Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện mà Tần Khôn báo lên dù là chuyện lớn nhưng cũng không phải chuyện quan trọng lắm.

Nhữ Nam Vương hoăng(1) rồi.

(1) Từ dùng để chỉ người đã mất trong hoàng tộc.

Gió nổi lên, cửa sổ dao động, lớp giấy dán mỏng manh trên cửa sổ cũng rung động mạnh. Tin này tới một cách đột nhiên đến mức Vệ Tú và Bộc Dương đều có chút ngoài ý muốn. Cả hai nhìn nhau, Bộc Dương lên tiếng hỏi.

"Nguyên nhân là gì?"

Nhữ Nam Vương, vị vua cuối cùng của tiền triều, vị trí hiện tại trong triều lại cực kì khó nói. Tuy hắn là vương nhưng lại chưa từng lên triều, ngay cả cửa phủ cũng không ra. Chớp mắt thì đã qua mười chín năm, trong kinh cũng gần như quên mất còn có một người này, chỉ khi ngẫu nhiên nói tới tiền triều thì mới nhắc tới hắn.

Vận số của tiền triều đã hết, sinh tử của Nhữ Nam Vương vốn cũng không còn quan trọng. Hắn cũng từng làm vua, kiếp này của hắn cũng coi như khá long đong.

Tần Khôn có vẻ hơi thổn thức nhưng cũng không lo lắng hay coi trọng gì, ngược lại còn có chút hờ hững, cung kính báo với Bộc Dương.

"Nghe nói bệnh đột nhiên trở nặng, bệ hạ đã cho thái y đi chẩn mạch thăm dò. Có lẽ một lát nữa là có thể xác định được tình huống chính xác."

Trễ một chút nữa thì có lẽ tin tức cũng sẽ như vậy. Thái y qua xem đa phần cũng chỉ làm qua loa cho có lệ.

Đậy nắp hòm mới khen chê hay dở, khi Nhữ Nam Vương còn sống, mọi người đều muốn tránh hắn, hắn hoăng thệ thì cũng được bao nhiêu người để ý hắn ra đi như thế nào. Đầu đường cuối ngõ dù cho đàm luận chuyện này cũng chỉ coi đây là nhàn thoại trong những buổi trà dư tửu hậu mà thôi. Ngày trước là thiên tử, hiện tại cũng là vương hầu nhưng mà lại trở thành đề tài đàm tiếu trong miệng thiên hạ, kết cục này cũng thật đáng buồn.

"Hạ nghiêm lệnh, trong phủ từ trên xuống dưới không ai được bàn luận chuyện này!" Ánh mát Bộc Dương nghiêm trọng nhìn Tần Khôn ra lệnh.

"Vâng!" Tần Khôn lập tức cúi đầu, sắc mặt chuyển thành nghiêm túc, khác hoàn toàn so với sự khinh thường ban nãy.

Vệ Tú cũng không lên tiếng cho tới khi Tần Khôn nhận lệnh lui ra ngoài, nàng nhìn qua Bộc Dương với vẻ mặt dịu dàng.

"Điện hạ vẫn luôn là người có lòng."

"Giả nhân giả nghĩa thôi." Bộc Dương cười khẽ một cái, thản nhiên nói. Mấy việc nàng làm cũng chỉ coi như là một cái nhấc tay giúp đỡ thôi. Không tới mức gọi là nhân nghĩa.

Con người đối với những chuyện vượt quá khả năng, đa phần đều không đưa tay tiếp nhận. Đôi khi vệ Tú có cảm giác kì lạ, điện hạ làm việc quyết đoán, tuyệt nhiên không phải là người do dự, lo trước lo sau nhưng nàng ấy luôn giữ lại một chút thiện ý của mình. Đối với những người cản đường mình, điện hạ không chút nương tay nhưng đối với người ngoài lại luôn giữ lại một chút nhân hậu. Giảo hoạt và nhân hậu lại có thể hòa quyện trong bản chất của Bộc Dương mà không có xung đột nào.

So với Bộc Dương, Vệ Tú cảm giác bản thân luôn luôn là người sống trong bóng đêm, Bộc Dương chính là ánh sáng duy nhất của nàng, hấp dẫn nàng tới gần.

"Một người có tấm lòng nhân hậu thì có thể sánh cùng thiên hạ. Mong điện hạ không quên đi cái tâm ban đầu của mình." Vệ Tú ôn nhu nói, trong lòng lại khó có thể ức chế sự khó chịu của mình.

Con đường Bộc Dương đi là do nàng trải ra, nàng có thể phò tá được một vị minh quân được thiên hạ công nhận. Đây là cơ hội hiếm có khó tìm, là mong ước cả đời của kẻ sĩ. Bộc Dương người này khiến cho nàng từng chút từng chút một chìm vào trong tình yêu của nàng ấy, từng chút yêu nàng ấy. Nàng muốn trải đường cho tương lai của điện hạ, tất nhiên không thể tránh được việc phải nghĩ đến chuyện sau này như thế nào, điện hạ sẽ nâng cao nhiệt huyết để chinh phạt cửu châu như thế nào. Nhưng đồng thời nàng cũng đang mưu tính sẽ hủy hoại tương lai của điện hạ.

Đối với chủ tử mà có hai lòng, Vệ Tú nàng là người bất trung! Đối với người yêu mà có hai lòng, nàng không xứng có được tình yêu! Đối với bản thân dao động, nàng chính là bất hiếu, bất nghĩa!

Dưới ánh nhìn chăm chú, ôn nhu của Vệ Tú, Bộc Dương cực kì xấu hổ, nàng đứng dậy nói.

"Còn có một chút việc cần phải xử lý, ta đi trước."

Vệ Tú đè lại cảm giác khó chịu trong lồng ngực, cười gật đầu.

Bộc Dương bước nhanh ra ngoài, A Dung lập tức đi vào ngay sau đó. Vệ Tú nhìn bóng lưng Bộc Dương biến mất ở phía cửa viện, cổ họng liền xuất hiện cảm giác tanh nồng, cuối cùng lại không nhịn được mà phun ra một ngụm máu. Áp lực và thù hận trong thời gian dài, sự tiến thoái lưỡng nan của bản thân đã khoét sạch tâm huyết của nàng.

A Dung kinh hãi, muốn hét lên thì đã bị Vệ Tú ngẩn đầu, dùng ánh mắt bảo nàng yên lặng. A Dung lập tức ngậm miệng, chạy lên lấy khăn lau đi vết máu đỏ tươi nơi khóe miệng nàng.

Lồng ngực quặn đau, cổ họng và khoang miệng đều phủ đầy vị tanh nồng của máu, Vệ Tú khó khăn điều chỉnh lại hơi thở của mình, đẩy A Dung, giọng nói suy yếu.

"Điện hạ còn chưa đi xa... Đừng để người biết chuyện."

"Thân thể của chủ nhân..." Nước mắt A Dung đã rơi xuống, nàng nghẹn ngào nói.

Vệ Tú ôm ngực, trong lồng ngực dường như vẫn còn nén lại một phần uất khí như một tảng đá lớn đè xuống khiến nàng khó có thể hô hấp được. Vệ Tú lắc đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng sắc mặt đã trắng như tờ giấy, đôi môi khô ráp, mồ hôi lạnh tùng giọt từng giọt rơi xuống. Qua một lúc sau thì nàng mới nói.

"Không sao, để ta nghỉ một chút."

Nàng rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, cái gì cũng không muốn nghĩ đến, chỉ muốn nghỉ ngơi.

A Dung gật đầu liên tục, đứng dậy đẩy nàng đi tới phòng ngủ. Được nửa đường, Vệ Tú bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng hoảng sợ, cơn đau trong lồng ngực khiến cho trước mắt nàng tối sầm lại nhưng nàng vẫn cố lên tiếng, giọng nói có chút mỏng manh.

"Bên chỗ Trần Độ, bên đó, nhanh ... nhanh đi xem thử !"

Chỉ một câu nói nhưng phải vài lần Vệ Tú mới có thể nói xong, nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực còn lại của mình, ngay cả vẻ bình tĩnh bên ngoài cũng không còn duy trì được.

A Dung nghe hiểu được lời của nàng, trong lòng nhất thời chua xót, vội vàng giúp nàng vào phòng, dàn xếp tất cả mới nhanh chóng đi ra ngoài, thẳng tới Trần trạch.

Vệ Tú nhớ lại vài chuyện, cả người nằm trên giường vẫn không thể an tâm nghỉ ngơi. Trong đầu nàng rất hỗn loạn nhưng nàng vẫn cố gắng khiến cho bản thân thanh tỉnh một chút, nhớ đến ngày đó mình và Trần Độ nói chuyện với nhau.

Hắn tự xưng là trinh sĩ nhà Chu, lại chấp nhận làm quan nhà Ngụy, mọi người đều cho rằng bản thân hắn mua danh chuộc tiếng, chỉ cần nhắc đến hắn thì đều là lời thóa mạ. Trần Độ tâm cao khí ngạo, vì nghĩa quên thân, nói đến thế đạo hiện nay thì chỉ có đau lòng và bất lực, nhưng hắn vẫn luôn vững tâm với nhà Chu. Giờ Nhữ Nam Vương hoăng rồi, có lẽ hắn sẽ muốn quên mình chết theo ...

Vệ Tú lo lắng lại sốt ruột, trong đầu tràn đầy hình ảnh năm đó tại biên thùy đầy cát, hắn và huynh trưởng còn đang tuổi thiếu niên thúc ngựa chạy như bay, tận tình cười lớn. Sợ là vị thiếu niên khi đã biến thành trinh sĩ cố chấp cao ngạo đó, từ nay về sau sẽ không còn trên nhân thế nữa.

Những người có liên hệ với Trọng Thị đều lần lượt mất đi, kẻ sống ngày càng ít. Vệ Tú quý trọng mỗi một người có thể nhớ rõ phụ thân, huynh trưởng, vui mừng khi biết được ít nhất trên đời này còn có người giống nàng nhớ đến cha mẹ và huynh trưởng. Như vậy cũng tốt.

Con người sau khi chết đi, cảm giác tồn tại càng lúc càng yếu đi. Qua nhiều năm sau, trong trí nhớ của người khác giống như là chưa từng tồn tại, bị người khác quên không còn chút gì. Nàng không muốn cô độc, một mình giãy giụa, không muốn có một ngày, không biết được bản thân đang làm cái gì mà chỉ có thể mê mang lùi bước. Đối với nàng thì Trần Độ không chỉ là người mà từ nhỏ đã quen biết với huynh trưởng của nàng.

Trên người nàng, mồ hôi lạnh không ngừng tuông ra, áo lót bên trong của nàng cũng bị thấm ướt, sắc mặt trắng bạch như là trong suốt, trên môi không còn chút máu, suy nhược đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào, có thể chết bất cứ lúc nào. Vệ Tú vẫn cậy mạnh chống đỡ, chờ một cái kết quả.

Thời gian trôi qua cực kì lâu, giống như là đã dừng lại mà không hề tiến bước.

Lồng ngực bị đè nén uất khí khiến nàng hít thở không thông, trong đầu cũng rất mông lung mà đau nhức. Nàng vẫn kiên trì mặc cho cơn đau đang ăn mòn bản thân.

Cuối cùng thì A Dung cũng về. Trên mặt cô ta là một vẻ thoải mái. Vệ Tú nhìn thấy cũng nhẹ nhàng thở ra, cố gắng đỡ mình ngồi dậy, vội hỏi.

"Thế nào rồi?"

"Trần tiên sinh vẫn tốt, khi nô tì tới nơi thì ngài ấy đang thay y phục, muốn đến Nhữ Nam Vương phủ để cúng bái. Ngài ấy cảm ơn hảo ý của tiên sinh." A Dung trả lời.

"Vậy thì tốt." Vệ Tú an tâm, cơn đau đầu cũng dịu bớt, rồi nàng lại hỏi, "Chỉ nói một câu như vậy?"

A Dung suy nghĩ một chút rồi trả lời.

"Còn nói một câu. Trần tiên sinh nói là không nghĩ là cho đến hiện tại, người hiểu ngài ấy lại là tiên sinh, người chỉ có duyên gặp một lần."

Lúc A Dung ở Trần trạch vẫn luôn lo lắng Vệ Tú. Sau khi xác nhận lập tức vội vàng chạy về. Bây giờ nhớ lại lời này lại khiến sắc mặt A Dung thay đổi, ý cười thoải mái biến thành sự khủng hoảng, sợ hãi.

Vệ Tú cảm giác trời đất đảo ngược, nàng nắm lấy tay A Dung, liều mạng ổn định tâm tình.

"Chuẩn bị xe, đi phủ Nhữ Nam Vương."

"Không còn kịp rồi!" A Dung vội vàng ngăn Vệ Tú lại. "Lúc nô tì về đây thì Trần tiên sinh cũng vừa xuất môn." Từ Trần trạch tới phủ Nhữ Nam Vương gần hơn nhiều so với từ phủ Bộc Dương tới đó.

Huống chi, thân thể tiên sinh cũng không thể chịu được.

"Nhanh đi chuẩn bị xe!" Vệ Tú trầm tĩnh ra lệnh.

Nếu không chú ý sắc mặt của nàng thì sẽ cảm giác nàng cũng không khác thường ngày la bao. A Dung vẫn lo lắng tiên sinh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

A Dung không dám trái lệnh, cũng tự trách mình quá mức vô ý, trong mắt chứa đầy nước mắt. Cô đứng lên, đang lúc muốn đi ra ngoài thì người cùng đi với cô tới Trần trạch đã chạy tới.

"Tiên sinh, Trần tiên sinh đập đầu tự vẫn trước linh cửu của Nhữ Nam Vương."

Đầu Vệ Tú giống bị ai đó đánh mạnh một cái kêu ong ong. Một chút cơ hội cứu người cũng bị dập tắt một cách triệt để. Vệ Tú nhìn A Dung, ánh mắt đã dần tan rã như đã thất lạc hồn phách. A Dung vội vã đỡ lấy nàng, luôn miệng gọi.

Vệ Tú nhắm mắt lại, bất tỉnh.

Trần Độ tự vẫn khiến cho Hoàng đế giận dữ, chỉ trích hắn là người vong ân phụ nghĩa. Nhưng danh tiếng Trần Độ lại lan truyền rộng rãi, không người nào dám cao giọng đàm luận chuyện này nhưng cũng không thiếu kẻ ngầm bội phục sự trung nghĩa của Trần Độ. Có lẽ là bị chuyện thảm thiết này ảnh hưởng tiếp theo đó cũng có mấy người tuẫn tiết theo, tạo nên sóng gió lớn trong kinh thành.

Hoàng đế giận dữ, vốn là muốn định một thụy hiệu không tốt đẹp gì cho Nhữ Nam Vương, hiện tại càng muốn làm như vậy. Thừa tướng và một số đại thần liền khẩn trương, luân phiên khuyên can, không thể không chú ý đến lòng dân. Hơn nữa, Dự Chương Vương còn đang ở trong kinh, không thể khiến cho nước khác thấy được loạn trong nước, trở thành trò cười trong thiên hạ. Chuyện cướp ngôi bất chính chắc chắn sẽ bị người khác nhắc tới, hiện tại tốt nhất nên độ lượng phòng khoáng, thể hiện ra nhân nghĩa của tân triều. Những năm cuối tiền triều, dân chúng lầm than, mọi người đều nhớ rõ, sự đối lập này, người có lòng đương nhiên đều hiểu. Nhưng nếu lúc này lại dùng quyền áp bức thì người dân chắc chắn sẽ thương xót cho Nhữ Nam Vương mà phản đối triều đình, khi đó sẽ không thể cản nổi nữa.

Nhưng Hoàng đế đang trong cơn thịnh nộ thì làm sao nghe lọt tai mấy lời này. May mà chiếu thư còn chưa ban xuống, còn kịp sửa đổi, Thừa tướng lập tức phái người đi mời Bộc Dương.

Bộc Dương luôn có cách bắt được mạch môn của Hoàng đế, tiếp tục khuyên can, cuối cùng cũng đổi được thụy hiệu thành 'Ai' nghĩa là thương xót.


Thời gian khuyên can khá lâu, đến khi Bộc Dương hồi phủ thì cũng đã vào đêm. Bộc Dương muốn hỏi Vệ Tú việc bình ổn dân tâm, trừ đi lời đồn ác ý từ miệng dân chúng nên đã đến tiểu viện. Nàng tới nơi thì lại nghe báo là tiên sinh đã ngủ.

"Hôm nay, tiên sinh đi ngủ thật sớm." Bộc Dương nghi hoặc lên tiếng.

Mấy lần nàng tới thì Vệ Tú đều nghênh đón. Lúc trước cho dù đã ngủ thì cũng sẽ tỉnh dậy vì sợ có chuyện gì quan trọng.

"Mấy ngày nay tiên sinh luôn có chút mệt mỏi. Hôm nay không có việc gì quan trọng nên đã ngủ." A Dung kính cẩn trả lời.

Lời này hợp tình hợp lý, Bộc Dương nhìn chằm chằm A Dung. A Dung làm như không có việc gì. Sau một lúc lâu, Bộc Dương mới nói.

"Bản công chúa có chuyện quan trọng muốn thương lượng, ngươi đi mời tiên sinh đến đi."

Công chúa thường ngày vẫn luôn chăm sóc cho tiên sinh, không muốn miễn cưỡng nàng ấy. Nhưng hôm nay lại muốn ép buộc như vậy. Bước chân A Dung hơi loạng choạng, chẳng lẽ điện hạ đã nhìn ra điều gì? Cô nhìn Bộc Dương, công chúa sắc mặt vẫn thản nhiên, không thấy có gì trầm tư.

Trong lòng A Dung làm ra quyết định, cô muốn đánh cược một lần, cung kính thi lễ nói 'Vâng' một tiếng ròi xoay người đi tới phòng ngủ của Vệ Tú.

Bộc Dương đứng nhìn cô từ phía sau, A Dung cố gắng chế ngự sự bối rối của mình, bước đi vững vàng. Tiên sinh đã dặn không được để công chúa biết chuyện, cô đã làm hỏng một chuyện, không thể lại tiếp tục làm trái ý tiên sinh, làm hỏng chuyện thứ hai.

Bộc Dương nhìn bước chân của A Dung, rồi đến điệu bộ của cô.

Đi tới trước cửa phòng ngủ, A Dung đưa tay lên, ánh mắt công chúa ở phía sau liền bao lấy cô. Ánh mắt đó giống như là nhìn rõ, khiến cô không thể che dấu được gì. A Dung cố gắng trấn tĩnh, tay đưa lên định gõ cửa, chỉ còn cách khoảng một tất thì phía sau truyền tới một tiếng.

"Mà thôi đi."

A Dung cuối cùng cũng nhẹ thở ra, cả người như muốn ngã phịch xuống.

Ánh mắt Bộc Dương dịu dàng nhìn tới cánh cửa kia, tiên sinh đang ngủ bên trong. Nàng vốn nghi ngờ tiên sinh có chuyện gì cho nên mới ép A Dung. Nhưng hiện tại thấy nàng cũng không sợ hãi gì mới tin tưởng.

Nếu tiên sinh đã ngủ thì không cần quấy rầy nàng ấy.

Bộc Dương rời đi, A Dung vội vàng đi vào trong. Bọn họ không thể mời đại phu, chỉ có thể trông chừng Vệ Tú một tất cũng không rời. Đi đến bên giường thì thấy hai hàng chân mày Vệ Tú nhíu chặt, môi nàng khẽ cử động phát ra từng tiếng mơ hồ. A Dung đến gần, khom người lắng nghe.

"Điện hạ..." Vệ Tú từ từ nhắm hai mắt, đã sớm không có ý thức, nàng một tiếng, một tiếng thống khổ mà bất an, nhẹ giọng gọi. "Điện hạ..."


---------------


Ta nói Tú Tú, không có ý thức mà cũng biết chỉ biết gọi điện hạ. Lậm tới mức này mà tỉnh rồi là không bao giờ chịu nhận. Haizzz


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net