tức đưa cho thị nữ bên cạnh mà là đặt trên đầu gối, cười nói.

"Có" Thị nữ dâng trà đến, Bộc Dương tiếp nhận chung trà, đáp lại. "Biểu đệ của ta có gây phiền hà gì cho tiên sinh không?"

"Tiểu công tử phong tư tuấn tú, tuổi trẻ tài cao, tại hạ rất hài lòng." Vệ Tú nói.

"... Phong thái của các công tử Vương gia, đúng là hiếm có." Trong lòng Bộc Dương rất mất hứng, làm sao đã có thể khiến ngươi rất hài lòng rồi.

Vệ Tú cười cười. Nàng luôn luôn trầm tĩnh, mà nụ cười này cũng tĩnh lặng như núi cao.

Một chút không vui của Bộc Dương cũng theo nụ cười đó mà biến mất. Thu lại ánh mắt, Bộc Dương đã thấy tay Vệ Tú vô thức vuốt vuốt chiếc hộp trong lòng, nàng đột nhiên muốn thấy được vẻ mặt của Vệ Tú sau khi mở hộp sẽ như thế nào. Đáng tiếc, theo lễ nghi thì chủ nhân sẽ không ở trước mặt khách mà mở quà.

Bộc Dương thầm nghĩ quà của nàng là thứ tốt nhất, tiên sinh chắc chắn sẽ thích thôi.

Ngoài chiếc hộp Bộc Dương đưa, Vệ Tú không cầm thêm một thứ gì khác. Những lễ vật mà Hoàng đế tặng đều được hạ nhân cẩn thận thu vào. Lễ vật rất nhiều, cho dù không mở ra xem cũng biết được đều là vật quý giá.

Bộc Dương làm như vô tình cùng Vệ Tú nói đến những việc trong cung nửa tháng qua, tính luôn chuyện Tấn Vương tới thăm nàng.

Nàng thật sự chướng mắt Tấn Vương như thế, nàng ở bên cạnh Hoàng đế từ nhỏ, đối với chính sự cũng tiếp xúc từ lúc đó. Mưa dầm thấm đất, dù có tự cao tự đại, nhưng so với Triệu Tấn nhị vương, tu dưỡng về mặt chính trị của nàng phải cao hơn nhiều. Không nói cái khác, chỉ riêng việc của hai Thứ sử, Tấn Vương cho rằng Bộc Dương cố ý chặt đi cánh tay của hắn. Nhưng trong mắt Bộc Dương, loại người này nàng không cần. Thuộc hạ có chút tì vết cũng không sao, nhưng nếu đã ảnh hưởng tới quốc gia đại sự thì liền không được, ai dám đảm bảo một ngày nào đó sẽ không gây phiền phức cho quân chủ?

"Nhị hoàng huynh cũng nhân hậu, chuyện lúc trước Thứ sử U Châu giữ lại cống phẩm, vừa nhìn đã có thể thấy được là có bóng dáng tam hoàng huynh đứng sau, vậy mà hắn lại bỏ qua." Việc Thứ sử kia là người của Tấn Vương cũng không ít người biết, hắn giữ lại cống phẩm, có lẽ là để dâng lên Tấn vương.

"Triệu Vương điện hạ có lẽ có chủ ý khác." Vệ Tú nói.

Có chủ ý thì đã sớm sử dụng, sao còn để tới hôm nay mà cũng không có một chút động tĩnh. Có lẽ nàng ấy chỉ nói lời khách khí, dù sao đó cũng là huynh trưởng của Bộc Dương.

Bộc Dương hơi mím môi, trên đường gặp thấy ngũ biểu đệ là nàng đã biết cậu chưa từ bỏ ý định, phái con trai đến xem. Biểu đệ trở về, chắc chắn báo với cậu, ông ấy có được tin chính xác thì không thể không báo lên ông ngoại. Ông ngoại luôn quý trọng nhân tài, sẽ không thể nào thờ ơ. Danh tiếng Vệ công tử có lẽ sẽ truyền đi. Sự yên tĩnh ở nơi này cũng sẽ bị phá vỡ.

Chuyện này so với kiếp trước sớm hơn mười hai năm.

Bộc Dương thở dài trong lòng, nếu người cầu hiền liền tiếp kéo tới, nàng chỉ là một công chúa sao có được sự coi trọng của tiên sinh? Nàng thật sự muốn trực tiếp cướp người. Nhưng như vậy, dù có được người cũng không có được tâm.

Kinh nghiệm cho Bộc Dương biết, với người thanh cao ẩn dật, tốt nhất là lấy sự thẳng thắn chân thành, tín nhiệm, thành tâm, một thứ cũng không thể thiếu, mới có thể lay động. Mà trong đó, quan trọng nhất lại chính là tiền đồ.

Nguyện phò tá một người, ai lại không muốn tạo lập thình thế, lưu danh sử sách?

"Điện hạ và ta cũng coi như cố nhân, cố nhân gặp nhau, sao điện hạ lại ưu tư?" Vệ Tú bỗng nhiên nói.

Bộc Dương phục hồi tinh thần, sắc mặt có chút do dự. Lấy chuyện trong kiếp trước mà xem xét, nếu Vệ Tú muốn làm quan cũng chỉ là chuyện dễ dàng, cho dù là Thừa Tướng, nàng ấy cũng có thể đạt tới. Vậy mà mục tiêu của nàng ấy lại không phải như vậy.

Vệ Tú và đám ẩn sĩ khác không hề giống nhau.

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt thân thiết của Vệ Tú, Bộc Dương hơi động lòng cười nhẹ, cũng lên tiếng nói thật.

"Gần đây có một chuyện khiến ta lo lắng. Khả năng của ta không thể tìm ra được cách giải quyết, nay muốn thỉnh giáo tiên sinh một chút."

Mặt nàng tuy cười nhưng trong mắt lại phản chiếu sự bất an trong lòng, ánh mắt toát ra sự thẫn thờ cũng mê mang cũng có thể thấy được, việc khiến nàng lo lắng cũng không phải là việc tầm thường.

"Ta tài đức nông cạn, khó có thể vì điện hạ phân ưu." Vệ Tú buông mi nói.

"Tiên sinh coi như thuận tiện cho ta mượn một chỗ trút bầu tâm sự đi." Nhìn thấy thái độ thoái thác của nàng ấy, Bộc Dương có chút khổ sở nhưng nàng cũng lập tức cười nói.

Bộc Dương dù sao cũng là công chúa, đã nói tới mức này, nếu lại cự tuyệt thì rất là quá đáng. Vệ Tú thở dài là vì sự cố chấp của nàng, chỉ có thể đưa tay làm một động tác mời.

"Mời điện hạ nói."

Bộc Dương lúc này mới nhẹ giọng, chậm rãi kể ra.

"Ta cùng với các huynh trưởng đều là vào cung học, cùng nhau lớn lên. Nhị ca hơn ta mười tuổi, lúc ta nhập học đã thấy hắn không hòa thuận với tam ca, tứ ca. Ba năm trước, đại ca mất, nhị ca tưởng rằng như vậy hắn có thể thành trưởng tử kế thừa tước vị. Những người khác thì cho rằng, theo lễ nghi pháp chế, trưởng tử không còn thì vị trí mọi người đều như nhau, người ngồi lên trữ vị(1) phải là hiền tài, mà nhị ca hiển nhiên không phải."

(1) trữ vị: vị trí người thừa kế ngôi vua

Tinh hoa xuất sắc của Tiêu gia dường như đều trao hết Hoàng đế cùng các vị tiền bối hai đời trước, Đến những người cùng lứa với Bộc Dương đều là những hoàng tử không có tài năng xuất chúng hay đặc biệt gì.

"Nhị ca không đủ để ngồi lên trữ vị, tam ca, tứ ca thì có thể được hay sao? Nếu những người đó có một chút quyết đoán, cần gì trong triều phải giữ cục diện sóng êm gió lặng như bây giờ?" Bộc Dương dừng một chút, nhìn Vệ Tú bằng đôi mắt lung linh tinh xảo của mình. "Ta không coi trọng bọn họ."

"Cảm giác của điện hạ không sai." Vệ Tú gật gật đầu.

Nàng ấy không khuyên nàng nghĩ lại, chỉ đơn giản là hiểu được cảm nhận của nàng. Trong lòng Bộc Dương có một chút ấm áp, nàng chậm rãi tiếp tục.

"Nhưng ta là công chúa, trữ vị ta cũng không thể có. Tương lai sau này dù là ai thắng, ta cũng phải quỳ bái. Nếu như phụ hoàng là một quân chủ hùng tài vĩ lược, ta cam tâm tình nguyện." Vệ Tú nghe tới đây ánh mắt hơi chút lóe sáng, ngón tay khẽ vuốt chiếc hộp trong lòng. "Nhưng mấy người nhị ca, bọn họ như vậy, muốn ta đối với họ triều bái, làm sao ta cam tâm!"

Nàng biết cuối cùng là Tiêu Đức Văn sẽ thắng, nhưng hiện tại, ai cũng không biết được kết quả nên nàng vẫn không muốn nói tới hậu bối, đồng lứa hoàng tôn.

"Vậy thì, ý của điện hạ muốn như thế nào?" Vệ Tú trầm mặc một lát mới nói.

"Ít nhất có thể để bản thân an ổn, người khác không thể mặc nhiên an bài cho ta."

"Khó."

Tất nhiên là khó. Hoàng đế còn đây thì sủng nàng, không ép nàng chuyện gì. Nhưng sau khi người đi rồi thì sao? Kiếp trước, nàng đã cố gắng cũng không có thành công. Mấy ngày gần đây nghĩ lại về nguyên nhân để bản thân thất bại, trong đầu không ngừng vang lên câu nói của Thái Sử "Xuất hiện kẻ soán ngôi vua, cần trừ gian nghịch, phù trợ chính đạo."

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do!

Nàng chỉ là không thống nhất ý kiến với Tiêu Đức Văn mà thôi, nhưng những gì nàng làm có chuyện gì không phải vì nhà Ngụy, vì hoàng thất Tiêu gia? Chỉ là Tiêu Đức Văn không chịu được việc nàng cầm quyền.

"Ta biết có khó khăn nguy hiểm, cho nên..." Nàng vừa mới nói là chỉ muốn tâm sự, lời xin thỉnh giáo lại không thể nói tiếp được.

"Thiên tử là có được ưu thế của trời cho, điện hạ muốn không bị người khác sắp đặt chỉ có thể trở thành người nắm quyền. Một khi trong tay có quyền hành sẽ khiến người khác đố kỵ. Người kế vị mà muốn lấy tính mạng điện hạ, điện hạ nếu đủ mạnh cũng có thể chống lại, phế vị vua này, ta nâng người khác làm vua" Vệ Tú thản nhiên nói.

Nghe được Vệ Tú chủ động vì nàng đưa ý kiến, ánh mắt Bộc Dương sáng lên. Tới khi nghe tới đoạn sau, cũng có chút động tâm. Kiếp trước, thế lực trong tay nàng cũng không yếu hơn Tiêu Đức Văn. Nếu không phải đột nhiên Tiêu Đức Văn làm khó dễ, nàng cầu viện không kịp, hươu chết vào tay ai cũng chưa biết. Nếu ngay lúc phát hiện Tiêu Đức Văn bất mãn nàng đã ra tay phế đi ...

Bộc Dương rất nhanh nghĩ tới khả năng thành công của việc này.

"Nhưng điện hạ làm sao có thể chắc chắn tân quân cam chịu làm con rối?" Giọng nói Vệ Tú vẫn thản nhiên, không nhanh không chậm. "Đến lúc đó lại phế? Phế cũng không sao, nhưng mà, người tiếp theo có đảm bảo nghe lời hay không? Khó đoán nhất là lòng người."

Bộc Dương ngẩn ra, quả thật như thế, bất giác nàng cảm thấy hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng trấn định. Càng nói càng tiến tới một đáp án, nhưng đáp án này quá mức khủng khiếp, nàng cố ý tránh né.

Hít một hơi thật sâu, ánh mắt Bộc Dương sáng ngời nhìn Vệ Tú: "Chọn ra một đứa nhỏ làm tân quân, ta tự mình nuôi dạy nó."

"Tự mình nuôi dạy sẽ tốt sao? Chư vị vương gia đều là con trai Thánh Thượng, chẳng phải điện hạ cũng không xem trọng bọn họ hay sao? Huống chi,..." Vệ Tú ý cười không rõ, giống như cơn mưa trong đêm đông, sự lạnh lẽo chậm rãi tỏa ra từ nụ cười của nàng. Nhưng để Bộc Dương nhìn rõ, nàng lại nghĩ là mình hoa mắt. Vệ Tú bình tĩnh tiếp tục. "Những gì nhận được khi còn bé sẽ không quên, đến khi trưởng thành cũng sẽ từng cái từng cái đòi lại." Vệ Tú cũng không tiếp tục đánh đố Bộc Dương "Cần gì phải hao tâm tổn sức lập tân quân, điện hạ thủ nhi đại chi (2)! Không được sao?"

(2) thủ nhi đại chi: thành ngữ ý là người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Hạng Vũ bản kỷ".


--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net