Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong Tuyên Đức điện, Hoàng đế đã chờ từ lâu. Vệ Tú và Bộc Dương cùng đi vào. Sau khi hành lễ, Hoàng đế ban cho hai người được ngồi nói chuyện, lại liếc mắt nhìn Đậu Hồi.

Đậu Hồi hiểu ý, vội vàng lấy thủ lô đến cho Vệ Tú sưởi ấm.

"Ở chỗ này của trẫm, tiên sinh không cần câu nệ chuyện gì, muốn gì thì cứ nói là được." Thái độ của Hoàng đế rất bình dị gần gũi.

Vệ Tú tiếp nhận thủ lô, đặt trên đầu gối, nói một tiếng tạ ơn nhưng cũng không đụng đến nhiều lắm.

"Theo lời Vệ tiên sinh thì Thái tử nước Tề là người có tài cao, có chí lớn sẽ trở thành tai họa về sau của Đại Ngụy." Hoàng đế cũng chỉ chú ý vào kế sách mà nàng đưa ra nên cũng không chú ý việc này, ngài vào thẳng chuyện chính rồi sau lại nhìn qua Vệ Tú, cười nói tiếp. "Không biết tại sao tiên sinh lại nói như vậy?"

"Nếu một quốc gia mà có tranh chấp chính trị, thường là do triều đình không có người hiền tài, quân chủ nước đó hoang đường, vô năng. Hiện tại, nhìn khắp thiên hạ này thì Tống, Tề đều như vậy." Vệ Tú nói.

Hoàng đế chấp nhận, không chỉ là hiện tại, từ trước tới nay đều như vậy.

"Cũng đồng dạng như vậy, nếu có được quân chủ anh mình thì có thể xoay chuyển tình thế, cứu đất nước thoát khỏi loạn lạc." Vệ Tú đưa mắt nhìn tới Hoàng đế.

Hoàng đế hiểu được. Những năm cuối tiền triều hệ thống quan lại bị tan vỡ, quốc khố trống rỗng, không lương thực, không tiền bạc, không vũ khí, khôi giáp, trong thành không người phòng vệ. Sau khi ngài đăng cơ mới bắt đầu chỉnh đốn quan lại, dọn sạch triều đình, bỏ đi những hình phạt phiền phức, miễn thuế, chiêu binh vừa cày ruộng, vừa luyện binh, không tới mười năm đã có thể khôi phục trời yên biển lặng.

Dân chúng đều muốn sinh sống an ổn, chỉ cần vua không ép buộc, quan không bức bách, hai ba năm sau đã có thể từ từ hồi sinh. Một quốc gia cho dù thương tổn tới mức nào, chỉ cần không bị xâm lược, nghỉ ngơi lấy sức ba đến năm năm là đã có thể lộ ra sức sống.

Hoàng đế vốn là người đang ngồi trên ngôi cửu ngũ, nhìn là có thể hiểu được.

Hiện nay, Tống Tề đang loạn là vì vua không quan tâm chính sự, chỉ muốn hưởng lạc, các đại thần đều chỉ muốn làm hài lòng vua nên cũng không quan tâm đến công vụ, cả nước mới rơi vào tình trạng tan hoang như hiện tại. Nhưng nếu trong lúc này có một minh quân đứng lên lãnh đạo, chỉnh đốn triều cương thì cũng không phải là việc gì khó.

"Phụ hoàng." Bộc Dương chậm rãi lên tiếng. Thấy Hoàng đế nhìn tới mình, nàng mới nói tiếp. "Thái tử nước Tề là người hiền tài, thiên hạ đều biết. Tề Quốc còn có những danh sĩ có học thức, yêu nước thương dân, đều đang phò tá cho Thái tử. Đợi khi Thái tử đăng cơ là có thể thi triển tài năng của mình, thực hiện khát vọng cứu lấy đất nước đang sụp đổ. Một khi quân thần đồng lòng thì sau này đâu cần phải lo không thể chấn hưng đất nước."

Chân mày Hoàng đế nhíu chặt, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống.

Vệ Tú liếc mắt nhìn Bộc Dương một cái, lại được nước lấn tới, tiếp tục nói.

"So với nước Tề sinh cơ ẩn tàng dưới bề ngoài mục nát, vua Tống lại tàn bạo đến mức xưa nay hiếm thấy. Tuy có Thừa tướng chống đỡ nhưng vua Tống hiện chỉ mới tráng niên, còn đang khỏe mạnh mà Thừa tướng thì đã lớn tuổi, râu tóc bạc trắng. Bản thân ông ấy rất khó chống đỡ được một tòa nhà đang nghiêng. Tề, Tống hai nước, một bên sẽ phát triển mạnh mẽ, một bên lại đang dần tuột dốc, cá lớn nuốt cá bé, một ngày hai nước thống nhất cũng không còn xa. Lúc đó, Tề sẽ trở thành cản trở trên bước đường xuôi nam của nhà Ngụy!"

Quan hệ lợi hại đều đã nói rõ ràng, Hoàng đế tất nhiên động tâm, nhưng lập trữ là chuyện nội bộ của một nước, nhà Ngụy không thể nhúng tay vào nội chính của nước Tề được. Ngài tập trung suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt Hoàng đế chợt sáng lên, lướt mắt nhìn xung quanh một lượt, lại hạ lệnh.

"Lui hết đi."

Những cung nhân trong cung lần lượt nối tiếp nhau rời đi. Chỉ trong một lát thì những cung nhân hầu hạ trong điện cũng chỉ còn một mình Đậu Hồi. Vệ Tú giống như vô tình mà nhìn qua ông ấy một cái rồi mới đưa ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế.

"Lời của tiên sinh nói rất có lý, tiên sinh có kế sách gì cứ đưa ra?" Hoàng đế nói.

Xong! Trong mắt Bộc Dương lướt qua một tia vui mừng.

Vệ Tú vẫn là bộ dạng bình tĩnh như thường, giọng nói cũng càng nhẹ nhàng, chậm rãi, ôn nhu, giống như chỉ đang nói về chuyện hoa nở ngoài điện. Nhưng nội dung lời nói của nàng lại khiến cho người khác đổ mồ hôi lạnh.

Hoàng đế chăm chú lắng nghe, trong lòng cũng có quyết định.

"Kế này cần tới Dự Chương Vương. Chư vương tranh giành trữ vị luôn là việc khó tránh. Dự Chương Vương và vua Tề giống nhau, đều thích hưởng lạc. Điều khác biệt là vua Tề thì sợ phiền phức, mọi việc đều muốn tránh né, còn Dự Chương Vương lại rất tự đại, thích hưởng thụ quyền lực. Tính cách như vậy có thể để cho bệ hạ lợi dụng." Vệ Tú chậm rãi lên tiếng.

"Trẫm lo khó có thể khống chế hắn." Hoàng đế nhíu mày.

"Cần gì phải khống chế, chỉ cần hắn có thể lên làm vua là kế sách đã thành công." Vệ Tú chỉ cười đáp lời.

Còn có cái lý này. Hoàng đế nở nụ cười, lại nghĩ tới Vệ Tú có thể luồn lách trong việc lập trữ của Tề quốc để đạt mục đích của mình thì nói tiếp.

"Vệ tiên sinh nhanh nhẹn, linh hoạt, túc trí đa mưu, vậy mà không nhập triều đình thì thật sự là đáng tiếc."

Vệ Tú lắc đầu, làm như lơ đãng nói.

"Cũng không phải tại hạ túc trí đa mưu, mà là nội bộ nước Tề quá rời rạc, khiến người có chỗ để chui vào. Nếu Đại Ngụy của ta cũng như vậy, có lẽ những nước khác cũng sẽ xuất hiện một vị trí sĩ túc trí đa mưu."

"Tiên sinh quá khiêm tốn." Hoàng đế cười nói. Nhưng trong lòng lại như bị đánh động, nội bộ nước Ngụy cũng không phải quá đoàn kết chặc chẽ, rõ ràng là càng dễ bị người khác tính kế hơn cả nước Tề. Nước Tề còn có một Thái tử có tài, sáng suốt, biết nhìn xa trông rộng, còn chư vương nước Ngụy lại không có một người nào có thể đảm đương vị trí quân chủ một nước.

Nghĩ tới đây thì ngài lại cảm thấy cực kì u sầu.

"Việc này nên nhân lúc Dự Chương Vương còn ở trong kinh mà sớm thực hiện." Vệ Tú thì lại giống như không hề cảm giác được cảm xúc của Hoàng đế, sắc mặt vẫn bình thường.

"Trẫm đã lớn tuổi. Vốn dĩ việc này nên để cho tân quân thực hiện, vậy mà trẫm lại còn phải phòng chuyện chưa xảy ra trong tương lai." Hoàng đế thở dài. Cho dù can thiệp nội chính của nước Tề cũng được, nâng Dự Chương Vương cũng tốt, chỉ là muốn làm suy yếu Tề quốc trong tương lai mà thôi. Chuyện này vốn là chuyện của những đời Hoàng đế kế tiếp, vậy mà lại khiến cho ngài lao lực vì chuyện này.

Nói tới thì thấy thật là mệt mỏi.

"Bệ hạ hùng tài vĩ lược, tân quân tương lai chưa chắc có được khả năng như bệ hạ nhưng cũng là huyết mạch của ngài, có lẽ sẽ không phụ kì vọng của bệ hạ, kì vọng của thần dân." Vệ Tú thuận thế nói.

Hoàng đế chỉ cười nhẹ, xem lời Vệ Tú như là lời an ủi mà thôi nhưng nụ cười còn chưa kịp lộ ra thì bất giác ngài đã nghĩ tới một vấn đề. Huyết mạch của ngài đâu chỉ có chư vương, vẫn còn hoàng tôn mà! Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu ngài thì đã bị đè xuống. Hoàng tôn còn rất nhỏ, cho dù là đứa lớn nhất là Hoàng Trưởng tôn cũng chỉ mới tám tuổi. Nếu ngài có thể sống lâu thêm hai mươi năm thì được, còn không thì không thể chuyển giao hoàng quyền một cách chắc chắn được.

Nhưng dù sao thì cũng có thể khiến Hoàng đế chú ý tới hai chữ 'Hoàng tôn'.

Mà mục đích của Vệ Tú cũng chỉ tới mức đó mà thôi. Mượn thế cục nước Tề nói tới trữ vị không ổn để ám chỉ chư vương vô năng, khiến cho Hoàng đế buộc phải suy xét tới hoàng tôn.

Truyền ngôi cho hoàng tôn cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu hoàng tôn kế vị nhưng chư vị vương thúc đều còn đang tuổi tráng niên, hơn nữa còn có bình quyền riêng trong tay thì không dễ đối phó rồi.

Chuyện cần nói đã nói xong, Bộc Dương và Vệ Tú đều xin cáo lui.


Hai người sóng vai đi ra ngoài Tuyên Đức điện. Bên ngoài, trời cao thoáng đãng khiến cho lòng người nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn. Bộc Dương khẽ thở dài nói với Vệ Tú.

"Cho dù phụ hoàng bình dị, dễ nói chuyên nhưng khi ở trong Tuyên Đức điện, ta vẫn luôn có cảm giác không được tự nhiên."

Trong đại điện mở nhiều cửa sổ hơn cũng không thể hoàn toàn bừng sáng, vẫn còn những góc tối âm u khiến người khác bị áp lực.

Vệ Tú nhìn nàng, cũng không lên tiếng nói chuyện. Bộc Dương cũng không có ý ở lại đây, hai người cùng lên xe hồi phủ.

Trên đường, Bộc Dương và Vệ Tú bàn về việc Hoàng đế sẽ làm việc như thế nào. Nếu không có gì khác biệt thì chắc chắn sẽ để cho Dự Chương Vương hoàn thành sứ mệnh. Chẳng qua là để hắn hoàn thành sứ mệnh cũng không cần thiết phải gả công chúa cho hắn. Đoàn sứ nước Tề vào kinh cũng chỉ là muốn nhờ Ngụy trợ uy để Tống quốc ngừng chiến thu cờ, cầu thân cũng chỉ là thứ yếu thôi. Nếu mục đích chính đạt thành thì việc sau đó không có cũng không sao.

Vệ Tú vẫn không nói nhiều, chỉ khi tới những chỗ quan trọng thì mới nói một hai câu, thái độ rất lạnh lùng. Cho dù Bộc Dương ngốc như thế nào cũng nhìn ra được là Vệ Tú không muốn nói chuyện với mình.

Công chúa có chút cảm giác không biết làm sao, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Vệ Tú một cái, cũng dần ít nói đi. Vệ Tú vẫn không tỏ thái độ gì giống như là công chúa không nói chuyện với nàng thì nàng càng mừng vì yên tĩnh hơn.

Về tới phủ, đúng lúc bên ngoài có người đến phủ chuyển danh thiếp. Người kia mặc một thân quan phục nước Tề, vừa nhìn là biết trong đoàn sứ thần của nước Tề.

Nếu là quan của nước Tề, vậy thì danh thiếp kia không cần xem cũng biết là của người nào.

Vệ Tú chỉ nhìn lướt qua một cái thì đã lệnh cho hạ nhân đẩy nàng vào phủ.

Ánh mắt của vị đại thần đó rất nhạy bén, vừa nhìn thấy Bộc Dương thì lập tức tiến lên bái kiến. Tâm tư của Bộc Dương đều đặt trên người Vệ Tú, muốn đuổi kịp nàng ấy nhưng lại bị người khác ngăn cản. Hơn nữa, thân phận người kia cũng là sứ thần, không thể lập tức phất tay rời đi, chỉ có thể lưu lại ứng phó một chút.

Vệ Tú vào phủ, quay đầu nhìn thấy phía sau không có bóng người nào, công chúa không theo kịp nàng. Ánh mắt Vệ Tú hơi trầm xuống, lại quay đi nhìn phía trước làm cho bản thân giống như không có hành động gì khác lạ.

Từ cửa phủ đến tiểu viện còn phải đi qua một đoạn đường. Con đường này vốn là đã đi rất nhiều lần, nhưng hôm nay dường như lại dài hơn hẳn, nhìn không tới đích đến.

Cuối cùng thì Bộc Dương cũng tiếp chuyện với đại thần nước Tề xong rồi mới nhanh chóng chạy theo. Vừa tiến vào phủ thì nàng không còn câu nệ gì nữa, bước thẳng tới bên cạnh Vệ Tú, nhìn thấy nàng ấy mặt không đổi sắc, trong lòng công chúa hơi lo lắng, không đoán được tiên sinh là đang vui hay đang giận. Nàng suy nghĩ một chút rồi mới thử nói chuyện như thường, cười hỏi.

"Sao tiên sinh không đợi ta?"

Vốn nghĩ tiến sinh sẽ lại lãnh đạm hữu lễ như bình thường, nhưng Vệ Tú lại để cho hạ nhân đang đẩy mình dừng lại. Bộc Dương cũng dừng theo, đứng bên cạnh nàng ấy, cẩn thận nhìn nàng ấy.

Vệ Tú nhìn những nhánh cây đã trơ trụi lá bên đường, chậm rãi ngâm một bài thở.

"Giang vũ phi phi giang thảo tề

Lục triều như mộng điểu không đề

Vô tình tối thị Đài thành liễu

Y cựu yên lung thập lý đê."(1)

(1) Bài thơ Kim Lăng Đồ (Bức họa thành Kim Lăng) của Vi Trang. Tạm dịch: Bức hoạ thành Kim Lăng.

Lất phất mưa sông, cỏ mọc đều,

Sáu triều đâu thấy, thấy kim kêu.

Vô tình rặng liễu Đài thành nọ,

Mười dặm mông lung vẫn mỹ miều

Bây giờ đã bắt đầu vào mùa đông, tuy trời chưa có tuyết nhưng trong viện cũng đã lộ ra vẻ hoang vu, đưa mắt nhìn quanh thì hoa cỏ héo tàn, khung cảnh hoang vắng, so với khung cảnh mây mù, nhợt nhạt sương khói trong thơ của Vệ Tú cũng không khác biệt.

Bộc Dương mờ mịt, Vệ Tú nhìn sắc mặt của nàng chỉ cười nhẹ.

"Giang Nam là vùng đất tốt."

Nói xong thì cũng không đợi phản ứng của Bộc Dương, Vệ Tú đã để hạ nhân đẩy nàng đi tiếp.

Bộc Dương ngây người một chút, chợt hiểu được ý tứ của Vệ Tú, nàng có chút không dám tin, sau là bừng tỉnh đại ngộ, rồi cực kì vui sướng chạy theo người kia.

Vệ Tú nhìn thấy nàng chạy kịp mình, trong lòng chẳng những không cảm thấy thoải mái mà còn có chút bất an. Bất an của nàng không phải vì thái độ của công chúa mà là vì lòng của nàng.

Vì sao nàng lại sầu não? Là vì công chúa thật sự không còn yêu thích mình? Chẳng phải như vậy càng tốt hay sao? Không đúng, nếu tâm của công chúa dành cho một người khác, chắc chắn sẽ có thiên vị. Nếu lời nói của người đó khác với nàng thì công chúa chắc chắn không giống như hiện tại, nàng nói gì nghe nấy nữa.

Nghĩ đến chuyện này, lòng Vệ Tú lại trầm xuống, cho dù không phải là Dự Chương Vương thì cũng sẽ có người khác. Những người ngưỡng mộ điện hạ cũng không ít đâu.

"Tiên sinh." Bộc Dương trong lòng vui sướng đuổi theo Vệ Tú, nhìn nàng với ánh mắt đầy ý trêu ghẹo, cười cười nói. "Tiên sinh đang ghen tị sao?"

Hai chữ 'ghen tị' vừa xuất hiện lại giống như khiến cho lòng Vệ Tú bừng tỉnh. Kinh sợ khi thấy bản thân để mặc tâm tình mình không khống chế như vậy, ánh mắt nàng hơi rũ xuống, cười nói.

"Điện hạ nghĩ nhiều rồi."

Nàng không nên đặt công chúa trong lòng. Nàng vốn là người trắng tay, cũng không hy vọng có được thứ gì xa vời, nàng không nên để công chúa tùy tiện tiến vào lòng mình, khiến nàng vui, khiến nàng buồn chỉ vì người đó.

Vệ Tú rõ ràng là đang cười nhưng nụ cười cũng không chạm tới đáy mắt, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Nụ cười của Bộc Dương cũng chợt dừng lại. Hai người đã đi tới trước cửa tiểu viện, nàng nhìn qua hướng đó, không nói gì thêm, chỉ tiếp nhận xe lăn từ tay hạ nhân, tự mình đẩy Vệ Tú đi vào.

Đây là hành động tri kỉ nhưng trong lúc này lại giống như một gai nhọn đâm vào lòng Vệ Tú.

Nàng luôn luôn để ý việc bản thân không thể tự mình đi lại, nhưng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như thế này.


--------------


Tác giả có lời muốn nói: Tú Tú hét lên trong lòng, đừng đụng vào xe lăn của ta!

Lời của editor: Các bạn có thấy Tú Tú ghen chưa?


--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net